Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 16



"Đây là lần cuối cùng ta đến đây."

Tuyết y nam tử ôm lấy đàn cổ, bỏ lại một câu nói liền quay đầu rời đi, cũng không quay đầu lại.

Ngao Nguyệt trợn tròn mắt, cố gắng giãy khỏi Huyền Thiết Liên, gào thét: “Sao lại là lần cuối cùng, không phải đã nói mỗi ngày đều sẽ đánh đàn cho ta nghe sao! Tại sao? Đừng đi! Ngươi đừng đi!"

"Đừng đi! ! !"

Tố Bạch Triệt trốn ở một góc khuất, nhìn con ngươi dần dần nhuộm đỏ của thiên cẩu: "Kích thích hắn như vậy có tác dụng không? Trên Huyền Thiết Liên có hạ cấm chế của Lăng Dạ, nếu hắn có thể trốn thoát thì đã sớm thoát ra rồi."

"Hậu duệ của yêu thú thượng cổ, huyết thống càng mạnh mẽ, càng khó thức tỉnh." Đồng Khê giải thích. "Mặc dù chỉ có Ngao Nguyệt tại yêu giới đã khiến trời rung đất lở, nhưng huyết thống thật sự của hắn vẫn chưa thức tỉnh. Trong lòng hắn ái mộ ngươi, ngươi đột nhiên rời khỏi hắn sẽ khiến tâm tình hắn bạo phát. Chỉ cần đến một mức độ nhất định thì huyết thống thượng cổ của hắn sẽ bạo phát, trong nháy mắt thực lực của hắn sẽ tăng lên mấy cảnh giới liền, cho dù là Lăng Dạ cũng khó mà đánh ngang hàng với hắn."

Tố Bạch Triệt lòng có chút bất an: "Nếu ta thật sự đỡ một đòn cho Lăng Dạ, Ngao Nguyệt lại không kịp thu tay, chỉ cần một chưởng thôi cũng đủ đánh chết ta rồi đấy."

"Phú quý hiểm trung cầu!*"

(Phú quý hiểm trung cầu: Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm.)

"Tuyệt đối không thể, sinh mệnh mới là thứ đáng quý nhất!"

Đồng Khê thầm thóa mạ hắn, hận không thể giết Tố Bạch Triệt đổi một phụ tá khác mà. Thế nhưng hiện tại bất đắc dĩ chỉ có thế khuyên nhủ hắn thật tốt: "Ngao Nguyệt có thể vì ngươi mà thức tỉnh huyết thống, cho dù hắn có lỡ tay giết ngươi thì cũng sẽ dùng tu vi cả đời kéo ngươi từ hoàng tuyền trở về."

Tố Bạch Triệt miễn cưỡng thỏa hiệp, lặng yên không một tiếng động rời khỏi vô vọng cốc.

Phía sau hắn, bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên u ám, mây đen tựa như sóng lớn ầm ầm kéo đến kèm theo vài tia sáng đỏ rực như máu, lạnh lẽo quỷ dị.

Tiếng gầm như cự thú viễn cổ vang vọng khắp vùng trời Thanh Lăng Tông.

Toàn bộ Thanh Lăng tông là một mảnh nhôn nhao, chúng đệ tử hoảng hốt nhìn về phía Vô Vọng cốc, trên mặt lộ ra mấy phần kinh hoảng.

"Chuyện gì xảy ra, sao bầu trời đột nhiên lại tối sầm."

"Là tiếng gầm của Ngao Nguyệt, hắn đang muốn trốn khỏi Huyền Thiết liên."

"Nếu như hắn trốn ra được, tông môn chắt chắn gặp chuyện, chúng ta nên làm gì bây giờ."

Trên đài mấy vị trưởng lão sắc mặt nghiêm nghị.

"Sắp tới thi đấu, sao Ngao Nguyệt lại đột nhiên phát cuồng vậy."


"Lập tức báo cho tông chủ, Ngao Nguyệt có dị động."

"Các ngươi xem sắc trời trên Vô Vọng cốc đi " trình Nghi Thiên chỉ về phía nam sắc mặt cực kỳ khó coi. "Ta từng tận mắt thấy qua cảnh tượng tương tự, là do hồ yêu gây nên, có lẽ các ngươi đã từng nghe qua tên của hắn —— Hoa Tiên."

Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người sắc mặt đại biến.

"····· Tam Yêu Vương."

Trình Nghi Thiên khẽ gật đầu, giọng điệu trầm trọng. "Ta nghi ngờ, Ngao Nguyệt cũng giống hắn. Nếu là như vậy, Thanh Lăng Tông chính là chạy trời không khỏi nắng."

Trên trán Ổ Chí chảy mồi hôi lạnh: "Quả thật không ổn, Cho dù tông chủ có thể đánh ngang tay với hắn, thế nhưng…… nếu như cả hai đấu với nhau, có khi lại đem Thanh Lăng Tông san thành bình địa cũng nên ..."

"Không sao, chúng ta còn có Thẩm Tiên Quân. " Ngôn Vân nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, nàng mặc một bộ y phục tím nhạt, giọng nói thanh thúy dễ ngh. "Nếu hắn cùng tông chủ liên thủ nhất định sẽ hóa nguy thành an."

Các trưởng lão đứng xung quanh nhất thời trầm mặt, dùng ánh mắt một lời khó nói hết mà liếc nhìn nàng.

Ngôn Vân ngẩn người: "Các ngươi không tin tưởng Thẩm Tiên Quân?"

"Ngôn trưởng lão" Trình Nghi Thiên bất đắc dĩ thở dài: “Hình như ngươi chưa nghe rõ lời ta nói rồi. chính là…ngay cả tông chủ cũng khó mà bảo vệ Thanh Lăng Tông dưới tay Ngao Nguyệt, Thẩm Lưu hắn... Tiên quân làm sao có khả năng, nếu hắn cùng Ngao Nguyệt đánh nhau cũng chỉ là kiến càng lay cổ thụ mà thôi. Chỉ sợ vừa đảo mắt đã thành bại tướng dưới tay Ngao Nguyệt."

"Trình trưởng lão nói rất đúng." Ổ chí lạnh lùng chế giễu một tiếng, "Nếu thật sự Ngao Nguyệt trốn ra được, ta dám nói, Thẩm Tiên Quân dùng tu vi hóa thần cảnh của hắn, làm người chạy nhanh nhất Thanh Lăng Tông nha!"

Đang lúc mọi người đang thương thảo lại phát hiện tiếng gào thét làm người khác kinh sợ đã im bặt.

Phía trên Vô vọng cốc, mây đen dần tản đi.

"Lời này là thật?"

Ngao Nguyệt khôi phục hình người, hung thần ác sát nhìn chằm chằm ba người trước mặt.

Trong đó, nam tử áo xanh là người mà hắn thống hận nhất. Thế nhưng không hiểu vì sao ánh mắt của hắn không tự chủ được mà mãi nhìn về phía nam tử áo tím bên cạnh. Hắn luôn cảm thấy hình như hai người đã từng gặp mặt. Càng nhìn kỹ ánh mắt đáy lòng càng thêm xao động.

"Không phải muốn nghe Tố Chân Nhân đệm nhạc cho ngươi sao?" Thẩm Lưu Hưởng khẽ cười một tiếng: "Thông báo một chút là được rồi, Tố chân nhân là người như thế nào? Vì tông môn dù có tan xương nát thịt cũng không sợ, huống chi là đàn vài tiếng dỗ cho đại yêu thiên cẩu như ngươi vui."

Ngao Nguyệt hừ một tiếng, tâm tình nóng nãy của hắn biến mất triệt để không thấy tăm hơi: "Coi như mấy người thức thời, cũng không hoàn toàn làm ta tức giận, bằng không ngay cả bản thân mình ta cũng không khống chế được đâu."

Rời khỏi Vô Vọng cốc.

Lăng Hoa động thân, ôm lấy cổ Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được khen: "Được lắm nha, chỉ dăm ba câu đã dỗ được Ngao Nguyệt, rất tốt."

Trước khi thiên cẩu triệt để nổi giận, Lăng Dạ đã yêu cầu hai người bọn họ đến, chuẩn bị thừa dịp Ngao Nguyệt chưa kích phát sức mạnh huyết thống, hợp lực đem hắn tru diệt, ai ngờ Thẩm Lưu Hưởng vừa đến lại dễ như ăn kẹo mà dỗ thiên cẩu đang phát điên dịu ngoan trở lại.

"Ngươi muốn ghìm chết ta rồi." Thẩm Lưu Hưởng đẩy tay Lăng Hoa ra khẽ ho: "Ngao Nguyệt tuy là yêu, những không không phải là cỏ cây vô tình đột nhiên nổi giận tất nhiên đều có lý do của hắn, chưa hỏi cho rõ ràng đã giết hắn quả thật quá bất công."

Lăng Hoa sững sờ.

Đây là đang nói quyết định của tông chủ không đúng hay sao.

Hắn hơi thay đổi sắc mặt: "Tông chủ chính là lo lắng tông môn sẽ gặp nguy hiểm, sao ngươi có thể....."

"Không sao, lời của sư đệ cũng có đạo lý." Lăng Dạ chắp tay sau lưng, tầm mắt rơi lên người Thẩm Lưu Hưởng lát sau nhàn nhạt nói.

"Nhưng đệ phải nhớ kỹ, tu chân giới cùng yêu giới chính là không đội trời chung, hai giới cách giống như sơn hài cốt, tựa như biển máu tươi vì thế sau này tuyệt đối không thể xuất hiện một chút lòng dạ yếu mềm nào với yêu tộc."

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, gật đầu.

Trải qua một trận nháo nhào của Ngao Nguyệt, lãng phí chút thời gian. Sau khi phòng ba đi qua, trận thi đấu trong tông môn lại hừng hực bắt đầu.

Bở vì tông chủ các đại tiên tông đứng ngoài quan sát, sĩ khí của đám đệ tử Thanh Lăng tông đều tăng cao, đứng trên võ đài đều dùng hết toàn lực thi đấu cực kỳ đặc sắc.

Có điều cũng thập phần vô vị, thực lực chênh nhau quá lớn.

Một chiêu một giây.

Chu Huyền Lan xuống đài, xung quanh đều vang lên tiếng bình luận.

"Đệ tử thân truyền của tiên quân quả thật đều không giống nhau, thực lực của Triệu huynh quả thật không tầm thường vậy mà không chịu nỗi một chiêu dưới tay hắn."

"Nói vậy cũng không đứng, hai đệ tử thân truyền khác thực lực cũng đều như vậy đi."

"Ai, không sánh bằng, dù sao cũng tùy sư tôn đi, nghe nói hôm qua Thẩm Tiên Quân còn bồi hắn tu luyện suốt một đêm a, ngươi nói thả lúc trước, ai dám tin?"

Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Chu Huyền Lan mười trận toàn thắng, kết thúc đợt sơ tuyển trước thời hạn.

Tầm mắt hắn rơi lên đám người, tìm nửa ngày vẫn không phát hiện bóng dáng sư tôn đâu tầm mắt lập tức tối sầm. Lúc này, ngọc bội bên hông khẽ run lên, kéo hắn đến một góc phía sau rừng cây.

Thẩm Lưu Hưởng trốn phía sau một gốc cổ thụ vẫy tay với hắn "Mau tới đây đừng để người khác phát hiện."

Chu Huyền Lan ánh mắt sáng lên lập tức chạy đến.

Thẩm Lưu Hưởng đè hai vai hắn lại, thần thần bí bí ngồi xổm xuống, móc túi đồ ủ trong lồng ngực ra "Mới vừa chạy lên trấn trên mua, nóng hổi luôn nà."


Mở lớp giấy dầu, Chu Huyền Lan nhìn chằm chằmvào ba cái đùi vàng rực rỡ, rơi vào trầm mặc.

Hàng lông mi Thẩm Lưu Hưởng hơi cong lên, cầm lấy cái đùi gà vẫn còn nóng cắn một miếng, cả người đều là bộ dạng ngon đến mức muốn thăng thiên, thoải mái nói: "Rất ngon, sao ngươi không ăn?"

Chu Huyền Lan vi lăng, giây lát khóe môi trán ra một chút ý cười: "Chỉ cần sư tôn cảm thấy ngon thì đệ tử liền cảm thấy ngon."

Hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Hưởng, xem hắn ăn đến cao hứng mà nheo mắt lại, nhìn thấy bộ dạng yên tĩnh thích ý ăn đùi gà của Thẩm Lưu Hưởng khiến trong lòng có chút ngứa.

Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của sư tôn, tựa như một tiểu yêu tinh không biết từ đâu đến, thu móng vuốt, nằm ngửa lộ ra cái bụng mềm mại trắng như tuyết, khắp người đều là bộ dạng hiền lành.( Ta lại nghĩ tới con mèo hai mắt long lanh ngập nước đòi ăn a~~~~~~~~~~~)

"Ngươi không ăn sao????"

Thẩm Lưu Hưởng gặm xong một cái đùi gà, ngay lúc chuẩn bị duỗi ma trảo ra lấy thêm cái nữa mới phát hiện Chu Huyền Lan không nhúc nhích.

Hắn ngẩng đầu, nhấn mạnh hai chữ ‘rất thơm’.

Chu Huyền Lan lấy lại tinh thần, phát hiện khóe môi Thẩm Lưu Hưởng dính chút dầu, theo bản năng duỗi tay ra.

Ngón tay xẹt qua lan da mềm mại.

Tự nhiên mà dán lên bờ môi Thẩm Lưu Hưởng, nhẹ lau một cái.

Hai người đều sững sờ.

"Đát" Một tiếng, cái đùi gà Thẩm Lưu Hưởng vừa mới cầm lên cứ thế mà tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Chu Huyền Lan tựa như vừa tỉnh khỏi mộng, cuống quít thu tay lại. Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, cái đùi gà dính đầy tro bụi lên bỏ chung với cái đùi gà kia đồng thời tiện tay bọc luôn bao dấy dầu lại. "Đột nhiên sư tôn nhớ ra mình còn việc phải làm, ta đi trước mốt bước, ngươi ở lại tiếp tục tỷ thí đi."

Dứt lời, thừa lúc Chu Huyền Lan vẫn chưa phản ứng trực tiếp biến mất.

Ra khỏi rừng cây, Thẩm Lưu Hưởng không mục đích đi dạo vòng vòng, bước chân khẽ rẽ đi về phía Vô Vọng cốc.

Lãng phí đáng thẹn.

*

"Kế hoạch của ngươi thất bại rồi."

Ẩn nấp ở một góc khuất, vẻ mặt Tố Bạch Triệt cực kỳ tức giận "Chưa tính đến việc Ngao Nguyệt dễ dàng mềm lông, sau này ngày nào ta cũng phải đàn cho hắn!"

"Theo kế hoạch, trong lúc Lăng Dạ ở trong Vô Vọng cốc chờ người, hắn sẽ triệt để thức tỉnh huyết thống, sau đó lập tức giết Lăng Dạ, ai biết..." Đồng Khê cũng tức đến nổ phổi. "Bọn họ lại có thể giảo ngôn* đến vậy, có thể dỗ thiên cẩu đang phát hỏa dịu lại, cái này không giống như kế hoạch của chúng ta!"

(Giảo ngôn: Từ ghép giữa hai từ Giảo hoạt cùng ngôn từ.)

Tố Bạch Triệt đỡ trán, gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Từ nay về sau, ta không nghe theo chỉ thị của ngươi nữa, tất cả đều lãng phí."

"Không thể!" Đồng Khê vội la lên. "Chúng ta chính là người chung một chiến tuyến, ta nhất định phải giúp ngươi đạt thành... Chậm đã, tâm tình thiên cẩu có chút không đúng, tức đến xung thiên rồi, so với lần trước còn tức gấp mấy lần!"

Lúc đầu, Ngao Nguyệt không thể tin vào mắt mình.

Mãi đến tận khi một cái đùi gá vứt xuống trước mặt mình, bên trên còn dính đầy bùn đất.

Buổi sáng gặp quá nam tử mặc áo tím, mặt hướng hắn ngồi xổm người xuống, mười ngón không ngừng mà uốn lượn lại mở rộng, như đang bắt lòng bàn tay đồ vật, trong miệng thì lại phát ra "Sách sách sách" âm thanh.

Giống y chan đám người phàm đùa cẩu.

"Sách sách sách, kêu một tiếng được không?" Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy thân hình khổng lồ của thiên cẩu, giống y chan con ngáo, ngơ ngác nhìn hắn, liền không nhịn được cười.

"Cao hứng thì vẫy đuôi, không cao hứng thì sủa “uông uông” hai tiếng, nếu không sau này ta sẽ không cho người ăn đùi gà nữa."

Dùng cái đùi gà kia uy hiếp hắn?

Lẽ nào hắn đường đường là thiên cẩu, lại vì một cái đùi gà mà khom lưng với một đứa tiểu yêu này?

Cỡ nào khuất nhục? !

trong đầu Ngao Nguyệt bùng nổ, tầm mắt đều là màu đỏ, toàn thân run lẩy bẩy.

Truyền âm khí vang lên, Lăng Hoa nói: "Đi đâu rồi, hôm nay là ngày tỷ thí cuối cùng, nhanh đến quảng trường, chỉ còn thiếu mỗi ngươi thôi."

Thẩm Lưu Hưởng vừa nghe, liền muốn đứng dậy rời đi.

Vô vọng cốc im ắng nữa ngày, liền vang lên một tiếng nộ hống đầy máu và nước mắt

"Tặc tử ngươi còn muốn trốn! ! !"

Thẩm Lưu Hưởng xuất hiện ở quảng trường, ấn chiếm, hắn đến đứng ở bên người tông chủ, chính là ngay lúc muốn đi về phía Lăng D, trên trời sấm sét nổ vang. Trong nháy mắt Thanh Lăng tông bị mây đen bao phủ, rơi vào một mảnh tối tăm.

Khoảnh khắc thiên cẩu gào thét, kèm theo tiếng Huyền Thiết vỡ vụn.

"Không ổn!"


"Ngao, Ngao Nguyệt trốn ra được rồi!"

"Chạy mau!!!!!!"

Trong chớp mắt, bên trong mây đen lộ ra một đôi mắt hướng quảng trường bắn tới.

"Tiểu nhi vô liên sĩ, chịu chết đi!"

Mang theo uy áp kiến người ta muốn nghẹt thở, Ngao Nguyệt từ trong mây bay ra, hướng Lăng Dạ đánh tới,một chưởng này mang theo uy lực tựa như muốn xé rách không gian, đủ để đánh nứt núi sông.

"Tông chủ! ! !"

Vô số người kinh ngạc thốt lên, lại bị dọa đến sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy một bóng dáng gầy gò nhỏ nhắn bay nhanh qua chắn trước người tông chủ, che chở Lăng Dạ sau người, dùng tư thế kiên cường đem Lăng Dạ hắn ôm chặt.

"Tông chủ..."

Là Tố chân nhân!

Toàn trường chấn động, đầu tim của tất cả mọi người trong Thanh Lăng Tông đều mạnh mẽ nhói lên.

Chân nhân quá ngốc rồi!

Có thể... Đây mới chính là Tố chân nhân a, là vị trưởng lão thiện lương, dịu dàng nhất Thanh Lăng tông bọn họ!

"Không nên thương tổn chân nhân!"

Từ tận đáy lòng chúng đệ tử Thanh Lăng tông gào thét thế nhưng chỏ có thể trơ mắt nhìn thiên cẩu mang theo uy lực đánh tới Tố chân nhân.

Lúc này, một giọng hét của đối phương không đúng lúc vang vọng cả vùng trời, mang theo kinh hoàng trước nay chưa từng có.

"Sư tôn ——!"

Mọi người nghe tiếng nhất thời có chút trì độn, lúc này mới phát hiện, hướng mà Ngao Nguyệt đánh đến không phải là tông chủ, mà là Thẩm Tiên Quân đang đứng cách hắn không xa!

Ầm!

Mội đòn trí mạng của thiên cẩu đánh lên trên người Thẩm Lưu Hưởng.

Toàn bộ Thanh Lăng Tông rộng lớn, đều chấn động đến mức kịch liệt rung chuyển. Mãi mới ổn định được chấn động, tại chổ Thẩm Lưu Hưởng chỉ còn lại một mảnh tro bụi.

"Thẩm, Thẩm Tiên Quân..."

Một đòn toàn lực của thiên cẩu, đủ để đem người ép thành phấn vụn, tất cả mọi người đều biết trước kết quả, nhất thời thần sắc khác nhau.

Lúc này, trên trời bỗng rơi xuống một quái vật hình thù kỳ lạ.

Ầm!

Ngao Nguyệt mạnh mẽ té xuống đất.

Hai cái răng chó rơi ra từ cái miệng nhuốm đầy máu lăn một vòng trên đất.

Bụi đất tan đi.

Một đạo bóng dáng thon dài đạp trên người hắn, khóe môi khinh câu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song, nở một nụ cười khinh cuồng tự đại.

Chói mắt như ánh mặt trời.

"Mệnh của bản quân cũng không dễ cầm như vậy!"

Toàn trường rơi vào một vùng tĩnh mịch.




Bình Luận (0)
Comment