Chương 19: Thế giới 1- Con riêng của hào môn, mắt kính- play (19)Editor: MéoBeta: NờMạnh Khiêm bị "bế" đi ngay lập tức dấy lên một cuộc bàn tán sôi nổi. Chẳng thể ngờ vừa mới qua thời gian một bữa cơm mà đã tuôn ra một tin tức gây sốc như vậy.
Họa sĩ thiên tài bỗng chốc sa ngã. Ai có thể nghĩ tới đằng một người đang ở vạch đích khiến người khác hâm mộ ấy lại tồn tại giao dịch nhơ bẩn đến vậy.
"Sớm từ khi Mạnh Khiêm thành danh đã vô cùng tò mò rồi. Cái loại tranh nguệch ngoạc như bé lên ba mà bán được giá cao tới mấy trăm ngàn. Không biết Giang Dương trước kia lấy mặt mũi ở đâu còn dám đem tranh đưa cho Hoắc Vân, kết quả còn bị Hoắc Vân "vả" mặt đôm đốp. Phê thực sự!"
" Trong 2 qua, kẻ tung tin tức Mạnh Khiêm là thiên tài rồi hỗ trợ việc bán tranh có lẽ cũng là do Phương Nghiên ra tay đi. Vẽ như vậy mà cũng dám xưng thiên tài, Mạnh Khiêm trước kia trả lời phỏng vấn mặt không đỏ tim không đập, nhìn qua cứ như là làm được gì ngon lắm ấy."
"Mạnh Khiêm khinh thường nghệ thuật, cấu kết cùng một đám rệp gián tiểu nhân làm chuyện xấu."
Thời điểm trên mạng bắt đầu diss Mạnh Khiêm, từ khóa "Hoắc Vân" nhanh chóng trở thành Top.1 hot search.
Hoắc Vân là họa sĩ phái thực lực được trong ngoài nước công nhận. Phong cách hội họa tươi đẹp đến nay không một người nào có thể phục chế. Mặc dù đã vắng bóng tới bốn năm nhưng địa vị trong giới vẫn không thể lay động. Ngoài ra, bối cảnh của cô còn kinh người gấp bội: cô cả nhà họ Hoắc, em gái ruột mà Hoắc Thanh cưng chiều nhất. Mạnh Khiêm ở trước mắt Hoắc Vân, bất kể là trình độ nghệ thuật hay địa vị xã hội, đều giống như giun dế.
Kể từ bốn năm về trước, tất cả tài khoản xã hội của Hoắc Vân đã ngừng cập nhật trạng thái mới. Nhưng sau khi bê bối rủa tiền của Mạnh Khiêm được phơi bày, Hoắc Vân đột nhiên lên tiếng.
"Khinh rẻ nghệ thuật, sẽ phải trả giá. Đúng không @HọaSĩMạnhKhiêm?
Trước kia Hoắc Vân trả tranh Mạnh Khiêm, hiện tại công khai phán xét ngay trên Weibo, khiến cho vô số quần chúng lót dép hóng phải kinh ngạc. Mạnh Khiêm không hổ là người làm "chuyện lớn", thế mà khiến cho Hoắc Vân bốn năm lặn mất tăm cũng phải hiện hình để chỉ trích!
Quần chúng lót dép hóng chỉ có thể thấy náo nhiệt trên phần nổi tảng băng, nhưng giới thượng lưu Nguyệt thành đã nhìn thấy phần chìm trong câu nói của Hoắc Vân.
Lúc trước Giang Dương có thể đươc Hoắc Thanh tài trợ là do dùng tranh Mạnh Khiêm tìm sự hài lòng của Hoắc Vân. Hiện tại, Hoắc Vân không chỉ mang tranh trả về, mà còn công khai khiển trách hành vi của Mạnh Khiêm, rõ ràng là phẫn nộ. Nếu Hoắc Thanh bỏi vật mà thoái vốn... kịch hay mới thực sự diễn ra.
Trong phòng thẩm vấn, Phương Nghiên mờ mịt, bị còng ngồi bên cạnh bàn, tinh thần hoảng hốt, sớm đã mất đi vẻ bình tĩnh tự tin lúc vừa vào đồn cảnh sát. Hắn bị giam tại đồn năm ngày, chịu đủ dằn vặt. Không chỉ không một miếng cơm vào bụng mà ngay cả ngủ cũng không thể, hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, tựa như sắp bị bức điên.
Cảnh sát cứ như vậy nhốt hắn trong này, ngoại trừ ngày đầu ghi chép vài thứ đơn giản, còn lại sau đó không một người nào đến thẩm vấn hắn. Cùng lắm cách nửa ngày mới có người đi vài đưa hắn chén nước, hoặc trong lúc hắn đang ngủ tát hắn một phát đến tỉnh.
Mới đầu, Phương Nghiên còn có thể cắn răng cứng rắn chống đỡ, tâm lý toan tính nên ăn miếng trả miếng như thế nào. Nhưng thời gian trôi đi, Phương Nghiên tinh thần dần uể oải, trừ cảnh sát ra, hắn không hề thấy bất cứ người nào, tin tức bên ngoài cũng hoàn toàn mù tịt. Điều này khiến hắn không khỏi có chút thấp thỏm.
Cuối cùng, ngày thứ bảy, hắn gặp luật sư của mình.
Phương Nghiên mạnh mẽ lau mặt mình một cái, lên tinh thần cắn răng tức giận nói: "Bao giờ tôi mới có thể được ra ngoài? Móa, chờ ông đây ra ngoài sẽ cho cái cục này chầu ông bà vải luôn!"
"Phòng trưng bày và hộp đêm đã bị niêm phong rồi." Luật sư trẻ tuổi ngồi xuống liền nói. Phương Nghiên sững sờ, biểu cảm hung ác cứng lại, luật sư thở dài nói tiếp: " Những người dưới trướng anh đều đi uống nước chè hết rồi. Chú Nghiên, kết thúc rồi."
"ĐM!" Phương Nghiên vùng tay đang bị còng, vỗ lên bàn: "Không thể nào!"
"Ngay cả Mạnh Khiêm cũng bị bắt." Luật sư trấn tĩnh nhìn Phương Nghiên biểu tình chậm rãi chuyển đổi từ khiếp sợ thành khủng hoảng, thấp giọng nói: "Chú Nghiên, đừng cố gắng nữa."
Phương Nghiên hai tay nắm chặt, cả người run lên: "Giang Dương đâu? Mạnh Khiêm bị bắt, Giang Dương cứ như vậy đến rắm còn chẳng thèm xì một cái sao?"
"Giang Dương?" Luật sư cười lạnh một tiếng: "Chú Nghiên, chú biết chuyện này là do ai ở sau lưng thao túng không? Là Bí thư Lý, Giang Dương đi đâu mượn gan hùm để đối địch cùng Bí thư đây?"
Phương Nghiên chậm rãi buông nắm đấm, đầy mắt không thể tin tưởng, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn không nghĩ tới sẽ chọc nhân vật lớn như vậy, làm gì có khả năng... Làm sao có thể!
"Phòng trưng bày bên kia đã bị tra ra chuyện rửa tiền, hơn nữa lực lượng cảnh sát hiện tại còn đang điều tra người hối lộ thị trưởng Nguyệt thành. Chuyện này huyên náo rất lớn, chính quyền tỉnh rất nhanh đã phái đoàn điều tra tới tra rõ ngọn ngành." Luật sư nói.
"Sao có thể..." Phương Nghiên một thân mồ hôi, co quắp ngồi trên ghế, trợn to hai mắt.
"Thực chất tất cả những chuyện này cũng không phải ngắm vào chú, chú là người bị liên lụy. Ngay từ lúc đầu, chú không nên vì Mạnh Khiêm mà xử lí Giang Hách." Luật sư giải thích cho gã ta một cách tiếc rẻ: "Chính là con riêng của Giang gia – Yến Tô, mấy năm trước con trai duy nhất của Bí thư Lý đi lính cùng bộ đội ở nước ngoài đầu bị trúng đạn, chính Yến Tô đã cứu cậu ta trở về. Sau khi về nước, Yến Tô vẫn đối phó với Giang Dương. Tính ra hiện tại cũng là tác phẩm của y, y dọn sạch Giang gia, Bí thư Lý chẳng qua cũng chỉ là khẩu súng của hắn. Chú nhất định phải dính vào thù riêng của Yến Tô cùng Giang Dương vậy người chết không phải chú thì là ai?"
"Ông đây CMN nào biết bác sĩ kia không thể chọc!" Phương Nghiên đôi môi run rẩy đứng lên đá ngã ghế tựa, toàn thân run rẩy không thôi.
"Chú Nghiên, chú không nghe tôi nói sao? Chuyện này không phải nhắm vào chú. Yến Tô muốn xử Giang gia. Giang Hách là ngươi Mạnh Khiêm muốn giết, cũng chẳng qua tay chú. Phòng trưng bày chẳng phải sau khi Mạnh Khiêm và Giang Dương đính hôn cũng đã thay đổi hợp đồng rồi sao? Mạnh Khiêm mới là món chính. Về phần thị trưởng nhận hối lộ, công ti quy mô lớn của Giang Dương vẫn đang chễm chệ ở đó..."
Luật sư nói chuyện cùng Phương Nghiên đủ hai tiếng mới ra khỏi đồn. Hắn vừa đi, Phương Nghiên tinh thần sớm đã sụp đổ vội vã gọi cảnh sát tới, muốn nói ra toàn bộ hành vi phạm tội của mình.
Sau khi ăn xong, Nhiếp Gia cùng Hoắc Thanh nghỉ trưa tại tán cây trước sân, như có như không buồn ngủ dựa trên vai hắn thấp giọng trò chuyện.
Đột nhiên, Nhiếp Gia nhướn mày, cười hướng về phía Hoắc Vân đang cùng con trai chơi với chó, nói: "Hoắc Vân, cập nhật drama phim truyền hình."
Hoắc Vân nghe vậy liền lấy điện thoại ra nhìn. Quả nhiên vụ án qua một giây lại có tiến triển mới.
Mạnh Khiêm không chỉ tham gia rửa tiền bất hợp pháp, mà còn bị nghi ngờ hối lộ thị trưởng... Điều này không khỏi khiến suy nghĩ người khác bay xa. Tập đoàn Giang thị bị Yến Tô dồn tới đường cùng. Mặc dù có được tài trợ của Hoắc Thanh, nhưng đây cũng là sau khi trúng thầu công trình cáp điện dưới đáy biển. Ai mà biết được có phải do ngầm hối lộ thị trưởng mới được nhận thầu công trình này hay không.
Hết chương 19.