Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 72

Mai Khâm đẩy xe lăn của Kha Lâm, đoàn người chuẩn bị rời đi.

Cuối cùng Kha Lâm lại nói với Lý Chính Tường: “Về sau đừng lén lút tìm tôi. Dù năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, trong mắt tôi, mọi chuyện trở thành như ngày hôm nay, tất cả đều không thoát khỏi liên quan.” Hắn kiềm nén cơn phẫn nộ của mình: “Ông luôn miệng nói hết thảy không liên quan gì tới ông, là ma xui quỷ khiến. Nhưng năm đó khi cha mẹ tôi khắc khẩu, ông ở đó. Khi mẹ làm chuyện sai lầm, cha gặp tai nạn giao thông, ông cũng đang ở đó. Khi cha qua đời, tôi ở bệnh viện, Tư Ích Niên cướp đoạt sản nghiệp của nhà tôi, ông vẫn xuất hiện ở đó. Ông nói ông không làm gì cả, nhưng chính ông mê hoặc mẹ phản bội, ông còn tiếp nhận tang vật của Tư Ích Niên. Ông dám nói đây không phải là cổ vũ trá hình? Nếu như ông thực sự vô tội, vì sao không dứt khoát rời đi trước khi sự việc trở nên mất khống chế? Vì sao trong mỗi một ký ức thống khổ của tôi đều có ông? Ông vẫn luôn muốn đạt được lợi ích từ nó cho nên mới một mực canh giữ đi?” 

Đây là lần đầu tiên Kha Lâm thừa nhận hai từ “thống khổ”.

Hắn tỉnh lại từ trong bệnh viện, mất đi cha, mất đi đôi chân, từng người trước mặt đều đang ngầm tính kế hắn, đều nói với hắn: con còn nhỏ, chân cũng tàn phế, chuyện này đừng quản.

Vì vậy những gì cha tích lũy được từng chút từng chút bị tằm ăn rỗi, chỉ để lại một căn nhà vắng vẻ gần như không còn sức sống.

Công ty bị chia tách, kế hoạch cha chuẩn bị rất lâu ngâm nước nóng, chính phủ cũng dừng việc mở rộng khu vực xung quanh. Hắn từ bệnh viện về đến nhà, quê nhà từng phồn vinh thịnh vượng chậm rãi suy bại.  

Thời gian mới xuất viện, hắn còn nằm mơ. Mơ thấy bản thân đang phóng mình chạy băng băng trên cỏ, chạy rồi chạy phía trước bỗng biến thành vực sâu vạn trượng. Hắn ngã xuống, giật mình tỉnh giấc, muốn cử động hai chân nhưng không hề có cảm giác.

Mọi người đều nói Kha gia đã mất, con trai cũng tàn phế, không thể cứu được.

Dần dần, mọi người quên mất hắn.

Hắn ở góc phòng bị thế giới lãng quên, bất lực mà đánh xuống chân mình.

Kha Lâm nhắm mắt, không muốn suy nghĩ nữa.

Hắn dựa vào hai niềm tin mới có thể trở lại trước mắt người đời. Một là lý tưởng dang dở của cha, xây dựng lại vương quốc sản xuất thuộc về Kha gia. Hai là trả thù.

Hắn nhìn Lý Chính Tường, gằn từng chữ nói: “Các người đều là kẻ hút máu giẫm đạp lên gia đình tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Lý Chính Tường ngây người ngồi đó, không hề có phản ứng.

Nghe Kha Lâm nói ông mới mơ hồ phát hiện, sở dĩ ông ta luôn quan tâm chuyện của Kha gia là vì trong tiềm thức có lẽ thực sự muốn nhặt thứ mà Kha gia đánh rơi.

Kha Lâm ra dấu, Mai Khâm đẩy hắn rời khỏi phòng riêng.

Kha Lâm cảm thấy rất uể oải. Những kẻ đó tại sao lại muốn gửi hi vọng vào việc cầu xin tha thứ. Nếu như không phục trên thương trường, phân thắng thua không phải tốt sao, giống như đàn ông chân chính, quyết phân thắng bại.

Tâm trạng hiện tại của Kha Lâm cực kỳ tồi tệ, chỉ muốn mau chóng về đến nhà.

Hắn muốn lập tức nhìn thấy Tư Hạo Lam, muốn ôm y, muốn hôn y, muốn nghe y thờ ơ nói: “Những kẻ đó đánh một trận liền đàng hoàng.”

Nhưng bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa phòng liền trông thấy Tư Ích Niên đang vội vã chạy tới.

Tâm trạng của Kha Lâm quả thực hỏng bét.

Tư Ích Niên đầu đầy mồ hôi, nhìn Kha Lâm, lại ngó mặt vào trong cũng nhìn thấy Lý Chính Tường, tiếp theo lộ ra biểu cảm vui mừng khôn xiết, nói: “Mọi người đang ở đây thật sự quá tốt. Hôm nay nói chuyện rõ ràng đi, oan gia nên giải không nên kết, hà tất phải cá chết lưới rách.”

Kha Lâm mất nhiên nhẫn, hỏi Lý Chính Tường đang ngồi phía sau: “Ông mật báo cho ông ta tới à?”

Lý Chính Tường lúc này mới hoàn hồn, nói: “Không phải.”

Tư Ích Niên lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Dù lão Lý không nói cho chú, chú cũng biết. Chúng ta quen nhau đã nhiều năm như vậy, bên cạnh hắn luôn có người quen của chú, chịu nói tin tức cho chú biết. Chú biết hai người gặp nhau ở đây, không phải đã vội vàng tới rồi sao?”

Lý Chính Tường biến sắc, sau đó hối hận. Người như Tư Ích Niên, một khi dính vào sẽ không thể dứt bỏ.

Kha Lâm hừ một tiếng, hắn quá lười để quan tâm chuyện giữa bọn họ, nóng nảy nói: “Đừng cản đường, tôi phải về.”

Tư Ích Niên tuyệt nhiên không để hắn đi, nói: “Đừng mà, vất vả lắm mới gặp được nhau.” Ông ta nhìn Kha Lâm, lại nhìn Lý Chính Tường: “Hiện tại hai người giằng co cũng rất mệt mỏi, không bằng chúng ta ngồi xuống tìm biện pháp ba bên cùng có lợi. Tỉ như Kha Lâm buông tha cho nhà máy của chú, lão Lý rút đấu thầu, chú tặng cho lão Lý một phần cổ phần của nhà máy chú, thế nào?”

Kha Lâm suýt chút nữa bị ý tưởng kỳ diệu của Tư Ích Niên chọc cười.

Ông ta tưởng mọi người lùi một bước thì trời cao biển rộng, kỳ thực chỉ có thể quấn càng chặt. Mà điều hắn không muốn nhất chính là can hệ tới bọn họ.

Kha Lâm rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của Tư Hạo Lam.

Giờ khắc này, hắn cũng muốn giống như Tư Đại Thỏ, bốp bốp toàn bộ lũ người ngu xuẩn trước mặt.

Kha Lâm nói với Tư Ích Niên: “Tại sao tôi phải nghe lời ông? Ông đừng hi vọng dựa vào tôi và Lý gia kiềm chế lẫn nhau. Ở trong mắt tôi…” Hắn kiêu ngạo nói: “Các ông đều không có tư cách cùng tôi cò kè mặc cả. Các ông chẳng là cái thá gì, một ngón tay tôi cũng có thể bóp chết.”

Nói xong, hắn ra hiệu cho Mai Khâm. Mai Khâm đẩy hắn, được vệ sĩ hộ tống đi ra ngoài.

Có vệ sĩ ngăn cản, Tư Ích Niên căn bản không thể lại gần. Ông ta trơ mắt nhìn Kha Lâm nghênh ngang mà đi, vẻ mặt đang từ lấy lòng biến thành tức muốn hộc máu, lớn tiếng ở sau lưng quát: “Họ Kha! Mày tốt nhất nên cẩn thận một chút! Ép người quá đáng sẽ gặp báo ứng!” 

Mai Khâm ở bên cạnh trầm mặc đã lâu cuối cùng không nhịn được, quay đầu hướng về phía Tư Ích Niên quát: “Dù sao ông vẫn còn sống! Yên tâm, tiên sinh nhà tôi nhất định sẽ sống lâu hơn ông!”

Tư Ích Niên giận đến trợn trắng mắt.

Kha Lâm liếc mắt, nhìn Mai Khâm, nói: “Thì ra anh cũng biết mắng người.”

Mai Khâm ngại ngùng nói: “Bên cạnh Tư thiếu gia lâu ngày cũng học được cách nói chuyện giang hồ.”

Nhóm người đi về phía thang máy. Cùng Lý Chính Tường lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại đã là buổi đêm. Quá kỳ lạ. Buổi tối phải là thời điểm đông sôi động nhất của câu lạc bộ, nhưng từ lúc bọn họ ra cửa đến khi tới thang máy đều không gặp một ai, xung quanh cũng yên tĩnh, trong phòng riêng tựa hồ đều trống rỗng.

Kha Lâm không để ý những việc này, hôm nay hắn ra ngoài mua nhẫn vốn không muốn tiết lộ, xuất phát tổng cộng ba chiếc xe, hiện tại dẫn theo bốn vệ sĩ, còn hai người đang ở bãi đỗ xe.

Bọn họ đến trước thang máy, nơi đây thực ra chỉ là tầng hai nhưng Kha Lâm buộc phải đi thang máy.

Trong chốc lát, thang máy liền tới, ngay khi cửa thang máy mở ra, đột nhiên từ hai bên xuất hiện mười mấy người, những người này đồng loạt nhào về phía Kha Lâm.

Mọi người giật mình cả kinh. Mai Khâm vội vàng bảo vệ Kha Lâm, vệ sĩ tiến lên chặn ở phía trước.  

Những kẻ đó còn có vũ khí trên tay, nhìn không dễ đối phó. Vệ sĩ lập tức giao đấu với bọn chúng, khung cảnh tức khắc vô cùng hỗn loạn. Mắt thấy đối phương người đông thế mạnh, ba đánh một không chột cũng què, nhóm vệ sĩ sắp không kiên trì được nữa.

Mai Khâm che chở Kha Lâm, cắn răng đẩy xe lăn vào thang máy, liều mạng nhấn nút đóng cửa, muốn đi xuống.

Ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, nháy mắt một cây xà beng lọt qua khe cửa, mạnh mẽ cạy mở cửa thang máy, sau đó có mấy người chen vào.

Những kẻ đó loại bỏ vệ sĩ của Kha Lâm ở bên ngoài, đóng cửa thang máy một lần nữa. Kẻ cầm đầu hướng về phía Kha Lâm cười nói: “Theo chúng tôi một chuyến đi! Kha thiếu gia.”

*

Tư Hạo Lam ôm Martha sải bước về phía gara, Triệu Kỳ đuổi theo phía sau, hô: “Tôi cũng đi!”

Tư Hạo Lam vừa đi vừa nói: “Ngươi đi làm gì?”

“Không phải cậu nói đông người thanh thế lớn sao?”

Tư Hạo Lam phủ quyết: “Không cần, ngươi đi ngược lại sẽ gây liên lụy.”

Triệu Kỳ: “…” Cậu còn vô dụng hơn Martha sao.

Tư Hạo Lam nhanh chóng phân phó cậu: “Chờ tin của ta. Nếu như cần, ngươi dẫn theo các vệ sĩ còn lại đi đón người.”

Triệu Kỳ lúc này mới dừng bước, nhận lệnh.

Tư Hạo Lam mở cửa xe Cayene, nhét Martha vào trong, còn mình ngồi xuống ghế lái, lập tức khởi động xe, chạy băng băng trong đêm.

Chiếc xe như thanh kiếm sắc bén xé rách màn đêm, lao nhanh về phía trước.

Tư Hạo Lam vẻ mặt nghiêm túc. Dù sao ngươi cũng là Porsche, lái nhanh chút đi. Y chỉ hận không thể chạy quá tốc độ, lập tức xuống núi lên đại lộ.

Y có dự cảm, chuyện này liên quan tới hệ thống.

Trên đường, y gọi điện cho Lý Tinh Hà hỏi tung tích của Lý Chính Tường.

Lý Tinh Hà không hiểu y đột nhiên hỏi chuyện này làm gì, nói: “Hôm nay ông ấy không ở nhà, bảo là phải đi bàn chuyện kinh doanh.”

Dự cảm xấu của Tư Hạo Lam tăng lên mạnh mẽ, nói với Lý Tinh Hà: “Ngươi liên lạc cho ông ta đi.”

Một lát sau Lý Tinh Hà gọi điện lại, nói: “Không liên lạc được, không ai nhận điện thoại.”

Lần này Tư Hạo Lam đã hoàn toàn xác nhận: “Ngươi mau tới đây, có thể đã xảy ra chuyện rồi.”

Lý Tinh Hà nghe giọng nói vô cùng nghiêm túc của Tư Hạo Lam, lập tức trả lời: “Được, gặp nhau ở đâu?”

Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút: “Ngươi có thể tra được hôm nay Lý Chính Tường đi đâu không?”

Lý Tinh Hà bảo y chờ, hắn đi hỏi thư ký của Lý Chính Tường.

Tư Hạo Lam lái xe đợi tin tức của Lý Tinh Hà, lòng nóng như lửa đốt.

Y tranh thủ gọi đến điện thoại của Tư Ích Niên. Qủa nhiên không ai nhấc máy.

Nếu như chỉ có Lý Chính Tường và Tư Ích niên, căn bản không đáng sợ, nhưng có hệ thống tham gia sẽ rất gay go. Có quỷ mới biết nó sẽ nhập vào ai.

Tư Hạo Lam đã từng xác nhận Tư Ích Niên. Tuy ông ta vừa nhu nhược vừa ngu xuẩn, thường làm nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng ông ta chính là ông ta. Bên kia Lý Chính Tường cũng được Lý Tinh Hà xác nhận, hẳn cũng không có vấn đề.

Hệ thống chỉ có thể đi theo cốt truyện, người bị khống chế cũng chỉ có thể dần dần kích động theo tính cách của nhân vật trong nguyên tác khiến bọn họ làm ra chuyện cực đoan. Bản thân nó không thể trực tiếp làm tổn thương nhân vật trong sách.

Cho nên, đến cùng còn ai có khả năng bị khống chế?

Tư Hạo Lam càng nghĩ sắc mặt càng tệ. Y nổi trận lô đình, ở trong lòng đập hệ thống vô số lần. Đúng lúc này, Lý Tinh Hà trả lời:

“Thư ký nói hôm nay ông ấy đến một cửa hàng trang sức ở trung tâm thành phố.” Lý Tinh Hà còn rất buồn bực: “Ông ấy đi vào đó để làm gì?”

Tư Hạo Lam vừa nghĩ liền đoán được chuyện đã phát sinh. Tâm tình nhất thời vô cùng phức tạp. Trong ngọt ngào xen lẫn khó chịu.

Y không rảnh nghĩ nhiều đến chuyện này, trước hết phải xác định sự an nguy của Kha Lâm. Y bảo Lý Tinh Hà lập tức ra ngoài, hẹn một vị trí đứng đó chờ y.

Tư Hạo Lam dùng rất ít thời gian liền tiến vào nội thành, trên đường y không ngừng liên lạc với Kha Lâm đều không được bắt máy.

Y đón Lý Tinh Hà ở vị trí đã định. Lý Tinh Hà vừa lên xe liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Hạo Lam nói: “Không liên lạc được với Kha Lâm. Lý Chính Tường và Tư Ích Niên cũng vậy. Ta nghi ngờ hệ thống ra tay.”

Lý Tinh Hà sửng sốt nói: “Đột ngột như vậy. Nó gộp ba người họ cùng một chỗ làm gì?”

Hai ông già và một người ngồi xe lăn còn mong chờ xem bọn bọn họ đánh nhau sao?

Tư Hạo Lam cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi vẫn chưa phát hiện à? Nhân vật phụ quan trọng đã biến mất, nó hẳn đang đợi chúng ta.”

Lý Tinh Hà há mồm, hiểu ra ý của Tư Hạo Lam.

Đây là sân khấu do hệ thống bố trí. Hiện tại vai phụ đã đến đông đủ, tiếp theo đến lượt hai vị nhân vật chính là Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà ra sân.

Lý Tinh Hà hít sâu một hơi, tựa lên ghế sau. Hắn vừa mới tiếp xúc với lưng ghế đột nhiên phát hiện bên cạnh có một món đồ trắng trắng đang chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.

“Oa, đây là cái gì?” Lý Tinh Hà sợ hết hồn, suýt nữa mở cửa xe nhảy xuống.

Martha chớp đôi mắt to màu xanh lam, tiếp theo đôi mắt trên màn hình biến thành dòng chữ: “Chào anh OO!”

Lý Tinh Hà chỉ vào Martha, bất khả tư nghị hỏi Tư Hạo Lam: “Sao ngươi mang theo cả người máy?”

Tư Hạo Lam xụ mặt, nghiêm túc nói: “Đây là thủ hạ của ta.”

Lý Tinh Hà: “…” Thôi được, hắn đã quen với mạch não thần kỳ của Hạo Lam Quân. Hắn quan sát Martha, tò mò hỏi: “Nàng rất có bản lĩnh sao?” Đối phó với hệ thống cũng mang nàng theo.

“Không có bản lĩnh gì.”

Lý Tinh Hà ngây người: “Vậy mang nàng theo làm gì?”  

Tư Hạo Lam âm u nói: “Không có bản lĩnh nhưng có thể ở bên cạnh hô cố lên.”
Bình Luận (0)
Comment