Đau lòng và tự giễu trong giọng điệu của Đào Nhàn khiến Từ Hành Chi thấy chua xót.
Y nghiêm túc, cảm khái hỏi Đào Nhàn: “Khúc Trì giữ chức Đại sư huynh ở Đan Dương Phong rất tốt, sao lại liên lụy vào chuyện thần khí chứ?”
Đào Nhàn khó xử nhìn Từ Hành Chi, có vẻ không hiểu y đang nói gì: “Thần khí? Đệ, đệ không biết, cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Sau khi vào trong Man Hoang, nghe Chu sư huynh và mọi người từng nhắc tới trong lúc oán giận than trách, nói... Nói là thần khí của bốn môn phái đều là giả. Bọn họ lấy được thần khí, đến lúc muốn dùng mới biết, chuyện này khiến bọn họ xử lý không thích đáng không ứng phó kịp nên mới bị bắt.”
Nói chuyện với Đào Nhàn mà Từ Hành Chi càng khó hiểu hơn: “Ngươi chưa từng nhìn thấy thần khí bao giờ, lại không tham gia vào vụ việc năm đó, tại sao lại bị đày vào Man Hoang?”
Đào Nhàn ngoan ngoãn nói: “Lúc đó Khúc sư huynh bị thương rất nặng, không thể không có ai bên cạnh... Đệ, đệ tự nguyện... Theo huynh ấy vào đây.”
“Ngươi...” Từ Hành Chi ngạc nhiên không thôi, chỉ vào tấm lưng rộng của Khúc Trì, khẽ nói: “Việc này không liên quan gì tới ngươi, ngươi cũng không có pháp lực, chỉ là một người phàm mới gia nhập môn phái được bảy ngày. Chỉ vì hắn mà ngươi vào đây?”
Đào Nhàn cất công giải thích: “Đệ không biết nhiều chữ nhưng trước kia hát hí khúc đã từng đọc không ít kịch bản, trong đó đều nói ăn cám trả vàng. Khúc sư huynh tặng kẹo hồ lô cho đệ, còn tìm lại thi thể của huynh trưởng đệ về cho đệ, giúp đệ an táng huynh trưởng, đây là ơn nghĩa lớn... Hơn nữa, những đệ tử khác của Đan Dương Phong không bị bắt ép vào Man Hoang, lúc đó Khúc sư huynh bị thương, phải có người ở bên cạnh... Vì thế...”
Từ Hành Chi thay đổi ấn tượng với chàng trai nhìn thoáng qua có vẻ mềm yếu như con gái này.
Nếu bàn về chữ “nghĩa”, trên đời này không có mấy người vượt qua được chàng trai nhỏ bé mà nho nhã yếu đuối này.
Để ý thấy ánh mắt của Từ Hành Chi, Đào Nhàn ngại ngùng cười: “Từ sư huynh, huynh đừng nhìn đệ thế... Đệ không, không cao cả như thế đâu. Lúc đó đệ chỉ nghĩ Khúc sư huynh rất thông minh, chắc hẳn không bao lâu sau bọn đệ có thể ra khỏi Man Hoang, không ngờ ở đây lâu như thế.”
“Sẽ ra ngoài thôi.” Từ Hành Chi an ủi hắn: “Chúng ta đều ra ngoài, không ai phải ở lại.”
“Từ sư huynh, đệ tin huynh.” Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Đào Nhàn ngập tràn tin cậy thuần khiết: “Huynh từng nói sẽ đưa hài cốt của huynh trưởng đệ về, huynh nói được làm được. Đệ tin huynh.”
Từ Hành Chi cười khổ giơ tay chạm vào gáy cậu ấy, dùng sức ấn mấy lần, Đào Nhàn cong lưng xuống như con vật nhỏ.
Từ Hành Chi quen tiếp xúc thân thiết với người khác, kể cả Lục Ngự Cửu dễ xấu hổ cũng không có biểu cảm như chim sợ cành cong, tỏ ra sợ hãi cực kỳ như Đào Nhàn.
Từ Hành Chi đùa cậu ấy: “Sợ thế cơ à?”
“Đệ nhát gan.” Đào Nhàn mím môi, sợ sệt thừa nhận khuyết điểm của mình: “May mà đệ có Khúc sư huynh che chở, còn có A Vọng... Trước kia đệ và Khúc sư huynh nhặt được A Vọng... À đúng rồi, cả Mạnh Trọng Quang nữa. Hắn rất tốt, hắn là người tốt. Hắn luôn tìm sư huynh trong Man Hoang. Bây giờ, hắn tìm thấy rồi, đệ vui thay cho hắn, cũng vui thay cho sư huynh.”
Mạnh Trọng Quang là kẻ tội ác tày trời trong mắt người đời nhưng với Đào Nhàn có tính cách ấm áp này thì hắn lại là một người tốt, điều này khiến trong lòng Từ Hành Chi dấy lên sự nghi ngờ.
Rốt cuộc trước kia xảy ra vấn đề ở đâu?
Rốt cuộc bọn họ trộm thần khí để làm gì?
Ít nhất thì trong ký ức của nguyên chủ, ký ức liên quan tới thần khí chỉ có Hội thường thức thần khí diễn ra bảy năm một lần.
Từ Hành Chi không biết “sách Thế Giới” do Phong Lăng Sơn trấn giữ để ở đâu, thậm chí ngay cả “sách Thế Giới” có kỹ năng gì cũng không biết. Y chỉ từng nhìn thấy mấy lần từ phía xa xa, biết đó là một luồng sáng thanh lịch tao nhã thuần túy, nó mang hình thái gì cũng khó mà phân biệt được.
Mỗi lần Hội thường thức diễn ra, thần khí đều được các phủ quân tiên môn cùng nhau hộ tống tới.
Để tránh kẻ ác ngấp nghé đánh cắp thần khí, Từ Hành Chi, Khúc Trì, Chu Bắc Nam và Ôn Tuyết Trần đều nâng cao tinh thần, dò xét khu vực ngoài, canh gác suốt đêm, vì thế mỗi một lần tổ chức Hội thường thức, nhóm Từ Hành Chi đều mệt tới mức tróc một lớp da.
Nếu biết trước thứ mình bảo vệ là giả, bọn họ cần gì phải nhọc lòng tốn sức như thế chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thần khí không phải vật bình thường, nếu bị người ta dễ dàng biết vị trí cất giữ sẽ thành rắc rối lớn.
Danh tiếng của Phong Lăng Sơn đứng đầu bốn môn phái, Từ Hành Chi là đệ tử đứng đầu Phong Lăng, được Thanh Tĩnh Quân yêu thương mà cũng không biết sách Thế Giới được cất ở đâu, Chu Bắc Nam và mấy người họ biết kiểu gì được? Sao lại có ý định cướp vật quý giá hàng đầu thế gian này?
Từ Hành Chi đang trầm ngâm suy nghĩ thì thấy Khúc Trì bỏ cành cây xuống, đứng dậy chạy tới trước mặt Đào Nhàn, kéo tay cậu ấy, chỉ vào mấy xiên kẹo hồ lô được vẽ từ đất bùn: “Chúng trông thế này sao?”
Đào Nhàn mỉm cười: “Đúng thế. Khúc sư huynh vẽ rất giống, còn giống hơn đệ vẽ nữa.”
Khúc Trì khẽ cười. Hắn chỉ vào xiên hồ lô to nhất: “Đệ nhìn xem, cái này là của đệ.”
Hắn vẽ một đống xiên hồ lô, trong đó có cái của Chu Vọng, có cái của Từ Hành Chi, hắn chỉ lần lượt cho Đào Nhàn xem cứ như đống hình ở đất là kẹo bánh ngọt hàng thật giá thật, vừa mới được bày bán ở đầu đường.
Đào Nhàn mỉm cười kiên nhẫn nghe hắn liệt kê, thỉnh thoảng còn gật đầu hùa theo. Tới lúc Khúc Trì đếm hết xiên của từng người rồi, cậu ấy mới khó hiểu cau mày, đếm lại số xiên hồ lô xám xịt trên đất: “Xiên của huynh đâu.”
Khúc Trì ngẩn ra, lại đếm lần nữa, ngại ngùng cười nói: “Quên mất tiêu.”
Đào Nhàn phóng khoáng chỉ vào xiên hồ lô mà mỗi một viên đều to như cái đầu: “Chúng ta chia nhau ăn. Mỗi người một nửa.”
Khúc Trì nghĩ ngợi một lát rồi vui vẻ gật đầu.
Từ Hành Chi thấy hai bọn họ tình cảm hài hòa như thế, vô thức khẽ cười nói với Đào Nhàn: “Hắn là một tên ngốc, thế mà lại tìm được một người bầu bạn như ngươi, đấy là vô cùng may mắn trong bất hạnh.”
Khúc Trì nghe vậy quay người qua, kháng nghị: “Ta không phải kẻ ngốc. Ta là Khúc Trì. Hành Chi, ngươi không thể nói thế.”
Từ Hành Chi nhấc tay: “Được được, ta sai rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khúc Trì nghe Từ Hành Chi nói thế thì trong lòng hơi buồn bực, quay qua phía Đào Nhàn tìm cách chứng thực: “Đào Nhàn, ta ngốc không?”
Đào Nhàn không biết dỗ người khác, khẽ sững người một chút rồi dịu dàng nói: “Ngốc... cũng tốt. Khúc sư huynh gì cũng tốt nhất.”
“Kẻ ngốc rất tốt sao?” Khúc Trì như có điều suy nghĩ, kéo tay Đào Nhàn, nói với cậu ấy với đầy sự tin tưởng: “Thế, ta không phải Khúc Trì, ta là kẻ ngốc.”
Đào Nhàn dở khóc dở cười để mặc hắn nắm tay mình, chậm rãi đi về phía thiên điện của hai người, trước khi đi, Đào Nhàn vẫy tay xin lỗi Từ Hành Chi, cởi xiêm y đã ấm ra, treo lên ngọn cây thấp cách đó không xa.
Từ Hành Chi nhìn bóng lưng hai người, chỉ cảm thấy trong lòng rất bình lặng.
Những thứ khiến người ta ưu sầu rút lui hết thảy, giữa trời đất chỉ còn hình ảnh hai người nắm tay nhau mà đi, thật sự đẹp đẽ không thể nào tả xiết.
Trong lúc y lỡ đãng, đột nhiên được bao quanh bởi một vòng ôm của ai đó.
Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng cọ lên y từ đằng sau, y như chó con cọ ngứa: “Sư huynh, huynh thức giấc sao không gọi Trọng Quang một tiếng, hại Trọng Quang dậy không thấy huynh đâu.”
“Ta thấy ngươi mệt quá nên để ngươi ngủ thêm một lát.”
“Ta không mệt.” Mạnh Trọng Quang làm nũng: “Ta vừa chìm vào giấc ngủ là mơ thấy sư huynh, thế mà sờ không được, sáp không tới, khó chịu lắm luôn. Thà dậy sớm gần gũi với sư huynh hơn.”
Từ Hành Chi bật cười.
Nói thế chứ trong mắt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang thật sự uể oải lắm rồi.
Sự uể oải gần như điên cuồng ấy của hắn toát ra từ tận trong xương.
Trước kia Từ Hành Chi muốn tránh xa Mạnh Trọng Quang nên không nhận ra nét mệt mỏi này, nhưng tới gần hắn hơn, sự mệt mỏi khó có thể hình dung ấy lại như thủy triều đen kịt, giăng kín trời bao trùm lên Từ Hành Chi.
Hôm nay hắn thật sự chìm vào giấc ngủ, Từ Hành Chi mới không làm phiền hắn.
Mấy ngày trước đó, mỗi lần y thức dậy trong cơn mê ngủ đều thấy Mạnh Trọng Quang đang nhìn mình.
Cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn cực kỳ phức tạp, cứ như hận không thể dùng mắt nuốt Từ Hành Chi vào, gửi nhờ trong mắt, trân quý cẩn thận, nhốt lại vĩnh viễn.
Mà khi Từ Hành Chi chú ý tới điều này, Mạnh Trọng Quang sẽ điều chỉnh cảm xúc ngay lập tức, ôm Từ Hành Chi, trao cho y một nụ hôn mềm mại và kiềm chế.
Từ Hành Chi luôn có ảo giác hắn đang trốn tránh điều gì đó.
Nhưng hắn không muốn nói, Từ Hành Chi sẽ không hỏi cho rõ.
Ít nhất Từ Hành Chi muốn xin sự mơ hồ hiếm có này ở chỗ Mạnh Trọng Quang.
Nghỉ ngơi thêm vài ngày, mấy người bước lên con đường đi tới Vùng đất hẻo lánh.
Ngục giam Man Hoang là một cánh đồng hoang vu vô biên không giới hạn hoàn chỉnh, không có mặt trời, không có mặt trăng, mấy người họ chỉ có thể dùng tháp cao mà Mạnh Trọng Quang dựng lên trong Man Hoang làm cọc tiêu, phán đoán phương hướng mà họ muốn đi.
Mười ba năm nay, Mạnh Trọng Quang đi tới mọi ngóc ngách mà hắn có thể tới trong Man Hoang, vì thế hắn là người dẫn đường giỏi nhất.
Sau khi đi ra khỏi hẻm núi Hổ Khiêu, Chu Vọng cười chậm rãi xoay người: “Lâu lắm rồi không về nhà, ta thật sự thật sự rất nhớ nhà. Biết trước thế này cầm chuông theo làm bùa hộ mệnh cho rồi.”
Nguyên Như Trú dịu dàng nói: “Đó là di vật duy nhất mà mẫu thân muội để lại cho muội, chẳng may làm rơi vỡ thì phải làm sao.”
Chu Vọng: “Ta chỉ sợ có kẻ xấu vào trong tháp trộm nó đi mất thôi.”
Nguyên Như Trú ghé vào tai cô nhóc nói nhỏ trấn an: “Muội yên tâm. Có trận pháp của Trọng Quang, không phải ai cũng vào trong tháp được.”
Từ Hành Chi nghe hai người họ nói chuyện, quay sang Mạnh Trọng Quang, muốn lén hỏi thân xác xương trắng của Nguyên Như Trú là thế nào, ai ngờ vừa quay sang đã bị Mạnh Trọng Quang ở bên cạnh kéo tay lại, hắn dùng đầu ngón tay gãi lòng bàn tay y liên tục.
Thấy hắn biết vị thèm mùi, Từ Hành Chi không nhịn được bật cười: “Muốn làm gì thế?”
Mạnh Trọng Quang liếm môi, điểm tô cho đôi môi đỏ thẫm một lớp ánh sáng mỏng quyến rũ: “Muốn làm sư huynh.”
“Tối hôm trước...”
“Đó là chuyện ngày hôm trước.” Trong mắt Mạnh Trọng Quang có chút ai oán: “Tối hôm qua sư huynh không cho Trọng Quang vào trong phòng... Cửa sổ cũng khóa luôn.”
“Đã bảo là hôm nay phải đi cho kịp, không được quậy.” Từ Hành Chi biết rõ hắn muốn gì, chỉ cố ý đùa hắn: "Nhịn mười ba năm rồi, một hai ngày cũng không nhịn được à?”
Mạnh Trọng Quang không trả lời, nhẹ nhàng cọ bên hông Từ Hành Chi, vừa cọ vừa nhìn Từ Hành Chi với ánh mắt cầu xin và mong chờ.
Từ Hành Chi bật cười: “Đứng cho ngay ngắn! Đứng dính lên ta!”
Mạnh Trọng Quang làm nũng: “Không đứng nổi... Muốn sư huynh cõng cơ.”
Có lẽ mặt mũi lớn lên quá đẹp, Mạnh Trọng Quang cao hơn Từ Hành Chi một chút nhưng làm nũng không khiến người ta chán ghét chút nào, ngược lại còn vui mắt vui tai cực kỳ, ngay cả việc từ chối yêu cầu vô lý của hắn cũng trở nên không hợp tình hợp lý.
Mạnh Trọng Quang kiên nhẫn nằm bò bên tai Từ Hành Chi, không biết xấu hổ khẽ nói: “Sư huynh dày vò chân ta mềm nhũn rồi, bây giờ phải chịu trách nhiệm với ta.”
Từ Hành Chi: “Ngươi nói ai dày vò ai? Hả”
Mạnh Trọng Quang hùng hồn trách cứ: “Đương nhiên là sư huynh dày vò ta, cắn ta đau quá trời, còn không chịu cho ta đi...”
Dù da mặt Từ Hành Chi có dày như tường thành cũng không thể chịu đựng được trước sự ve vãn không biết xấu hổ của lão yêu tinh này: “Ta không cõng nổi.”
“Cõng nổi mà.” Mạnh Trọng Quang ôn tồn thao túng Từ Hành Chi: "Ngày sư huynh mới vào Man Hoang còn cõng ta đi ba mươi dặm đường đó thôi.”
Nhắc tới hôm đó, vẻ mặt Từ Hành Chi hơi cứng đờ ra...
Không phải y nghĩ tới chuyện gặp Mạnh Trọng Quang lại không nhận ra nhau mà nghĩ tới dáng vẻ bị bỏng nghiêm trọng da thịt cháy khét lúc đó của Mạnh Trọng Quang.
Y nhớ lúc Mạnh Trọng Quang tìm Nguyên Như Trú, Nguyên Như Trú từng hỏi hắn vấn đề này rồi, hắn lại trả lời qua loa, bảo là “Bị người khác ám hại”.
Nhưng trong Man Hoang nay có ai có thể gây tổn thương cho hắn tới mức độ đó chứ?
Hơn nữa bây giờ những kẻ có mưu đồ gây chuyện với hắn đang ở đâu? Có ảnh hưởng gì tới việc bọn họ chiếm giữ mảnh vỡ chìa khóa không?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Trọng Quang thấy Từ Hành Chi trầm ngâm suy nghĩ thì rầu rĩ không vui, lòng bàn chân cọ trên nền đất cát cằn cỗi, mềm giọng nói: “Sư huynh không muốn thì thôi...”
Từ Hành Chi khe ho một tiếng: “Không vui à?”
Mạnh Trọng Quang nhìn qua chỗ khác, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi: “Không phải...”
Từ Hành Chi bất đắc dĩ thở dài, đi lên trước mấy bước, khuỵu người xuống, bàn tay trái buông tự nhiên bên thân vẫy Mạnh Trọng Quang.
Mắt Mạnh Trọng Quang sáng lên: “Sư huynh!”
Từ Hành Chi nhìn thẳng về phía trước: “Có lên không?”
Mạnh Trọng Quang nhào lên như con mèo con, ôm lấy cần cổ thon dài của Từ Hành Chi, hai chân ghì chặt bên hông y, phấn khích hôn khẽ lên gáy Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi nói: “Ta có một tay không tiện cho lắm, không ôm ngươi được. Ngươi kẹp chân chặt vào, đừng để rớt xuống.”
“Chặt lắm rồi.” Mạnh Trọng Quang vui vẻ cười, đặt chiếc cằm hơi nhọn lên vai Từ Hành Chi, thần bí nói: "Lát nữa ta sẽ khoác áo choàng lên người để che đi, trên đường âm thầm ăn sư huynh.”
Thân dưới Từ Hành Chi vô thức co chặt lại: “Muốn làm loạn đúng không? Xuống.”
Mạnh Trọng Quang bỗng siết chặt tay lại: “Không xuống đâu, cả đời cũng không xuống. Sư huynh cõng Trọng Quang về Phong Lăng Sơn thì cả đời này phải cõng Trọng Quang, không được bỏ rơi ta.”
Từ Hành Chi bật cười: “Nói linh tinh.”
“Nếu sư huynh thích nghe, Trọng Quang còn có một vạn câu linh tinh để nói.” Mạnh Trọng Quang đè thấp giọng, giọng điệu dịu dàng mềm mại, như váng sữa ngọt nhất, mềm nhất: "Chỉ nói cho sư huynh nghe thôi.”
Cõng Mạnh Trọng Quang đi được mấy bước, Từ Hành Chi ngẩn người lần hai.
Y không biết mình lấy đâu ra da mặt dày như thế, nói về chuyện này với Mạnh Trọng Quang mà mặt không đỏ tim không đập rộn, còn cảm thấy khá hưởng thụ, không hề nhận ra có chỗ nào không đúng.
Y lặng lẽ dùng bàn tay gỗ chạm lên trái tim mình, đặt tay lên ngực tự hỏi.
Nguyên chủ, ngươi đang ở trong thân xác này sao? Ngươi khiến ta nói ra lời ấy, làm chuyện đó sao?
Từ Hành Chi và Từ Bình, rốt cuộc là thế nào?
Ta và ngươi, ngươi và ta, rốt cuộc có quan hệ gì, ta không hiểu rõ được.
Mạnh Trọng Quang ngoài miệng ba hoa vậy thôi chứ sau khi chỉ đường cho mọi người xong, ngả trên lưng Từ Hành Chi không lâu, hắn đã chìm vào giấc ngủ say, gò má ấm áp kề sát lên bả vai Từ Hành Chi, thỉnh thoảng còn dùng chóp mũi chạm vào tai Từ Hành Chi.
Nếu không phải vì bên tai có tiếng hít thở đều đều của hắn, Từ Hành Chi tưởng hắn giả vờ ngủ.
Đi đường là việc cực kỳ nhàm chán, Từ Hành Chi không phải kẻ hũ nút, không chịu nổi chán chường lâu, y bèn đuổi theo người đang đi một mình.
“Chu mập? Này, Chu Bắc Nam!”
Mấy ngày nay Chu Bắc Nam nhìn thấy Từ Hành Chi là cau có, Từ Hành Chi nghĩ chắc là hôm ở ao nước nóng quậy điên luôn rồi mới chọc Chu Bắc Nam tính tình nóng nảy tức giận tới mức này.
Đương nhiên, Từ Hành Chi không hề muốn xin lỗi.
Y nhanh chân bước tới bên cạnh hắn ta, cười híp mắt chủ động trêu chọc hắn ta: “Chu mập, ngươi hâm mộ bọn ta chứ gì.”
“Hâm mộ ngươi...” Chu Bắc Nam định chửi một câu nhưng sắp văng ra khỏi miệng rồi lại nhìn thấy Mạnh Trọng Quang ở đằng sau bèn nuốt ực nửa câu lại, nhìn Mạnh Trọng Quang một lát rồi hỏi: “Hắn ngủ rồi à?”
“Ừ.”
Chu Bắc Nam thoải mái nói nốt nửa câu sau: “Hâm mộ ngươi cái quần.”
Từ Hành Chi vui quá trời: “Mấy năm nay ngươi vẫn không túm được Tiểu Lục, không được rồi.”
“Con mẹ nói ngươi mới không được.” Chu Bắc Nam chửi thẳng, giọng điệu tăng cao rồi hạ thấp, chỉ sợ Lục Ngự Cửu đang nói chuyện với Đào Nhàn cách đó không xa nghe thấy: “Hắn, hắn... Không muốn, ta cũng đâu có cách nào.”
Từ Hành Chi gật gù: “Vẫn không được.”
Chu Bắc Nam: “Họ Từ kia, có tin ta đập vỡ đầu ngươi luôn bây giờ không.”
Từ Hành Chi huýt sáo, không trả lời, chỉ ngước cổ lên nhìn hắn ta cười.
Chu Bắc Nam nhìn dáng vẻ ấy của y, tâm trạng buông lỏng, cơn tức giận trực trào bỗng tan biến trong nháy mắt, gân xanh kéo căng cũng dần dịu xuống.
Hắn ta nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói mấy lời cất giấu suốt mấy ngày qua ra: “Lần cuối cùng ta gặp ngươi ở thế giới thực còn tưởng rằng cả đời này ngươi cũng không cười được nữa.”
Từ Hành Chi chậm bước lại.
Chu Bắc Nam hơi khàn giọng: “Lúc đó gương mặt ủ rũ của ngươi rất ngứa đòn. Nhưng mà... dù sao cũng mười ba năm rồi. Chuyện của Thanh Tĩnh Quân khiến ngươi đau lòng đến mức nào đi nữa cũng không cần nhớ mãi trong lòng. Nhưng mà... Nhưng mà ta thật sự không hiểu, trong bốn môn phái, Thanh Tĩnh Quân tốt với ngươi nhất, mấy người cùng thế hệ bọn ta thấy vậy ai cũng ghen tị. Nhưng tại sao ngươi lại... Giết Thanh Tĩnh Quân chứ?”
Từ Hành Chi bỗng trố mắt, bước chân cũng dừng hẳn lại.
Chẳng lẽ... Không phải Mạnh Trọng Quang giết sư phụ rồi vu oan cho y sao?
Giết sư phụ? Giết Thanh Tĩnh Quân?
Sao Từ Hành Chi làm chuyện này được chứ?
Trong chốc lát Từ Hành Chi có ảo giác hít thở không thông. Y mấp máy môi mấy lần, lắp bắp mở miệng: “Ngươi...”
Chu Bắc Nam đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Từ Hành Chi cũng mơ hồ cảm nhận được trước mặt có một cơn gió ác liệt ập tới, y bèn không hỏi nữa mà nhìn về phía trước.
Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời phương xa đã đổi sắc, màu vàng mờ ảo trải rộng dần hình thành một đường thẳng, nguồn sáng không biết là mặt trời hay mặt trăng đã hòa vào đường cát ấy. Nó như bị cát mài rách, chảy máu tươi, màu đỏ loang lổ nhỏ xuống hòa vào màu sắc đất trời của mặt nước xanh thẳm, giống như một mô đất đỏ thẫm nhô lên từ đá vàng.
Chu Vọng thất thanh kêu: “Bão cát!”
Chu Bắc Nam xông lên trước, bảo vệ Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang vẫn còn đang mơ màng vào trong phạm vi của trường thương thép.
Từ Hành Chi không hiểu: “Bão cát thôi mà, tìm tảng đá nào tránh một lát là được.”
Chu Bắc Nam cắn răng nói: “Không. Bão cát là dấu hiệu của nó. Nó sắp tới rồi. Trốn tránh cũng vô dụng, chỉ có thể để lại phần lưng cho nó rồi chết oan thôi!”
“Ai?”
Giọng Chu Bắc Nam bị tiếng gió dần trở nên thê thảm át mất nghe không rõ lắm: “Người khổng lồ căn nguyên của Man Hoang.”