Ngay khi bạch quang tiến vào trong trán của Hứa Phong, một cỗ đau đớn căng nứt tràn ngập trong óc, Hứa Phong cảm giác một đạo khí lưu lớn đang truyền thụ cho hắn một loạt tin tức, cảm giác căng nứt kịch liệt lại khiến cho Đạo Huyền kinh tự động vận chuyển, sau khi Đạo Huyền kinh vận chuyển, vốn khí lưu đang tàn sát bừa bãi trong đầu Hứa Phong liền đâu vào đấy, cảm giác căng nứt cũng biến mất không còn một mảnh. Mà trong đầu Hứa Phong, bắt đầu hiện lên một đám thủ ấn cùng phương pháp sử dụng cỗ khí lưu này.
Trong đầu một đám thủ ấn chợt lóe lên, dù cho tốc độ cực kỳ mau lẹ, nhưng mà Hứa Phong lại có thể đem mỗi một cái thủ ấn đều nhớ rành mạch, giống như khắc ở trong đầu hắn. Mỗi một cái thủ ấn đều hiện qua một lần, vốn khí lưu đang dũng mãnh tiến vào cơ thể Hứa Phong, bắt đầu lấy một loại phương thức kỳ dị tản ra, một tia cuối cùng dung nhập vào trong đầu Hứa Phong, Hứa Phong phát hiện giờ phú này tinh thần của hắn trong sáng hơn rất nhiều. Cùng lúc đó, trong đầu Hứa Phong lại nhiều hơn một môn thuật pháp: Phong Hàn thuật!
Cảm giác rõ ràng mà quen thuộc lại khiến Hứa Phong kinh ngạc không thôi, hắn có cảm giác chỉ cần đánh ra thủ ấn, là có thể đem môn Địa giai thuật pháp này thì triển ra, ngay cả tu luyện cũng đều không cần. Loại ảo giác này, làm cho Hứa Phong dại ra, không hiểu là thật hay giả!
Hứa Phong cũng không biết, lúc trước vị tiền bối nào sáng tạo ra, tạo ra môn Địa phẩm thuật pháp này, đã tiêu phí không ít tinh lực đem thuật pháp này phong ấn bên trong cơ thể Hắc Xà. Kèm theo phong ấn còn có thuật linh khí của hắn, khí lưu vừa mới dung nhập vào trong óc, chính là thuật linh khí thuộc về nó.
Hắn sáng tạo ra Phong Hàn thuật, tạo ra Địa phẩm thuật pháp, Địa phẩm thuật pháp đã là một tồn tại không kém. Cho dù có cường hãn như hắn, cũng không thể làm hoàn mỹ không hề có chỗ thiếu hụt. Hắn đã thử dạy rất nhiều người bộ thuật pháp này, nhưng tất cả đều thất bại, có thể sử dụng bộ thuật pháp này chỉ có mình hắn. Đến cuối cùng vị tiền bối này mới phát hiện ra bởi vì bộ thuật pháp này cần lộ tuyến hành công kỳ lạ, loại lộ tuyến hành công này rất phức tạp, người bình thường căn bản không thể khống chế được. Điều này đã khiến cho vị tiền bối này nghĩ ra một biện pháp, mạnh mẽ đem lộ tuyến hành công của bộ thuật pháp này đánh vào trí nhớ người khác, hơn nữa lấy thuật linh khí của mình làm thuốc dẫn, do đó làm cho người khác khống chế được môn thuật pháp này.
Hứa Phong cũng không biết những điều này, sau khi Phong Hàn thuật truyền vào Hứa Phong, nước sông vốn bị tách ra, lại lần nữa tràn ngập, Hứa Phong lần nữa cảm thấy khó thở. Hứa Phong nhanh chóng ngoi lên mặt nước thay đổi mấy hơi thở, lại lần nữa lặn xuống đáy sông.
Đã lấy được địa phẩm thuật pháp, chủ ý của Hứa Phong tất nhiên sẽ để ý tới Hắc Lôi. Hứa Phong tìm một lát, liền phát hiện ở trong đầu của Hắc Xà, có lôi điện lóe ra tối đen như mực, lôi điện sáng bóng tản ra làm cho lòng người sợ hãi, từ bên ngoài nhìn vào, đóa hoa Hắc Lôi này cường độ còn mạnh hơn Lục Nham Huyền Lôi mà Hứa Phong đã lấy được trước đó.
“Hắc Xà thật mạnh!” Hứa Phong cảm thấy may mắn không thôi, thầm nghĩ may mắn là Hắc Xà này đã sớm bị trọng thương, lúc này hắn mới dễ dàng xử lý. Bằng không lấy cường độ của đóa hoa Hắc Lôi này, hắn tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Cho dù Lục Nham Huyền Lôi đẳng cấp tương đối thấp, nhưng dù sao cũng là huyền lôi, có thể ngưng tụ ra Hắc Lôi mạnh hơn Lục Nham Huyền Lôi, cũng đủ nghĩ ra Hắc Xà khủng bố thế nào!
Nhìn thấy đóa hoa Hắc Lôi này, Hứa Phong không dám đơn gián bắt lấy, hắn dùng dao găm cắt một khối da rắn, mới chậm rãi bao phủ Hắc Lôi. Tuy rằng Hắc Lôi cuồng bạo, nhưng đối với da rắn này sẽ không kháng cự, bị Hứa Phong dễ dàng bao bọc.
Hứa Phong lấy được đóa hoa Hắc Lôi này, đáy lòng thầm hưng phấn. Tiện tay lấy ra túi mật rắn mà Diệp Tư cần, liền ngoi lên mặt nước.
Hắc Xà mang theo Hứa Phong chạy từ bên này sông tới bên kia sông, thêm vào đó tốc độ của nó cực nhanh, mà đám người Diệp Tư cần phải qua sông, làm cho đám người Diệp Tư tiêu phí không ít thời gian để truy tung.
Diệp Tư một đường truy đuổi không ngừng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên lo lắng, một đường chạy như điên thậm chí bất chấp quần áo bị cỏ cây kéo rách. Mà ngay khi Diệp Tư chạy đến chỗ Hứa Phong, Hứa Phong cũng vừa vặn ngoi lên mặt nước đứng ở bờ sông.
Diệp Tư sợ hãi nhìn thân thể đơn bạc của Hứa Phong đứng tại nơi đó, toàn thân tràn đầy vết máu, sắc mặt biến thành tái nhợt, bước nhanh đến trước mặt Hứa Phong, bàn tay nhỏ và dài sờ soạng kiểm tra thân thể Hứa Phong, mang theo thanh âm kinh hoảng: “Thương thế của đệ ở đâu? Tại sao lại nhiều máu như vậy!”
Bên trong cặp mắt giống như bích thủy của Diệp Tư tràn đầy áy náy cùng kinh hoảng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vết ướt, không biết là dấu vết của nước hay là nước mắt. Diệp Tư khẩn trương sờ soạng kiểm tra người Hứa Phong, khiến đáy lòng Hứa Phong run rẩy, nhìn chăm chú vào ánh mắt mang đầy kinh hoảng của Diệp Tư, Hứa Phong bắt lấy bàn tay Diệp Tư đang sờ soạng ôn nhu nói với nàng: “Đệ không sao, đây không phải máu của đệ, là máu của Hắc Xà kia.”
Diệp Tư bị Hứa Phong cầm lấy tay, nghe được lời nói của Hứa Phong, nàng đột nhiên ôm Hứa Phong thật chặt: “Làm tỷ sợ muốn chết! Sau này đừng có làm những việc ngu ngốc như vậy!”
Được Diệp Tư ôm, Hứa Phong có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của Diệp Tư đè lên người hắn, hết sức thoải mái, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt Diệp Tư hoảng sợ làm cho lòng người tan ra, Hứa Phong không nổi lên một tia du͙ƈ vọиɠ nào, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng trơn bóng như ngọc của Diệp Tư, an ủi nàng một chú sau đó nói: “Diệp Tư tỷ! Tỷ trước tiên buông đệ ra, toàn thân đệ đều là vết máu, sợ là sẽ dính lên người của tỷ.”
Tâm tình của Diệp Tư khôi phục lại bình thường, lúc này mới có chút ngượng ngùng buông Hứa Phong ra, nhớ tới vừa rồi lại có thể ôm thật chặt một thiếu niên, trên mặt hiện lên một tầng mây đỏ, tình cảm sâu sắc say lòng người.
Hứa Phong nhìn lên người Diệp Tư, lúc này Diệp Tư đã lây dính nước trên người Hứa Phong, vốn là quần áo có một ít dấu vết ẩm ướt, quần áo của Diệp Tư ướt nhẹp dán lên da thịt, ánh ra da thịt của Diệp Tư trắng mịn như ngọc, nếu ánh mắt nhìn chăm chú, có thể nhận thấy được độ ấm áp co dãn trong đó.
Hứa Phong nhìn Diệp Tư no mắt. Bộ ngực đầy đặn lây dính vết máu, nói với Diệp Tư đang lau chùi nước ở trên người: “Diệp Tư tỷ, có muốn đệ giúp tỷ lau chùi một tay hay không?”
“Tốt!” Diệp Tư trả lời không suy nghĩ, chẳng qua khin ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt tham lam của Hứa Phong đang chắm chú nhìn bộ ngực của mình, thì tự dưng ngượng ngùng cả giận nói, “Tiểu thí hài, không cần ngươi quan tâm.”
Nói xong, Diệp Tư quay lưng lại lau chùi vết máu.
Hứa Phong thấy tính toán của hắn thất bại, cũng không hề gì nhún nhún vai. Mà ở cách đó không xa đám gia đinh chậm rãi chạy tới. Chẳng qua lúc này Hứa Phong mới chú ý tới quần áo của Diệp Tư bị cắt qua. Kìm lòng không được thêm vài phần trìu mến với nữ nhân này, có lẽ bởi vì nàng rất lo lắng cho mình, mới bất chấp y phục của mình, lấy thân nữ tử chạy tới trước đám gia đinh.
“Hứa ca! Con Hắc Xà kia bị huynh gϊếŧ rồi sao?” mấy tên gia đinh Tiêu gia nhìn mật rắn dưới chân Hứa Phong, kinh hãi hỏi.
Hứa Phong nói với đám gia đinh này: “Xuống dưới đem con Linh Thú này chuyển lên đây đi. Xác chết của Linh Thú, tất cả đều là bảo bối!”
Nghe thấy Hứa Phong nói như vậy, cả đám gia đinh rung động không thôi, cùng nhau hưng phấn hô to nhào vào trong nước sông, tiến đến dọn sạch con Hắc Xà này.
Diệp Tư thấy mật rắn dưới chân của Hắc Phong, lập tức thấy một bọc da rắn, nàng nghĩ đến điều gì đó hỏi Hứa Phong: “Hắc Lôi sao?”
“Ân! Cũng không khiến ta uổng phí mạo hiểm lớn như vậy, lấy được thứ này đúng là đáng giá.” Hứa Phong khẽ cười.
“Đệ muốn sử dụng nó? Hắc Lôi không thể so với thiên sinh huyền lôi, bởi vì do Linh Thú ngưng tụ, chúng nó có tính kháng cự rất lớn đối với người khác.” Diệp Tư nói.
“Phải thử xem a!” Hứa Phong cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì Hắc Lôi là do Linh Thú ngưng tụ, hiệu quả tuy rằng không thể so với huyền lôi, nhưng đối với hắn vẫn có trợ giúp rất lớn. Để một tháng sau có thể đối mặt để khiêu chiến với Diệp Hổ, cũng cần phải mạo hiểm một lần mới được.
Diệp Tư thấy Hứa Phong nói như thế, nàng gật đầu cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt chuyển về hướng mặt sông, lúc này đã có bảy tám tên gia đinh đem con Hắc Xà này từ trong nước kéo ra rồi. Diệp Tư nhìn Hắc Xà đã bị mở bụng phanh ngực, không chịu nổi thầm hít sâu một hơi, giờ mới hiểu được vì cái gì mà toàn thân Hứa Phong lại nhiều vết máu như vậy.
Diệp tư nhìn Hắc Xà bị mổ bụng phanh ngực, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Hứa Phong: “Ngươi không nhớ đồ vật kia sao?”
Hứa Phong đương nhiên biết Diệp Tư nói là địa phẩm huyền kỹ, hắn lắc đầu cười nói với Diệp Tư: “Những thứ này trở về rồi nói sau!”
Diệp Tư gật gật đầu, lập tức nhìn thấy con Hắc Xà này, sau khi lấy xà tâm, cũng không quan tâm đến con Hắc Xà này nữa, nói với cả đám gia đinh: “Những thứ khác đều bán đi a, coi như đấy là thù lao của các ngươi.”
Điều này nhất thời làm làm cho cả đám gia đinh vui mừng, cả đám hưng phấn hô to với Diệp Tư: “Cảm ơn Diệp tiểu thư!”
Diệp Tư cười cười, những vật tối trân quý đều bị nàng cùng Hứa Phong lấy rồi, những thứ con lại tuy rằng có thể bán được không ít bạc, nhưng mà nàng lại không cần.
“Tốt rồi! Trở về thay ta cảm ơn tới chủ nhân của các ngươi! Mọi người giải tán a!” Diệp tư nói với cả đám gia đinh.
Cả đám gia đinh đang nghĩ bán con Hắc Xà này đi thế nào, tâm tư đã sớm không còn ở đây, liền khiêng Hắc Xà chậm rãi ly khai.
“Trở về tỷ sẽ giúp đệ rửa sạch, đệ biến thành một huyết nhân rồi.” Diệp Tư nói với Hứa Phong.
Đối với đề nghị này của Diệp Tư, trong lòng Hứa Phong nóng lên: “Giúp ta rửa sạch? Đây không phải tiến triển quá nhanh một chút a!”
Diệp Tư thấy dáng cười tà mị của Hứa Phong, không khỏi nghĩ tới câu vừa nói kia còn có nghĩa khác, trừng mắt nhìn Hứa Phong một cái mang theo vẻ thẹn thùng ửng hồng.
“Hứa Phong! Không cho phép đệ nghĩ lung tung! Trời ạ, cũng không biết ta mang tiểu thí hài như đệ trở về có phải là chính xác hay không, càng ngày càng có tiềm chất làm sắc lang rồi.” Diệp Tư thập phần bất đắc dĩ với Hứa Phong, thiếu niên này thật đúng là không có bộ dạng của thiếu niên nên có.