Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 73

Đội trưởng tiểu phân đội mang theo hầu gái khởi động Cayenne đầu tiên chạy tới cửa hàng trang sức.

Tư Hạo Lam dừng xe, để Martha lại trong đó, theo biện pháp cũ dùng dây an toàn trói gô ở ghế sau.

Lần trước Tư Hạo Lam để cô ở lại bãi đỗ xe cả ngày, Martha hiển nhiên có bóng ma tâm lý, hỏi y: “Chủ nhân, ngài lại không cần tôi nữa sao?”

Tư Hạo Lam sờ đầu cô, nói: “Sao lại không cần, ngoan ngoãn chờ ở đây.”

Lúc này Martha mới yên tâm, yên tĩnh tiến vào chế độ chờ.

Thời gian đã muộn, cửa hàng trang sức đã sớm đóng cửa. Tư Hạo Lam mặc kệ người ta đóng cửa hay chưa, trực tiếp đi tới nện chốt cửa phòng bảo vệ gào lên.

Người ta tưởng y muốn cướp bóc, vô cùng cảnh giác, cầm gậy chống bạo động chĩa vào Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam cầm di động lên, mở đèn pin chiếu vào mặt mình, nói: “Mấy người có xem phim truyền hình không? Nhận ra tôi không?”

Các nhân viên an ninh mê muội nhìn Tư Hạo Lam, một người trong đó nói: “Khá quen…”

Mẹ nó, vẫn chưa đủ nổi, Tư Hạo Lam vươn tay túm lấy Lý Tinh Hà bên cạnh, kéo hắn qua, chỉ vào hắn, nói với các nhân viên an ninh: “Còn người này. Dù sao cũng phải nhận ra chứ?”

“A, giông giống một minh tinh nào đó.”

Lý Tinh Hà nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Chào mọi người, tôi là Lý Tinh Hà.”

Nhân viên an ninh lập tức rơi vào hoang mang không biết bọn họ có phải đang giả mạo minh tinh hay không.

Tư Hạo Lam bỏ qua nghi ngờ của bảo vệ, hỏi thăm bọn họ ban ngày có phải có một người ngồi xe lăn từng tới đây mua đồ không.

Một người trong đó nói: “Có, lúc tôi thay ca người kia mới rời đi.”

Tư Hạo Lam liền vội hỏi: “Chú biết hắn đi nơi nào không?”

Bảo vệ nói: “Lúc tôi từ bãi đỗ xe lên gặp hắn đi xuống, ở bãi đỗ xe có mấy người chặn hắn và người theo sau hắn, sau đó nghe bọn họ thương lượng, hình như muốn sang câu lạc bộ bên cạnh nói chuyện một chút.”

Tư Hạo Lam bắt lấy anh ta, bảo vệ bị dọa sợ tưởng y muốn công kích, cầm gậy đâm y, bị Tư Hạo Lam nhẹ nhàng tránh thoát. Y nắm lấy bả vai bảo vệ lung lay: “Cám ơn chú, đại huynh đệ!”

Lúc hai người rời đi, Lý Tinh Hà để lại cho nhân viên bảo vệ một tấm ảnh có chữ kí, nói: “Giá trị hẳn mấy trăm tệ…”

Bọn họ từ trong cửa hàng đi ra, Tư Hạo Lam nói với Lý Tinh Hà: “Ngươi thật buồn nôn, còn mang theo hình mình trong người.”

Ảnh đế cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thủ đoạn quan hệ xã hội đó.”

Hai người tiếp tục đi sang câu lạc bộ bên cạnh.

Câu lạc bộ không thể so với cửa hàng châu báu, ban đêm hẳn là thời điểm kinh doanh, nhưng xung quanh lạnh tanh không có hơi người, đối với câu lạc bộ ở trung tâm thành phố mà nói quá kì quặc.

Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà định đi vào từ cửa chính, lại bị ngăn cản.

Nhân viên nói đêm nay không hoạt động, thậm chí thái độ của bọn họ so với người của cửa hàng trang sức vừa rồi còn mạnh mẽ hơn.  

Tư Hạo Lam nhẫn nại hỏi: “Hôm nay có ai ngồi xe lăn đến nơi này của các người không?”

Nhân viên dừng một chút, nói: “Không, không có ai ngồi xe lăn.”

Tư Hạo Lam nhìn Lý Tinh Hà một cái, kéo hắn rời khỏi cửa chính.

“Tên kia rõ ràng đang nói dối.” Lý Tinh Hà nói: “Nghe thấy hai chữ xe lăn rất khẩn trương, thần sắc né tránh, khẳng định có mờ ám.”

Tư Hạo Lam gật đầu, nói: “Cho nên chúng ta phải xông vào.”

Lý Tinh Hà nghe xong, hào hứng hỏi: “Xông vào thế nào?” Từ khi hắn đến thế giới này, ngoại trừ đánh nhau với Tư Hạo Lam, cũng không được đường đường chính chính hoạt động gân cốt, hôm nay có cơ hội này, đương nhiên tràn đầy phấn khởi.

Hai người lặng lẽ vòng quanh câu lạc bộ đi qua nhà bên cạnh. Lối kiến trúc của câu lạc bộ tương đối màu mè, có rất nhiều cửa sổ ô vuông. Trong khu nội thành cũ mới trồng rất nhiều cây cảnh, lấy ngô đồng Pháp và cây dương làm chủ, cây nào cũng rất cao lớn, thân cây to khỏe, rất thích hợp đặt chân.

Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà leo lên cây.

Nếu khinh công còn trong người, đề khí nhảy lên một cái là xong rồi, đáng tiếc không được, leo cây không có tiêu sái duyên dáng như thế.

Thân thủ hai người đều là nhất đẳng, trèo vài cái đã đến tán cây, Tư Hạo Lam co gối ngồi xổm trên cành cây, quan sát ban công của câu lạc bộ, nhún người nhảy lên, cành cây rung động, một giây sau y liền lộn vào ban công.

Sau đó Lý Tinh Hà theo y, mũi chân cũng tương tự nhón xuống cành cây, bay người lên ban công.

Cửa ban công rất dễ dàng bị mở ra, dù sao đây không phải phim đặc công, bảo vệ câu lạc bộ cũng không chuyên nghiệp.

Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà một trước một sau, nép sát tường im lặng đi vào trong phòng.

“Hạo Lam Quân, đây là lần đầu tiên ta làm loại chuyện này.” Lý Tinh Hà nhỏ giọng hưng phấn nói: “Nhân sĩ chính phái từ trước đến nay đều đi cửa chính.”

Tư Hạo Lam trợn trắng mắt: “Ngươi cho rằng ta đi cửa sau? Lão tử từ trước đến nay đều trực tiếp xông vào từ cửa chính.” Nếu không phải sợ kinh động quá nhiều người sẽ lãng phí thời gian thì ban nãy y đã đánh nhân viên công tác ở ngay cửa ra vào.

Hai tên đều chưa từng bí mật hành động, lúc này đặc biệt hăng hái, cho đến khi bọn họ tìm được phòng quản lý, lặng yên không một tiếng động mà xông vào.

“Các người là ai?” Người bên trong nhìn thấy Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà giật nảy mình, vừa mới đứng lên, đã bị Tư Hạo Lam bịt miệng ghì chặt cổ, kéo gã đè xuống đất.

Tư Hạo Lam nhìn Lý Tinh Hà, ra hiệu với hắn.

Lý Tinh Hà ngây ngô nhìn lại Tư Hạo Lam, không hiểu.

Tư Hạo Lam bị hắn làm tức chết: “Ngươi có động thủ hay không.”

Lý Tinh Hà gãi gãi đầu, nói: “Động thủ thế nào, ta không biết.”

Tư Hạo Lam bất đắc dĩ, tự mình động thủ cơm no áo ấm, một tay bóp cổ vị quản lý, tay còn lại đấm một quyền vào bụng gã, hung tợn nói: “Câm miệng, kêu rách cổ họng cũng không có người đâu.”

Lý Tinh Hà thiếu chút nữa không cho y một tràng vỗ tay, không hổ là Hạo Lam Quân, thật hung hãn thật tà ác.

Có điều tính cách hiền lành tốt bụng của hắn nổi lên, nhịn không được dặn dò Tư Hạo Lam: “Ngươi nhẹ chút, đừng làm tổn thương người vô tội.”

Quản lý bị đau, hô hấp cũng bị Tư Hạo Lam kiềm hãm, há miệng nói: “Các người là ai?”

“Ta có chuyện hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời.” Tư Hạo Lam hỏi: “Hôm nay có người ngồi xe lăn tới không?”

Quản lý rõ ràng lưỡng lự, tay Tư Hạo Lam dùng sức, gã nghẹn đến mức ho khan, vội vàng nói: “Có, có.”

“Hắn ở đâu?” Tư Hạo Lam chất vấn.

“Đi, đi…”

“Đi đâu?” Tư Hạo Lam hiển nhiên bị loại tra hỏi nặn kem đánh răng này làm phiền, lại cho một đấm, nói: “Thành thật nói rõ ràng từ đầu tới cuối.”

“Hôm nay người ngồi xe lăn kia cùng một người đàn ông trung niên ở trong phòng nói chuyện. Nửa đường tôi nhận được thông báo, có người bao toàn bộ nơi này, bảo tôi thanh toán các khách hàng khác, chỉ để lại gian phòng kia. Sau khi không còn ai, lại có một đám người tới canh giữ ở hành lang. Chờ người ngồi xe lăn ra khỏi phòng, bọn họ liền tiến lên đưa người đi.”

Quản lý chỉ thiếu không giơ hai tay lên đầu hàng: “Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của ông chủ, cái gì cũng không làm.”

“Anh biết bọn họ đi đâu không?” Lý Tinh Hà thay Tư Hạo Lam, hòa nhã hỏi.

Quản lý đau khổ nói: “Tôi thật sự không biết.”

Tư Hạo Lam hỏi: “Ngoại từ người đàn ông ngồi xe lăn, bên cạnh hắn hẳn đi theo không ít người, những người khác cũng bị đưa đi sao?”

Quản lý nói: “Không, chỉ có một người giống thư ký đi cùng, những vệ sĩ khác đều bị đám người kia chế ngự, hiện tại đang bị nhốt trong phòng của chúng tôi.”

Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà liếc nhau, lại cúi đầu uy hiếp quản lý: “Dẫn bọn ta đi xem.”

Tư Hạo Lam xé một miếng vải trên quần áo quản lý, nhét vào miệng gã, bắt gã đi ra ngoài.

Mấy người đi sang phòng bên cạnh, đẩy cửa, liền thấy năm sáu người nằm trên mặt đất, tất cả đều bị dây thừng trói chặt, trên miệng dán băng dính.

Bọn họ trông thấy Tư Hạo Lam, nháy mắt trong mắt bắn ra tinh quang, quả thực giống như cá thấy nước.

Những người này chính là vệ sĩ của Kha Lâm.

Tư Hạo Lam đẩy quản lý qua một bên để Lý Tinh Hà trông giữ, sau đó ngồi xuống giải cứu từng người một.

Tư Hạo Lam vừa cứu vừa mắng: ” Sao các ngươi yếu như vậy, toàn quân bị diệt.”

Nhóm tây trang đen được lột băng dính trên miệng, tủi thân nói: “Đối phương quá nhiều người, còn mang theo vũ khí.” Bọn họ vội vàng nói với Tư Hạo Lam: “Ông chủ bị bắt cóc, đã qua mấy tiếng rồi.”

Tư Hạo Lam hỏi: “Các ngươi biết ai làm không?”

Bọn họ đều lắc đầu: “Không biết, nhưng mà khi đó Lý Chính Tường và Tư Ích Niên đều ở, cũng cùng đi theo.”

Tư Hạo Lam quay đầu, đá quản lý một cước: “Ngươi biết ai làm không?”

Quản lý cũng sắp khóc: “Sao tôi biết được, tôi chỉ là người làm công.”

Không xong rồi, phải đi đâu tìm đây.

Tư Hạo Lam lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Đám tây trang đen lúc này không mất tinh thần như vậy, một người trong đám nói: “Có thể để Martha truy tìm tung tích, Martha có chức năng điều hướng an ninh, xe lăn của ông chủ gắn máy phát tín hiệu, có thể tiến hành định vị.”

Lý Tinh Hà ở bên cạnh xen vào: “Những người đó nếu đã lên kế hoạch chu toàn, nhất định sẽ đề phòng chiêu này, đồ vật gì có thể phát tín hiệu đều sẽ bị tịch thu.”

Tây trang đen nói: “Chúng tôi ở bên cạnh thang máy bị người ta tập kích, lúc đó tôi nhìn thấy trong thang máy Mai quản gia quyết đoán dán chip định vị lên vũ khí của những kẻ đó.”

Vệ sĩ suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là một cây xà beng sắt.”

Ngay sau đó mọi người không trì hoãn nữa, một nhóm trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, một nhóm khác xông ra ngoài thương lượng với người của câu lạc bộ, Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà nhanh chóng quay về xe Cayenne.

Martha vẫn ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, thành thành thật thật đợi chủ nhân.

Tư Hạo Lam mở cửa xe, vươn tay sờ sờ cái đầu lớn của cô, nói: “Ngươi vẫn có điểm hữu dụng, tiếp theo liền nhờ vào ngươi.”

Martha: “?”

Khi bịt mắt trên đầu Kha Lâm bị tháo xuống, hắn đánh giá xung quanh, phát hiện có lẽ mình đang ở trong một kho hàng bị bỏ hoang.

Từ khi rời khỏi câu lạc bộ, hắn đã bị bịt mắt, xe lăn của hắn cũng bị những kẻ đó lấy đi, mang hắn lên xe, rồi ném hắn vào kho hàng này.

Những kẻ đó rất cẩn thận, dùng máy dò xét lục soát người hắn, để hắn ngồi lên ghế, Mai Khâm cũng không biết bị đưa đi nơi nào.

Hắn quan sát nhà kho này, bốn phía trống rỗng, chỉ có ít kệ hàng cũ kĩ dựa bên tường, bên trên cũng không có đồ vật gì.

Nhà kho tương đối lớn, không gian rất cao, từng cây xà ngang cốt thép ghép thành giàn giáo dựng trên đỉnh đầu Kha Lâm, từ phía trên rủ xuống từng chiếc đèn treo.

Kha Lâm nhìn những kẻ đó, hỏi: “Các người là ai, mang tôi tới nơi này làm gì?”

Những kẻ đó không trả lời hắn, chỉ giống như trông giữ phạm nhân coi chừng hắn.

Một lát sau, cửa kho hàng bị mở ra, Kha Lâm mơ hồ nhìn thấy màn đêm ngoài cửa tối đen như mực, tiếp theo Lý Chính Tường và Tư Ích Niên bị dẫn vào.

Bọn họ tự do hơn Kha Lâm nhiều, là tự mình đi tới.

Lý Chính Tường trông thấy Kha Lâm, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Tư Ích Niên bên cạnh cũng mờ mịt, nói: “Làm gì đây?”

Có thể thấy rằng mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra , sắp tới sẽ phát sinh như thế nào.

Đúng lúc này, có một người tiến vào.

Mọi người trong kho hàng nhìn thấy người nọ đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Đặc biệt là Tư Ích Niên, ông ta mở to hai mắt, không dám tin hỏi: “Tại sao bà lại ở chỗ này?”
Bình Luận (0)
Comment