Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 44

Hai chữ thành thân này nhất định chứa đầy ma chú.

Mỗi lần Thủy Bánh Chưng nói xong, lập tức xảy ra chuyện không tốt, cái này đã trở thành định luật tự nhiên. Vừa giao Hàn Dương cho đám người ma giáo, bảo bọn họ đưa tên đó về tổng đà, rồi chúng ta về nhà, Thủy Bánh Chưng lập tức ngất xỉu. Bắt mạch thử, không có vấn đề gì.

Ta lấy nước lau mặt cho hắn, lau sạch sẽ có thể nhìn thấy rất rõ, nhìn chằm chằm vào bộ phận dưới cổ hắn, ta ho nhẹ một tiếng, kéo vạt áo hắn ra --- hắn là người ưa sạch, ừm, ta chỉ giúp hắn lau bụi bẩn trên người thôi. Ngực hắn thật nãy nở, còn có cả cơ bụng, phần dưới bụng ấy, ta không có chú ý đến nha.

Cảm thấy ăn đậu hủ của Bánh Chưng đủ rồi ta mới thu tay, sau đó tự mình đi tắm. Lúc quay lại phòng, ta nằm bên cạnh nhìn hắn. Phát hiện lông mi của hắn khiến cho cô nương như ta cũng phải ghen tị, giơ tay gẩy gẩy, thấy mắt hắn hơi nhúc nhích. Ta nhớ lại đôi mắt màu hồng như con thỏ của hắn, không khỏi nhíu mày, thì ra ma độc phát tác lại đáng sợ như vậy, chớp mắt cái liền thi thể xếp thành bãi. Mặc dù hắn không tổn thương ta, nhưng còn những người khác? Cũng may lần này đều là người đáng chết, nếu lần sau hắn tổn thương người vô tội thì phải làm sao bây giờ.

Ta thiêm thiếp rơi vào giấc ngủ, có chút khí nóng phả vào hai má, không để ý, vừa định xoay người, khuôn mặt lập tức thấy đau, ta trợn mắt nhìn, vừa hai trông thấy đôi mắt đỏ sậm, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cũng không dám động đậy. Tên Thủy Bánh Chưng này lại dám cắn ta! Ta cắn chặt răng nói, “Nhả ra.”

Sức lực vừa tăng thêm một chút.

Bị người ta coi là bánh bao thịt, ta thực sự không chấp nhận được, trầm mặt nói, “Không nhả ra ta sẽ không cho ngươi làm nam nhân của môn chủ nữa.”

Ánh mắt hắn có hơi do dự… Lại chần chừ. Răng nanh khẽ buông lỏng, không để cho ta kịp thở, lại cắn tiếp, lần này cắn đau hơn trước.

“Oa…”

Bốp một tiếng vang thật lớn, môn nhân phá cửa ra, phía ngoài cửa sổ cũng xuất hiện bảy tám bóng dáng “Môn chủ gặp nạn” “Không được tổn thương môn chủ của ta!”

Mười mấy người nhảy đến trước giường, đồng thời xấu hổ mặt đỏ tai hồng, quay người yên lặng đóng cửa đi ra ngoài, một lúc lâu sau, bên ngoài mới thành khẩn nói, “Ban ngày ban mặt, xin môn chủ bảo trọng thân thể.”

Các ngươi đều là người có tư tưởng xấu xa!

Ta chọc chọc người có hàm răng không chịu rời khỏi mặt ta, nghiêm túc nói, “Thủy Bánh Chưng, ngươi lại quên ta rồi sao?”

Giọng nói chua xót, ngay cả bản thân cũng nghe thấy, giọng nói trầm thấp đến mức sắp khóc rồi. Thật hận ma độc ở trong cơ thể hắn, ta hy vọng rằng hắn có thể khống chế nó, nhưng mà bất lực rồi.

Hai hàm răng buông ra, lúc rời đi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên miệng vết thương. Ta nhìn hai mắt hắn, đã khôi phục bình thường. Thủy Bánh Chưng xoay người nhìn xuống phía dưới, im lặng không nói.

“Bộ dáng của ta thật sự giống chân gà hấp, cho nên ngươi mới cắn mạnh như vậy.”

Thủy Bánh Chưng nhắm mắt trầm ngâm, “Cặn bã, giờ ngươi mới phát hiện sao.”

Cắn người ta mạnh như thế, ta nhìn dấu răng ở bả vai hắn, “Không bằng chúng ta đừng về ma giáo, đi tìm thần y kia xem bệnh trước, Vạn Thần Y tiếng tăm lừng lậy đó? Thay đổi tuyến đường đi Y Cốc đi.”

Thủy Bánh Chưng nghiêng người nhìn, dơ tay xoa chỗ hắn mới cắn, giọng nói chậm rãi mà nhẹ nhàng, “Mẹ ta từng nói với ta, năm đó cha ta trúng ma độc, mất hết ý thức muốn giết mẹ ta, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa thật sự ra tay, tuy nhiên mẹ ta vẫn muốn ở lại, nhưng cha ta không chịu. Sau đó không hiểu sao, lại không đi nữa.”

“Cha ngươi thật sự là một phu quân tốt.” Ta nắm tay hắn, nhìn hắn chăm chú, “Ta sợ ngươi nổi điên sẽ giết ta, nhưng ta càng sợ chuyện sau đó hơn, ngươi điên rồi sẽ không nhận ra ai hết, cuối cùng biến thành một ma đầu chỉ biết giết người. Ta thà rằng để bản thân mình nguy hiểm một chút, ít nhất còn biết rõ ngươi là Thủy Bánh Chưng.”

Hắn miễn cưỡng nhấn mạnh từng chữ, “Ngu ngốc.”

Ta tức giận buông tay, “Vậy mà ngươi vẫn đòi cưới.”

Cuối cùng hắn bật cười, nghiêng người nhìn ta, “Ngươi có biết tại sao ta đi tới chỗ này không, có biết lý do ta rời kinh thành không?”

Ta cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra lúc mới gặp, lúc ngồi bên giếng rửa trái cây hắn có nói qua, ta giật mình, “Ngươi dự định đi đến Trung Nguyên để tìm thần y bá bá. Hửm? Thần y? Thủy Bánh Chưng…”

“Ừ, là cái người tiếng tăm lừng lẫy keo kiệt bủn xỉn, Vạn Thần Y, ông ta là bằng hữu của cha mẹ ta. Ông dùng bồ câu đưa tin, nói là hình như tìm thấy cách giải ma độc, nhưng chưa chắc chắn lắm, cho nên mới bảo ta qua xem thử. Ai ngờ…”

Ai ngờ bị Hàn Dương gài bẫy ở đây, lại lẫm lẫn gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, cuối cùng dẫn tới ma độc phát tác… Ta lâp tức đứng dậy, “Đi, Thủy Bánh Chưng, đi tìm Vạn Thần Y kia!”

&&&&&

Vạn Thần Y nổi tiếng trên giang hồ là người giỏi vơ vét của cải người khác, lúc đi vào dù ngươi có đeo cả dây vàng trên người, nhưng lúc đi ra trên người ngươi sẽ không còn một xu. Nguyên nhân là ông ta có y thuật cao minh, chỉ cần không chết thì có thể cứu về, bởi vậy hàng năm vẫn có rất nhiều người đến trị bệnh. Lúc này chúng ta đang đúng trước Y Cốc, nhìn mấy chữ lớn trên tảng đá, tự dưng có cảm giác bản thân biến thành dê béo – đợi làm thịt.

“Hành y tế thế, y giả thiên hạ.” Ánh mắt nhìn xuống chút nữa thấy mấy chữ nhỏ di chuyển, ta còn tưởng mình nhìn lầm, “Tiễn Lai Lai(*).”

(*) Tiễn Lai Lai: tiền bạc mau tới đây.

Thủy Bánh Chưng hiểu rất rõ nên giải thích, “Tiễn Lai Lai là tên của đệ tử đích truyền của Vạn Thần Y, ta gọi hắn là Đậu thúc. Nhưng mẹ ta cảm thấy… Ba chữ kia mới thật sự có vấn đề.”

Suy nghĩ cẩn thận, ta ôm bụng cười, “Ta cũng hiểu được.”

Thủy Bánh Chưng chợt cười, tự dưng biến thành ôn hòa, “Hai người nhất định sẽ hợp.”

Hai chúng ta? Mẹ hắn với ta? Suy ngẫm lại, khuôn mặt có chút nóng bỏng. Ta hơi ngẩng đầu, “Được, dê béo mau vào đi.”

“.. Cặn bã, ngươi càng ngày càng ác miệng rồi.”

“Gần mực thì đen thôi.”

“Qủa nhiên càng ngày càng độc!”

Vào Y Cốc, không nhìn thấy vị thần y trong truyền thuyết với Đậu thúc kia đâu cả, Y Cốc im ắng đến lạ thường. Thủy Bánh Chưng nói từng đến nơi này rồi, nhưng chẳng khác gì chưa từng tới, đối với người mù đường mà nói, có đi qua mười lần cũng vô ích. Đến khi đi tới nhà gỗ, đã là sập tối.

Nhưng trong phòng cũng không có ai.

Thủy Bánh Chưng nhìn xung quanh, sau đó đi tìm người, để ta ở lại nơi này.

Y Cốc với Ác Nhân cốc và Bách Hoa cốc cực kì khác nhau, mùi thuốc khắp nơi, trước sau sân đều là dược thảo. Chợt nghe thấy tiếng chim hót, trên người nó quấn mạng nhện, nó xòe cánh bay, lúc cao lúc thấp. Ta nhảy lên, bắt nó vào trong ngực. Con chim này lớn hơn bàn tay một chút, có vẻ rất béo nha…

Ta liếm liếm môi, quyết định thả nó đi, thừa dịp chim nguy là không tốt. Giơ tay gỡ mạng nhện, đột nhiên nó giậm chân, móng vuốt sắc bén cào rách bàn tay ta. Ta giận dữ, nhe răng, “Nhét kẽ răng!”

Ta tìm cái lồng sắt nhét nó vào, khưng ghế ra bên ngoài ngồi đợi Thủy Bánh Chưng trở về.

Một hồi sau, rốt cuộc Thủy Bánh Chưng cũng trở lại, sau lưng không có ai, có lẽ chưa tìm được. Ta vui vẻ chạy qua, ôm cánh tay hắn, “Vừa mới bắt được một con chim, buổi tối đem nó đi hấp cho ngươi bồi bổ thân thể.”

“Cặn bã, nếu ngươi ở lại đây nửa năm, Y Cốc nhất định sẽ biến thành Khoái Hoạt Lâm, trăm dặm xung quanh không có một con thú nào sống sót.” Thủy Bánh Chưng vô tình châm chọc, đột nhiên ngừng lại âm cuối, kéo ta lui về sau, nhìn lên nóc nhà cảnh giác.

Ta ngước mặt nhìn lên trên, một bóng dáng xuất hiện trên nóc nhà, mạnh mẽ nhảy xuống, khinh công thật sự là… cực kì khó hiểu nha. Nhìn kỹ, là một phụ nữ trung niên, không được gọi là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng khuôn mặt thanh lệ, có thể nhìn thấy được sự lương thiện. Ở trong đám động không được tính là xuất sắc, nhưng cũng sẽ khiến người khác chú ý.

Bà vừa thấy hai chúng ta, trên mặt lập tức nở nụ cười, ánh mắt sáng quắc, vội vàng chạy sang vỗ vai Thủy Bánh Chưng, “Ha ha, ta đã nói tới sớm không bằng tới đúng lúc.”

Ta nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thủy Bánh Chưng, vai hắn bị vỗ gãy mất thôi, ta nổi giận nói, “Buông nam nhân của ta ra!”

Người phụ nữ kia lập tức sửng sốt, Thủy Bánh Chưng đỡ trán, nói lời thấm thía, “Cặn bã, đây là mẹ ta.”
Bình Luận (0)
Comment