Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 44.2

“…” Nếu có gương soi nhất định có thể thấy bộ mặt xấu hổ của chính mình, thì ra là mẹ Thủy Bánh Chưng, nghe đồn chỉ cần cạp váy bà thôi cũng đủ xưng bá võ lâm, vậy mà ta lại dám quát bà, tương lai còn là mẹ chồng của ta, còn là bá chủ nữa! Ôi hình tượng con dâu ngoan hiền bị sụp đổ mất rồi.

Thẩm Thu có chút thăm dò, quan sát ta, trong mắt mang theo ý cười, “Người này là con dâu?”

Thủy Bánh Chưng nghiêng đầu, “Đúng vậy, con dâu của người.” Khuôn mặt lập tức biến thành màu hồng như tôm luộc.

Thẩm Thu cười lớn tiếng, vỗ vai hắn lần nữa, “Con trai rốt cuộc con cũng trưởng thành.”

Ta ngoan ngoãn đứng một bên, thật cẩn thận. Thủy Bánh Chưng chờ bà vỗ đủ, mới hỏi, “Mẹ tới đây làm gì?”

“Tới Trung Nguyên thăm tam thúc, tứ di, cửu di, thập ngũ thúc, nhị thập thúc ngươi.”

Ta im lặng lau mồ hôi, lời đồn nhị thập bát quả nhiên là thật, phân chia thống trị võ lâm.

Thủy Bánh Chưng lại hỏi, “Cha đâu?”

Vẻ mặt Thẩm Thu hơi hoảng, “Đúng ha, ta quên chuyện quan trọng rồi.”

Khóe miệng Thủy Bánh Chưng giật một cái, “Nương… bệnh cũ của người lại tái phát.”

Thẩm Thu cười ha ha nói, “Cuối cùng cũng nhớ ra rồi không phải sao. Con có nhìn thấy con chim nào không?”

Chim? Thủy Bánh Chưng tìm cha, bà ấy hỏi chim làm gì. Ta cố gắng giữ gìn vẻ rụt rè, không hỏi ra miệng.

Thủy Bánh Chưng nghi ngờ, “Chẳng lẽ…”

Thẩm Thu gật đầu, Thủy Bánh Chưng nói, “Không có.”

“Ài.” Bà thở dài, “Cha ngươi thật sự luôn làm người khác lo lắng.”

Mắt Thủy Bánh Chưng hiện lên vẻ tuyệt vọng, “Nương, người nói lời này không sợ cha sẽ phỉ nhổ sao?”

Thẩm Thu lại cười tiếp, “Ta đi tìm cha ngươi trước, không thì chẳng có cơm tối để ăn đâu, ở đây đợi chút, chờ chúng ta quay lại.”

Nhìn bà rời đi, thật là thân thiện, nhưng không phải là quá thân thiện rồi sao, chẳng lẽ ta biểu hiện quá đoan trang rồi à? Hơn nữa bởi vì không có cơm tối ăn mới lo đi tìm, rõ là.. Ta không thể hiểu nổi thế giới ma giáo nha. Ta giật nhẹ ống tay áo Thủy Bánh Chưng, “Nương ngươi thích nuôi chim?” Chim quan trọng hơn so với trượng phu, xem ra là người cực kì yêu chim rồi.

Thủy Bánh Chưng lắc đầu, “Mẫu thân thích ăn chim nhưng không giống… Cặn bã.” Hắn đột nhiên thay đổi hình thức, sắc mặt nghiêm túc, “Trước đây ta có nói với ngươi, cha ta cũng trúng ma độc. Mà mỗi khi ma độc của cha ta phát tác, hễ đụng vào cái gì sẽ biến thành cái đó.”

Nghe thấy lời này, không hiểu sao mồ hôi của ta chảy ròng ròng…

Thủy Bánh Chưng nhíu mày nhìn ta chằm chằm, “Hồi nãy ngươi nói ngươi bắt được một con… chim? Lại đang định đem đi… hấp? Chẳng lẽ…?”

Ta lập tức hất tay hắn ra, đi vào trong, trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, “Không có.”

“Cặn bã! Lỗ tai ta không tốt!”

“Ta nói không có! Không có không có không có!”

Vào trong nhà, vội vàng thả chim đi. Lúc nó vỗ cánh bay đi, ta mới nhận ra trên đầu nó không có lông mao nha. Đang cảm giác kẽ răng trống trơn nên không vui, lại nghe thấy tiếng phác phác, ngẩng đầu nhìn, một con chim nhỏ bay vào, đậu trên xà nhà, bộ dáng với ánh mắt nó như thể đang khinh thường nhìn xuống đám phàm nhân ngu xuẩn, đối mặt với nó một hồi, nó đột nhiên đặt mông ngồi xuống, hai móng vuốt ló ra bên ngoài, giật a giật.

Cả người liền thấy không khỏe.

Nương, thế giới này quá nguy hiểm, ta phải về nhà!

&&&&&

Thẩm Thu muốn chúng ta ăn cơm tối trước, nói tổng giáo chủ ma giáo đại nhân qua giờ tý mới khôi phục hình dáng. Vì hình tượng con dâu, ta kiên trì đợi bọn họ ăn uống. Qua giờ tý, cuối cùng cũng thấy Thủy Hành Ca trong báo giang hồ.

Không thể không nói tên Thủy Hành Ca dễ nghe hơn so với Thủy Bánh Chưng, mặc dù rất có ý thơ, nhưng khắp nơi đều tỏa ra hơi thở cường đại, hắn còn kém xa phụ thân hắn. Mà Thủy Hành Ca là một đại thúc trung niên cực kì tuấn tú, ông bước ra khỏi phòng, khi đó toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, ung dung mà lạnh nhạt. Tuy Thẩm Thu không phải đại mỹ nhân, nhưng khi ở chung với ông, không ngờ lại xứng đôi như vậy.

Đi đến trước bàn, Thủy Hành Ca cúi người di chuyển ghế cho Thẩm Thu ngồi, chờ bà ngồi xong thì ông mới ngồi vào chỗ của mình. Ở trên bàn có một dĩa thức ăn xào do mẹ Bánh Chưng làm… Than lửa ẩn hiện trên thức ăn, Thủy Hành Ca liếc mắt nhìn xung quanh, bộ dạng nín thở, thật tình nói, “Thu Thu, đã nói nàng không cần lãng phí đồ ăn.” Cuối cùng đứng dậy, “Ta đi nấu cơm.”

Nấu cơm! Đường đường là tổng giáo chủ ma giáo vậy mà ông ta nói đi nấu cơm! Chuyện gì đây! Ta nghiêng đầu nhìn Thủy Bánh Chưng, hắn đang cầm đũa đợi, bỗng nhiên ta có cảm giác tương lai phải học nấu ăn thôi, nếu không Thủy Bánh Chưng sẽ làm cho bụng ta đói xẹp lép mất. Sau đó Thủy Bánh Chưng bị nương hắn gọi vào phòng bếp giúp đỡ, còn bà kéo tay ta ra vẻ muốn tám chuyện nhà.

Ta cố gắng thẳng người, ngồi thẳng, gặp người lớn bước đầu tiên – có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta đã chuẩn bị tinh thần để ứng phó mọi vấn đề.

Thẩm Thu lắc đầu, “Cô nương xinh xắn thế này, sao lại nhìn trúng tên kia. Con ta có cái gì tốt, vừa kiêu ngạo vừa độc miệng, lại không biết cưng chiều cô nương, không hài hước càng không có tình nhẫn nại.”

… Thủy Bánh Chưng, ngươi xác định đây là mẹ ruột ngươi chứ? Khẳng định là mẹ thân sinh ra ngươi? Ta nhíu chặt mày, suy nghĩ cẩn thận, chắc chăn là bà đang khảo nghiệm ta nha! Ta liền nghiêm mặt, “Hắn rất tốt.”

Bà cười nhạt, “Tốt ở đâu?”

“Hắn…” Ta suy xét mọi đường, xong rồi, vậy mà ta không thể tìm thấy ưu điểm của Thủy Bánh Chưng, đúng vậy, hắn vừa kiêu ngạo lại ác mồm ác miệng không biết săn sóc người khác, thật sự không có điểm tốt nào, “Không biết… Chỉ cảm thấy hắn rất tốt.”

Thẩm Thu cười cười, “Lê Tử là một cô nương tốt. Về sau nếu hắn dám khi dễ ngươi, ta nhất định giúp ngươi đánh hắn.”

Lời này thực ấm lòng, được mẹ chồng giúp đỡ là chuyện hiếm có, chứ đã làm con dâu còn phải chịu đựng thì rất khó chịu. Nhưng nhân vật nổi tiếng võ lâm này, lại không khó khăn chút nào.lqd

Đợi một lúc đồ ăn mang lên, ta ăn thử một miếng, không nhịn được nói, “Thật ngon.”

Thẩm Thu nheo mắt nhìn Thủy Bánh Chưng, “Con dâu cũng là người thích ăn, ngươi mau mau đi theo cha ngươi học tập nấu ăn, nương chỉ có thể giúp ngươi vậy thôi.”

Khóe miệng Thủy Bánh Chưng giật giật, “Con…”

Thủy Hành Ca thản nhiên nói, “Hắn không học được đâu, tài nấu nướng quá mức vô dụng khiến người ta phải tức lộn ruột, cho nên không cần người đốt phòng bếp thì hơn.”

Thủy Bánh Chưng nổi giận, “Trên đời này đâu có việc gì có thể làm khó ta! Ta nhất định có thể học được, không cần khinh thường ta.”

Thủy Hành Ca chợt cười, “A… Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhớ học cho tốt.”

Ta cầm đũa đâm lệch miếng thịt vịt nướng… Phúc hắc! Đại phúc hắc! Tính cách của Thủy Bánh Chưng với cha mẹ hắn hình như khác rất nhiều nha.

Thủy Bánh Chưng hơi mím môi hỏi, “Vạn bá bá với Đậu thúc đi đâu rồi?”

“Chúng ta cũng không biết, lúc mới tới đây cũng không thấy bọn họ đâu. Vốn tiện đường nên tới đây thăm hỏi, nhưng cửa rộng mở, còn người thì không có, trái lại gặp được các ngươi.” Thẩm Thu cười, mắt như trăng non, thật sự dễ gần gũi, “Còn gặp được con dâu tương lai.”

Bộp. Chiếc đũa lại đâm lệch vịt nướng. Ta thề từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên ta ngại ngùng như vậy.

Bỗng nhiên Thủy Hành Ca đặt đũa xuống, sau đó cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn một hơi, chậm chạp nói, “Lê Tử cô nương, trước đó, ta nhất định phải nói với cô một chuyện, nếu cô không tiếp nhận được, mối hôn sự này cũng không cần tiếp tục nữa.”

Ta vội vàng buông đũa, có vẻ là chuyện cực kì quan trọng, khó khăn nuốt nước miếng, “Người nói đi.”

Ông ta còn chưa mở miệng, Thủy Bánh Chưng đã lười biếng chen vào, “Cặn bã nàng ấy biết chuyện con trúng ma độc.”

Thủy Hành Ca hơi ngừng lại, sau đó lập tức hớn hở nói, “Ta không còn gì muốn hỏi, ăn cơm ăn cơm, mau mau làm hôn lễ rồi tiếp nhận chức tổng đà đi, ta với nương ngươi có thể đi chơi xa rồi.” Một lần nữa cầm đã gắp thức ăn, “Thu Thu ăn vịt cổ.”

Ta ngạc nhiên, vậy là giải quyết xong rồi đó hả? Không cần lãng phí diễn xuất của con dâu nha tổng giáo chủ đại nhân! Ta còn chuẩn bị các tiếp mục cầu xin cha mẹ chồng bằng lòng mà!

Thủy Bánh Chưng cười cười, cũng gắp đồ ăn cho ta, “Cặn bã, ăn vịt cổ.”

Ta yên lặng giơ bát, thầm nghĩ, cổ vịt cũng không tệ, đủ phần… Không đúng, các vị không xem kỹ năng diễn xuất của ta sao?!

&&&&&

Hôm sau, Thủy Hành Ca với Thẩm Thu từ biệt rời khỏi Y Cốc, nghe nói còn muốn đi qua thăm mấy vị thúc thúc a di… Ngày sau nếu chúng ta thành thân, thì chuyện đến thăm người thăm đúng là tiết mục du lịch cả nước.

Tiễn bọn họ đi, chúng ta tiếp tục ở lại đợi Vạn Thần Y trở về. Lúc đi về, Thủy Bánh Chưng cười nói, “Bọn họ cực kì thích ngươi.”

Ta vô cùng tự tin, “Tất nhiên rồi, ta là Hoa Lê nha, người gặp người thích Hoa Lê.”

“… Cặn bã ta không thể nhìn thẳng vào ngươi rồi.” Hắn nghẹn cười, kéo tay ta chậm rãi đi tới, “Nương vẫn lo lắng ta không thể tìm thấy cô nương nào có thể chấp nhận thân thể ma độc của ta, nhưng cha ta rất bình tĩnh, nói sớm hay muộn cũng sẽ gặp được.”

Ta cười nhìn hắn, “Giống như năm đó cha ngươi gặp được ngươi nương.”

“Ừ.”

Ta hất cằm, “Cho nên ngươi phải đối xử tốt với ta, học nấu ăn cho giỏi, dùng thức ăn để giữ ta lại.”

Thủy Bánh Chưng lắc đầu thở dài, “Hóa ra ta vẫn kém hơn so với dạ dày ngươi.”

Hắn không nói lời ác độc còn có khả năng nói đùa, ta lui ra sau một bước, nhảy lên lưng hắn, “Ngươi cõng ta về, ta sẽ suy nghĩ cho ngươi lên vị trí thứ hai.”

Thủy Bánh Chưng khom lưng xuống, ta liền bò lên, cảm thấy lưng hắn thật ấm áp.

“Còn vị trí thứ thì sao?”

“Không có.” Ta cười, lắc đầu, “Nếu ngươi cõng ta cả đời, ta sẽ đặt ngươi ở vị trí thứ nhất.”

Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Thủy Bánh Chưng lúc này, nhưng nghe được tiếng cười của hắn, “Vậy thì cõng cả đời.”

Lời nói ấm áp đến tận tim, ta ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng hắn, tìm cổ của hắn rồi hôn một cái. Mặc dù Thủy Bánh Chưng kiêu ngạo độc miệng, không hài hước không có tính nhẫn nại, nhưng… Ai cũng kém hơn hắn, cho dù là lê quý đôn cũng không thể thay thế được.
Bình Luận (0)
Comment