Hạ Vũ Thiên vừa mới bị hoàng đế trêu đùa một phen, còn chưa tìm được chỗ trút giận thì Tiểu Tam Tử lại đưa đầu vào chịu trận. Không những thế, tiểu thái giám này lại còn nói xỏ nói xiên loạn xạ một hồi, đúng là đáng đánh mà! Cá lớn nuốt cá bé, đại nhân bắt nạt tiểu nhân, đây vốn là đạo lý bình thường. Có trách thì trách ngươi là thuộc hạ của ta, lại tới không đúng lúc, nói chuyện không nên nói mà thôi!
Tiểu Tam Tử đứng yên một chỗ cho Hạ Vũ Thiên xả cơn bực tức, tóc tai bù xù, y phục xộc xệch. Hắn đang tự hỏi không biết mình làm sai điều gì mà phải chịu hình phạt này. Hắn nào đâu có hay, Tô công công này không phải là Tô công công ngày trước nữa.
Hạ Vũ Thiên phát hỏa xong rồi, tâm tình sảng khoái hơn rất nhiều. Giống như võ sĩ quyền anh đấm bốc vào bao cát để trút cơn bực vậy. Đẩy Tiểu Tam Tử qua một bên, hai tay chắp lại đằng sau, Hạ Vũ Thiên nghênh ngang bước về phía trước.
“Tô công công…… Ngài đi đâu a?” Tiểu Tam Tử chỉnh trang lại mũ mão, nữa ngày sau mới đuổi kịp theo.
“Ta còn có thể đi đâu?” Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ buông tay nói. Lúc này, y có nhà nhưng không thể về, có nỗi khổ nhưng không thể nói. Trước có hoàng đế, sau là thái hậu. Cái đầu trên cổ chỉ sợ không giữ thêm được mấy ngày. Nhưng quan trọng là y còn bị người khác hiểu lầm, mà miệng lưỡi thế gian lại thường cay độc. Người ta bảo, có thù mà không báo không đáng làm bậc quân tử. Thật buồn cười, ta tuy không phải là quân tử nhưng muốn trả thù cũng không được, chỉ có thể lấy một tiểu thái giám làm vật trút giận cho hả dạ.
“Đi, dẫn ta tới tẩm cung của thái hậu!” Hạ Vũ Thiên nói.
“Tuân mệnh!”
Tiểu Tam Tử nói xong, tật cũ không bỏ, hí hửng chạy lăng xăng đằng trước dẫn đường. Hạ Vũ Thiên theo sau thầm kêu khổ, nếu có chuyện chẳng lành, y nhất định chọn cái chết để bảo vệ tấm thân này ~
Bà thái hậu kia cũng thật là, con đã lớn như vậy rồi mà còn muốn chơi trò trâu già gặm cỏ non a! Nhưng muốn một phụ nữ đang thanh xuân phơi phới mà thủ tiết thật không dễ dàng gì. Lại còn tên hoàng đế biến thái kia nữa, làm sao có thể cắm sừng lên đầu mẹ ruột của mình a? Một đống quan hệ hỗn tạp này, đúng là chịu không nổi mà. Nghĩ, nghĩ thêm một lúc nữa chắc phát điên luôn quá. Hạ Vũ Thiên mắng chửi hoàng đế cùng thái hậu cho bõ tức, y chợt thèm muốn sống những tháng ngày như ở thế giới hiện đại. Tuy rằng đơn điệu, nhưng vô lo, vô nghĩ, không ai quản mình cái gì cả.
Vườn thượng uyển hoa cỏ đủ loại, khoe hương, khoe sắc, Hạ Vũ Thiên chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức nữa.
“Tô công công, hay để tiểu nhân chỉnh lại y phục cho ngài.” Sắp tới tẩm cung của thái hậu, Tiểu Tam Tử biết phải chú ý ngoại hình của mình, tránh cho thái hậu phật ý.
“Không cần!” Hạ Vũ Thiên khoát tay chặn lại. Ai cũng nói hồng nhan họa thủy, chẳng lẽ ám chỉ luôn cả những mỹ nam tử như ta? Ai, hiện tại, Hạ Vũ Thiên ước gì mình có thể biến dạng một chút, xấu bớt một chút cho đỡ khổ (Ặc, sao anh đu dây cao vậy, xuống đi anh)
Đi mau vài bước, Hạ Vũ Thiên chui đầu vào tẩm điện hoa lệ.
“Thái Hậu.”
Hạ Vũ Thiên “Phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống trước ngai phượng của thái hậu. Đầu cúi tới mức sắp chúi luôn xuống đất, thật là một thái độ nhận lỗi thành khẩn.
Không ai trả lời. Hạ Vũ Thiên nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người nào cả. Cung nữ, thái giám đều lui ra ngoài, cửa thì đóng chặt. Không lẽ, bà ta muốn chơi trò đóng cửa thả chó?
“Ngươi đứng lên đi!” Một tiếng nói trầm ấm truyền vào tai Hạ Vũ Thiên.
“Tiểu nhân không dám.” Hạ Vũ Thiên nào dám đứng lên. Y thừa biết, trước khi bão táp nổi lên, mặt biển lúc nào cũng thật êm ả.
Một lát sau, trong mắt y xuất hiện hình ảnh một đôi hài thêu chỉ vàng. Ngay sau đó, một bàn tay thẳng dài nâng khuôn mặt, những móng tay được vẽ vời tinh xảo quẹt nhẹ một đường trên cằm Hạ Vũ Thiên.
“Thái…… thái……” Hạ Vũ Thiên tuy rằng cố gắng trấn định bản thân, nhưng giọng nói không tránh được run rẩy.
“Hừ, ta tìm nhiều mỹ nhân như vậy, vốn định mê hoặc hoàng đế, không ngờ bọn họ đều thua xa năng lực của ngươi.” Thái Hậu chậm rãi nói.
“Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân……” Hạ Vũ Thiên phủ phục dưới chân người phụ nữ đầy quyền lực trước mặt.
“Lần này, ngươi làm tốt lắm… Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Đi tìm những người khác, chi bằng tìm chính tri kỷ của mình. Ngươi đã có thể khiến cho hoàng đế sủng ái ngươi, sau này, chắc chắn còn làm được nhiều việc quan trọng hơn.” Thái Hậu quả nhiên đủ thành thục bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi, có thể bỏ qua tiểu tiết mà mưu cầu đại sự, là mẫu người luôn đạt được mục đích của bản thân. Trong lòng Hạ Vũ Thiên âm thầm bội phục. Hai mẹ con nhà này dù là đấu trí hay đấu sức đều ngang ngửa, xem ra, không thể kết thúc trong một sớm một chiều.
“Thái Hậu, tiểu nhân vô dụng, Hoàng Thượng đối với tiểu nhân chẳng qua là…… Nhất thời rượu say nên hồ đồ, thật sự không có……” Hạ Vũ Thiên muốn rời khỏi chiến cuộc khốc liệt này, y không muốn mình trở thành vật hy sinh vô ích.
“Ta xem ra, hoàng đế đối với ngươi nhất định có chút hứng thú.”
“Thái Hậu! Ngài tha tiểu nhân đi. Tiểu nhân……” Thật đúng là có hứng thú a, mà là hứng thú lấy ta làm trò cười a! Hạ Vũ Thiên buồn bực.
“Được rồi, ta biết ngươi…… trung thành với ta……” Thái Hậu tự tin mỉm cười nói. Tay còn vòng qua ôm thắt lưng Hạ Vũ Thiên.
Ngươi? Ngươi muốn làm gì a? Ta không có hứng thú với hoàng đế, đối với một bà lão như ngươi lại càng không. Tuy rằng người phụ nữ này quan tâm giữ gìn nhan sắc, biết cách trang điểm nên nhìn không ra tuổi thật sự, nhưng mà…
“Từ bây giờ, ngươi hãy đi theo hầu hạ hoàng thượng đi. Coi như thái hậu ta tặng hắn một phần đại lễ.”
Ta là đồ vật cho hai mẹ con nhà bà đá qua đá lại sao? Ta khinh!
“Tiểu nhân nguyện đi theo thái hậu suốt đời!” Hạ Vũ Thiên nói vài lời sáo rỗng cho dễ nghe, cho dù có muốn thì cũng phải khóc lóc vài câu cho nó thêm phần sướt mướt. Kịch trên TV thường như thế mà!
“Ha ha.” Thái Hậu cười sảng khoái “Ngươi nghĩ ra khỏi tẩm cung của ta rồi thì không còn liên hệ gì với ta sao? Ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ hoàng thượng, thỉnh thoảng vẫn có thể tới tìm ta. Còn những việc cần làm, ta sẽ sai người thông báo cho ngươi sau.”
“Tạ, tạ Thái Hậu!” Lão tử chẳng thèm ghé vô cánh cửa này lần thứ hai, chẳng khác gì tự tìm lối vào quỷ môn quan.
“Ngươi phải tùy cơ ứng biến, càng khiến cho hoàng đế sủng ái ngươi thì càng tốt. Nếu hắn muốn làm gì, ngươi nhất định phải đáp ứng hắn. Phải khiến cho hắn hài lòng. Biết không?” Thái hậu nói với giọng điệu như dặn dò khuê nữ trước khi xuất giá theo chồng, thật là cảm động a~.
“Tiểu nhân đã hiểu.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng, Hạ Vũ Thiên kêu to “Không hiểu”! Bà thái hậu này nhất định muốn con mình đam mê tửu sắc mà bỏ bê triều chính. Chẳng biết đây là loại mẹ con kiểu gì? Chẳng lẽ bà ta muốn làm một Từ Hy buông rèm nhiếp chính. Hạ Vũ Thiên phẫn nộ tới cực điểm, tự nhiên lại có phần đồng cảm, chia sẻ với Long Hạo. Một người sinh ra và lớn lên ở một nơi đầy thủ đoạn, lọc lừa như thế này thì làm sao mà không học theo mấy thói hư tật xấu đó được? Làm sao mà tinh thần có thể phát triển toàn diện. Khó trách tên hoàng đế kia lại bệnh hoạn như bây giờ. Cho dù ngươi có là hoàng đế, e rằng cuộc sống cũng không hề dễ dàng a!
Toàn mạng ra khỏi tẩm cung của thái hậu. Hạ Vũ Thiên không nghĩ rằng mình lại qua được cửa ải này dễ tới như vậy, coi như tổ tiên tích đức cho con cháu đi! Cái nắng oi bức giữa trưa chiếu ngay trên đầu khiến y như thoát khỏi cơn mê dai dẳng đáng sợ này.
Ăn cơm, sau đó là ngủ một giấc. Hạ Vũ Thiên bình tĩnh trở lại, y không định đi báo tin cho hoàng đế, một mình dẫn theo Tiểu Tam Tử đi tản bộ trong hoa viên gần đó.
Hoàng cung lớn như vậy, có chỗ nào cho ta dung thân không a?
Bốn phía không người.
Hạ Vũ Thiên liếc liếc Tiểu Tam Tử một cái “Tiểu Tam Tử, ngươi thử nói coi, ta là người như thế nào?” Hạ Vũ Thiên rất tò mò về Tô công công này, hắn có ngoại hình không tệ, có thể coi là tuấn tú. Tại sao lại cam nguyện vào cung làm thái giám, lại còn làm gián điệp hai mang cho cả thái hậu lẫn hoàng đế. Hạ Vũ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu nổi vì sao.
Tiểu Tam Tử cúi đầu, cười khúc khích, không nói lời nào.
“Cười cái gì? Ngươi nhất định cảm thấy ta là một kẻ đê tiện có phải không?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. Mà đúng là cái thân xác này đê tiện thật, cho dù là thái hậu hay hoàng đế cũng chỉ coi hắn như một quân cờ mà thôi, tại sao mình lại xúi quẩy như vậy nhỉ?
Tiểu Tam Tử nghe vậy, im bặt, quỳ gục xuống đất, cúi đầu run run nói “Tiểu nhân chưa từng có suy nghĩ như vậy. Những người khác có thể không hiểu Tô công công nhưng tiểu nhân luôn ở bên cạnh ngài, lý nào lại không hiểu?”
“Hiểu? Ngươi hiểu cái rắm!” Hạ Vũ Thiên thầm mắng.
“Ngươi lại đây, ta hỏi ngươi.” Hạ Vũ Thiên ôm cổ Tiểu Tam Tử “Hoàng thượng có phải là con ruột của thái hậu không?”
“A?” Chân của Tiểu Tam Tử như nhũn ra từng khúc.
“Làm sao vậy?”
“Tô công công, sao ngài lại hỏi như vậy? Đây là chuyện cấm kỵ, mất đầu như chơi a……”
“Ngươi nói mau! Bằng không ta lấy đầu của ngươi trước rồi tính.” Hạ Vũ Thiên rất muốn hóa giải nghi vấn trong đầu, y không còn lựa chọn nào khác.
“Tô công công, ngài không thể không biết a……”
“Ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu thì được rồi .” Hạ Vũ Thiên nóng nảy. Ta đây không biết nên mới hỏi nhà ngươi đó!
“Khụ khụ, nô tài lớn mật, làm gì mà ở trong này?”
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói mang ý khiển trách.
Tiểu Tam Tử giãy khỏi vòng tay Hạ Vũ Thiên, quỳ xoay người, khẩn trương nói “Hoàng Thượng.”
Hạ Vũ Thiên vừa nhấc đầu, nhìn thấy một thân hoàng bào chói lọi, nhưng khuôn mặt của người mặc nó lại hiện vẻ hèn mọn, nhan hiểm. Không phải hoàng thượng thì có thể là ai?
Long Hạo đang thật nhàm chán, vừa vặn gặp được Hạ Vũ Thiên ở nơi này. Trải qua chuyện lần trước, hắn cảm thấy người này thật thú vị, Long Hạo hắn chưa có hứng thú với ai như vậy.
“Hoàng Thượng.” Hạ Vũ Thiên bất mãn mà quỳ xuống thỉnh an.
“Nghe nói, Thái Hậu đã ban ngươi cho trẫm. Từ nay, ngươi cứ an tâm hầu hạ trẫm, trẫm nhất định không bạc đãi ngươi.” Hoàng đế nghiêm trang nói, nhưng Hạ Vũ Thiên dễ dàng nhận ra ánh mắt giảo hoạt của hắn.
“Tiểu nhân nhất định tận tâm tận sức hầu hạ Hoàng Thượng!” Hạ Vũ Thiên theo bài bản mà diễn. Nói đúng ra thì ngày nào còn ở bên cạnh hoàng đế, ngày đó y chưa thể yên tâm được.
“Một khi đã như vậy, còn không mau đi theo trẫm.” Long Hạo không chú ý những kẻ bên cạnh nhào tới ôm thắt lưng Hạ Vũ Thiên kéo đi. Tiểu Tam Tử trợn mắt, há hốc mồm quỳ tại chỗ tới ngẩn cả người./