Từ Hành Chi sau khi lấy ra tên Khúc Trì, liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm đệ tử Ứng Thiên Xuyên cầm ống săm.
Hài tử kia bị Từ Hành Chi cười như không cười mà nhìn, nhất thời yếu đi mấy phần: "Từ sư huynh, cái này không trách ta... Ta không biết..."
Từ Hành Chi sảng khoái vỗ vỗ vai hắn: "Ta chưa nói là ngươi sai. Ta chỉ đang suy nghĩ, nếu lúc này có thể thừa thế xông lên đem Khúc Trì đánh bại, kia cũng thật hăng hái. Ngươi nói đúng không?"
Tiểu đệ tử nhìn bóng lưng Từ Hành Chi tiêu sái đi xa, mặt đầy ngưỡng mộ.
Nhưng mà buổi chiều trước khi thi đấu bắt đầu, Khúc Trì còn đang chuẩn bị dưới đài, liền nghe phía trên truyền đến âm thanh Từ Hành Chi: "Khúc Trì, Khúc Trì.... Khúc ca ca?"
Tuổi Khúc Trì quả thật là lớn nhất trong bốn người cùng thế hệ, nhưng nghe Từ Hành Chi gọi hắn như vậy, vẫn không nhịn được cười.
Hắn ngẩng đầu hỏi: "Làm sao?"
Từ Hành Chi đem chính mình treo ở trên lụa tơ hồng của lôi đài, vô liêm sỉ nói: "Nhường ta ba chiêu có được hay không."
Chu Bắc Nam ở bên cạnh Khúc Trì lườm một cái: "Ngươi sao không bảo Khúc Trì nhường ngươi ba mươi chiêu luôn đi?"
Từ Hành Chi: "Kia càng tốt."
Chu Bắc Nam: "..."
Khúc Trì tốt tính nói: "Chớ ầm ĩ, ba chiêu mà thôi, nhường thì nhường, không quan trọng lắm."
Từ Hành Chi đối với Chu Bắc Nam cười nói: "Nhìn thấy chưa, học một ít khí độ của Khúc sư huynh người ta. Chờ ngày nào tỷ thí ngươi chịu nhường ta một chút, ta liền cũng gọi ngươi một tiếng Chu sư huynh."
"Nhường cái đầu ngươi." Chu Bắc Nam phỉ nhổ nói, "Ta lớn hơn ngươi, ngươi vốn nên xưng ta một tiếng huynh trưởng."
Dứt lời, hắn liền khuyên Khúc Trì: "Khúc Trì, đừng nghe hắn, tên này được đà lấn tới cực kỳ."
Khúc Trì hiền lành nói: "Tuổi hắn nhỏ nhất trong số bốn người chúng ta, nhường hắn ba chiêu cũng không sao."
Ôn Tuyết Trần ở một bên bình tĩnh mà khuyên bảo Khúc Trì: "... Thời điểm chiêu thứ tư, biến ra con rết ném tới trên mặt hắn, ngươi liền có thể thắng."
Dứt lời, Ôn Tuyết Trần cũng không thèm nhìn tới liền giơ tay lên, quả nhiên nhận được một cú đập từ quạt Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi ghé vào phía trên oán giận: "... Ôn Bạch Mao ngươi bớt hại ta a."
Ôn Tuyết Trần đem quạt của Từ Hành Chi đón lấy cầm trong tay: "Ngươi nên cám ơn ta không tham gia thi đấu Thiên bảng."
"... Kia thật đúng là tạ ơn ngài ơn tha chết." Từ Hành Chi cây ngay không sợ chết đứng hướng hắn đưa tay, "Đưa quạt cho ta."
Ôn Tuyết Trần ném cho hắn cây quạt.
Trước khi bắt đầu tranh tài, Chu Bắc Nam khuyến khích Khúc Trì: "Đánh hắn, đừng để hắn cuồng như thế."
Thái độ Ôn Tuyết Trần so với Chu Bắc Nam càng ngắn gọn chút: "Đánh hắn."
Khúc Trì đem phất trần thả xuống, lấy bảo kiếm thường dùng lên đài, đã thấy quạt xếp trong tay Từ Hành Chi biến ảo thành Ngư Trường Kiếm, tại trên đài chờ hắn.
Khúc Trì cười: "Lúc này không cần quạt xếp?"
"Ngươi và Chu mập mạp không giống nhau." Từ Hành Chi cười tủm tỉm nói, "... Hai lần đoạt vị trí đứng đầu Thiên bảng của ta, ta như thế nào cũng phải bỏ chút tâm tư đi."
Chu Bắc Nam dưới đáy gân xanh nhảy loạn: "... Ta lát nữa có thể ném ám khí lên cho nổ tung đầu hắn không?"
Ôn Tuyết Trần không đáp, ngửa đầu nhìn về phía trên đài, giơ tay xoa môi, thần sắc càng mờ mờ ảo ảo có mấy phần mong đợi.
Chiêng trống báo hiệu bắt đầu thi đấu vang lên, Từ Hành Chi liền đoạt tiên cơ, kiên quyết cướp bước vung kiếm, Khúc Trì thì lại hết lòng tuân thủ cam kết, mở màn tam kiếm, chỉ tránh không tiếp, cũng không rút kiếm, thế nhưng thật sự nhường ba chiêu.
Sư tôn Khúc Trì, Minh Chiếu quân Đan Dương phong mắt thấy Khúc Trì như đang đùa, khẽ nhíu mày. Nhưng ba chiêu vừa qua, tay trái Khúc Trì liền rút kiếm chém ra, kiếm phong tựa tuyết luyện hướng giữa chém ngang, kiếm khí như gió lôi vũ điệu, Từ Hành Chi thấy tình thế không ổn, đem kiếm chém ra cưỡng ép thu hồi, nghịch chuyển thành thế thủ. Nhưng mà Khúc Trì kiếm thế bá đạo, chỉ vừa ra khỏi vỏ, trên áo bào Từ Hành Chi liền thêm mấy vết rách.
Bức lui Từ Hành Chi, Khúc Trì thừa cơ đem kiếm tung lên, hai tay kết trận, đẩy ngang ra.
Hồng vân loạn xị bát nháo đầy trời, tàn ảnh bảy kiếm từ từ nhấc lên cự phong, đem thân ảnh Từ Hành Chi bao ở trong đó, Khúc Trì cũng dấn thân vào trong trận, cùng hắn một đạo biến mất thân hình.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây chỉ nghe được âm thanh kim loại va chạm, kiếm khí lưu ảnh tuôn trào không thôi.
Thời điểm Từ Hành Chi vừa mới biến mất, Mạnh Trọng Quang đã nhìn thấy trên người hắn bị cắt ra vết máu, hắn khẩn trương đến hai gò má trắng bệch, gần như muốn cướp bước lên trước: "... Sư huynh!"
Hắn bị Cửu Chi Đăng kéo về.
Người sau đối với hắn lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt y nhìn về phía đài đồng dạng mang đầy lo lắng.
Khúc Trì là nhân tài kiệt xuất về kiếm thuật trong tứ môn, thuật pháp cũng nhất đẳng nhất xuất sắc, kiếm cũng là hàng đầu tốt nhất. Từ Hành Chi lấy kiếm đánh nhau, đối với Khúc Trì quá mức có lợi.
Huống chi Khúc Trì có bảy thanh hảo kiếm, Từ Hành Chi chỉ có một Ngư Trường Kiếm phổ thông.
"Nhàn Bút" của Từ Hành Chi, dùng làm binh khí đối chiến mà nói, kỳ thực coi như yếu thế.
Nó nhìn như có thể biến hóa thành thiên địa vạn vật, nhưng trên thực tế, "Nhàn Bút" là do Từ Hành Chi vơ vét đến các loại vũ khí tổng hợp luyện hóa mà thành, tính chất các loại vật liệu tuyệt đối không thể xung dột.
Thí dụ như, Từ Hành Chi giả như có tiên linh mộc kiếm trân quý, lại có kim thương thượng đẳng nhất, như vậy hai thứ này nếu dung luyện vào nhau, "Nhàn Bút" sẽ vì thuộc tính kim khắc mộc mà hỏng.
Bởi vậy Từ Hành Chi nhất định phải tỉ mỉ tính toán thuộc tính ngũ hành mỗi một dạng binh khí bên trong "Nhàn Bút", để tránh khỏi liều lĩnh, khiến hết thảy luyện hóa dã tràng xe cát, hắn luyện hóa đều là binh khí thuộc tính ôn hòa, uy lực không khổng lồ như vậy.
Cho nên, cứ việc "Nhàn Bút" có thể biến hóa vô cùng, nhưng mỗi một thứ đều không cường hãn bằng một món binh khí sở trường.
Cửu Chi Đăng cho là, Từ Hành Chi nếu như muốn thắng trận này, tất nhiên phải điều động "Nhàn Bút", nhiều lần biến hóa, mới có thể có cơ hội chiến thắng.
Có thể nói tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngay cả Khúc Trì đối chiến Từ Hành Chi cũng cho là như vậy.
... Khanh.
Không bao lâu sau, bên trong bụi bay vân hồng truyền đến một tiếng lưỡi kiếm đứt đoạn, vang vọng trên không trung võ đài.
Ôn Tuyết Trần ung dung nói: "... Từ Hành Chi thua."
Chu Bắc Nam đã bắt đầu vui sướng khi người gặp họa: "Ai bảo hắn khoe khoang."
Thanh Tĩnh quân trên đài cao thân thể nghiêng về phía trước, khắp nơi lo âu nhìn phía trong đoàn khói, một châu trong tay cầm nứt một viên vẫn không hề hay biết, thần thái chăm chú khiến Nghiễm Phủ quân không nhịn được ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "... Sư huynh, không được rõ ràng như vậy."
Thanh Tĩnh quân xua tay: "Ngươi đừng nói chuyện."
Khanh.
Thời điểm tiếng lưỡi kiếm đứt đoạn thứ hai truyền ra, có hỏa diễm từ trong khói đoàn bốc lên, kỳ ảo như ánh bình minh, trắng như tuyết, lưỡi kiếm xanh nhạt đan xen vết tích như sao băng, đạo đạo đụng vào nhau, chọc đến người ở gần võ đài cũng đều run rẩy theo.
Ôn Tuyết Trần hơi nghiêm nghị: "... Từ từ, tựa hồ không đúng."
Tiếng lưỡi kiếm đứt đoạn thứ ba, thứ tư liên tục vang lên, võ đài sau khi rầm rầm hai tiếng, bỗng nhiên sụp một nửa xuống, trật tự quan đứng ở bên cạnh quản giáo thi đấu bất ngờ, chật vật dồn dập tránh lui khỏi mảnh vỡ rơi xuống.
Kiếm đấu chi trận nhấc lên, tập hợp giữa không trung, Từ Hành Chi cùng Khúc Trì tiếp tục đấu tại một chỗ, nhưng tình hình đến tột cùng như thế nào, ngay cả vài vị quân trường đang có mặt cũng khó có thể phân rõ.
Tiếng đứt đoạn thanh kiếm thứ năm đẩy ra một luồng linh lực tinh khiết đến đáng sợ, khiến không ít đệ tử tu vi thấp hơn dồn dập che tai kinh hô lên, Ôn Tuyết Trần giơ tay bảo vệ tâm mạch yếu đuối, ho thấp hai tiếng, sắc mặt mơ hồ phát xanh.
Thời điểm Chu Bắc Nam nhìn về phía hai người kia tranh đấu, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Tiếng phá vỡ thứ sáu nhẹ vô cùng, nhưng bị khí lưu nấn ná bên người hai người nuốt cuốn vào, giữa thanh ảnh hồng quang đốm lửa bắn toé, mũi kiếm vẽ ra trên không trung tầng tầng xoắn ốc cùng đường cong tròn xán lạn, khiến người không kịp nhìn.
Thời điểm truyền đến thanh âm thanh kiếm thứ bảy đứt đoạn, Chu Bắc Nam ngơ ngác thất thanh nói: "... Hắn đem bảy thanh kiếm của Khúc Trì đều đánh gãy?"
Ôn Tuyết Trần khẽ vuốt ngực, cau mày nói: "Không, kiếm của hắn cũng gãy."
Chu Bắc Nam: "... Thời điểm nào?"
Ôn Tuyết Trần: "Thời điểm thanh kiếm thứ bảy của Khúc Trì gãy."
Thất kiếm chi trận bị phá, mảnh vỡ lưỡi kiếm sót lại như mưa tuyết dồn dập rơi xuống, Từ Hành Chi vung mở sương mù, một thân bụi mù, từ trong trận lao ra.
Trên người hắn vết máu loang lổ, áo quần rách nát, chính như Ôn Tuyết Trần nói, Ngư Trường Kiếm trên tay hắn đã bị chém thành hai nửa, nhưng tay trái hắn nắm nửa đoạn kiếm tách ra, thân hình trên không trung uốn lượn một cái, kình thương truy lang, hướng thẳng phía Khúc Trì đã mất hết bảy thanh kiếm.
Khúc Trì sau khi ổn định bước, cầm trong tay một thanh tàn kiếm tách ra từ giữa, thẳng thắn nghênh đón đối diện.
Hai người lao thân qua nhau trong nháy mắt, ống tay áo cánh tay phải của Từ Hành Chi xì một tiếng rách ra, mà chếch trên cổ Khúc Trì thì lại nhiều hơn một đạo vết thương nhợt nhạt.
Chiêng trống kết thúc thi đấu cũng vang lên.
—— Thi đấu quy định, ai có thể lưu lại trên đài cuối cùng, hoặc ai có thể trước tiên ở trên người đối phương lưu lại ký hiệu chí mạng, liền coi như người thắng.
Mà sau khi vượt qua Khúc Trì, thân phận đứng đầu Thiên bảng của Từ Hành Chi đã nắm chắc, không thể còn người nào có thể lay động địa vị của hắn.
Thanh Tĩnh quân so với bất luận người nào ở đây phản ứng đều nhanh hơn, đứng dậy quát: "Giỏi!"
Nghiễm Phủ quân mặt tối sầm lại kéo cánh tay Thanh Tĩnh quân một cái, Thanh Tĩnh quân lại không hề bị lay động, một đôi mắt lười biếng rũ xuống hiện ra sắc mặt vui mừng rõ ràng. Y chỉ vào Từ Hành Chi trên sân đối với người khác kiêu ngạo nói: "Xem, xem người kia, hắn là đồ đệ của ta."
Nghiễm Phủ quân: "..." (Jeje: Ngay cả editor cũng có thể cảm giác được sự bất lực ấy =]])
Từ Hành Chi lảo đảo hai bước đứng vững thân thể, vừa nhìn lại, Khúc Trì đã hướng hắn đi tới, lộ ra cười nhạt khoan dung: "Chúc mừng."
Từ Hành Chi tràn ra tươi cười thật sơ lãng thanh thoát, đem Ngư Trường Kiếm đã gãy hồi phục dáng dấp quạt xếp, ngay trước mặt Khúc Trì, bộp một tiếng mở ra.
Bên trên mặt quạt, dùng cổ tiên linh kim sa để lại tám chữ cuồng thảo, "Thiên hạ ngày nay, ngoài ta còn ai", kí tên là "Thiên bảng số một, Phong Lăng Từ Hành Chi".
Ôn Tuyết Trần dưới đáy: "..."
Chu Bắc Nam: "... Mịa nó, hắn không biết xấu hổ như vậy sao."
Dù là Khúc Trì, sau một hồi sửng sốt cũng cười không đứng lên nổi đến: "Ngươi rất sớm từ trước đã viết lên? Cứ nhất định muốn lấy được như vậy?"
Từ Hành Chi cười nói: "Nếu thua ngươi, năm năm này ta liền không cần dùng quạt."
Dứt lời, hai người ăn ý song song chạm quyền, lại nắm lòng bàn tay, đụng vai nhau.
Từ Hành Chi mới vừa buông tay Khúc Trì, liền thấy Mạnh Trọng Quang từ lôi đài vỡ vụn bên cạnh lao tới, hai ba lần vọt tới trước mặt hắn, dùng sức ôm chặt Từ Hành Chi: "Sư huynh, ta thật lo lắng cho ngươi..."
Từ Hành Chi ngẩn ra, không khỏi bật cười, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn: "Được được, sư huynh đây không phải là không có chuyện gì sao? Nhanh leo xuống."
Mạnh Trọng Quang chơi xấu: "Ta không xuống."
Từ Hành Chi bất đắc dĩ, đơn giản đem đứa nhỏ chơi xấu kia ôm khiêng lên, gác ở trên vai mình, quay đầu đối với Khúc Trì cười cười, liền mặt hướng hướng nhóm quân trường ngồi trên đài cao, đối với Thanh Tĩnh quân quơ quơ lục lạc buộc trên cổ tay phải.
Chuông này là Thanh Tĩnh quân năm đó tặng cho hắn.
Thời điểm tự tay buộc lên cho hắn, Thanh Tĩnh quân từng nói, hi vọng ngươi so với ta trở thành người tốt hơn.
... Hắn mặc dù không hiểu Thanh Tĩnh quân vì sao đối với hắn mong đợi đơn giản như vậy, nhưng mà nếu là sư phụ giao phó, hắn liền tất nhiên phải nghe theo.
Nghe đến tiếng lục lạc lanh lảnh kêu, Thanh Tĩnh quân khẽ gật đầu, khóe môi câu lên cười thỏa mãn yếu ớt.
Từ Hành Chi hồi cho y một cái nụ cười, gánh Mạnh Trọng Quang đi xuống đài.
Nếp nhăn ấn đường Nghiễm Phủ quân càng sâu: Sư huynh, hắn quá mức cuồng vọng rêu rao, hành sự cũng..."
Thanh Tĩnh quân bưng chén rượu lên, sau khi uống cạn, mặt mày toàn mang ý cười, nói: "Như vậy không tốt sao? Ta yêu thích bộ dáng này của hắn."
Nghiễm Phủ quân: "..."
Mà mắt thấy Từ Hành Chi khiêng ôm Mạnh Trọng Quang xuống đài, dưới đài nhất thời vang lên tiếng bàn luận.
"... Đây là người nào?"
"Ngươi không nhận ra? Chính là phế vật xinh đẹp kia của Phong Lăng sơn, từ sau khi kết đan nửa điểm tiến bộ cũng không có, dùng thiên tài địa bảo gì cũng nuôi không ra. Nhưng Từ sư huynh lại cứ sủng ái hắn."
"Chính là hắn nha? Ta như thế nào nhìn hắn cùng Từ sư huynh..."
"Suỵt, suỵt. Bớt thảo luận sự tình về Từ sư huynh... Bất quá Từ sư huynh nếu là thật cùng phế vật kia, cũng không biết có bao nhiêu nữ đệ tử phải đau lòng."
Cửu Chi Đăng một bên chú ý một lúc lâu, khó chịu đựng tiếng bàn luận như vậy hơn nữa, toàn thân đỡ kiếm rời đi.
Rất nhanh, lúc chạng vạng, đề tài Mạnh Trọng Quang được Từ Hành Chi ôm xuống đài liền bị một sự kiện khác càng có lực trùng kích thay thế.
—— Lúc trước được xem như tân tú được mong đợi nhất, Trình Đính của Ứng Thiên Xuyên, trong lúc thi đấu hạ ngọ, bị Cửu Chi Đăng của Phong Lăng sơn dùng mười mấy chiêu liền rơi khỏi đài, xương sườn đứt đoạn mất hai cái, thi đấu kế tiếp trăm triệu lần không có khả năng.
Có lẽ là ở gần Từ Hành Chi, số mệnh gần gũi, vòng kế tiếp Cửu Chi Đăng liền đối mặt Chu Huyền.
Từ Hành Chi ngày ngày cùng Cửu Chi Đăng luận bàn, hiểu được Cửu Chi Đăng gần đây chiến ý cực thịnh, trạng thái vừa vặn, liền giấu trong lòng hy vọng rất lớn, rất sớm ở một bên tìm vị trí vây xem.
Chu Huyền trước giờ vẫn chưa cùng Cửu Chi Đăng giao chiến qua, nhưng đối với người có thể dễ dàng chiến thắng Trình Đính, nàng sẽ không xem thường.
Nàng xem như kiên trì, nhưng mà Cửu Chi Đăng so với nàng càng thêm kiên trì, từng chiêu từng thức kín đáo tinh tế chẳng khác nào nước chảy, mà càng đánh càng mạnh, kiếm thế lạc như mưa rào, giội mặt mà tới.
Chu Huyền bị một bộ ác liệt hung mãnh hăng hái cướp tấn công của y nên chỉ lo phòng ngự, gân mạch trên cổ tay đều bị chấn động tê liệt, mắt thấy chỉ cần một đòn tối hậu liền có thể đem đoản thương trong tay nàng đánh rơi, bên người Cửu Chi Đăng lại không cẩn thận lộ ra sơ hở.
Chu Huyền vốn là vô cùng cẩn thận, sơ hở nho nhỏ đối với nàng mà nói đều là thời cơ trở mình, nàng thuận lợi bắt được lỗ hỏng này, một kích thành công, đem Cửu Chi Đăng đánh rơi xuống đài.
Từ Hành Chi thấy tình trạng như vậy, sắc mặt âm xuống, bước nhanh hướng Cửu Chi Đăng dưới đài.
Thời điểm từ dưới đất bò lên, Cửu Chi Đăng vừa vặn đụng phải ánh mắt xem kỹ của Từ Hành Chi.
Cửu Chi Đăng cũng không nghĩ tới Từ Hành Chi sẽ đến nhìn chính mình thi đấu, thời điểm nhìn thấy hắn thần sắc liền sốt sắng lên: "... Sư huynh, xin lỗi."
"Ngươi nên cùng ai nói xin lỗi, trong lòng ngươi rõ ràng." Từ Hành Chi nói thẳng, "Cuối cùng vì sao lại bộc lộ sơ hở?"
Cửu Chi Đăng cúi đầu: "Là ta bất cẩn rồi."
Từ Hành Chi gõ một cái thật mạnh lên đầu y.
Dĩ vãng Từ Hành Chi cũng thường gõ Cửu Chi Đăng, ra tay mặc dù nặng, lại sẽ không đau, nhưng mà lúc này Cửu Chi Đăng bị gõ đến sọ đều đã tê rần, đau đến mặt y đều phát trắng: "... Bất cẩn? Ta với ngươi giao thủ nhiều lần như vậy, ngươi cố ý bán cho Tiểu Huyền Nhi sơ hở, cho rằng ta không nhìn ra được sao?"
Cửu Chi Đăng kinh hoảng ngẩng đầu: "Sư huynh, ta..."
Từ Hành Chi cõi lòng đầy mong đợi mà đến, ai ngờ sẽ thấy Cửu Chi Đăng phóng thủy bị thua (*), hắn nơi nào còn nguyện ý tiếp tục nghe Cửu Chi Đăng giải thích, tức đến nỗi phẩy tay áo bỏ đi.
(*) Ở đây ý bảo Cửu Chi Đăng cố tình để cho thua.
Tâm tình của hắn hậm hực, lắc quạt xếp lúc ẩn lúc hiện, vô tình đi đến một chỗ vịnh cát trắng.
Hiện giờ đã là cuối thu, gió lạnh thấu xương, mà vẫn có không ít đệ tử trẻ tuổi máu nóng xuống nước đùa giỡn chơi đùa. Đệ tử hạ cấp trong tứ môn đều tụ tập về đây, đệ tử đẳng cấp hơi cao bơi lội, mà mấy đệ tử hạ cấp liền lưu lại trên bờ trông coi quần áo.
Thấy Từ Hành Chi, mấy vị đệ tử trên bờ dồn dập đứng lên hướng hắn hỏi thăm, ngược lại mấy đệ tử Phong Lăng sơn trong nước cùng hắn rất quen, nhiệt tình mời chào hắn nói: "Từ sư huynh, đến bơi một cái a."
Từ Hành Chi bọc bọc áo ngoài, cười cự tuyệt: "Không cần."
Có đệ tử thầm nói: "Sư huynh ngày xưa thích cùng chúng ta bơi lội nhất, sao mấy năm qua cũng không chơi?"
Từ Hành Chi lượm tảng đá ném xuống: "Bớt nói nhiều."
Hắn cố ý vứt sai lệch, đệ tử phía dưới cũng đều biết rõ cách làm người của hắn, hiểu được hắn không phải thật sự tức giận, liền đều hi hi ha ha tản ra, từng người chơi đùa.
Từ Hành Chi đi xung quanh, phát hiện người chờ trên bờ có Diệp Bổ Y ngày ấy dẫn hắn đi giới luật điện, liền giơ tay cùng cậu chào hỏi.
Diệp Bổ Y hưng phấn đến hai má hồng hồng: "Từ sư huynh, ngài còn nhớ rõ ta?"
Từ Hành Chi vui vẻ: "Ta so với ngươi tuổi tác lớn hơn một chút, tuy nhiên không đến nỗi đến mắt mờ chân chậm đi."
Diệp Bổ Y chính mặt hồng lên, bên cạnh liền có mấy đệ tử Ứng Thiên Xuyên hạ cấp đánh bạo tiến tới, thử thăm dò hướng hắn hỏi thăm nói: "... Từ sư huynh, Cửu Chi Đăng kia thật sự là ngài giáo dưỡng lớn lên sao?"
Từ Hành Chi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Y làm sao vậy?"
Đệ tử hỏi câu kia rất bất bình: "Y là người phi đạo, dựa vào cái gì có thể đi thi đấu Thiên bảng đâu?"
Một đệ tử Ứng Thiên Xuyên khác ra tay phụ họa nói: "Y ra tay không hề đúng mực, đem Trình Đính đả thương, còn không phải là vì trả thù sao? Ta nói người phi đạo, quả thật là..."
"Trình Đính là quá mức liều lĩnh, mới nhận lấy hậu quả xấu." Từ Hành Chi trước khi nghe đến lời càng khó nghe liền đánh gãy người kia, "Các ngươi nếu xem qua trận đấu kia liền biết, một chiêu cuối cùng kia của Cửu Chi Đăng cũng không có dự định tổn thương Trình Đính, là Trình Đính tính toán phản đòn thất thủ, mới bị thương nặng đến vậy. Lại nói, ai dạy các ngươi người phi đạo liền tất nhiên là ác đồ?"
Đệ tử hạ cấp các nhà hai mặt nhìn nhau.
Tiểu đệ tử Diệp Bổ Y dễ dàng thẹn thùng kia dũng khí phụ họa nói: "Ta cảm thấy cũng vậy... Người phi đạo không nhất định là kẻ ác nha."
Từ Hành Chi hắng giọng, thanh bằng nói: "Theo ta mà nói, ma đạo, quỷ đạo cùng tiên đạo đều là giống nhau. Không có người nào so với ai khác tốt hơn, cũng không có ai so với ai khác thấp kém.... Ma đạo cùng quỷ đạo, thường dùng người khác làm môi giới tu luyện, đương nhiên phải nhanh hơn mấy phần, nhưng bởi vì đồ vật quá dễ dàng được đến, ngược lại mất đi bản tâm; tiên đạo lấy việc hành tu làm tâm, chậm thì chậm chút, nhưng không dễ dàng mất đi, là cách sống dễ dàng yên tâm thoải mái nhất."
"Nhưng mà, chỉ cần không tùy ý làm hại, chuyên tâm tu luyện bản thân, như vậy sự khác biệt của ba đạo cũng chỉ tồn tại trong thành kiến. Các ngươi minh bạch chưa?"
Các đệ tử bao gồm cả Diệp Bổ Y đều là như hiểu mà không hiểu.
Từ Hành Chi sờ đầu Diệp Bổ Y, quay người rời đi vịnh, lại đi đến chỗ không người phía sau cất giọng nói: "... Ngươi có minh bạch?"
Cửu Chi Đăng từ một bên phía sau cây tránh ra, mặt mày buông xuống: "Sư huynh, ta..."
Từ Hành Chi cúi lưng đối diện Cửu Chi Đăng, than một tiếng: "Ngươi cảm thấy nếu ngươi thắng Chu Huyền, liền bị người nghị luận thân phận đi. Hà tất lưu ý này đó? Thắng thì thắng, thua thì thua, trông trước trông sau, có ý gì?"
"... Không phải." Cửu Chi Đăng nhẫn đến hai má trắng bệch, "Không phải như vậy."
Từ Hành Chi xoay người lại, hiếm thấy nghiêm nghị chất vấn: "Vậy vì sao phải gạt thua? Ngươi có biết hay không, ngươi nếu như có thể thủ thắng, ta so với việc chính mình đứng đầu Thiên bảng còn cao hứng hơn?"
Đôi môi Cửu Chi Đăng mím lại thành một đường thẳng nhợt nhạt, hồi lâu qua đi, mới nhẹ giọng nói: "Sư huynh dùng linh thạch áp giải ta có thể được hạng tư Thiên bảng, chẳng phải sao?"
Từ Hành Chi cả người cứng đờ, ánh mắt dần trở nên không tưởng nổi.
Cửu Chi Đăng không dám nhìn Từ Hành Chi, từng chữ nhẹ giọng nói: "... Bởi vậy ta chỉ muốn hạng tư... Ta không muốn để cho sư huynh thua, ta..."
Lời còn chưa dứt, Cửu Chi Đăng đột nhiên bị nhét vào một cái ôm lạnh lùng, tay khớp xương rõ ràng mà thô bạo luồn vào giữa tóc y, đem tóc y cào lung ta lung tung.
"... Ngươi tên ngốc này." Từ Hành Chi thấp giọng nói, "Ta nếu như biết tâm tư của