Chương 15: Con riêng của hào môn, mắt kính-play (15)Edit: XoàiBeta: Tiêu, Nờ"Lúc trước bảo anh bán cổ phần của Giang thị đi, sao anh không bán?" Nhiếp Gia sờ sờ vành tai Hoắc Thanh, ném khăn lông ướt qua một bên. Sau đó liền vòng tay qua cổ hắn, nằm nhoài trên lưng Hoắc Thanh.
"Tần Diệc Nhiên cùng Cố Tuyết Doanh bên kia, do anh trực tiếp ra vốn?"
Hồi mới vừa nghe được lời nói của Giang Dương, Nhiếp Gia liền đoán ra được điều này. Lúc trước y nhờ Hoắc Thanh đem cổ phần Giang thị ở trong tay y bán đi cũng chưa có hỏi lại. Nhưng cổ đông Giang thị biến động Giang Dương không thể nào không biết. Tại sao y lại cảm thấy Hoắc Thanh đang giúp Tần Diệc Nhiên, chỉ có thể vì cổ phần trong tay Hoắc Thanh không có gì thay đổi. Hắn trực tiếp dùng danh nghĩa của chính mình đầu tư cho Tần thị và Cố Tuyết Doanh.
"Cổ phần của Giang thị với em có tác dụng, không cần phải bán đi." Hoắc Thanh nhẹ giọng đáp lại.
Nhiếp Gia cười nói: "Rất nhanh thôi, cổ phần của Giang thị sẽ không đáng giá."
"Trò chơi của em sắp kết thúc phải không?" Hoắc Thanh dung túng cho Nhiếp Gia ở trên đầu y đánh nhẹ một cái. Thật ra hắn cũng không biết Nhiếp Gia đang làm gì, tính toán cái gì. Nếu Nhiếp Gia không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi tới. Tất nhiên y làm gì, hắn cũng sẽ ủng hộ hết sức.
"Xảy ra chút biến cố nhỏ." Nhiếp Gia không có ý tốt gì cười một tiếng.
"Anh để lại cổ phần là đúng. Em vốn dĩ muốn lật đổ Giang thị nhưng bây giờ lại đổi chủ ý rồi. Giang thị hoàn toàn do ngày trước mẹ em dốc hết tài sản mới có được như hôm nay. Sao có thể nói đổ liền đổ được, phải là vật quy về chủ mới đúng."
"Em muốn kéo Giang Dương từ vị trí gia chủ xuống?" Hoắc Thanh nói.
"Không chỉ vậy thôi đâu." Nhiếp Gia đi tới phòng thay quần áo lấy một bộ đồ thể thao rộng rãi cho Hoắc Thanh. Hoắc Thanh ở bên này không có quần áo để thay nhưng tay chân hắn thon dài. Lúc mặc quần áo của Nhiếp Gia vào, cả ống tay áo lẫn ống quần đều ngắn ngủn khiến Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói: "Hay là kêu Vương Tông mang quần áo đến đây cho anh đi."
"Hay tối nay về nhà với anh?"
Hoắc Thanh cầm đầu ngón tay ướt át của Nhiếp Thanh lên hôn một cái. Say mê mà cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt đẹp đẽ của y: "Tiểu Quyết và Hoắc Vân cũng rất nhớ em."
"Tôi vừa về nhà có mấy ngày anh liền muốn mang tôi đi tiếp. Không sợ chọc mẹ tôi tức giận à?" Nhiếp Gia đẩy tay của hắn ra rồi lấy quần áo của mình.
"Cởi quần áo ra nhanh lên."
Bất đắc dĩ nhíu mày, Hoắc Thanh cởi quần áo của Nhiếp Gia xuống.
Vương Tông rất nhanh liền tới đưa âu phục cho Hoắc Thanh. Khi An Na đi lên kêu Nhiếp Gia xuống ăn cơm trưa thì thấy Vương Tông đứng ở trước cửa phòng con trai mình.
"Tô Tô, có khách hả con?" An Na gõ cửa vào phòng, thấy con trai còn mặc áo ngủ nằm sấp ở trên giường gõ bàn phím. Bà cau mày đi qua kéo rèm cửa sổ lên.
"Mấy giờ rồi mà còn không dậy? Mau dậy đi, Hoắc tiên sinh có phải có chuyện tìm con không? Trợ lý người ta đứng ở cửa chờ con, con còn ngủ!"
"Mẹ đừng có kéo con, làm nguyên một đêm, rất mệt mỏi." Nhiếp gia nằm dưới đất nửa chết nửa sống nói.
An Na nói: "Làm việc? Con làm cái gì? Không phải đi hội thảo luận sao?"
Nhiếp Gia nói: "Vật lý trị liệu tình yêu."
An Na không nhịn được cười, đánh một cái sau gáy Nhiếp Gia: "Đứa nhỏ này, nói chuyện với cũng không đứng đắn. Không phải bạn gái của con không ở trong nước hử, vậy con làm với ai?"
"Tô Tô, giúp tôi thắt cà vạt." Đang nói, chợt Hoắc Thanh ăn mặc chỉnh tề, cầm cà vạt đi ra từ phòng thay quần áo.
An Na ngẩn người. Hoắc Thanh nhìn thấy An Na, lập tức đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn, lễ phép của vãn bối.
Nhiếp Gia lập tức đứng lên đi tới giúp Hoắc Thanh thắt cà vạt. Xong còn nhíu mày nhìn một hồi, đem cà vạt cởi xuống rồi gỡ hai cái nút áo của áo sơ mi, mới hài lòng nói: "Như vậy dễ nhìn hơn."
Hoắc Thanh cưng chìu cười một tiếng.
Nhiếp Gia ôm eo Hoắc Thanh, xoay người giới thiệu với An Na: "Mẹ, đây là bạn gái họ Hoắc mà con nói với mẹ."
Hoắc Thanh nhíu mày nói bên tai Nhiếp Gia: "Bạn gái? Em giới thiệu tôi như vậy?"
Vẻ mặt An Na có hơi mờ mịt, giống như không biết rõ chuyện gì đang diễn ra. Bà biết tính hướng của con trai. Dù sao thì hồi đó đứa nhỏ này cũng trắng trợn đi thích Giang Dương. Nhưng bà còn chưa nghĩ đến một ngày nào đó con trai bà sẽ thật sự mang một người đàn ông trở về. Hơn nữa còn là một nhân vật lớn, quyền cao chức trọng như Hoắc Thanh.
"Dì An, con vô cùng yêu Tô Tô. Hơn hết Tô Tô đã đáp ứng lời cầu hôn của con, con hy vọng dì có thể yên tâm giao Tô Tô cho con." Hoắc Thanh nắm tay Nhiếp Gia nói với An Na.
"Còn chưa đến một tháng mà hai đứa đã phát triển tới giai đoạn cầu hôn rồi?"
An Na rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng hai người ngươi tình ta nguyện thân mật với nhau, chỉ nói: "Hoắc tiên sinh, nếu như ngài thật sự thích Tô Tô, hãy đối xử bình đẳng với nó như nửa kia của mình. Còn tôi dĩ nhiên sẽ vô cùng hạnh phúc vì ngài và Tô Tô."
Lời An Na nói ngầm chứa ý cảnh cáo, không để ý chút nào đến thân phận địa vị của Hoắc Thanh. Lúc này bà chỉ là một người mẹ suy nghĩ cho đứa con của mình.
"Xin dì yên tâm." Hoắc Thanh trịnh trọng cam kết với bà.
Dẫu sao thì cũng là Hoắc Thanh, coi như là nửa kia mà con trai mình chọn. Làm trưởng bối, bà hoàn toàn không thể xoi mói cái gì. An Na lập tức đón nhận quan hệ giữa hai người. Cuối cùng Hoắc Thanh cũng đúng lúc có cái cớ hết sức hợp lý để buổi tối hôm đó được An Na đồng ý cho mình mang Nhiếp Gia về nhà.
Diệp Tiểu Quyết vô cùng vui vẻ. Hoàn toàn không để mắt đến bác của nhóc mà lôi kéo Nhiếp Gia vào phòng ăn, mời y cùng ăn bữa tối.
"Bác với chú Nhiếp ăn tối rồi. Ngày mai Tô Tô còn có công việc, bây giờ bác phải đưa chú Nhiếp lên phòng nghỉ ngơi cho khỏe. Tối mai sẽ chơi với con." Hoắc Thanh bốn lạng địch ngàn cân* thay Nhiếp Gia từ chối sự nhiệt tình của Diệp Tiểu Quyết.
(Tứ lượng bạt thiên cân - bốn lạng địch ngàn cân: là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.)
Hoắc Vân hừ hừ nói: "Ăn không ngon như sủi cảo, không vui bằng..."
"Anh Thanh ơi, vén tay áo lên." Diệp Thư Minh trượng nghĩa nhắc một câu, Hoắc Vân lập tức ngậm miệng lại.
Buổi sáng ngày thứ hai hệ thống liền báo cho Nhiếp Gia biết, Giang Hách đã bị xử lý xong. Song đối phương làm rất sạch sẽ. Cho nên hiện tại còn chưa có ai phát hiện ra Giang Hách mất tích. Mà dẫu sao thì Giang Hách và Yến Du không giống nhau. Mặc dù Giang Hách không cha không mẹ nhưng rốt cuộc Giang Hách cũng là anh họ của Giang Dương. Nếu cảnh sát phát hiện ra xác của gã thì sẽ làm lớn chuyện thôi.
Mạnh Khiêm quả nhiên không làm cho Nhiếp Gia thất vọng.
【Nhiếp tiên sinh, ông nội Mạnh Khiêm ba ngày sau sắp tiêu hao hết sinh lực mà qua đời.】 Hệ thống lại nhắc nhở lần nữa.
Nhiếp Gia lầm bầm: "Xem chừng phải kêu bệnh viện sắp xếp phẫu thuật thêm một lần."
【Ngài phải cứu ông ta sao?】 Hệ thống có chút khó khăn hỏi. Ông nội Mạnh Khiêm đã tiêu hao hết sinh lực mà qua đời, chứ không phải do bệnh tật. Giả dụ giúp ông ta kéo dài mạng sống, so với giúp Diệp Thư Minh tỉnh lại thì càng phải sử dụng nhiều dị năng hơn. Thân thể của Nhiếp tiên sinh chịu được sao?
"Giang Dương còn nợ tôi 10% cổ phần đây." Nhiếp Gia cười lạnh nói.
Cùng bệnh viện chào hỏi xong, ngày thứ hai bệnh viện liền sắp xếp cho ông nội Mạnh Khiêm tiến hành phẫu thuật chữa trị. Tình huống của ông cụ đều rõ như ban ngày. Chuyên gia của bệnh viện đối với việc bác sĩ Yến muốn tiến hành phẫu thuật chữa trị cảm thấy y điên rồi. Dựa vào tình trạng thân thể của ông cụ thì liền dự đoán được lần này bệnh nhân sẽ trực tiếp chết trên bàn mổ rồi.
Rõ ràng phẫu thuật cũng đều thành công rồi. Lần này nếu xảy ra sai sót cái gì, có lý cũng không nói được. Mà bác sĩ Yến cần gì phải tạo cho mình thêm phiền phức, cố hết sức mà còn không được cảm ơn đâu.
Cũng có thể bác sĩ Yến đưa ra căn bệnh là nguyên nhân khiến ông cụ hôn mê, nhất định kiên trì muốn tiến hành phẫu thuật thêm lần nữa. Cái này không trái với quy tắc chương trình của bệnh viện.
Vào ngày phẫu thuật, Mạnh Khiêm không có tiếp tục đi tới công ty. Công việc của Giang Dương bề bộn, cùng Mạnh Khiêm ở bệnh viện tới trưa liền trở về công ty. Trong lòng gã có một chút lo lắng vô hình, gã không thể quên được ban đầu đã đáp ứng Yến Tô cái gì. Có thể khi đó Giang thị là của gã, không bán hai giá*. Còn Giang thị bây giờ lại đang nằm ở trung tâm của dư luận. Tần Diệc Nhiên lấy lại quyền làm chủ Tần thị đối với Giang thị như hổ rình mồi. Thêm Cố Tuyết Doanh ở bên kìa cũng đang chờ cơ hội đánh lén. Ngay lúc nguy cấp như thế này, nếu như gã thật sự cho đi 10% cổ phần thì hậu quả tất nhiên không thể chịu nổi.
10 % cổ phần! Ban đầu hắn bị động kinh hay sao mà lại đáp ứng cho Yến Tô 10%, vì cứu một ông già sắp xuống lỗ!
Trong lòng Giang Dương đang dời sông lấp biển như thế nào cũng không thể hiện ra, trái lại bình tĩnh đi cùng Mạnh Khiêm cho tới trưa mới rời đi.
Lúc gần đi, gã lại nhìn vào ba chữ đang phẫu thuật chói mắt trên màn hình, ánh mắt hơi phiền muộn.
Phẫu thuật được tiến hành rất lâu. Khi Hoắc Thanh cùng Hoắc Vân đến bệnh viện, trời đã tối, đành chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Mạnh Khiêm kinh ngạc từ băng ghế dài đứng lên: "Hoắc tiên sinh, Hoắc tiểu thư... Hai vị tới đây làm gì vậy?"
"Không phải đến tìm cậu." Hoắc Vân hờ hững liếc qua cậu ta một cái. Lập tức làm Mạnh Khiêm mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xuống đất, lùi sang bên cạnh.
Hoắc Thanh về cơ bản không để ý tới Mạnh Khiêm, quay đầu hỏi Vương Tông: "Tiến hành phẫu thuật được bao lâu rồi?"
"Đã qua 12 tiếng rồi." Vương Tông nói.
Hoắc Thanh cùng Hoắc Vân không hẹn mà cùng lúc nhíu mày lo lắng. Lần trước phẫu thuật cho Diệp Thư Minh xong, y cũng đã mệt lả, về nhà ngủ mê man đến hai ngày mới tỉnh lại. Mà lần này cũng không biết tình huống ra sao.
Chẳng qua Mạnh Khiêm ban đầu chỉ thấp thỏm vì bệnh tình của ông nội mình. Nhưng anh em Hoắc thị tới, hai sát thần ở bên cạnh cũng không nói gì, khiến cho Mạnh Khiêm không kìm được suy nghĩ miên man. Ngay cả ông nội mình đang tiến hành phẫu thuật cũng suýt nữa quên đi.
Cho đến khi đèn đỏ của phòng phẫu thuật tắt, một y tá vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Mạnh Khiêm nhìn vẻ mặt y tá xong trong lòng đột nhiên vang lên tiếng lộp bộp, miệng không lựa lời nói: "Ông nội tôi thế nào? Yến Tô đâu? Có phải là chạy đi rồi không?"
Mắt Hoắc Thanh lộ vẻ không vui.
Y tá tháo khẩu trang xuống tức giận trợn mắt: "Phẫu thuật rất thành công. Bác sĩ Yến đã sớm mệt lả nhưng vẫn kiên trì. Cuối cùng vá vết thương lại hoàn toàn mới mệt mỏi trực tiếp nằm trên đất nghỉ ngơi. Bệnh nhân lớn tuổi, bác sĩ Yến vốn phải chịu rất nhiều áp lực để cứu ông của cậu, làm phiền cậu đừng có nhục nhã ngài ấy như vậy."
Mạnh Khiêm biết mình sốt ruột mà hiểu lầm, lúc này mới khó khăn thu hồi không vẻ cam lòng trên mặt.
Thời điểm bệnh nhân được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển đến phòng bệnh, Mạnh Khiêm cũng theo sát phía sau. Sau khi bệnh nhân được đưa đi, Hoắc Thanh mới vào trong phòng phẫu thuật. Khoanh hai tay trước ngực, Hoắc Vân nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Mạnh Khiêm một lúc, cau mày hừ lạnh: "Khó chịu."
Vừa vặn lúc này Mạnh Khiêm đang suy nghĩ việc cả hai anh em Hoắc gia đều tới, cũng quay đầu nhìn một cái. Cậu liền đối mặt với cặp mắt âm trầm của Hoắc Vân. Trong lòng cậu kinh hãi. Theo bản năng mà né tránh tầm mắt Hoắc Vân, vội vã rời đi.
Hết chương 15.