Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 9

Thân là Tấn Vương gia mà lại chửi tục, điều này khiến Hạ Sơ Thất kinh ngạc đến ngây người.

Dừng lại một lát, tròng mắt nàng đảo loạn rồi nhịn không được bật cười lớn.

“Ta nói đại gia này, nếu ngài mà ăn nói kiểu chợ búa thế này sớm, có khi hai ta đã trở thành bạn thân rồi, chứ đầu đến mức như hôm nay?!”

“Hoang đường!”.

Triệu Tôn lạnh giọng khiển trách, mặt sa sầm xuống. Hạ Sơ Thất đâu hề hay biết lúc vị Thập Cửu gia này mười mấy tuổi đã lăn lộn ở những nơi gần chỗ đóng quân nên dĩ nhiên là học được vài ba lời nói chợ búa, thô tục. Chẳng qua là vì bình thường phải giữ thể diện Hoàng gia nên hắn khống chế bản thân rất kỹ. Có thể thấy hôm nay chuyện nàng quấn chặt lấy không buông đã khiến hắn tức giận thế nào.

“Ha ha ha ha, cười chết ta mất.”

Chẳng hiểu sao, khi hắn càng nổi giận đùng đùng thì Hạ Sơ Thất lại càng muốn trêu chọc hắn. Hai lần trước gặp nhau, hắn dù tức giận nhưng vẫn giữ bản mặt lạnh như tiền, không có chút cảm xúc nào, đâu có được sống động, thú vị như bây giờ? Nàng cứ tiếp tục trêu chọc hắn: “Nhìn ngài xem, làm cái gì thế này? Đã lén đến ngắm người ta ngủ mà còn với quân tử gì chứ? Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, chi bằng hai ta vui đùa một chốc, tìm kiếm thú vui với nhau. Gia này, ngài nói có được không?”

“Câm miệng!” Triệu Tồn quát lên, rồi lại khoác vẻ mặt tỉnh táo, không hề có chút cảm xúc nào: “Bớt nói vớ vẩn đi, giao thứ đó ra đây!”

Hạ Sơ Thất nghĩ, hắn càng để ý thì càng chứng tỏ con hổ bằng vàng kia quý giá. Nếu nàng giao ra thì chắc chắn sẽ càng dễ rơi đầu hơn. Dù nàng chỉ mới đến thế giới này nhưng cũng đâu phải kẻ đần độn, u mê, mặc người ta chém giết chứ?

“Gia, rốt cuộc ngài muốn tìm cái gì? Thứ dân nữ có mà ngài không có ấy à...” Hạ Sơ Thất nhướng mày trêu chọc, còn cố ý đi tới đó, giả vờ da gần vào hắn, “À, ta hiểu rồi. Nếu ngài đã thích ta thì cứ lấy đi cũng được.” “Nói năng thành thật đi! Nếu không...” Ánh mắt Triệu Tôn trở nên rét lạnh, lui ra sau như tránh ôn dịch.

“Nếu không thì ngài làm gì ta? Đánh mông ta?” Hạ Sơ Thất nhếch môi, lười biếng nằm nghiêng xuống tấm ván gỗ, chân bắt tréo lên cao, “Theo ta ấy à, thế đạo khó lường, lòng người hiểm ác, chỉ có những người không thành thật thì mới sống lâu được. Gia, ngài nói có đúng không?”

Triệu Tôn nheo mắt, “Ngươi thật sự cho rằng bổn vương không dám giết ngươi?” “Ngài sẽ không giết ta đâu.”

Hạ Sơ Thất thoải mái cười, giọng điệu cực kỳ chắc chắn. Cái tên này chưa lấy được con hổ vàng thì chắc chắn sẽ chưa biết nàng dễ như vậy. Chỉ có cắn chết không nhỏ thì nàng mới có cơ hội để nghĩ cách sống sót. Triệu Tôn nhìn nàng, vẻ mặt thâm sâu khó lường.

Nhưng Hạ Sơ Thất chỉ cười, bước đến đặt bàn tay nhỏ bé lên vai hắn.

“Ta có ý hay này. Ngài thả ta ra, đưa bạc cho ta, ta sẽ tìm giúp ngài?” Triệu Tôn bình tĩnh hất bàn tay trên vai mình ra, nhìn kỹ mặt nàng, sau đó nắm chặt cằm nàng, kề sát khuôn mặt lạnh tanh xuống.

“Gia đây dễ lừa vậy sao?” Lúc hắn kề sát lại, nàng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả lên khiến mặt hơi ngứa ngáy. Hạ Sơ Thất chỉ thấy tim mình đập rộn lên như chú nai con chạy lạc, dù da mặt nàng có dày đến mấy vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Khụ, hiểu lầm rồi. Chỉ là... giao dịch thôi!”

Triệu Tôn chợt thả cằm nàng ra, thu tay lại, phất tay áo, chỉ để lại cho nàng một tiếng hừ lạnh.

“Chưa đủ trình đầu.”

“Rầm!” Cửa phòng chứa củi lại đóng chặt.

Bên ngoài truyền vào tiếng dặn dò thủ vệ lạnh lùng của người đàn ông không làm theo lẽ thường. “Canh ba tối nay, lôi ra ngoài chôn sống!”

Cộc! Cộc!

“Gió lạnh lùa về, đóng cửa tắt đèn!”.

Người gõ mõ cầm canh gõ hai cái, đã là canh hai rồi. Gió lùa vào phòng chứa củi tối om lạnh như kim châm, phân trong cái bộ ở góc tường toát mùi chua khiến người ta muốn ngoèo, cả không gian trở nên yên tĩnh mà vắng lặng. Đếm tiếng canh đêm, Hạ Sơ Thất mò mẫm ngồi xuống chân tường cách cái bố khá xa, ngẩng đầu lên trong bóng đêm. Chẳng lẽ nàng đoán sai rồi? Con hổ vàng kia cũng không quan trọng lắm với tên Vương gia để tiện này? Canh hai đã đến, canh ba còn xa nữa sao? Chôn sống...

Bùn đất có lẫn lá cây cành khô và mùi nấm mốc, từng xẻng từng xẻng hất xuống mặt nàng, lọt vào cổ, rơi vào miệng. Mấy con kiến bò qua bò lại trên người nàng, chui vào trong quần áo, trốn trên người nàng... Hạ Sơ Thất đang sống sờ sờ rùng mình, trên chân chợt có cái gì đó bỏ qua.

“A!”

Nàng bật dậy, nhanh chóng nhảy lên giường gỗ, ôm chặt hai tay trong tiếng “kẽo kẹt” rồi vênh tại lắng nghe. Trong bóng tối yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập ra thì chỉ có tiếng bò “sột soạt” làm nàng sởn tóc gáy.

Không phải chuột thì chắc chắn là rắn! Hạ Sơ Thất không sợ đất, không sợ trời, chỉ sợ mấy con vật thể này.

Đồ hèn! Đồ ác độc!

Mò mẫm chiếc gương gỗ đào, nàng từ từ lại gần cửa phòng chứa củi, quyết định... trốn! “Cộp cộp!”.

Nàng gõ nhẹ lên tường. Canh hai là lúc người ta mệt rã rời, thủ vệ bên ngoài không hề có chút tiếng động nào. Ban ngày nàng đã cố ý quan sát, có hai thủ vệ, cứ hai canh giờ lại đổi một lần, quân tuần tra ban đêm lại không biết rõ chuyện của nàng. Chẳng qua cũng là một chữ chết, cùng lắm thì xuyên không về, nàng vẫn là một nữ hán tử. Để không phải làm bạn với rắn chuột và phân, nàng dùng đao từ từ cắt cửa gỗ.

May là hôm nay nó rơi xuống đất, tên khốn kia bị đùa giỡn chạy vội, không nghĩ đến việc cướp lại nó. Nàng khoét được một cái lỗ hình vuông, từ từ kéo tấm ván gỗ.

Khóe miệng Hạ Sơ Thất cong lên, nhặt một hòn đá dưới đất, ném mạnh ra xa. Hai tên thủ vệ lập tức tỉnh ngủ, “Ai đó?” “Huynh trông đi, ta đi xem!”

Nghe tiếng bước chân của một người đi xa, Hạ Sơ Thất hít sâu một hơi, cầm đá trong tay, lộn ra khỏi cửa, lăn một vòng tại chỗ. Tên thủ vệ kia còn chưa kịp hoàn hồn đã bị nàng đập đá vào đầu, lập tức ngã xuống đất.

Quay đầu liếc nhìn phòng chứa củi, Hạ Sơ Thất dùng dao nhỏ viết mấy chữ lên tường.

“Ngươi làm gì thế?”

Quả nhiên, giả ngầu sẽ bị sét đánh. Ngay lúc nàng làm việc này thì tên thủ vệ vừa rời đi đã kịp vòng lại. Dường như không hiểu được tại sao nàng lại xuất hiện ở ngoài phòng chứa củi nên hắn sửng sốt một lúc. Hạ Sơ Thất cười với hắn, làm động tác “suyt”, sau đó... quay đầu bỏ chạy. “Phạm nhân bỏ trốn rồi!”

“Người đâu, phạm nhân bỏ trốn rồi!”

Tiếng kêu to xé rách màn đêm.

Rất nhanh sau đó, trạm dịch được thắp đèn sáng bừng.

Hạ Sơ Thất đánh nhau không giỏi, nhưng nói đến chạy trốn thì nàng đứng nhất nhì. Nhớ ngày xưa trong bài sát hạch của đội đặc công Hồng Thứ diễn ra ở nơi có thể nói là biến thái, nàng đã vác nặng chạy việt dã những mười kilomet, không kém bất kỳ cậu lính nào.

Chỉ tiếc...

Trạm dịch cái gì chứ, đây rõ ràng là một tòa thành. Phòng ốc giống nhau như đúc, diện tích kiến trúc vô cùng đáng kinh ngạc, tệ nhất là bốn phía bị bạo lại bởi tường thành bằng đất dày cộp, vây kín đến mức kiến cũng không chui lọt, thủ vệ lại nghiêm mật, có chắp cánh cũng khó mà bay ra ngoài chứ chưa nói đến đằng sau còn có mấy cái đuôi không bỏ được.

Phù! Hạ Sơ Thất chống đầu gối, thở phì phò.

Tiếng binh khí keng keng càng lúc càng gần.

Làm sao bây giờ? Chạy thôi! Rẽ trái, rẽ phải, xuyên Đông, đâm Tây nhưng những tên khốn kiếp kia vẫn như ăn phải thuốc diệt chuột, nổi điên đuổi đến mức nàng sắp tắt thở, cuối cùng mới thấy một lỗ chó dưới tường thành.

Chui? Hay không chui? Nói thừa! Thể diện gì đó có quan trọng bằng mạng sống không? Chỉ cần chui từ đây ra thì tương lai của nàng sẽ rộng lớn. Kiếm tiền mua nhà, nuôi trai bao, cưới cao phú soái, đứng trên đỉnh của đời người. Nàng cắn răng, bò lỗ chó ra khỏi tường thành, chèn ép đến mức khiến ngực phẳng của nàng lại nhỏ bớt vài phần.

“Gia, nàng ta bỏ trốn rồi!”

Trịnh Nhị Bảo thò bản mặt trắng tròn đẩy cửa vào phòng, cười không ngậm được miệng. Triệu Tôn tựa vào thùng tắm, đôi mắt nhắm hờ, nghe xong lời của cậu ta cũng không có phản ứng gì, cả người chỉ toát vẻ tàn bạo và lạnh lùng. Mùa đông, thời tiết rét lạnh, nhưng trong phòng lại được đốt than ấm áp. Trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi thơm như cỏ xanh, ánh nến chiếu xuống thùng tắm, sóng nước ánh từng tầng sáng loang loáng. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Chui lỗ chó rồi sao?” Trịnh Nhị Bảo che miệng, mặt mũi đầy sung sướng, giọng nói lanh lảnh cũng êm dịu khác thường. “Gia đoán như thần, chui rồi, chui rồi...” “Ừ, Trần Cảnh đuổi theo chưa?” “Đuổi theo rồi, đuổi theo rồi...”

Triệu Tôn lại như chưa nghe thấy, lẳng lặng ngâm mình trong hơi sương. Đột nhiên hắn mở mắt nhìn Trịnh Nhị Bảo, ánh mắt đen nhánh lóe lên hiện vẻ xảo trá, khoái chí, xấu xa chẳng mấy khi xuất hiện trên mặt hắn.

“Lỗ chó vừa người không?”

“Dù hơi nhỏ, nhưng người gầy vẫn chui qua được...” Trịnh Nhị Bảo hớn hở khoa tay múa chân, đột nhiên khựng lại, ngẩn cả người.

“Sao gia lại...” Cậu ta định hỏi chủ mình vì sao ngay cả đào lỗ chó còn quan tâm thân thể con gái người ta lớn nhỏ thế nào. Nhưng khi nhìn thấy cái miệng sưng tím xanh tụ máu, làm gì còn dám hỏi câu nào nữa chứ? Triệu Tôn liếc nhìn cậu ta, đứng dậy từ thùng tắm, cầm một cái khăn nhung tùy tiện lau nước trên tóc, khoác áo choàng ngủ rộng thùng thình, để lộ lồng ngực trần còn ướt nước.

“Có gì cứ nói, đứng do dự trước mặt gia làm gì?”

Trịnh Nhị Bảo suy nghĩ chốc lát, tập tức đổi lời, cười hì hì, “Gia, Phạm Tòng Lương này cũng hiểu chuyện, con gái bị đánh đến sảy thai, vậy mà còn hiếu kính cho gia năm cô gái đẹp như tiên. Ngài xem tối nay...”

Triệu Tôn liếc cậu ta, “Được ông ta cho bao nhiêu bạc?”

Trịnh Nhị Bảo “ôi” một tiếng, tự tát vào miệng mình.

rn
Bình Luận (0)
Comment