Chương 14: Con riêng của hào môn, mắt kính-play (14)Editor: TiêuBeta: NờMột câu "ban ngày ban mặt mà tuyên dâm" cũng trực tiếp chửi Mạnh Khiêm.
Mạnh Khiêm tức giận, nhíu mày lại: "Anh có ý gì!"
Dù là anh họ Giang Dương nhưng không phải anh em ruột. Ngay từ đầu Mạnh Khiêm đã không đem Giang Hách để vào mắt. Dẫu sao thì Giang Hách cũng chỉ là một tên phế vật, đến ngay cả việc làm cũng phải nhờ Giang Dương giúp. Không bàn tới thân phận anh họ Giang Dương thì làm quái gì có ai coi trọng gã.
Giang Hách mắng xong, cũng chọc giận Mạnh Khiêm. Nhưng Giang Dương không những không có tức giận, trái lại còn nắm tay Mạnh Khiêm mà động viên cậu, để cho cậu nguôi giận, cật lực khoan dung với sự vô lễ của Giang Hách.
"Tần Diệc Nhiên khai trừ anh ra khỏi công ty, chuyện này tôi biết." Giang Dương nhàn nhạt nói.
"Cô ta cướp lại quyền làm chủ Tần thị, khẳng định chắc chắn sẽ không cho phép có người của Giang gia ở dưới mí mắt cô ta làm việc."
Giang Hách hừ lạnh một tiếng, ngồi trên ghế sa lon. Gã lấy tay sờ sờ vết máu ứ đọng trên khóe miệng, đau đớn làm cho gã tức đến nổ phổi.
"Nếu cậu biết rồi thì mau giải quyết đi. Bằng không thì sắp xếp một vị trí không khác lắm ở công ty Giang thị cho tôi cũng được."
Mạnh Khiêm giận quá hóa cười, tên Giang Hách này da mặt cũng đủ dày thật. Gã coi Giang thị là cái gì? Muốn làm CEO của Giang thị, gã có năng lực không?
"Cứ coi như tôi sẽ sắp xếp cho anh nhưng anh cảm thấy cha tôi sẽ đồng ý chứ?" Giang Dương hơi không kiên nhẫn.
Giang Hách trầm ngâm. Trong lòng gã cũng hiểu rõ một điều. Làm việc ở Giang thị, dù cho là tổng công ty hay là công ty con, chỉ cần Giang Dương cho gã một vị trí cao thì Giang Triệu Lân tuyệt đối sẽ tức đến mức phát bệnh tim. Nếu không lúc trước gã cũng chẳng phải chạy tới Tần thị làm CEO.
"Vậy thì khôi phục lại chức vị của tôi ở Tần thị đi, treo cái bảng tên thôi cũng được. Tôi chỉ cần có thể lấy tiền hoa hồng. Dùng cổ phần của Tần thị trong tay cậu thì việc này cũng không có gì khó gì đi?" Giang Hách duỗi tay, không ngừng lấy mấy tờ khăn giấy lau đi máu trên mặt. Gã đau đến nhe răng trợn mắt.
Gã dùng sự buồn bực để che dấu sốt ruột trong lòng. Vốn muốn đến tìm Giang Dương vào ngày hôm qua, thế nhưng mới bước chân ra khỏi Giang trạch chẳng bao lâu liền bị bắt. Thật lòng mà nói gã không biết người bắt mình là ai. Khi đó gã bị đánh bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại thì bị che mắt. Đối phương cũng không nói chuyện với gã. Mơ hồ nghe được bên cạnh có tiếng người khác kêu rên, hiển nhiên không phải chỉ mình gã bị bắt. Sau đó cứ thế mà trải qua một buổi tối, người nào đó dùng gậy đánh gã một trận, rồi thả ra.
Toàn bộ Nguyệt thành làm gì có ai không biết quan hệ giữa Giang Hách và Giang Dương, kẻ nào dám bắt gã? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi người của sòng bạc...
Giang Hách rất cần tiền. Dù rằng gã thuộc chi thứ của Giang gia song Giang Dương cùng Giang Triệu Lân sẽ không cho gã tiền. Gã tuyệt đối không thể ném cái chén vàng như vậy đi, bằng không cái mạng của gã chắc chắn sẽ mất.
"Tôi không thể chen tay vào Tần thị được." Giang Dương không chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Giang Hách.
"Anh có biết tại sao Tần Diệc Nhiên có thể một lần nữa lấy lại quyền làm chủ Tần thị không?"
Ánh mắt Giang Hách lạnh lùng mà nhìn gã chằm chằm: "Tôi không có hứng thú muốn biết."
Giang Dương ném thẳng cây bút lên bàn, hờ hững nói: "Hoắc tiên sinh đang giúp cô ta. Ngài ấy thu mua hơn 49% cổ phần của Tần thị, tặng không toàn bộ cho Tần Diệc Nhiên. Không những giúp cô ta chiếm lại được Tần thị mà còn cung cấp vốn cho Cố Tuyết Doanh lấy được công trình điền hải Lộc cảng. Đó là ý gì còn cần tôi nói rõ cho anh hiểu sao?"
Tuy rằng không hiểu những thứ trong thương trường, nhưng Giang Hách vẫn biết Giang Dương rất kiêng kỵ Hoắc Thanh. Nói gì thì nói đó cũng vẫn là người mà Giang Dương muốn dựa vào. Mà Tần thị có Hoắc Thanh nhúng tay vào, Giang Hách biết Giang Dương tuyệt đối sẽ không giúp mình.
"Vậy cậu có ý gì không?" Giang Hách tiện tay ném khăn giấy đã dính đầy vết máu.
"Cái này không được, cái kia cũng không được. Giang Dương, cậu đừng có ép tôi. Bằng không tôi sẽ trực tiếp cung cấp cho cánh nhà báo chuyện xảy ra 12 năm trước. Để tôi xem xem cậu còn sống nổi ở Nguyệt thành như thế nào! Muốn chết thì mọi người cùng chết!"
Lông mày của Giang Dương nhíu chặt. Dĩ nhiên gã biết không nên thách thức kẻ liều mạng. Con thỏ nổi giận còn cắn người, huống hồ một kẻ điên như Giang Hách.
"12 năm trước đã xảy ra chuyện gì?" Mạnh Khiêm bắt được trọng điểm, hỏi.
"Haha, cậu còn chưa biết vị hôn phu của cậu đã làm chuyện xấu xa gì đâu nhỉ?" Giang Hách cười to.
"Giang Hách!" Giang Dương quát lên.
Đã sớm tức đến nổ phổi, Giang Hách đâu còn muốn nghe Giang Dương nói, cứ thao thao bất tuyệt nói ra hết chuyện của 12 năm trước. Xem như tự thuật một lần nhắc nhở Giang Dương rằng chuyện này nếu bán cho truyền thông sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
"Vào 12 năm trước, vì đuổi Yến Tô ra nước ngoài, Giang Dương không tiếc đánh gãy tay của mình mà diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu không cậu cho rằng một bác sĩ nổi tiếng như Yến Tô tại sao lại muốn về nước? Còn nhất định liều mạng đến nỗi dù có chết cũng phải kéo theo Giang Dương? Chẳng phải do Giang Dương gọi người chặn y ở trong quán rượu, hại y suýt nữa bị luân gian! Giang Dương, những bức hình ngày trước tôi vẫn còn giữ đầy đủ đó nha. Nếu như cậu không muốn cả cái Nguyệt thành đều biết chuyện này..."
"Anh muốn gì?" Mạnh Khiêm chặn lời gã, không hề bởi vì vậy mà khiếp sợ, ngược lại còn hoàn toàn bình tĩnh.
Cậu ta phản ứng rất nhanh, Giang Hách mới vừa nói xong thì Mạnh Khiêm lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Cậu và Giang Dương cùng chung một thuyền, cho nên tuyệt đối không thể để chuyện này ảnh hưởng đến Giang Dương.
"Xem chừng cậu là một người thông minh, chả hề đơn thuần như cậu biểu hiện mà."
Giang Hách giễu cợt hai tiếng, tiếp tục nói: "Giang Dương à, hiện tại cậu không thể sắp xếp vị trí làm việc cho tôi. Như vậy không bằng chúng ta một đao giải quyết cho xong đi. Tôi muốn 100 triệu."
"Anh thật sự rất tham lam" Mạnh Khiêm nắm chặt tay thành nắm đấm.
Giang Hách nhún vai nói: "Hai người biết rõ mà, nếu chuyện này bị công khai thì tổn thất mà Giang Dương phải chịu đâu chỉ 100 triệu. Tiền tới tay, tôi liền biến mất, nhất định sẽ không xuất hiện lại. Thật có lời đến chừng nào."
Giang Dương trầm mặc, kìm nén cơn giận, nói: "Không thành vấn đề."
Giang Hách vui mừng khôn xiết. Sau khi cam kết ngày mai trả thù lao, Giang Dương không nhịn được đuổi người đi.
Chống một tay trên bàn làm việc, Mạnh Khiêm sốt ruột nói: "Loại người như Giang Hách chính là cái động không đáy. Chỉ cần tiền vừa đến tay, gã nếm được ngon ngọt chắc chắn sẽ không ngừng quay lại uy hiếp anh mà đòi tiền. Dẫu sớm hay muộn thì gã cũng sẽ kéo anh xuống đáy!"
"Anh biết, nhưng có biện pháp khác sao? Năm đó quả thật do anh làm hỏng việc nên phải vì thế mà trả giá thật đắt." Giang Dương động viên mà vỗ vỗ tay Mạnh Khiêm.
Thoạt nhìn gã có chút sa sút làm Mạnh Khiêm cực kỳ đau lòng. Cậu cắn răng trầm mặc một lúc, bỗng nhiên tàn nhẫn nói: "Không bằng cứ để gã biến mất như Yến Du. Nói gì thì giết một người là giết, giết hai người cũng là giết. Vụ án kia của Yến Du không phải đã tìm được kẻ thế mạng sao, hiện tại tìm thêm một kẻ thế mạng nữa là được."
"Có khả năng liên lụy đến em không?" Giang Dương ngoài miệng thì lo lắng nhưng không hề ngăn cản Mạnh Khiêm.
"Không đâu. Qua nhiều năm như vậy, cảnh sát vẫn luôn muốn tống anh Phương vào ngục giam. Nhưng không phải cũng chẳng có cách nào sao." Mạnh Khiêm cười, bấm một số điện thoại.
Hai người không hề chú ý ở phía góc bên trái phía trên máy tính của Giang Dương, có một ánh đèn nho nhỏ màu xanh sẫm chợt lóe lên.
Nhiếp Gia lười biếng ngồi dựa lưng ở trên giường, trên đùi đặt laptop. Nhẹ nhàng gõ bàn phím, y dừng việc nghe lén, nhanh chóng xóa mọi vết tích xâm nhập vào máy tính của Giang Dương.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Hoắc Thanh đang tắm. Đã sớm không còn đầy bụng lệ khí như lúc đầu, Nhiếp Gia chỉ cười lạnh một tiếng, đóng laptop lại, đặt sang một bên.
Mạnh Khiêm và Giang Dương là trụ cột của thế giới này, đại diện cho chính phái cùng chính nghĩa tuyệt đối.
Tuy thời thiếu niên Giang Dương phạm phải sai lầm, xem như có thể thông cảm được. Cơ mà đến hiện tại, gã chỉ cảm thấy cái mà bản thân phải trả giá đắt chính là trả cho tên đồng bọn Giang Hách của mình thù lao 100 triệu à? Còn có Mạnh Khiêm, giết người chẳng khác gì ăn cơm bình thường. Không có một chút nhân tính gì chính là cái thứ gọi là chính nghĩa hả!
Hai người kia không khỏi khiến người ta cảm thấy quá nực cười.
Thế giới này là một chuỗi dữ liệu hư cấu, là tổ công tố định ra. Tổ công tố vẫn luôn liều mạng muốn kết tội cho y. Nhưng mà cái thứ chính nghĩa, công lý mà bọn họ bày ra khiến Nhiếp Gia cảm thấy cực kỳ ngu xuẩn!
【 Nhiếp tiên sinh, Mạnh Khiêm đã gọi cho Phương Nghiên, đêm nay sẽ giết Giang Hách. 】 Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
"Đã biết." Nhiếp Gia nhàn nhạt trả lời.
【 Gã đối với ngài đã không còn tác dụng sao? 】 Hệ thống hỏi.
"Tác dụng khi gã còn sống đã thể hiện xong, nhưng đến chết rồi thì vẫn có chút tác dụng. Thật ra ta ngược lại không muốn nhúng tay vào, gã có thể tiếp tục sống hay không thì phải xem vận mệnh của chính gã." Nhiếp Gia khẽ cười nói.
Hệ thống ha ha mà cười khan một tiếng. Trưởng phòng để nó đến phụ trợ Nhiếp tiên sinh song hiển nhiên tự chính bản thân Nhiếp tiên sinh cũng có thể làm được tất cả, nó hoàn toàn không cần sử dụng đến...
"Đang cùng ai nói chuyện thế?" Hoắc Thanh lau tóc từ phòng tắm đi ra.
Hệ thống yên lặng giơ tay.
Nhiếp Gia ngẩng đầu lên, không nhịn được ngẩn người. Cả người Hoắc Thanh đều ướt, bên hông chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm. Những giọt nước lăn dần theo khe ngực xuống cơ bụng, trượt xuống nhân ngư tuyến rồi biến mất phía sau khăn tắm. Khiến cho Nhiếp Gia biết cái gọi là "hấp dẫn trí mạng" của vẻ đẹp thân thể.
"Không có..." Nhiếp Gia lẩm bẩm nói.
Cong cong môi cười, Hoắc Thanh đi tới đưa khăn cho Nhiếp Gia, xoa nhẹ đầu y nói, "Giúp anh lau tóc."
Nhiếp Gia nhìn trên bờ vai tinh tráng của Hoắc Thanh có vài vết cào, mặt y không nhịn được mà nóng lên. Trầm thấp ừ một tiếng, y giống như lau lông cho một con chó lớn mà xoa xoa tóc Hoắc Thanh.
Hết chương 14.