Chứng kiến tình cảnh dở khóc dở cười của người khác có khi nào khiến bản thân mình vui vẻ hơn không? Điều này, chắc có lẽ phải hỏi vị hoàng đế đang cười đến khoái trá trong Hoa Khánh điện.
Những cung nữ, thái giám đang thu dọn đồ đạc bên trong thấy mình như hồ đồ mất rồi. Không biết vì sao bị quở trách như vậy mà hoàng đế của bọn họ vẫn nhởn nhơ, lại còn có phần đắc ý thế kia.
Ai, lý do vì sao, chỉ có một người biết, mà hiện giờ, khuôn mặt của người đó đang nhăn nhó như trái khổ qua. Hạ Vũ Thiên chính vì biết rõ ngọn ngành nên y lại càng cảm thấy mình thật xúi quẩy. Tên cẩu hoàng đế này, tại sao lại lấy ta làm vật hy sinh trong cuộc tranh đấu với thái hậu? Đúng là ngoan độc mà! Ai nha, không biết vị thái hậu bị cắm sừng này sẽ xử lý tình nhân của mình như thế nào đây? Chặt chân, chặt tay? Ngũ mã phanh thây hay thập đại hình trượng… Càng nghĩ Hạ Vũ Thiên càng cảm thấy tương lai của mình thật hắc ám, có lẽ không thể tai qua nạn khỏi nữa rồi.
Tại sao? Tại sao lại xảy ra những chuyện này? Ánh mắt Hạ Vũ Thiên oán giận nhìn chằm chằm vào Long Hạo. Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao, chỉ sợ trên người Long Hạo đã có vài nhát đâm của y rồi.
Yên lặng, không khí yên lặng tới đáng sợ. Đây giống như sóng yên biển lặng trước khi sóng thần nổ ra vậy.
Long Hạo thì đang cười tới mức thở không nổi, nhưng bỗng nhiên hắn lại thấy lạnh hết cả sống lưng. Quay đầu nhìn lại, mới thấy Hạ Vũ Thiên đang ôm chăn ngồi trên giường, khuôn mặt thì đằng đằng sát khí. Ánh mắt này, y muốn giết người sao?
Long Hạo thôi cười, ho nhẹ một tiếng, phất tay ra hiệu cho cung nữ, thái giám lui ra ngoài. Hắn tươi cười đi tới bên giường. Chưa kịp ngồi xuống đã thấy một nắm đấm hướng ngay mặt mình mà đánh tới. Hạ Vũ Thiên cố gắng dùng hết sức lực để giành lại tôn nghiêm của một nam nhân chân chính. Cho dù ngươi có là Ngọc Hoàng đại đế ta cũng sẽ không tha cho ngươi lần này.
Nhưng Long Hạo đâu phải là người dễ động đến, chỉ bằng một động tác đơn giản hắn đã dễ dàng hóa giải nắm đấm của Hạ Vũ Thiên còn xoay người ôm chặt y vào trong lòng… thế là tôn nghiêm của Hạ Vũ Thiên coi như không còn gì nữa. Hạ Vũ Thiên hối hận sao trước đây mình không đi học võ thuật hay taekwondo linh tinh gì đó nhỉ, để bây giờ phải chịu nhục thế này.
“Ngươi điên rồi? Hay là còn say rượu chưa tỉnh?” Long Hạo híp mắt nhìn người đang giãy dụa trong lòng mình, hắn vẫn không có ý định buông người này ra.
Lại là rượu, nhắc tới chỉ càng thêm tức.
“Có giỏi thì tự mình đấu với ta, một chọi một. Đừng có lấy thân phận hoàng đế mà áp bách ta. Lão tử đây chết cũng không sợ lại đi sợ một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi à?” Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng bạo phát, tất cả những kìm nén mấy ngày nay đều xả đi hết, y không còn tâm trí đâu mà chú ý tới người bên cạnh là ai nữa, miệng thì chửi, chân tay phối hợp vừa đấm vừa đá.
Thật ra chuyện của thái hậu chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến cho Hạ Vũ Thiên tức giận tới nhường này chính là chuyện tối qua, tối qua tên tiểu hoàng đế này đã làm gì mình, Hạ Vũ Thiên không hề nhớ rõ. Ai nha, lúc này, Hạ Vũ Thiên giống như một liệt nữ coi trọng trinh tiết, có lẽ nên lập cho y một cái đền thờ a ~
“Hỉ mũi chưa sạch? Trẫm hận nhất chính là những kẻ dám coi trẫm là tiểu hài tử!” Mặt Long Hạo biến sắc.
“Tiểu hài tử, Tiểu hài tử ~” Hạ Vũ Thiên hiển nhiên là không muốn sống nữa. Y đang cố tình đâm trúng tử huyệt của hoàng đế. Có câu không thể sờ mông cọp a, hà cớ gì mà ngươi lại tự rước họa vào thân như vậy?
“Giỏi lắm, trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là một nam tử trưởng thành!” Hoàng đế không phải dễ chọc ! Chỉ cần dùng một chút sức lực Hạ Vũ Thiên đã bị Long Hạo đè chặt ở trên giường.
“Ta khinh, nếu ngươi là nam nhân thì cũng không nên áp chế nam nhân khác a!” Hạ Vũ Thiên chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Y cứ nói nhăng nói cuội. Giận quá hóa liều, lưng của lão tử vẫn còn đau a~ Cẩu hoàng đế.
“Ngươi là nam nhân sao? Được, để trẫm kiểm tra xem.” Long Hạo cười một cách dữ tợn. Nói xong, hắn xé toạc chiếc áo ngủ mỏng manh trên người Hạ Vũ Thiên.
“Thái Hậu! Hoàng Thượng, Thái Hậu còn đang chờ tiểu nhân a!” Hạ Vũ Thiên tới bây giờ mới tỉnh táo trở lại. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
“Ha ha, ngươi còn dám lấy Thái Hậu để dọa trẫm?” Ở trước mặt hoàng đế mà nhắc tới thái hậu chính là chuyện tối kỵ, tối kỵ.
“Tiểu nhân, tiểu nhân không có ý đó.” Hạ Vũ Thiên tự mắng cái miệng ăn mắm ăn muối của mình, khi không lại đi nhắc tới chuyện mà tên này dị ứng nhất.
“Chuyến này đi rồi, tiểu nhân chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nhưng vì hoàng thượng, tiểu nhân không hề oán thán nửa lời. Nếu như có chuyện không may xả ra chỉ mong hoàng thượng có thể tha tội cho tiểu nhân.” Hạ Vũ Thiên giống như một người hùng sắp đi làm nhiệm vụ cao cả, lời nói thiệt là bi tráng a~
“Không dễ dàng thế đâu? Ngươi muốn chết à? Chỉ sợ thái hậu không đồng ý a.” Hoàng đế liếc mắt một cái, áp sát lại gần khuôn mặt Hạ Vũ Thiên “Chi bằng, trẫm sẽ xin thái hậu ban ngươi cho trẫm để ngươi đi theo bên người trẫm, ngươi thấy thế nào?”
“Đa tạ đại ân đại đức của hoàng thượng” Hạ Vũ Thiên kêu khổ trong lòng, dù sao thì y cũng không thể chết an lành được, chỉ là đổi kiểu chết khác mà thôi, chẳng khác với trước là mấy.
“Ngươi cút đi!” Long Hạo rốt cục buông tay .
Những lời này quả thật khiến Hạ Vũ Thiên vui mừng như điên. Không biết lấy sức khỏe từ đâu mà y đứng bật dậy, chạy ngay ra đống chăn gối lộn xộn tìm quần áo của mình.
Cúi đầu, mặc quần áo.
Hạ Vũ Thiên bất chợt nhìn thấy mấy vết đỏ đỏ trên ngực, tâm trạng mới bình tĩnh được một chút lại không kiềm chế được mà trở nên kích động.
“Đúng rồi.” Long Hạo ho khan một tiếng. Hắn đã nhìn ra biến đổi liên tục trên khuôn mặt Hạ Vũ Thiên.
“Nếu không biết uống rượu thì không nên uống nhiều như vậy. Tối qua, ngươi đùa giỡn náo loạn cả một đêm, trẫm phải tốn rất nhiều sức lực mới bắt ngươi nằm yên được a~”
“A?” Khuôn mặt Hạ Vũ Thiên ửng đỏ như quả cà chua. Mình đúng là không thể nào uống rượu mà, tối qua, chẳng lẽ mình đã làm trò hề suốt cả đêm sao? Thật là mất mặt a, nếu có thể độn thổ được chắc Hạ Vũ Thiên sẽ chui ngay xuống đất cho bớt ngượng.
“Cũng may chỉ là rượu bình thường không bỏ thêm loại thuốc kia vào… Nếu không… Ngươi uống nhiều như vậy trẫm chỉ sợ là sẽ ăn không hết ngươi a~” Ánh mắt của Long Hạo ám muội nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên “ngây thơ”, nghe qua vẫn chưa hiểu nhưng nhìn thấy khuôn mặt như sói vồ mồi của tên kia thì y cũng đoán chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Được rồi, ngươi còn không mau đi đi, để cho Thái Hậu tính sổ trước, trẫm sẽ tính toán với ngươi sau.”
“Tiểu nhân cáo lui.”
Nói xong Hạ Vũ Thiên chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, vắt chân lên cổ mà thoát khỏi Hoa Khánh điện.
Nhưng chỉ sợ rằng thoái khỏi lang cọp lại chui vào hang beo a~ Hổ mẫu sinh hổ tử, thằng con mà biến thái như thế này thì không biết bà mẹ còn khủng bố tới cỡ nào. Hạ Vũ Thiên đứng một mình dưới ánh nắng giữa trưa hè mà vẫn cảm thấy lạnh hết cả người.
“Tô công công.”
Hạ Vũ Thiên quay đầu lại, thấy Tiểu Tam Tử đang cười hề hề, bộ mặt ngốc nghếch chạy lại phía mình.
“Chuyện gì nữa?” Hạ Vũ Thiên không kiên nhẫn nói.
“Tô công công ngươi……” Tiểu Tam Tử nhìn một lượt, đánh giá Tô công công, chỉ thấy búi tóc rời rạc, quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ lên.
“Chúc mừng, Tô công công!” Hai mắt Tiểu Tam Tử làm ra vẻ vui mừng hiếm thấy. “Cuối cũng thì cũng toại nguyện, thứ thuốc kia quả nhiên thật công hiệu a!”
“Ngươi nói cái gì?” Hạ Vũ Thiên nắm lấy áo Tiểu Tam Tử.
“Tô công công, về sau có hoàng đế làm chỗ dựa vững chắc, ngài nhất định phải chiếu cố cho tiểu nhân a~” Tiểu Tam Tử vẫn chìm đắm trong những suy đoán, tưởng tượng của bản thân mình nên chưa nhận ra khuôn mặt Hạ Vũ Thiên biến sắc đến khó coi thế nào.
Hạ Vũ Thiên chỉ cảm thấy lỗ tai ù hết cả đi, chẳng còn nghe thấy được âm thanh gì nữa. Xem ra dã tâm của Tô công công kia thật không hề nhỏ. Hắn vừa thông đồng với thái hậu lại vừa muốn lên giường với hoàng đế. Hạ Vũ Thiên nghĩ chỉ cần vứt đi thuốc của thái hậu là mình có thể yên bình… Thảo nào, vừa rồi bộ dạng của tên cẩu hoàng đế đó lại lả lơi như vậy. Không biết, trước đây tên Tô công công này đã làm bao nhiêu chuyện nhằm mê hoặc hắn đây?
Chết tiệt! Ngươi thật sự là chết chưa hết tội!
Hạ Vũ Thiên loạng choạng ngã dựa vào bức tường bên cạnh. Rốt cuộc, tên Tô công công này còn bao nhiêu bí mật mà mình chưa biết? Chắc mình sắp điên lên mất!
“Tô công công, ngài có khỏe không!” Tiểu Tam Tử khẩn trương hỏi han.
“Ngươi tìm cho ta một sợi dây thừng… ta muốn treo cổ ngay bây giờ.”
“A, Tô công công, trăm ngàn lần không thể nghĩ quẩn như vậy a. Hoàng Thượng nhất định sẽ sủng ái công công…… A……”
Hạ Vũ Thiên nhảy dựng lên nắm cổ Tiểu Tam Tử. Chết đi, chết đi. Ta muốn chết, mau cho ta chết. Mau cho ta tới gặp tên Diêm vương khốn kiếp kia đi!