Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 17



Từ xưa đến nay, chỉ cần người nào vừa nghe thấy cái danh xưng thiên cẩu này đều sợ mất mật, Ngao Nguyệt lại là con thiên cẩu duy nhất tồn tại đến ngày hôm nay, Từ sau khi hắn bước chân ra khỏi yêu giới đã bị rất nhiều người chú ý.

Những lời đồn về hắn đều là, tính tình bạo ngược, bản lĩnh thông thiên, chỉ tỏng mấy tháng ngắn ngủi trên tay của hắn đã nhuốm vô số máu tươi.

May mà trước đó không lâu, Lăng Dạ dẫn đầu đám người tiên môn chính phái, cùng nhau vây bắt đem về Thanh Lăng Tông.

Thế gian mới thở phào một hơi.

Chúng đệ tử Thanh Lăng tông thì lại bắt đầu lo lắng đề phòng, chỉ lo một ngày nào đó Ngao Nguyệt trốn thoát.

Hôm nay, ác mộng thật sự đến.

Khong ngờ trong lúc cực kỳ tuyệt vọng, lại gặp được cảnh tượng thiên cẩu khủng bố kia chỉ trúng một đòn của Thẩm Tiên Quân đã bị biến trở về nguyên hình!

Cả quảng trường đều im lặng trong phút chốc,lại đột nhiên bùng lên tiếng hoan hô đinh tai nhứt óc.

"Tiên quân thần uy!"

"Có tiên quân tọa trấn tông môn, là phúc của Thanh Lăng tông."

"Đại yêu hung ác cũng chỉ đến thế, đều bị một đòn của Thẩm Tiên Quân hàng phục!"

Một vài trưởng lão cũng thay đổi sắc mặt, nhìn Thẩm Lưu Hưởng đang dẫm lên người của thiên cẩu, ánh mắt có kiêng kỵ cũng có thán phục, Trình Nghi Thiên lúc trước chỗ nào cũng thấy Thẩm Lưu Hưởng không vừa mắt giờ khắc này trong đáy mắt chỉ còn sót lại khiếp sợ cùng ngưỡng mộ, "Này, thực lực bậc này, lẽ nào tiên quân luôn che giấu tu vi của bản thân."

"Bạch triệt, buông ra đi."

Lăng Dạ giọng điệu ôn hòa, nhưng hai tay lại nâng lên đẩy Tố Bạch Triệt đang ôm lấy cánh tay hắn ra.


Ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhất tế bắn tới, lộ ra mấy phần lúng túng không biết phải nói sao.

Lúc này trên mặt Tố Bạch Triệt xanh ngắt, cắn chặt hàm răng miễn cưỡng nở nụ cười: "Bạch triệt phán đoán sai, cho là tông chủ gặp nguy hiểm, thất lễ."

Đông Khê chết tiệt, lại khiến hắn mất mặt như vậy.

"Không sao." Lăng Dạ phất tay áo, cất bước trong nháy mắt đã xuất hiện giữa quảng trường.

Dùng tu vi mới bước vào hóa thần cảnh của sư đệ, tuyệt đối không thể đem Ngao Nguyệt đã thức tỉnh huyết thống đánh bại được, trong đó nhất định còn có ẩn tình.

Thẩm Lưu Hưởng từ trên người thiên cẩu nhảy xuống, lúc rơi xuống đất, bước chân có chút lảo đảo, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Lăng Dạ đứng ở trước mặt. "Ngao Nguyệt đã mất sức phản kháng, còn lại giao cho sư huynh xử lý."

Lăng Dạ nhíu nhíu mày, theo bản năng vương tay ra đỡ người, có điều nhìn thấy bộ dạng của sư đệ vẫn ổn liền thả tay xuống, chỉ hỏi: "Ngươi có thể có sao không thích hợp?"

“Vẫn tốt." Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng hơi câu lên. "Người thân thể không khỏe còn đang nằm trên đất kìa."

Ngao Nguyệt không khác nào chó chết nằm trên mặt đất, nghe vậy liền hộc một ngụm máu, đoạn khí ngất đi.

Thẩm Lưu Hưởng quan sát bốn phíađi về phía thiếu niên áo đen, chợt kéo hắn biến mất trước mắt mọi người.

" Thời điểm tiên quân kéo đệ tử thật là ôn nhu."

"Lúc gần đi còn không quên mang theo đồ đệ bị dọa sợ, thật sự là một sư tôn tốt."

"A a a a a! Chu Huyền Lan, mối thù đoạt sư không đội trời chung!"

Rời khỏi quảng trường, ngụm máu tươi đang ngẹn tại cuống họng cứ thế trào ra, Thẩm Lưu Hưởng ói ra một ngụm huyết, thân thể không chống đỡ nổi thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Chu Huyền Lan lanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn: "Sư tôn."

"Ta không sao." Thẩm Lưu Hưởng thở phào, máu tụ trong người được phun ra nhất thời cảm thấy thoải mái hơn. "Dìu ta trở về Triều Vân Phong."

Ngọc hoàng treo trước ngực vẫn còn tỏa nhiệt.

Lúc trước vào thời điểm Ngao Nguyệt đột kích, hắn không tránh kịp, cũng không chống đở nổi một chưởng cường hãm của nó. Thời điểm cực kỳ nguy hiểm , ngọc hoàng ở trước ngực hắn đem toàn bộ linh lực hút vào trogn đó, bùng nổ ra uy thế không gì sánh kịp, trực tiếp đem Ngao Nguyệt đè dẹp trên đất.

Nhớ đến hai cái răng chó thê thảm kia, đáy lòng Thẩm Lưu Hưởng thổn thức.

Không nghĩ tới, hắn cũng có một ngày liều mạng như vậy .

Lần này mặc dù không có gì đáng ngại, thế nhưng linh lực trong cơ thể bị lưu động, khiến cho yêu độc bị áp chế rục rịch muốn trỗi dậy, Thẩm Lưu Hưởng lo lắng ở bên ngoài loanh quanh, sợ rằng lại đột nhiên giống như đêm đó biến thành tiểu hài tử, sau mấy ngày liền vẫn an dưỡng trên Triều Vân Phong.

Có không ít người đến thăm hắn.

Mấy vị trưởng lão đứng mũi chịu sào, đặc biệt là Trình Nghi Thiên, khuôn mặt hán tử đầy thô lỗ lại hiện ra dáng vẻ xấu hổ, hận không thể tìm một cái khe nào đó chui vào. "Nghi Thiên lúc trước có bao nhiêu mạo phạm, hi vọng tiên quân bao dung."

"Không sao." Thẩm Lưu Hưởng ngồi trong đình ăn quýt, tiện tay ném một trái qua. "Hành vi ngày trước của bản quân có chút thô lỗ, không ai ưa nỗi cũng là chuyện bình thường."

Trình Nghi Thiên nhìn chằm chằm quả quýt trong tay, như nhặt được chí bảo, nhất thời mấy vị trưởng lão bên cạnh đều lộ ra chút hâm mộ.

Ngày thường Thẩm Lưu Hưởng để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc, tất cả đều là dáng vẻ tử triều lạn đả đối Diệp Kiếm Tôn. Cho nêu khi hắn đột phá tới Hóa Thần cảnh, trong lòng mọi người cũng chỉ xem thường. Thế nhưng sau khi đánh bại thiên cẩu thì mọi chuyện lại khác.

Bây giờ tại tu chân giới, những chuyện đàm luận về Thẩm Lưu Hưởng vẫn chưa chuyển biến, mà dù cho có hạ thấp hắn đến mức nào, cũng không có người dám rêu rao tu vi trên hắn.

Một chiêu đã chế phục Ngao Nguyệt, đại biểu cho cái gì trong lòng mọi người đều rõ.

"Tiên quân, ta cũng muốn." Có người ở phía sau kêu lớn, vội vội vàng vàng đẩy người ra tiến lên trước. "Tiên quân cũng thưởng ta một quả đi."


Các trưởng lão thấy rõ bóng người, đều đồng loạt trợn mắt há mồm, ở đáy lòng mạnh mẽ phỉ nhổ.

Cái tên Ổ Chí trời sinh không biết xấu hổ, chuyện hắn nói bắt chước này nọ người ta còn chưa quên đâu, vậy mà còn ra vẻ tất nhiên, cợt nhả hướng tiên quân đòi quýt?

Thẩm Lưu Hưởng cũng kinh ngạc đến ngây người.

Người này trình độ mặt dày có thể nói đã đạt tới đỉnh cao .

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn đưa qua một quả, tiện đường hỏi: "Tỷ thí tiến hành tới đâu rồi?"

Chân mày đang nhíu chặt của Ổ Chí khẽ bung ra, nhận được quýt liền vui vẻ ra mặt nói: "Đã loại còn 8 người mạnh nhất, hiện tại chính là rút thăm chọn ra đối thủ cho ngày mai."

Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm chốc lát, khẽ cau lại tựa như có điều cần suy nghĩ "CHư vị trưởng lão, ngược lại trong lúc rảnh rỗi không bằng chúng ta cùng nhau cược một chút đi."

"Ý của tiên quân… là muốn đặt cược xem ai thắng ai thua sao?"

"Cái này không thích hợp cho lắm, nếu như để chúng đệ tử biết được chẳng phải ảnh hưởng đến tôn nghiêm chúng ta sao?"

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng khẽ gõ gõ xuống mặt bàn, hơi nheo mắt lại. "Điều này cũng không vi phạm cấm chỉ của tông môn tất nhiên là có thể thực hiện, tông quy cũng không có cấm. Còn những đệ tử trong môn phái…”

"Cái này ngược lại thì dễ." hắn giật giật khóe môi, dứt khoát quyết. "Kéo toàn bộ đệ tử tông môn vào chung, dẫn cả đám cùng lên thuyền giặc."

Muốn phát tài nha!

Thẩm Lưu Hưởng mỉm cười, phảng phất như nhìn thấy vô số linh thạch cuồng cuộn bay vào túi hắn.

Đúng lúc này, có người ho nhẹ một tiếng, để chấp pháp trưởng lão nhường ra con đường, Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy Lăng Việt liền nhớ tới Ngao Nguyệt đang bị hắn nhốt lại vì thế đứng bật dậy muốn đi xem thử.

Trong địa lao tối tăm không bóng người đặt một cái lồng sắt lớn.

Thẩm Lưu Hưởng liếc nhìn vài lần hỏi: "Ngao Nguyệt đâu?" Bên trong lồng sắt trống rỗng.

Lăng Việt chỉ về góc: "Ngồi xổm một góc phía kia."

Một con cún tròn tròn cả người bám đầy bụi đang co rúc ở một góc trong lồng sắt. Phát hiện ánh mắt của hắn liền nỗ lực há to mồm, lộ ra hàm răng thiếu mất hai cái răng cửa.

"Ô~~~~ Ô~ Ô ~" liều mạng mà phát ra tiếng cảnh cáo.

Thẩm Lưu Hưởng hai mắt mở lớn: "Các ngươi là gì với hắn vậy?"

"Ngươi đánh." Lăng Việt thản nhiên bỏ lại một câu: "Một đòn liền đem thiên cẩu đánh về dáng vẻ lúc còn nhỏ."

Thẩm Lưu Hưởng: "..."

Lồng sắt mở ra, Ngao Nguyệt nhìn chằm chằm cái người đang chậm rãi đi đến, vừa giận vừa sợ, lại hận không thể liều cả cái mạng cẩu này còn tên đầu sỏ kia.

"Sách sách sách" Thẩm Lưu Hưởng nhìn cún con, trong lòng liền ngứa ngáy không nhịn được khẽ trốc chó "Lại đây, sách sách sách."

Hắn nỗ lực nở nụ cười ôn hòa nhất.

Thế như rơi vào trong mắt Ngao Nguyệt, nụ cười này vạn phần kinh khủng, quả thực so với Tu La địa ngục còn đáng sợ hơn!

Ngao Nguyệt thấp giọng "ô ô" cảnh cáo, tứ chi cử động lui từng bước về sau, cái mông kịch một tiếng va vào song sắt phía sau, vừa đáng thương vừa bất lực ngồi xổm xuống một góc.

Ô hô, bi thương quá.

Hổ lạc Bình Dương chó khinh dễ.


Giày cẩm từng bước từng bước áp sát.

Ánh mắt Ngao Nguyệt dần trở lên tàng nhẫn, trong người hắn chính là lưu truyền huyết mạch của thiên cẩu, dáng vẻ kiêu ngạo đều lộ ra từ tận xương tủy, quyết không cho phép bản thân được trốn tránh trước kẻ địch!

Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ địch, bốn chân khẽ dùng sức, thân thể nhỏ bé tựa như một mũi tên rời cung, phút chốc nhằm về phía Thẩm Lưu Hưởng.

"Đâm chết ngươi!"

Ầm ~ ba ~

Thẩm Lưu Hưởng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Trơ mắt nhìn gâu đần* này đột nhiên vọt tới, va vào bắp chân của hắn, sau đó bị đẩy lùi đến không trung, đùng một cái rơi, sống dở chết dở nhắm mắt lại.

(Từ gốc là cẩu tể: nghĩa là chó ngốc. mình dịch thành gâu đần cho vui ý mà. Dù sao Thẩm sư tôn cùng từ hiện đại xuyên qua.)

Thẩm Lưu Hưởng: "? ? ?"

Còn có kiểu ăn vạ như vậy?

Hắn bật cười nhìn về phía thiên cẩu đang bày ra vẻ mặt không muốn sống nữa nằm trên mặt đất.

Đúng lúc hắn đang cực kỳ nhàm chán.

"Không thể." Lăng Việt cản hắn. "Nếu như ngươi dẫn hắn ra ngoài, lỡ như hắn làm thương tổn đến người khác thì chính là hậu hoạn về sau."

Thẩm Lưu Hưởng đánh giá lao tù: "Cho dù có giữ hắn lại chỗ này, chờ thương thế hắn được chữa khỏi thì cho dù có Huyền Thiết liên cũng không thể giữ nỗi hắn."

Tầm mắt Lăng Việt rơi lên trên người Ngao Nguyệt, giọng điệu bình thản thế nhưng bên trong lại lộ ra lãnh ý. "Muốn chữa khỏi vết thương, hiện tại cũng phải xem hắn có cái mệnh kia không đã."

Ôm theo gâu đần đang khẽ run, Thẩm Lưu Hưởng yên lặng trong chốc lát. "Ta sẽ trong chừng hắn, nếu như sau này thương thế hắn chuyển biến tốt ta sẽ đánh gãy chân chó của hắn."

Ngao Nguyệt lại càng run rẫy lợi hại hơn.

Sau khi trở về Triều Vân Phong, Thẩm Lưu Hưởng đẩy cửa ra, đặt thiên cẩu xuống dưới đất.

Tứ chi Ngao Nguyệt run run, nằm trên mặt đất. Lông mao khắp toàn thân đều dựng đứng lên run rẩy nói: "Nếu ngươi dám đánh gãy chân ta, cẩu tử cẩu tôn của ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thẩm Lưu Hưởng cười: "Ta thật sợ a."

Hắn ngồi xổm xuống, duỗi ra ngón trỏ thon dài trắng nõn, nhấn giữ đầu thiên cẩu dùng sức xoa xoa. "Ta có lòng tốt cho ngươi đùi gà ăn, trái lại ngươi còn muốn giết ta, ngươi rơi vào kết cục như vậy thật sự khiến người khác hả hê."

Kẻ ác lại còn cáo trạng trước!




Bình Luận (0)
Comment