Lúc nửa đêm tiệc rượu tàn, Từ Hành Chi trở về đông điện, đem yến phục lây dính mùi rượu trên người đổi về thường phục, sờ soạng lấy hộp bút giấy mang tới Thiên điện, thắp lên một ngọn đèn dầu, bắt đầu chép kinh.
Nhưng mà buổi tối uống rượu quá mức, Thiên điện lại không có than củi, hàn ý rất nhanh xâm thể, hơn nữa chép kinh là loại chuyện làm hao mòn tinh thần nhanh nhất, không tới mười lăm phút, cảm giác say dâng lên khiến Từ Hành Chi cảm thấy bút pháp như nặng vạn cân, lạnh cùng buồn ngủ gặp nhau, bấm nhân trung mấy lần cũng không hữu dụng.
Rất nhanh, hắn gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cửa điện bên cạnh bị gõ vang: "Sư huynh, là ta. Ta có thể vào không?"
Cảm giác say thúc ép, hơn nữa hôm nay chiến đấu hai trận, Từ Hành Chi hắn ngủ thật say, đương nhiên sẽ không đáp lại tiếng kêu cửa.
Gọi cửa không thành, Cửu Chi Đăng ngoài cửa hơi mím môi: "Sư huynh, mạo muội."
Y bưng một chậu than vào cửa, lại dùng mũi chân đem cửa mở ra, đóng lại, tầm mắt vòng vo mấy vòng, mới đưa mắt nhắm ngay Từ Hành Chi đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Chi Đăng vẫn chưa nghĩ nhiều. Y đem chậu than thả xuống, lật qua trang chép kinh đầu tiên của Từ Hành Chi, sau đó đem quyển sách thẻ tre của hắn thu hồi, bỏ vào trong ngực.
Trong gian điện phụ có một giường nhỏ cung cấp cho người nghỉ ngơi, Cửu Chi Đăng quỳ ở trên giường, kéo tay áo đem giường chiếu dọn dẹp sạch sẽ, lại mang tới đệm chăn cực dày trải trên giường, mới trở lại trước bàn, đối với Từ Hành Chi ngủ say cung kính nói: "Sư huynh, đắc tội."
Bất chợt, y một tay bảo vệ sau gáy Từ Hành Chi, một tay bế dưới đầu gối Từ Hành Chi, đem hắn ôm vào trong ngực. (Jeje: Ngắn gọn thì là bế công chúa :v)
Từ Hành Chi ngủ tới phát lạnh, ở trong mộng bị người ôm ngang lên, hắn chỉ cảm thấy ấm áp bức người, theo bản năng chui vào trong lòng Cửu Chi Đăng, đem cái trán tiến vào trong lồng ngực y.
Cách quần áo, Cửu Chi Đăng cũng có thể cảm nhận được lạnh thấu xương da của Từ Hành Chi, nghĩ đến nguyên nhân sư huynh biến thành như vậy, y không tự chủ đem âm thanh phóng tới nhẹ nhất: "Sư huynh, lạnh không?"
Từ Hành Chi lắc đầu một cái: "Không lạnh."
Nói là không lạnh, lòng bàn tay gan bàn chân của hắn đều thấm hàn ý. Cửu Chi Đăng đem hắn đặt lên giường, thời điểm đang chuẩn bị lấy chăn đến đắp kín hắn, thân thể Từ Hành Chi chuyển động, xiêm y rộng rãi cũng theo động tác của hắn mà thoáng rơi một chút, sau eo lộ ra một vệt trắng.
Rõ ràng đó chỉ là địa phương không quá quan trọng, Cửu Chi Đăng lại nhìn đến hồng cả tai, hoảng loạn mở to hai mắt, muốn đem xiêm y Từ Hành Chi kéo lại.
Nhưng tay y vừa mới chạm đến, liền bị Từ Hành Chi đè lại tại chỗ.
Hắn mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: "... Đừng đụng, đau thắt lưng."
Làm bạn bên cạnh Từ Hành Chi nhiều năm, Cửu Chi Đăng biết cơ hồ mỗi một nơi trên người hắn đều nhận phải thương tổn, phần eo tất nhiên không ngoại lệ.
Hôm nay hắn đấu hai lần, quá mức lao lực, lại ngồi lâu uống rượu, sợ là eo không chịu nổi.
Nhưng mà Cửu Chi Đăng nhìn một màn trắng kia, tâm tư lại không khống chế được mà thoát ra quỹ đạo.
Hầu kết y khẩn trương đến hơi lăn, thần sắc trên mặt dần dần từ bình tĩnh biến thành một mạch nước ngầm mãnh liệt cuồng phái.
Một hồi lâu sau, y quỳ nửa thân dưới, đem Từ Hành Chi mạnh mẽ cất vào trong ngực, hưng phấn đến nội tạng cũng nóng bỏng không thôi.
Đường cong mê người kia y vẫn chưa quên mất hình dáng, nhỏ giọng kêu: "Sư huynh, sư huynh..."
Chỗ đau phần eo Từ Hành Chi bị chạm trúng, muộn thanh than nhẹ: "Ách..."
Thanh âm này cơ hồ muốn đem Cửu Chi Đăng bức điên, y càng thêm dùng sức mà nắm chặt cánh tay, phảng phất nắm dây dài nhảy xuống vách núi, lôi kéo qua lại giữa mất khống chế phóng túng cùng một tia lý trí cuối cùng.
Rất nhanh, y nhắm ngay đôi môi hơi phun ra cảm giác say, không hề có có kinh nghiệm mà cắn lấy.
Từ Hành Chi tê một tiếng. Hắn ở trong mộng bị đau, mà mệt mỏi khiến hắn căn bản không mở mắt ra được, đành phải dựa vào bản năng đẩy vai người trước mắt ra: "... Trọng Quang, đừng nghịch. Sư huynh buồn ngủ..."
Cửu Chi Đăng bỗng nhiên thức tỉnh, từ bên trong ý loạn tình mê tránh ra, chật vật từ trên giường leo xuống, vỗ về một bên môi tràn ngập mùi rượu sững sờ một hồi lâu sau, y luống cuống tay chân thay Từ Hành Chi kéo chăn lại, một tay áo vung tắt ánh nến, chạy ra khỏi Thiên điện.
Chân trước mới ra ngoài điện, còn chưa kịp bình phục nỗi lòng, Cửu Chi Đăng liền nghe bên người truyền tới một âm thanh lạnh lùng bên trong mang theo trào phúng: "Cửu Chi Đăng sư huynh?"
Cửu Chi Đăng chính là thời điểm phập phồng thấp thỏm, mãnh liệt vừa quay đầu, ngược lại đem Mạnh Trọng Quang cả kinh lùi lại một bước.
Phục hồi tinh thần lại, Mạnh Trọng Quang mở miệng chế nhạo y: "Sư huynh này là thế nào vậy? Mặt đỏ thành như vậy, uống rượu ăn say rồi?"
Vừa nhắc tới chữ "rượu", Cửu Chi Đăng liền cảm thấy trong miệng tràn đầy hương rượu khí, trong lúc nhất thời tim đập như trống chầu, nơi nào còn nhớ được cùng Mạnh Trọng Quang đấu võ mồm, chỉ lạnh nhạt mà liếc hắn một cái, liền cực nhanh mà quay người rời đi.
Đợi y vừa đi, Mạnh Trọng Quang lập tức đẩy cửa tiến vào điện bên cạnh.
Từ Hành Chi ngủ say sưa, không chút nào cảm giác ánh mắt lạnh đến khủng bố của Mạnh Trọng Quang khi đem người hắn lật lại, nhìn thấy môi hắn hơi sưng.
... Đâu đâu cũng có khí vị người kia. Trong điện, trong phòng, trên người sư huynh, bao gồm trên môi đều bị người kia nhiễm dơ.
Mạnh Trọng Quang dán sát bên tai Từ Hành Chi, thấp giọng nói nhỏ, hai con mắt sâu thẳm khủng bố so sánh với ngày xưa, quả thực như hai người khác nhau: "... Tại sao để người khác chạm vào ngươi, sư huynh. Ta mất hứng, muốn phạt ngươi."
Sau đó không lâu, trong điện lan ra mùi thực vật thơm ngát.
Thời điểm Từ Hành Chi lần đầu hít vào, lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy mùi thơm này "lai giả bất thiện", nhưng khí vị này ở khắp mọi nơi, Từ Hành Chi cuối cùng không thể tránh khỏi hít vào trong cơ thể.
Mạnh Trọng Quang cũng không vội lên giường, sau khi tùy ý mùi thơm thực vật kia bao quanh Từ Hành Chi đứng lên, liền lấy một quyển sách thẻ tre mới, dưới ánh trăng, sao chép kinh văn.
Sau gần nửa canh giờ.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy thân đọa biển đam mê, tại một mảnh trắng xóa trong không gian lơ lững. Hắn ở trên giường trằn trọc không ngừng, thấp suyễn không thôi, cổ ngửa ra sau, từng tiếng thở dốc mang đầy ẩn nhẫn đến cực hạn thống khổ cùng vui thích khôn kể.
Mạnh Trọng Quang ban đầu còn rất đắc ý, một bên khẽ hát một bên học bút tích Từ Hành Chi, theo thời gian dần trôi, hắn mới ý thức tới cái gì gọi là mua dây buộc mình.
... Hắn nghẹn trướng đến đứng ngồi không yên, hạ bút rối loạn tiết tấu, đến môi cũng nhịn phát trắng.
Kiên cường chống đỡ sao chép xong, Mạnh Trọng Quang lập tức nhào trở về trên giường, vén chăn lên lăn vào.
Từ Hành Chi không biết nằm mộng thấy gì, đang bị chơi đùa kêu rên không dứt, xiêm y đã phát ra mồ hôi, bất quá thân thể tốt xấu vẫn ấm, có nhiều chỗ thậm chí nóng đến hù người.
Mạnh Trọng Quang đem đầu từ trong chăn chui ra, vòng lấy thân eo Từ Hành Chi, tầng tầng dây leo bám chân giường leo lên, đem cổ tay cổ chân Mạnh Trọng Quang cùng Từ Hành Chi trói lại một chỗ, có vài dây leo nhỏ mảnh khảnh còn dọc theo ống quần rộng rãi của Từ Hành Chi chui vào.
Không tới chốc lát, suyễn thanh của Từ Hành Chi bỗng nhiên tăng thêm: "Đừng... Ân ~ "
Mạnh Trọng Quang gối lên trên bả vai Từ Hành Chi, đôi mắt hơi khép, khóe môi mỉm cười, thỏa mãn mà tự nhủ: "Sư huynh, ngươi câu dẫn ta như vậy, thực sự là rất xấu rồi."
Thời điểm Từ Hành Chi ngày thứ hai tỉnh lại mồ hôi đầm đìa, lúc đứng dậy tâm tư muôn màu muôn dạng, suýt chút nữa trực tiếp từ trên giường lăn xuống tới.
... Đêm qua thật sự là quái mộng liên tục.
Khởi điểm, Từ Hành Chi mơ thấy chính mình bị người trói ở ghế, hai mắt bị che lại, hai chân bị đồ vật mềm không biết tên kéo ra, giãy giụa không được, có một quái vật mềm mại nhiều chi ở trên người hắn nấn ná không thôi, đem hắn trêu đùa đến gần như muốn chửi ầm lên, rồi lại muốn ngừng mà không được, dần dần liền không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho hắn thưởng thức.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy chính mình là một quyển sách, bị người lật từ đầu tới đuôi, đầu ngón tay người nọ sờ đến chỗ nào, cũng giống như đang ve vãn.
Giấc mộng thứ hai thì càng thêm ly kinh hữu đạo. Hắn đến bờ đê tắm rửa, tắm được một nửa, cả hồ nước trong suốt liền biến thành người lật sách, đem hắn một ngụm nuốt vào, vô cùng nhuần nhuyễn trong bóng tối, chân phải của hắn ước chừng rút gân ba lần, giờ khắc này còn ẩn ẩn đau.
Từ Hành Chi phục hồi tinh thần lại, mới phát giác trong chăn bên cạnh còn có một thứ căng phồng nhô lên, hắn thân thủ gỡ chăn ra, một đôi cánh tay trần truồng liền đem chăn một lần nữa kéo lại, ủy khuất "Ân" một tiếng, phảng phất đang trách móc Từ Hành Chi quấy rầy hắn yên giấc.
Từ Hành Chi lần này biết đến bên trong là ai, bật cười không thôi, vỗ vỗ cái đầu lông xù giấu trong chăn không chịu lộ diện, sửa sang xong quần áo tất, xuống giường đi tới bên cạnh bàn, chỉ thấy một quyển 《 Thái thượng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói về Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh 》sao chép xong đặt ở phía trên, nét mực đã khô, chữ viết cùng Từ Hành Chi không khác nhau chút nào.
Hắn nâng sách thẻ tre, ý cười khóe môi mới vừa tràn ra, liền nghe được phía cửa có dị động truyền đến.
Từ Hành Chi giương mắt vừa nhìn, là Cửu Chi Đăng đứng ở cửa điện.
Y tựa hồ có lời muốn nói, mà trước khi y phát ra tiếng, Từ Hành Chi liền nhấc lên ngón tay, ra hiệu y im lặng, miễn cho ồn ào quấy nhiễu đến Mạnh Trọng Quang ngủ.
Hắn khoác xong ngoại bào, mang giày vào, đi ra khỏi cửa, đem cửa khép hờ, mới nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Trong tay hắn còn cầm quyển sách thẻ tre Mạnh Trọng Quang sao chép xong.
Cửu Chi Đăng người mặc trọng y, khuôn mặt nghiêm chỉnh, đôi tay chắp sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm sách thẻ tre, âm thanh nghe tới hơi có dị dạng: "Sư huynh đêm qua chép xong kinh thư?"
Từ Hành Chi xua xua tay: "Này nơi nào là ta chép? Ta đêm qua say rượu, rất sớm liền đã ngủ, ngược lại mệt nhọc Trọng Quang, đêm qua hắn dìu ta lên giường, dốc lòng chăm sóc, còn thay ta đem kinh thư chép xong, lúc này đang ngủ say đây, ngươi với ta nói chuyện nhỏ giọng chút, chớ ồn ào hắn.... Tiểu Đăng, ngươi sáng sớm tới tìm ta, là có chuyện quan trọng gì sao?"
Cửu Chi Đăng chắp tay, mặt mày thanh lãnh vắng lặng trước sau như một: "Hôm nay ta có thi đấu, là cùng một tên đệ tử Thanh Lương cốc đối chiến. Ta muốn thỉnh sư huynh đến chỉ điểm kiếm thuật một chút."
Từ Hành Chi sảng khoái đáp ứng, tiện tay xoa nhẹ vò đầu của y: "Được. Ngươi ở trên sân huấn luyện chờ ta một phút chốc, ta rửa mặt... Khụ, thay y phục sau lại đi tìm ngươi."
Cửu Chi Đăng gật đầu, nhìn theo Từ Hành Chi trở về điện bên cạnh, mới từ phía sau lưng móc ra quyển sách thẻ tre đêm qua Từ Hành Chi chép được trang đầu kia.
Lúc này quyển sách thẻ tre kia đã sao chép xong xuôi.
Nhưng mà, thoạt nhìn thế nhưng không còn cần thiết đưa đi nữa. (Jeje: Tức cái tính của Đèn Chín là ở chỗ này =.=" Làm nhưng không bao giờ nói, đến phút mấu chốt do quá nhiều cấm kỵ trong lòng mà lùi lại =.=" Nếu Đèn Chín mà mặt dày bằng phân nửa Lõa Thể thôi thì đã là nam chính cmnr rồi =.=")
Cửu Chi Đăng đem sách thẻ tre một lần nữa thả lại trong lòng, quay người rời đi.
Từ Hành Chi quay lại trong điện, mới vừa rón ra rón rén đem cửa đóng lại, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng đột ngột hỏi: "... Sư huynh vừa nãy đang cùng ai nói chuyện?"
Từ Hành Chi sợ hết hồn, mà chờ quay đầu lại nhìn thấy Mạnh Trọng Quang chân trần đứng trên mặt đất, trừng trừng nhìn mình chằm chằm, hắn liền nhăn lại lông mày, đi lên đem đứa nhỏ không biết nặng nhẹ này ném trở lại trên giường: "Chưa mang vớ đã xuống đất, ngươi thật có bản lĩnh. Đông lạnh bị bệnh ai lo? Còn không phải ta chăm sóc ngươi."
Mạnh Trọng Quang không thuận theo không buông tha: "Sư huynh mới vừa rồi đang cùng ai nói chuyện?"
Từ Hành Chi: "Tiểu Đăng. Hắn nói muốn ta chỉ điểm hắn kiếm thuật."
Mạnh Trọng Quang ôm chặt chăn, rất không phục nói: "Ta cũng muốn sư huynh chỉ điểm."
"Ngươi?" Từ Hành Chi kém chút nữa cười thành tiếng, "Ngươi thật sự muốn chỉ điểm một chút, không phải như lần trước vậy, chưa đến hai chiêu liền bị người ta đánh rớt đài, thật mất mặt."
"Sư huynh cười ta!"
"Không, không." Từ Hành Chi sờ một cái tóc ngắn của Mạnh Trọng Quang, dỗ hắn, "Sư huynh là đau lòng ngươi."
Mạnh Trọng Quang rất không tiền đồ mà được sờ đến đỏ mặt, thoải mái hừ hừ hai tiếng, không cáu kỉnh.
Đem mèo Trọng Quang xù lông trấn an xong, Từ Hành Chi liền dự định trở lại thay quần áo khác.
... Đặc biệt là phải thay đổi tiết khố mới.
Không nghĩ tới hắn định muốn rời khỏi, Mạnh Trọng Quang liền từ sau đầu kéo hắn lại, lần thứ hai cây ngay không sợ chết đứng đưa ra yêu cầu: "Muốn hôn một cái!"
Từ Hành Chi sách một tiếng: "Cái tật xấu gì đây? Ta hỏi ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mắt thấy còn sắp cao hơn ta..."
Mạnh Trọng Quang cũng không nói, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tựa như mèo con cùng đồng tử màu xanh đen nhàn nhạt trong nháy mắt đem tim Từ Hành Chi làm cho mềm nhũn.
Đêm qua dù sao cũng là tên tiểu tử này thiếp thân hầu hạ chính mình, còn thay mình chép kinh, lại dỗ dỗ hắn thì có sao đâu?
Nghĩ như vậy, Từ Hành Chi hướng trên gáy hắn hôn một cái.
Mạnh Trọng Quang kén cá chọn canh mà làm nũng: "Không đủ ngọt!"
Từ Hành Chi hơi đỏ mặt, một cái tát vỗ lên đầu hắn: "Đừng nháo nữa! Đem xiêm y mặc vào! Lúc nào cũng ngủ trần, cũng không sợ bệnh thương hàn."
Mạnh Trọng Quang chớp chớp đôi mắt: "Như vậy ôm sư huynh ấm áp hơn nhiều nha, sư huynh không thích sao?"
... Từ Hành Chi chạy trối chết.
Thứ cho hắn bây giờ nghe bất kỳ từ nào có liên quan đến "ôm" đều sẽ cảm thấy hai chân bủn rủn. Huống chi biểu tình Mạnh Trọng Quang nói lời này, vừa nói đùa vừa nói thật, càng khiến trong lòng Từ Hành Chi có chút ngứa nhè nhẹ.
Bất quá, thi đấu Thiên bảng là chuyện trọng sự đại yếu còn bày ra ở đây, Từ Hành Chi coi như tâm linh dập dờn, vừa bước lên đài thi đấu, tâm tư liền tĩnh lặng lại.
Lần này đối thủ của hắn là Chu Huyền, hai người cũng là đối thủ cũ, thời điểm gặp mặt thậm chí không có bao nhiêu không khí giương cung bạt kiếm, nhẹ nhàng đến phảng phất như tiệc trà.
Chu Huyền chào hỏi: "Từ sư huynh, hôm nay khí sắc không tệ."
Từ Hành Chi hôm nay rửa mặt thời điểm soi gương cũng phát hiện một điểm này, nghĩ đến quái mộng kiều diễm lưu luyến đêm qua, thực sự cảm thấy thần kỳ không thôi.
Lẽ nào đây cũng là thải âm bổ dương trong truyền thuyết? (Jeje: Hmm... Có gì đó sai sai... :v)
... Nhưng Từ Hành Chi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chính mình giống người bị thải hơn.
Chu Huyền từ bên hông rút ra đoản thương, từ phía sau lưng mang tới trường thương, xoay chuyển một vòng, nắm giữ trong tay: "Từ sư huynh hôm nay cùng ta tỷ thí, cũng chỉ dùng quạt xếp sao?"
Từ Hành Chi đem tâm tư thu hồi: "Ngươi đoán?"
Chu Huyền cười nói: "Không dối gạt Từ sư huynh, ngày hôm qua ta lén lút tham dự đánh cuộc, hạ xuống chút linh thạch tư tàng, đánh cược ngươi vẫn dùng quạt xếp ứng chiến."
Từ Hành Chi sờ quạt, làm dáng thở dài: "Ta làm sao sẽ cam lòng nhượng tiểu Huyền Nhi thua đây."
Dứt lời, hắn cúi người, một tay nắm quạt, đối với Chu Huyền khom người thi lễ: "... Thỉnh."
Chu Huyền thương thuật tinh xảo, thương ra như rồng, tình thế dầy đặc, tựa cuồng phong điện chớp, lại cứ có tâm tư tinh tế của nữ tử, cho nên thời điểm đổi công thành thủ cũng kín kẽ không một lỗ hổng.
Rất nhiều người thà rằng rút trúng Khúc Trì, cũng không nguyện rút được Chu Huyền, nguyên nhân liền ở đây: Cùng Chu Huyền giao chiến kiên trì cùng thể lực rất lớn, bằng không cũng chỉ có thể tươi sống bị nàng kéo đổ.
Nhưng mà, Từ Hành Chi chỉ dùng không tới mười chiêu, liền cướp đoạt thế thắng.
Hắn căn bản không có cùng Chu Huyền chính diện so thương, sau khi tứ lạng bạt thiên cân (*) mà đánh tan thế tiến công thứ nhất của Chu Huyền, hắn liền chuyển hướng một góc võ đài, chấn tay áo đẩy một cái, đem linh lực toàn thân khuấy động ra!
(*) Tứ lạng bạt thiên cân: Dùng bốn lạng đánh bay ngàn cân, ý chỉ lấy nhẹ đánh nặng, lấy yếu đánh mạnh.
Chu Huyền tinh thông thương thuật, trình độ linh lực cũng không thấp, mà biển linh lực cuồn cuộn như vậy nàng lại không chống đỡ được, liền lùi lại mười mấy bước, ngã xuống lôi đài!
Thời điểm nàng sắp ngã xuống, một đạo bát quái thanh ngọc luân bàn từ phương xa đánh tới chớp nhoáng, nâng đỡ eo Chu Huyền, mà Từ Hành Chi từ trên đài cao phi thân mà xuống, kéo lại tay áo Chu Huyền, đưa nàng vững vàng đáp xuống mặt đất, hai chân mới vừa rồi lơ lửng chạm đất.
Quy củ của thi đấu Thiên bảng là ai rơi ra ngoài đài thi đấu trước thì thua, cho nên Chu Huyền không hề trì hoãn mà thất bại.
Mấy vị quân trường thân ở địa vị cao cảm ứng được sự hùng hậu của sóng linh lực này, cũng không miễn khỏi kinh ngạc.
Phù Diêu quân Thanh Lương cốc khen: "Từ Hành Chi làm việc mặc dù lỗ mãng chút, nhưng chức thủ đồ Phong Lăng sơn này, đối với hắn mà nói thực sự hoàn toàn xứng đáng a."
Thanh Tĩnh quân nhìn Từ Hành Chi dưới đài, mặt không đỏ tim không đập nói: "Ân. Hơn nữa hắn cũng không tính lỗ mãng, thiếu niên khí phách mà thôi."
Bên kia, Minh Chiếu quân Đan Dương phong cũng nói: "Phong thái tên nhóc này, ngược lại khiến ta nghĩ tới Thanh Tĩnh quân năm đó."
Thanh Tĩnh quân không chút nào keo kiệt khích lệ: "Lợi hại hơn ta."
Thời điểm chư quân dồn dập hướng Thanh Tĩnh quân tán dương Từ Hành Chi, Nghiễm Phủ Quân lại nhíu mày lại, thần sắc khó nén vẻ lo âu.
Sau khi đưa Chu Huyền hạ xuống, Từ Hành Chi liền buông tay ra, cười nói: "Tiểu Huyền Nhi, đa tạ."
Khởi đầu, Chu Huyền đối với linh lực cường thịnh trong cơ thể Từ Hành Chi cảm thấy bất ngờ, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, nàng liền bình thường trở lại.
Chính đạo Tiên môn, chỉ có dốc lòng tu luyện một đường, mới có thành quả như vậy. Từ Hành Chi có thể từ một tiểu dân phố thị đi tới mức độ hôm nay, có thể dựa vào chỉ có chính hắn.
Chu Huyền nhợt nhạt nở nụ cười: "Từ sư huynh, là ta tài nghệ không bằng người."
"Là ta không muốn làm trễ nãi thời gian quá dài." Từ Hành Chi lại nói, "Ta có loại dự cảm, vòng kế tiếp ta sẽ đối mặt Khúc Trì. Đấu vòng vo lâu dài, với ta bất lợi. Tiểu Huyền Nhi chớ có trách ta, nha?"
Chu Huyền tự nhiên cho rằng đây là lời nói trêu chọc của Từ Hành Chi sau khi thắng nàng, vẫn chưa để bụng.
Mà khi Từ Hành Chi từ bên trong ống săm lấy ra cây thăm bằng trúc viết hai từ "Khúc Trì", không chỉ Chu Huyền, hết thảy đệ tử tham gia thi đấu Thiên bảng đều sôi trào.