Nhập Cung Vi Tặc

Chương 7

Đêm tối qua đi, mặt trời ló rạng. Trước cửa điện Hoa Khánh uy nghi nơi thâm cung sâu thẳm là một dãy cung nữ xinh đẹp mặc áo lụa màu hoa đào, khuôn mặt tươi tắn, trẻ trung. Có nàng cầm lư hương, có nàng lại bê một cái khay đựng triều phục tơ vàng của hoàng đế, người khác lại cầm những vật dụng tinh xảo bằng đồng… tất cả đều chờ đợi để được hầu hạ một người đang ở bên trong.

Thái dương đã lên tới tỉnh. Các cung nữ chờ đợi vài canh giờ, chân đã nhũn ra nhưng vẫn không dám xa rời hàng ngũ, phải cố biểu hiện khí thế nghiêm trang của hoàng gia tôn quý.

Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu,

phù dong trướng noãn độ xuân tiêu.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,

tòng thử quân vương bất tảo triều.

Dịch nghĩa :

Mỹ nhân dáng ngọc như hoa diêu

Rèm che phấp phới chuyện xuân tình

Đêm xuân chưa dứt ngày lại sáng

Bởi thế quân vương ngại tảo triều

Ai, các cung nữ đều thở dài. Không biết vị quý nhân nào mà có thể khiến cho hoàng đế của bọn họ lần đầu tiên say mê đến quên cả buổi chầu sớm, các đại thần đang thi nhau xì xào bàn tán trên Kim Loan điện. Còn các nàng đứng ở nơi này lại đang háo hức chờ mong cánh cửa to lớn kia được mở ra để mà có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của vị quý nhân này.

Mấy canh giờ trôi qua, trời đã xế trưa mà cửa vẫn đóng im ím, bên trong không hề có một tiếng động nào cả. Cung nữ ở trong cung lâu ngày không tiếp xúc với người khác giới, dĩ nhiên sẽ có quan tâm đặc biệt tới chuyện hoan hỉ này nọ. Chờ mãi mà không được, có nàng đánh bạo hé hé cửa nhìn vào. Ngó qua, ngó lại chỉ thấy chăn đệm lộn xộn khắp nơi, còn có một bình rượu đổ trên sàn nhà.

“Các ngươi nói coi, đây là quý nhân nào mà khiến hoàng thượng say mê long trời lở đất như vậy.” Cung nữ giáp nói.

“Ai, ta nghe đồn là cung nữ mới được thái hậu tiến cử cho bệ hạ.” Cung nữ ất nhanh chóng thể hiện sự thông thạo tin tức của mình.

“Tránh ra, tránh ra cho ta coi với. Các ngươi nói sai hết, là Lý chiêu nghi vừa mới tiến cung.” Cung nữ bính chen vào.

“Nhìn cái gì vậy? Chán sống rồi à?” La công công đứng một bên, hai tay chống nạnh, cố gắng hét lớn thị uy với các cung nữ. Các cung nữ lần lượt cúi đầu lui ra nhưng La công công cũng hết sức tò mò, đôi mắt nhỏ dài cũng liếc liếc vào phía trong.

“Công công, không phải công công cũng……” Một cung nữ nhỏ giọng nói.

“Khụ khụ, ta đang muốn tìm hiểu xem bệ hạ vì sao còn chưa lâm triều. Các đại thần đang chờ sốt ruột kia kìa!” La công công mặt không đổi sắc nói.

“Ai nha, vì sao ư? Không lẽ công công còn chưa biết?” Một cung nữ nở nụ cười bí hiểm.

“La công công, không biết vị chủ tử nào đang ở bên trong……”

“Hư, ngươi không cần cái đầu của mình nữa à ?”

La công công ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa, một đội nghi thức bệ vệ đang tiến lại nơi này. Một đám cung nữ thái giám tiền hô hậu ủng bao quanh một nữ nhân tôn quý. Nàng búi tóc thật cao, đầu đội kim quan phượng mão, áo tơ lụa hoàng kim. Tất cả đều nói lên thân phận cao quý của nàng. Ngoại trừ đương kim thái hậu ra thì còn có ai có thể có được vinh quang này?

La công công lấy kinh nghiệm nhiều năm phục vụ trong cung của mình mà phán đoán – chắc chắn sắp có một hồi phong ba bão táp rồi đây!

“Thái Hậu giá lâm.” La công công hô lớn một tiếng, chỉ hy vọng chủ tử hoàng đế của mình có thể tỉnh dậy đúng lúc mà tìm cách ứng phó với chuyện rắc rối lần này.

“Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Tất cả mọi người xung quanh đều quỳ rạp xuống vấn an người nữ nhân có quyền lực nhất trong cung.

Mày liễu của thái hậu quét ngang qua một lượt mấy cung nữ đang run rẩy bên dưới. Sau đó, nàng xông thẳng vào Hoa Khánh điện.

“Hoàng đế!”

Trong đại điện, ánh nắng đã le lói xuyên thấu cả rèm che trước long sàn. Dấu hiệu của một trận mây mưa kịch liệt vẫn còn đây đó, y phục của hoàng đế bị vứt mỗi nơi một mảnh.

“Hoàng đế!” Khuôn mặt xinh đẹp như đóa phù dung của thái hậu nhăn nhó tới cực điểm. Giận dữ sắp phun trào như dung nham núi lửa, cuốn phăng đi tất cả.

Mọi người trong phòng đều nín thở, lắc đầu thay cho hai kẻ vẫn còn say ngủ trên giường.

“Đồ yêu nghiệt nào dám mê hoặc hoàng đế? Hoàng đế có cần giang sơn nữa không?”

Thái hậu càng lúc càng không thể khống chế được cảm xúc của mình. Thân là thái hậu, nhiệm vụ của nàng làm giám sát và sửa chữa những hành vi sai trái của hoàng đế. Đó chính là quyền lợi mà ngay cả thánh thần cũng không thể xâm phạm. Nếu tiểu hoàng đế này muốn làm một hôn quân, nàng nhất định sẽ học theo các bậc mẫu nghi trong sách sử, quân pháp bất vị thân, lấy thiên hạ làm trọng, ép hoàng đế thoái vị nhường ngôi. Chỉ đáng thương cho một con cừu non ngây thơ có tên Hạ Vũ Thiên đang trở thành vật hy sinh cho cuộc tranh giành này.

“Ai a, làm loạn cái gì đó, chán sống rồi à?”

Trong lúc mọi người đang nín thở thì có một giọng nói mang vẻ lười nhác truyền ra từ phía long sàn.

“Hoàng Thượng, Thái Hậu giá lâm.” Mồ hôi đang tuôn từng giọt trên đầu La công công.

Rèm che được vén lên một bên, uốn éo nửa ngày Long Hạo mới đứng dậy, rời giường. Dáng vẻ của hắn vẫn còn rất buồn ngủ, tóc tai rối tung, áo ngủ bằng tơ vàng xộc xà xộc xệch.

Một vài cung nữ mặt đỏ tía tai, cúi thấp đầu không dám nhìn.

“Hoàng đế, đêm qua không được an giấc sao? Tại sao sáng nay lại không lâm triều?” Thái Hậu mất bình tĩnh.

“Ra là thái hậu giá lâm, nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Long Hạo cười cười vẻ bất cần, vái một cái “Nhờ hồng phúc của thái hậu, đêm qua, trẫm rất thoải mái a!”

“Ngươi……” Thái Hậu nghe xong câu nói này, giận đến tím cả mặt. Phải cố gắng lắm nàng mới giữ được hình trượng nghiêm trang, đoan thục của mình.

“Kẻ nào to gan như vậy? Còn chưa biết tội của mình sao?” Thái hậu chuyển mục tiêu công kích, đối phó với tiểu hoàng đế này cũng không phải chuyện dễ “Người đâu, lôi ả tiện nhân này ra cho ai gia”

“Mẫu hậu…… Chuyện này không nên a.” Long Hạo đứng một bên đưa tay ngăn cản.

“Hoàng đế đến bây giờ mới biết là không nên, lúc phong lưu khoái hoạt có nghĩ tới không?” Thái hậu quyết không bỏ cuộc, chưa đến phút cuối vẫn chưa biết ai thắng, ba mươi chưa phải là tết.

“Chuyện này ~” Khuôn mặt của Long Hạo thoáng phiếm hồng tỏ ý xấu hổ.

“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Thôi được, giỏi lắm, đích thân ai gia sẽ qua đó, ta muốn biết ả tiện nhân này là người ngợm phương nào.”

“Không được ~.” Long Hạo hô toáng lên nhưng ngay trong lúc đó thì tấm màn gấm đã bị xốc tung lên.

Thái Hậu, cung nữ, thái giám, tất cả mọi người trong điện đều trợn tròn mắt.

Thái Hậu cố gắng trấn tĩnh nhìn kỹ lại một lần nữa. Người ở trên long sàn đang run run, hai tay ôm lấy tấm thân trần như nhộng của mình, không dám nói lời nào. Thái hậu ngây ngẩn cả người, không dám tin vào những gì mình đang trông thấy.

Cung nữ, thái giám cũng đã há hốc miệng từ lâu.

“Thái Hậu……” Người nọ cúi đầu, nói một câu bằng một giọng nói mỏng manh, yếu ớt. Tóc đen tung bay che kín khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp tuyệt trần, những dấu vết bầm đỏ nổi bật trên làn da trơn mịn.

“Tại sao lại là ngươi?” Thái Hậu có nằm mơ cũng không thể nghĩ lại xảy ra cớ sự này. Mà những người khác cũng không thể nào nghĩ tới chuyện người có thể khiến cho hoàng đến si mê đến bỏ cả triều chính lại không phải là một mỹ nhân như Đát Kỷ hay Bao Tự mà chính là … Tô công công.

Tất nhiên, người bất ngờ nhất chính là thái hậu, không bất ngờ sao được khi bắt gặp nhân tình của mình đang nằm trên giường của con trai. Vốn định giáo huấn con cái một phen, cuối cùng lại thành bắt quả tang hai kẻ thông dâm.

Càng nghĩ tàng thêm bực mình nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

“Thái Hậu.” Long Hạo quỳ xuống.“Đêm qua, trẫm say rượu nên làm chuyện hoang đường, thật sự là không có chủ ý……”

“Đừng nói nữa.” Thái Hậu tự nhủ cần bình tĩnh, bình tĩnh!

“Thái Hậu, đây là hiểu lầm.” Hạ Vũ Thiên ôm chăn lắp bắp khúm núm nói. Nhưng y biết mình có nói gì cũng vô ích. Lần này, cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ này.

“Chuyện này không ai được nói ra ngoài. Nghe rõ chưa?” Thái Hậu quả nhiên là Thái Hậu, lúc cần khôn ngoan nàng vẫn có thể khôn ngoan có thừa, chuyện này nhất định càng ít người biết càng tốt, về phần nỗi nhục hôm nay, sau này tính sổ cũng chưa muộn.

“Tuân lệnh.” Cung nữ, thái giám cùng nhau đáp. Trong lòng họ cũng hoang mang vô cùng, chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong cung.

Thảo nào Tô công công không giống thái giám thông thường, cao ngạo lại quý phái, con đường làm quan thì thăng tiến như diều gặp gió, hóa ra là nhờ được hoàng đế sủng ái

Thái Hậu chỉ còn biết thu dọn tàn cục. Nàng hướng qua Hạ Vũ Thiên.

“Ngươi, lập tức đến tẩm cung của ai gia.”

“A ~” Cả người Hạ Vũ Thiên xụi lơ nhìn theo bóng dáng thái hậu khuất dần.

Mọi người đều nghĩ, chỉ sợ lần này Tô công công lành ít dữ nhiều.

Mà lúc này, hoàng đế khôi ngô tuấn tú đang quỳ trên mặt đất bỗng dưng lại nở một nụ cười khoái trá.

Tức à? Ta còn muốn xem mẫu hậu ngươi muốn làm gì?
Bình Luận (0)
Comment