Người khổng lồ căn nguyên?
Lúc mấy chữ này truyền tới tai Từ Hành Chi thì nó đã bị gió dữ cắt rời ra nhưng y vẫn loáng thoáng nghe được.
Y không khỏi thở dài ra một hơi khó chịu.
Trong truyện, y từng lên ý tưởng cho loại quái vật này: Cao trăm trượng, bên tai mọc ra rắn khổng lồ, cực kỳ khỏe, da thịt dày, sinh ra cùng năm với Man Hoang, ngủ đông bên dưới mặt đất Man Hoang, ẩn hiện theo chu kỳ năm năm một lần. Một khi xuất hiện sẽ nuốt chửng tất cả vật thể cử động như điên như dại, cứ thế cho tới khi đảm bảo năm năm không đói không khát mới chịu đào hang mà ngủ.
Bão cát đầy trời này là xúc tu cảm quan của nó, một khi bị cát cuốn lấy, trên người sẽ ám mùi của người khổng lồ, trở thành con mồi bị đánh dấu.
Thứ ấy cực kỳ tham lam, điều trái ngược với cơ thể cồng kềnh ấy là tốc độ của nó y như báo như hổ, sức chịu đựng và tốc độ đều thuộc về kẻ đứng hàng đầu, con mồi bị nó ghim chặt, dù chạy ngàn dặm xa xôi cũng bị nó đuổi theo rồi nuốt chửng.
Thứ ấy không kỵ sống theo đàn, cũng không kỵ sống đơn độc, vì thế có lúc sẽ đi lại thành đàn, cũng có lúc chỉ đi một mình, nhưng với tư thế nuốt hết cả đất trời như bẻ cành khô đó, dù chỉ có một con xuất hiện thôi cũng là phiền phức lớn.
Nhưng con quái vật ấy chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của Từ Hành Chi.
Trước khi y bị đẩy vào Man Hoang, thậm chí còn không viết đến việc người khổng lồ căn nguyên xuất hiện.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Gió cát mịt mù trào dâng, rắn vàng quay cuồng, trời đất đổi màu, gió dữ hiểm ác như bao bọc lửa mạnh, đập vào mặt khiến người ta đau thương thất vọng.
Nhóm người vốn đi tụm năm tụm ba bỗng túm tụm lại một chỗ.
Khúc Trì cởi áo ngoài màu đỏ xuống ngay lập tức, Đào Nhàn hoảng hốt gọi “Khúc sư huynh”, hắn quay người che mặt Đào Nhàn lại, dùng tấm lưng rắn rỏi rộng lớn của mình che chắn cơn bão cát tàn phá đầu tiên ập tới.
Đào Nhàn nghe tiếng cát bắn tung tóe như nổ tung đã thấy run chân, không chịu nổi ngồi sụp xuống.
Khúc Trì ngồi xuống theo cậu ấy, ôm cậu ấy vào lòng.
“Đừng ngẩng đầu lên, đừng nhìn.” Khúc Trì dịu dàng nói: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Chu Bắc Nam chắn phần lớn bão cát cho hai người ở đằng sau, Mạnh Trọng Quang nhảy xuống khỏi lưng Từ Hành Chi, đi thẳng vào trong bão cát như con ong bắp cày, lòng bàn tay tụ khí tạo thành lá chắn gió khổng lồ, che chắn cho tất cả mọi người ở dưới lá chắn.
Gió giảm dần, cuối cùng mọi người cũng có thể thoát khỏi áp lực của cơn gió, nói chuyện được.
Chu Bắc Nam nhổ cát trong miệng ra, ném trường thương trong tay xuống, cắm vào đống cát dày nửa thước bên cạnh chân: “Lục Ngự Cửu!”
Lục Ngự Cửu nghiêng ngả chạy tới, bùa chú dùng để khống chế đám quỷ đã được cậu ta lôi ra sẵn, cậu ta biết Chu Bắc Nam muốn gì, không cần nói câu nào đã áp cổ tay mình lên cổ tay Chu Bắc Nam như tâm linh tương thông, hai mạch máu giao hòa, hoa văn màu tím nhạt ở cổ tay dán vào dần lan ra từng đợt.
Từ lúc ở hẻm núi Hổ Khiêu, Chu Bắc Nam đã thu hồi hơn nửa sức mạnh bị mất ở thân xác mình nhưng Chu Bắc Nam là quỷ nô, nếu Lục Ngự Cửu không cung cấp tinh nguyên cho hắn ta thì hắn ta cũng không thể tồn tại tiếp.
Tinh nguyên chảy ào ào vào trong cơ thể Chu Bắc Nam, mặt Lục Ngự Cửu dần tái đi.
Chu Bắc Nam không còn là Chu Bắc Nam trước kia nữa, quỷ nô cấp bậc cao cần có quỷ chủ có tu vi mạnh mẽ mới có thể chi phối dễ dàng được.
Trước kia Chu Bắc Nam thiếu hụt linh lực, cậu ta có thể dư sức mà cho nhưng lần này cậu ta hơi lực bất tòng tâm.
Ngay cả như thế, cậu ta vẫn cắn răng dốc lực ép cạn tinh nguyên trong cơ thể, đẩy từng đợt vào trong cơ thể Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam có thể cảm nhận được cậu ta đang gắng gượng chống đỡ. Hắn ta muốn rút tay ra nhưng khi quỷ chủ và quỷ nô bắt đầu trao đổi tinh nguyên thì chỉ có quỷ chủ mới dừng lại được, Chu Bắc Nam là quỷ nô nên không thể ngăn cản.
Chu Bắc Nam bỗng tức giận, vươn tay ôm lấy eo Lục Ngự Cửu, muốn cưỡng ép tách bản thân và cậu ta ra.
Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói: “Bỏ ra! Được rồi.”
Lục Ngự Cửu cố chấp: “Không đủ. Lần trước, năm năm trước... Tình cờ gặp được người khổng lồ, ngươi... Suýt thì bị đánh tan nguyên thần.”
Năm năm trước, Lục Ngự Cửu, Chu Bắc Nam và Khúc Trì cùng nhau ra ngoài tìm kiếm tung tích của mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang, đúng lúc gặp phải người khổng lồ căn nguyên hình dáng hơi nhỏ xuất hiện.
Đến tận bây giờ người khổng lồ đó vẫn xuất hiện trong ác mộng của Lục Ngự Cửu. Tới chết cậu ta cũng không quên được, người khổng lồ đó cao hơn mười trượng, trợn tròn đôi mắt ngu ngốc to đùng như cá chết lên, dùng đầu ngón tay có linh lực dồi dào đâm vào trong cơ thể Chu Bắc Nam, suýt thì bóp nát hồn hạch của hắn ta!
Nếu không nhờ có Khúc Trì liều mạng gấp rút tiếp viện, chém rách cổ họng của người khổng lồ rồi khiến tay phải bị gãy...
Lục Ngự Cửu không dám nghĩ tới hậu quả máu me đầm đìa thêm nữa.
Chu Bắc Nam thấy Lục Ngự Cửu muốn cắn môi sắp chảy máu tới nơi thì hiểu cậu ta nhớ tới chuyện trước kia, trái tim đau nhói.
Hắn ta an ủi: “Lần này sẽ không thế đâu. Ngươi...”
“Không được.” Lục Ngự Cửu đã mất hết sức lực, nhoài trên bả vai Chu Bắc Nam run rẩy, tinh nguyên tích góp trong cơ thể cậu ta đã trút ra hết: “Không được.”
Không được.
Vất vả mãi mới đi tới đây, gom được hai mảnh vỡ chìa khóa rồi, có thể đi ra khỏi Man Hoang, cậu ta không thể khiến Chu Bắc Nam gặp chuyện vào lúc quan trọng này được.
Lục Ngự Cửu đã mất quá nhiều thứ, cậu ta không thể không bảo vệ người quan trọng nhất với mình đang ở ngay trước mặt được.
Bọn họ phải cùng nhau ra ngoài. Không được thiếu bất cứ ai.
Tinh nguyên đã hết, Lục Ngự Cửu nhẹ hơn rất nhiều, mềm mại ngả vào vai Chu Bắc Nam, ánh sáng tinh nguyên màu tím ở cổ tay dần nhạt đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho tới khi sức mạnh tiêu hao hết, cánh tay cậu ta mới vô lực buông thõng xuống, bùa chú xoay tròn nhanh chóng cũng rơi xuống đất, bị cát cuộn chảy chôn vùi trong nháy mắt.
Từ Hành Chi ngồi xổm xuống, nhặt lá bùa lên, phủi bụi cát đi.
Chu Bắc Nam ôm lấy Lục Ngự Cửu đã mất hết sức lực, cánh tay rắn chắc siết thật chặt, ôm người duy nhất mà hắn ta có thể chạm vào trên thế gian này, khàn giọng ra lệnh: “Đừng cậy mạnh gọi những sư huynh kia của ngươi ra nữa.”
“Nuôi một mình ngươi đã đủ mệt rồi.” Lục Ngự Cửu muốn nắm tay Chu Bắc Nam nhưng giơ tay mình lên cũng rất tốn sức: “Có thể cho ngươi được gì ta đã cho hết rồi, ngươi phải quay về, an toàn mà về.”
Chu Bắc Nam nắm lấy bàn tay sắp rớt xuống, hôn mạnh vào mu bàn tay ấy: “Quay về. Chắc chắn.”
Sau khi cam kết, hắn ta đặt Lục Ngự Cửu mềm nhũn không có sức vào khuỷu tay Từ Hành Chi: “Hành Chi. Trông coi hắn.”
Vào lúc này, người Chu Bắc Nam tin tưởng nhất lại là Từ Hành Chi đã mất hết linh lực.
Từ Hành Chi dùng một tay ôm Lục Ngự Cửu, bình tĩnh nói: “Ngươi yên tâm.”
Mạnh Trọng Quang nắm tay phải Từ Hành Chi: “Sư huynh, huynh và Đào Nhàn, Lục Ngự Cửu, cả Nguyên sư tỷ nữa ở đây tránh tạm. Khúc Trì sẽ canh giữ ở đây. Ta, Chu Vọng và Chu Bắc Nam vào chém chết người khổng lồ kia rồi quay lại.”
Khúc Trì không yên tâm: “Ta cũng đi.”
“Ngươi đi gì mà đi?” Mạnh Trọng Quang lạnh lùng cứng rắn ngay tức khắc: “Ngươi cứ ở lại bảo vệ bọn họ là được. Không phải ngươi luôn muốn ở bên cạnh Đào Nhàn sao?”
Giọng Khúc Trì hơi run: “A Vọng chưa đánh với người khổng lồ bao giờ, ta sợ con bé...”
Tiếng bước chân nặng nề như sấm rền cắt ngang lời Khúc Trì nói.
Bên trong lá chắn gió bán trong suốt như có lưỡi đao xoay chuyển cắt qua, phản chiếu đôi chân trần to lớn không gì sánh bằng. Đôi chân ấy giẫm xuống mặt đất vàng tạo thành hố sâu to như một ngôi nhà cỡ nhỏ.
Từ Hành Chi ngửa đầu lên nhìn, điểm cuối cùng trong tầm mắt y chỉ có thể nhìn thấy cằm của con quái vật ấy.
Chu Bắc Nam trợn mắt, bật ra một tiếng chửi.
Người khổng lồ này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với con mà bọn họ gặp lần trước.
Nhưng mà tuy nó to lớn nhưng may chỉ có một con.
Không chờ Từ Hành Chi phân rõ nên vui hay buồn, y đã nghe thấy tiếng trẻ con cười quái dị bay tới theo gió.
Cuốn theo gió cát chạy như điên tới, có hai người khổng lồ cao chừng mười thước!
Mẹ con người khổng lồ!
Xem ra lần này bọn họ phải chia làm hai rồi.
Tốc độ của hai người khổng lồ con còn nhanh hơn mẹ chúng, chỉ trong nháy mắt, chúng nó chỉ còn cách bọn họ hơn một dặm. Còn người khổng lồ mẹ cao tận trời kia, tốc độ của nó cũng không kém con mình chút nào, từng tiếng chân hối hả giẫm đất vang ầm ầm, chấn động tới mức nội tạng trong người cuồn cuộn quay cuồng.
Đào Nhàn chỉ là người phàm, không thể chịu đựng trước cái này, nhoài ra khỏi lồng ngực Khúc Trì đã nôn mửa dữ dội, cơ thể gầy yếu bị rung động mạnh mẽ hết lần này tới lần khác ấy làm cho nảy lên khỏi mặt đất, không đứng vững được, quỳ cũng không xong, dáng vẻ chật vật khiến Khúc Trì đau lòng mặt mày tái mét.
“Ngươi chắc chắn được bao nhiêu?” Từ Hành Chi không có thời gian quan tâm tới Đào Nhàn, kéo Mạnh Trọng Quang sắp đi.
Mạnh Trọng Quang hôn lên trán Từ Hành Chi: “Chỉ cần sư huynh yên ổn, ta chắc chắn được sáu mươi phần trăm.”
Sáu mươi phần trăm.
Trái tim Từ Hành Chi trùng xuống, không chờ y căn dặn gì thêm, Mạnh Trọng Quang đã rời tầm mắt khỏi gương mặt y, nhìn sang Khúc Trì.
“Khúc Trì, bảo vệ bọn họ.” Mạnh Trọng Quang nhấn mạnh: “Dù giết chết hai con quái vật này cũng không cần ngươi tới giúp bọn ta. Ta giao sự an nguy của sư huynh lại cho ngươi. Ngươi nghe thấy không?”
Khúc Trì và Nguyên Như Trú đang đỡ Đào Nhàn ngã trái ngã phải, đâu còn dư sức lo lời dặn của hắn nữa, gật đầu bừa luôn.
Mạnh Trọng Quang lưu luyến ôm cổ Từ Hành Chi, hôn một cái thật sâu mới cam lòng buông ra: “Sư huynh, ngoan ngoãn ở lại đây, không được dẫn bọn họ đi bất cứ đâu. Trọng Quang đi rồi về.”
Chu Vọng vặn cổ hai ba cái, rút hai thanh đao dài tầm ngửa người trên lưng ra, đặt ở trước ngực, cọ ra ánh lửa sáng bừng, nói với Chu Bắc Nam: “Cữu cữu, lần trước con quái vật kia làm cữu cữu bị thương, ta không có mặt ở đó, lần này ta sẽ báo thù cho cữu cữu.”
Trên gương mặt Chu Vọng là nụ cười tự tin như nghé con mới sinh không sợ hổ nhưng Chu Bắc Nam xuyên qua gương mặt ấy, nhìn thấy gương mặt quen thuộc khác.
Tiểu Huyền Nhi.
Hắn ta bỗng bừng tỉnh, lấy lại tinh thần trong hồi ức, trường thương vung lên vẽ ra vòng cung bán nguyệt, nhắm thẳng vào cổ họng của người khổng lồ: “Chu Vọng!”
“Dạ!”
“Con làm tiên phong!”
Chu Vọng nhướng mày, đáp một tiếng “vâng” thật giòn giã rồi vung hai đao lên, bay vút lên sinh ra hàng vạn cơn gió, phi người lên lướt giữa không trung, chém thẳng tới bụng người khổng lồ mẹ cách bọn họ tầm trăm thước.
Chu Bắc Nam theo sát phía sau cô nhóc, một thương xuyên phá tầng mây, phá tan bão cát lấp trời, xé ra một vòng sáng, nhắm thẳng vào cổ họng người khổng lồ.
Mạnh Trọng Quang ấn kiếm, giẫm một bước, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trên vai người khổng lồ mẹ, vung tay điều khiển kiếm đâm vào đôi mắt to như cái lồng đèn của nàng ta!
Ai ngờ thân hình người khổng lồ này trông cồng kềnh là thế nhưng di chuyển như bay, nghiêng người tránh đao của Chu Vọng và thương của Chu Bắc Nam, vung tay gạt phăng ánh kiếm nhỏ như mũi kim của Mạnh Trọng Quang đi, gầm thét khua tay đập lên vai mình!
Mạnh Trọng Quang nhón chân, luồng ánh sáng lóe lên, hắn đã cách người khổng lồ hơn một dặm.
Hắn chỉ dừng ở không trung thoáng chốc rồi đánh tới eo người khổng lồ.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, chớp mắt một cái đã tới bụng người khổng lồ, một tiếng nổ ầm của linh lực vang lên, người khổng lồ đau đớn gào lên, ngã ngửa ra sau, đổ ầm xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Vọng vui vẻ, rút đao chém vào đầu gối cong lên của nàng ta nhưng vừa chém xuống lại nghe coong một tiếng, chấn động tới mức cổ tay cô nhóc mềm nhũn tê rần.
Cô nhóc như đụng phải tường đồng vách sắt, không thể làm gì da thịt con quái vật này chút xíu nào!
Tới lúc cô nhóc giương mắt lên nhìn thì càng ngạc nhiên hơn.
Người khổng lồ mẹ lại giãy giụa bò dậy, mở cái miệng đầy máu ra, gào một tiếng rung động trời đất với vòng người lóe sáng bay qua bay lại của Mạnh Trọng Quang.
Tiếng gào xé tan mạch máu khắp người Chu Vọng chảy ngược, mặt cô nhóc bỗng tái nhợt.
Thế mà... ngay cả Mạnh đại ca cũng không thể làm gì con quái vật này sao?
“Đừng đứng đần ra đấy!” Chu Bắc Nam mắng, kéo Chu Vọng quay lại hiện thực: "Cản nàng ta lại! Đâm vào cổ họng nàng ta! Đó là nhược điểm duy nhất của nàng ta!”
Chu Vọng cắn môi thật mạnh, dùng cơn đau kéo mình tỉnh táo, cầm đao bay lên đùi người khổng lồ, bước hai bước, dùng hết sức lực toàn thân lướt tới eo nàng ta.
Một thanh đao thép trong tay Chu Vọng vỡ vụn, mảnh thép và máu tươi hòa vào nhau bay tung tóe.
Người khổng lồ mẹ phát ra tiếng gào đau đớn lần nữa.
Tiếng thét này khiến Chu Vọng dấy lên hi vọng, nhưng khi cô nhóc quay người lại thì thấy mình dồn hết sức đâm một phát mà chỉ để lại vết cắt nhỏ sâu nửa tấc trên eo nàng ta!
Chu Bắc Nam, Chu Vọng và Mạnh Trọng Quang chiến đấu cực khổ, tốt xấu gì cũng ghìm được bước chân người khổng lồ mẹ.
Trên mặt đất, hai người khổng lồ con đánh hơi được mùi thịt người mà chúng thích nhất, cười vui vẻ chạy về phía đồ ăn của chúng.
Khúc Trì biến một thanh kiếm của mình thành bảy thanh, tung sáu thanh kiếm ra tạo thành kiếm trận, trói giữ một người khổng lồ, bản thân hắn cầm kiếm đánh giáp lá cà với một người khổng lồ ở gần mình nhất.
Người khổng lồ con ỷ vào việc da mình cứng như đao, nở nụ cười dữ tợn, vươn tay muốn đụng thẳng với mũi kiếm của Khúc Trì, không ngờ vừa chạm vào, hai ngón tay của nó đã rơi xuống đất, máu tươi phun trào.
Lục Ngự Cửu được lá chắn gió che chở thấy thế thì cười: “Khúc sư huynh! Con này chưa luyện thành mình đồng da sắt!”
Từ Hành Chi không lạc quan như Lục Ngự Cửu, nhíu mày chờ đợi.
Người khổng lồ con nhìn ngón tay đứt chảy máu, hơi nghiêng đầu không thấy đau chút nào, vung quyền về phía Khúc Trì!
Khúc Trì tránh khỏi từ chỗ thiếu ngón tay của nó, tay phải vẽ kiếm hoa khiến người ta hoa cả mắt, xông lên lần nữa.
Người khổng lồ con thực hiện động tác nhanh nhẹn hoàn toàn trái ngược với thân hình ngốc nghếch của nó, bắp thịt căng lên, thay đổi hướng như kỳ tích, nó lùi về sau ba trượng, Khúc Trì đuổi sát theo đầu ngón tay điều khiển kiếm khiến thân kiếm vòng qua người nó, kéo theo luồng ánh sáng xanh, đâm vào lưng người khổng lồ!
Ai ngờ quái vật này đã có dự tính trước, khi mũi kiếm xé rách không khí và cát sắp đâm vào gáy nó, nó nhanh nhẹn tránh qua một bên, Khúc Trì dùng một tay đỡ lấy lưỡi kiếm thất bại, tấn công lần nữa, chỉ mong đẩy lùi nó càng xa càng tốt rồi tìm cơ hội giết nó sau.
Nhưng thứ ấy rất khó chơi, Khúc Trì đấu với nó hơn mười hiệp cũng không thể chạm vào người nó chút nào!
Đào Nhàn nhìn chằm chằm Khúc Trì và người khổng lồ áp sát rồi lại tách ra, hoảng sợ nắm chặt cánh tay Từ Hành Chi, sợ hãi nói: “Từ sư huynh...”
Từ Hành Chi siết quạt trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đúng vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra!
Cuối cùng Khúc Trì không thể làm hai việc cùng lúc được, thất tinh kiếm trận mà hắn am hiểu bị mất một góc, không còn hoàn hảo, người khổng lồ con bị sáu thanh kiếm vây nhốt nhân lúc Khúc Trì không để ý, dùng cánh tay thô cứng đầy lông lật tung một góc kiếm trận, ngửa mặt lên trời cười dị hợm, vòng qua Khúc Trì, đi thẳng tới lá chắn gió mà nhóm Từ Hành Chi ẩn mình.
Khúc Trì hoảng hốt, hô “Đào Nhàn”, muốn rút đao quay lại nhưng người khổng lồ trước mặt không lùi mà tiến tới, cắn lên thân kiếm, hàm răng khổng lồ dùng sức cắn nát thanh kiếm trong tay hắn thành từng mảnh!
Từ lúc biến thành thân xác xương trắng, Nguyên Như Trú không còn sức cầm kiếm nữa, đối mặt với nguy hiểm thế này, nàng chỉ biết hô lên đầy thê lương: “Chạy mau! Từ sư huynh, Đào Nhàn, Tiểu Lục mau...”
Người khổng lồ cười quái dị xông thẳng tới trước mặt lá chắn gió, đấm một phát, lá chắn gió xuất hiện vết nứt.
Nó chắp hai tay lại, đập xuống lá chắn, chỉ sau mấy lần, lá chắn gió đã vỡ tan!
Mạnh Trọng Quang ở nơi xa có cảm giác, quay người bay đi như diều hâu, biến thành một luồng sáng, vụt thẳng tới sau lưng người khổng lồ con!
Lá chắn gió vừa mất, mấy người bỗng lộ dưới hàm răng nhọn của người khổng lồ.
Từ Hành Chi kéo Lục Ngự Cửu không có sức lực và Đào Nhàn không biết phải làm sao, vừa quát lên vừa dùng khuỷu tay quăng bọn họ ra khỏi đó tầm một trượng.
Vì thế lưng y lộ rõ mồn một trước hàm răng lởm chởm của người khổng lồ con.
Nguyên Như Trú kêu lên: “Sư huynh!”
Nàng chưa kịp đau lòng đã trợn to hai mắt.
Chẳng biết từ lúc nào “Bút nhãn rỗi” trong tay trái Từ Hành Chi hóa thành một chùy gai, chùy gai đó đó nhanh chóng quay ngoắt khi y quay người lại, theo tiếng gào thét cuồng bạo rồi bất ngờ tấn công, đâm phập vào cổ họng con quái vật đó!
Mạnh Trọng Quang cũng tập kích bất ngờ từ đằng sau lưng, dùng một chiêu đâm vào gáy con quái vật.
Thân chùy và lưỡi kiếm giao nhau trong cổ họng người khổng lồ, chỉ trong nháy mắt khiến thân và cổ quái vật tách làm hai!
Nguyên Như Trú sững sờ nhìn Từ Hành Chi, thấy “Bút nhàn rỗi” biến hóa muôn hình vạn trạng trong tay y, bỗng chốc không biết nên khóc hay nên cười: “Sư... sư huynh...”