Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 10

“Chủ tử à, nô tài nào dám chứ. Nô tài chỉ nghĩ gia đã không còn nhỏ. Các Vương gia trong kinh còn ai mà chưa con cái đầy đủ, hưởng phúc cha con? Chỉ còn ngài một thân một mình... Nô tài, nô tài đau lòng lắm!”

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Tôn dở khóc dở cười xua tay.

“Bỏ qua! Đi xuống đi.” Trịnh Nhị Bảo sợ hắn thật sự cho rằng mình tham tiền, ăn bạc của Phạm Tòng Lương nên định giải thích mấy câu, nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã chẳng còn vẻ thoải mái như ban nãy nghe được chuyện thú vị nữa, đành phải lui về sau cửa. Đi tới đi lui, cậu ta đột nhiên nhớ ra, vội vàng cẩn thận bẩm báo.

“Gia, cô nương kia còn viết mấy chữ trên tường phòng củi.”

Đám thái giám nha đầu trong phủ Tấn Vương biết chữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đám binh lính Kim Vệ quân coi cửa cũng không khá hơn. Triệu Tôn khoác một chiếc áo choàng lông ấm áp đi ra cửa, sải bước nhanh tới phòng chứa củi.

“Gia, ngài mau xem...” Trịnh Nhị Bảo giơ đèn lồng, chiếu lên mấy chữ trên tường. Nhưng mãi mà cậu ta vẫn chưa nghe thấy tiếng chủ tử, chỉ có tiếng gió thốc vào đau cả tai. Cậu ta rùng mình, chỉ thấy chủ tử nhà cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tường. “Triệu Tôn, ông mi đến đây chơi thôi, thứ không thể tháp tùng nữa nhé!”

***

“Sở Thất, mau ra đây.” “Dạ, đến đây!” Theo tiếng trả lời trong trẻo, một bóng người nhỏ gầy ngăm đen mặc áo dài màu xanh, đeo khăn vuông chạy ra khỏi kho thuốc của Hồi Xuân đường, chạy đến Dược đường đằng trước. Không cần nói nhiều, người này chính là Hạ Sơ Thất chui từ lỗ chó trong trạm dịch ra.

Hơn nửa đêm thoát khỏi nhà lao, nàng biết tên Vương gia này sẽ không dễ mà bỏ qua cho nàng nên đương nhiên không dám trở lại thôn Lưu Niên, cũng không đi theo đường chính qua vùng khác, lại nghĩ đến nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, vì thế nàng ở lại thị trấn Thanh Cường luôn.

lại thì dễ, nhưng sống lại khó, cũng may nàng biết y thuật, lại đúng lúc Hồi Xuân đường tuyển người làm, yêu cầu không cao, chỉ cần nhận được các vị thuốc là được. Đối với Sơ Thất mà nói, đây chỉ là kiến thức trung y cơ bản, nên tùy tính lại điệu thấp lộ ra chút tài năng, loại bỏ những người khác, thuận lợi mà chiếm được công việc này.

Hồi Xuân đường khá nhỏ, ông chủ họ Cố, vợ mất sớm, chỉ có một cô con gái tên là Cố A Kiều. Thường ngày, Lão Cổ ngồi ở ngoài sảnh, Cố A Kiều làm trợ thủ, chuyện trong nhà ngoài tiệm đều do hai cha con nàng ấy thu xếp. Nhưng Cố A Kiều có ngoại hình yêu kiều, tươi non như quả đào, sắp đến tuổi kết hôn mà việc làm ăn của Hồi Xuân đường cũng tăng nhiều, nên Hạ Sơ Thất vì thế mới tìm được một chỗ đặt chân.

Chỉ chớp mắt đã qua mấy ngày. Mấy ngày nay, nàng bôi mặt mình thành vừa đen vừa xấu, lại mặc đồ nam, đeo khăn vuông che đến lông mi. Dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng vẫn thấp thỏm lo lắng, chẳng biết tên Vương gia đó có giận lây tới Lan Đần không, cái con hổ vàng chôn ở dưới chân tường có giấu được kỹ càng không.

Nhưng lo thì lo, nàng cũng hiểu được không quay về mới là tốt nhất cho Lan Đần. Làm ở Hồi Xuân đường tuy phải đi sớm về muộn nhưng được bao ăn bao ở, còn có thể học được cách sống ở thời đại này, nên nàng thấy dù mệt nhưng vẫn vui. Trong lòng suy nghĩ, đợi cái tên Vương gia để tiện đó khải hoàn hồi triều, nàng được tự do thì sau này cũng mở một quán khám bệnh bốc thuốc, kiếm tiền nuôi trai bao, thật là chuyện tốt của nhân gian.

Dược đường đã được Cố A Kiều dọn dẹp gọn gàng rồi, tiếng đảo thuốc lách cách, hương thuốc bay vào mũi, cả một hàng tủ thuốc vuông vức, tên thuốc trung y được viết ngay ngắn theo lối chữ Khải... tất cả đều làm Hạ Sơ Thất cảm thấy mỹ mãn.

“Sở Thất, sao huynh lại hiểu biết nhiều như vậy?”

Cố A Kiều cắt thuốc xoèn xoẹt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên hỏi. “Chẳng phải ta từng nói rồi sao? Trước khi đến Hồi Xuân đường thì ta cũng từng làm trong tiệm thuốc.” “Không tin.” Tính cách Cổ A Kiều hơi đỏng đảnh, lại mẫn cảm, “Sở Thất, muội sớm đã biết là huynh khác với người bên ngoài rồi. Huynh mới vào làm tiệm thuốc mà đã hiểu nhiều như thế, còn muội theo cha nhiều năm như vậy mà vì sao còn không hiểu được đặc tính của các vị thuốc bằng huynh chứ? Ngay cả những cái cha không biết mà huynh cũng biết được.”

Hạ Sơ Thất ho nhẹ một tiếng, nháy mắt với nàng ta.

“Là thiên phú, muội có hiếu không?”

“Sở Thất, huynh nói cho muội biết đi, huynh có bí mật gì vậy? Muội thì sẽ không nói cho người khác đâu.” “Tiểu thư à! Muội cắt bạch truật mỏng quá! Sau khi sao lên sẽ không có hiệu quả lắm đâu.” Cố A Kiều bị Hạ Sơ Thất nhắc nhở mới để ý. Nghĩ đến việc mình ở Dược đường lâu thể mà còn mắc sai lầm nên khuôn mặt càng đỏ hơn. Không đợi hai người nói hết thì một ông lão mập nuôi ria mép đã hất cằm bước vào cửa chính của Dược đường. “Chưởng quỹ.”

Nhìn thấy ông ta, tim Hạ Sơ Thất như treo ngược lên.

Người kia là ai? Không ai khác mà chính là Lão Tôn, y quan mập mạp bên bờ sông Thanh Lăng trước đây. Hôm nay không phải ngày đầu tiên ông ta đến đây, hai ngày trước cũng tới bốc thuốc một lần rồi. Lần này đại quân Kim Vệ của Tấn Vương gia về triều, thương bệnh binh trong doanh trại không ít, dược liệu của triều đình lại khó cung ứng hết được, vì thế hành quân bên ngoài phải tùy cơ ứng biến là chuyện dễ hiểu. Nhưng hôm nay ông già này lại đến đây, nếu không phải chắc chắn ông ta không nhận ra bản thân thì Hạ Sơ Thất thật sự cảm thấy ông ta đến là vì mình.

“Tiểu tử kia, theo phương thuốc này, bốc cho lão hủ hai thang.”

Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy cổ lão già này cứng ngắc, miệng cũng hơi méo.

Nàng cúi đầu nhìn lướt qua phương thuốc, “Hạnh nhân, hoa cúc, sơn chi, liên kiều, bạc hà...” Phần lớn đều là thuốc thanh nhiệt giải độc, đây rõ ràng là một thang thuốc giải nhiệt. Len lén nhìn sắc mặt ông ta mấy lần, Hạ Sơ Thất trốn tránh ánh mắt của ông ta, vừa lấy thuốc vừa ôm giọng hỏi: “Lão tiên sinh, bài thuốc này cho ông dùng sao?”

Lão Tôn nhìn nàng, ngồi lên cái ghế trước bàn đợi nàng.

“Chứ sao? Từ sáng sớm nay, cổ lão hủ đã cứng ngắc, miệng co rút liên tục rồi thành ra méo thế này. Rõ ràng là bị méo miệng liệt mặt *rồi.” Ông ta nói rồi thở dài, đã có dự tính, rõ ràng là nắm chắc bệnh tình của mình. (*) Ngủ dậy méo miệng khó cười nói là bệnh hay gặp vào mùa lạnh hoặc lúc giao mùa. Hạ Sơ Thất bốc thuốc bọc vào giấy đưa cho Lão Tôn, cổ híp đôi mắt to tròn lại. “Cũng khéo quá, mẹ ta đã từng mắc chứng này. Lúc đó đã khỏe nhờ một phương thuốc dân gian.”

Lão Tôn xoay cái cổ cứng ngắc, có cả tiếng “răng rắc” vang lên, có lẽ bị cái bệnh “méo miệng liệt mặt” này hành đau cả đầu, ông ta mong chờ nhìn sang, “Có bài thuốc gì? Thằng nhóc này, nói mau đi.”

Trong đầu Hạ Sơ Thất như có tiếng chuông reo lên, sao nàng có thể không bắt chẹt ông ta một lần chứ? “Năm lượng bạc.” Nàng xòe tay ra.

“Năm lượng?” Lão Tôn giật mình.

Ở thời đại này, năm lượng bạc có thể mua được một người vợ về để ôm ngủ, một bài thuốc mà đòi năm lượng bạc thì hơi quá. Cũng may Lão Tôn làm quan trong Thái y viện, lại xuất chinh theo Tấn Vương gia nên bổng lộc cũng nhiều, chỉ do dự một lát rồi liền gật đầu.

“Được, nói xem”.

Hạ Sơ Thất cười thầm trong bụng, đi ra khỏi quầy. Mấy ngày nay, nàng đã dùng vài phương thuốc kỳ lạ mà kiếm được không ít tiền. Bởi vì phương thuốc trị liệu của nàng hiệu quả tốt, lại nhanh, nên gần như ai cũng đồng ý. Sau đó, nàng sẽ lập tức chia sáu phần cho ông chủ, mình chỉ lấy bốn phần nên Lão Cổ cũng vui vẻ, mắt nhắm mắt mở tùy nàng làm.

“Quế chi một lạng mười sáu thù, thược dược một lạng, ma hoàng một lạng cắt ra, gừng sống một lạng, táo đỏ bốn quả, hạnh nhân hai mươi bốn hạt bỏ gai, dùng năm tháng nước, trước nấu ma hoàng để sôi ba lần, rồi vớt bọt, cho phương thuốc khác vào, nấu còn một tháng tám hợp, bỏ cặn, lấy sáu hợp uống ấm.”

(*) Hợp và thăng, thù là đơn vị đo lường thời xưa.

Lão Tôn là người hiểu nghề, “Nhóc kia, đây là bát canh ma hoàng quế chi nửa này nửa nọ mà?”

“Đúng.”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lão Tôn, Hạ Sơ Thất liền biết ông ta không tin lắm. Phương thuốc của ông ta là liệu pháp trị mặt liệt do gió nóng tạo thành, mà bài thuốc của nàng thì để trị chứng mặt liệt do gió rét. Trên thực tế, chỉ nhìn sắc mặt và bệnh tình của ông ta, trong đầu Hạ Sơ Thất cũng đã có kết luận. Nguyên nhân bệnh của ông ta chỉ là do gió rét cộng với chứng co giật cơ mặt, không nguy hiểm như mặt liệt. Chứng bệnh phong hàn mà ông ta lại dùng thuốc phong nhiệt, không đúng chứng bệnh, sợ rằng sẽ phải chịu khổ.

Quả nhiên dù là thầy thuốc cũng không tự chữa cho mình được. Lão Trung y mà cũng kê sai phương thuốc! Đương nhiên, vì năm lượng bạc này, nàng sẽ tặng kèm thêm một thứ. “Lão tiên sinh, phương thuốc này của mẹ ta còn phối hợp mát xa nữa” “Mát xa?” Trên khuôn mặt béo của Lão Tôn đầy vẻ ngạc nhiên. “Chính là xoa bóp đó. Đến đây, ta xoa bóp cho ông. Ông yên tâm đi!” Kéo ông ta ngồi xuống ghế của Cố A Kiều, Hạ Sơ Thất ấn chặt khớp xương vai, nhanh chóng tìm được mấy huyệt, xoa, về, ấn, miết, đập, cuối cùng lại ấn vào cổ ông ta.

“Ông à, ông thả lỏng đi!” Nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, Hạ Sơ Thất cười vô cùng vui vẻ.

“Kinh mạch đã thông rồi, có thể giảm đau. Lão tiên sinh, ông thử hoạt động một chút xem.” Khóe miệng Lão Tôn hơi giật, ông ta lắc cổ, rõ ràng cảm thấy nó đã không còn cứng đờ như vừa nãy nữa. Lập tức còn xoa xoa thử quai hàm, tròng mắt xoay chuyển nói, “Nhóc con, tay nghề của người được lắm!” Hạ Sơ Thất thầm nghĩ đương nhiên, cười híp mắt bước vào quầy hàng, bốc thuốc gói lại, rồi đưa cho ông ta.

“Lão tiên sinh, năm lượng bạc.”. Lão Tôn trả tiền, vui vẻ toét miệng, ôm mấy thang thuốc đi ra cửa, rồi lại như nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Sơ Thất, ánh mắt đó khiến lông gáy nàng dựng đứng.

“Nhóc con, mấy ngày nay gia nhà ta suy nghĩ nhiều, ăn uống thất thường, thể chất không nhanh nhẹn nữa. Ta thấy cậu xoa bóp cũng được, hay là theo lão hủ một chuyến, bạc sẽ không chỉ có năm lượng đầu...” Hạ Sơ Thất than lên sợ hãi, ai dám tiếp chiêu này chứ? “Không được, Dược đường có rất nhiều việc, lão tiên sinh tự đi đi.” Lão Tôn giơ ngón tay cái và ngón trỏ lên, ý muốn nói đến số tám.

rn
Bình Luận (0)
Comment