"Ta chỉ ra ngoài đi dạo thôi.
"
Sở Khuynh Ca bước ra ngoài sân, dắt ngựa, rồi nhảy lên nó.
Xảo Nhi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao nàng lại ăn mặc như này.
Với y phục như này, tư thế nhảy lên ngựa khiến người ta không thể rời mắt.
Nó thực sự là rất thuận tiện.
Tuy nhiên, nếu là một cô nương khác, có lẽ sẽ không dám mặc như này.
Sở Khuynh Ca thúc ngựa phi từ hậu viện ra ngoài, điều này khiến mấy tên thị vệ canh ở hậu viện vô cùng sợ hãi.
Nhưng bất luận ra sao nàng cũng không cho phép ai được đi theo nàng.
“Làm sao bây giờ?” Mấy tên thị vệ bị doạ cho đến giờ vẫn còn nơm nớp sợ, nếu như công chúa gặp chuyện lúc ra ngoài, chắc chắn bọn họ sẽ mất đầu như chơi.
“Nhanh, đi bẩm báo với Thế tử gia!”
Lúc này, Phong Ly Dạ vừa mới tuần tra mấy vòng ở bên ngoài về, vừa trở về phòng.
Nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của hắn, Phong Tứ cảm thấy có chút xót xa: “Gia, có Phong Tứ ở đây, ngài việc gì phải vất vả như vậy, sao ngài không nghỉ ngơi sớm chút đi.
”
Phong Ly Dạ không nói, nhưng hắn cũng không có ý khước từ lời nói đó.
Phong Tảo thở phào nhẹ nhõm, lập tức ra lệnh cho người mang nước nóng để tắm tới.
Ai ngờ, Thế tử gia còn chưa kịp tắm rửa gì, thì thị vệ từ đâu xông vào.
“Bẩm báo Thế tử gia, Cửu công chúa vừa phi ngựa ra ngoài từ cửa sau của quán trọ.
”
Nghe thấy vậy, tay cầm áo bào của Phong Ly Dạ bỗng ngừng lại.
Phong Tảo đột nhiên không vừa lòng, nữ nhân kia, lại muốn giở trò gì nữa đây!
“Gia, để ta đi xem một chút cho ạ.
” Hắn ta không muốn Thế tử gia phải vất vả, cho nên chỉ có thể tình nguyện nhận việc này.
Phong Ly Dạ không nói lời nào, Phong Tảo cứ nghĩ rằng hắn đã đồng ý, lập tức bước ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mới bước ra ngoài nội viện, hắn ta đã nghe thấy tiếng bước chân của Thế tử gia đang đi ra ngoài.
“Gia?”
Phong Ly Dạ nhẹ nhàng gọi: “Lôi Đình.
”
Lôi Đình đang nhàn hạ tản bộ trong sân thì nghe thấy tiếng gọi, nó ngay lập tức phi đến.
Phong Ly Dạ nhảy lên ngựa và phi ngựa từ hậu viện ra ngoài.
Phong Tảo cũng nhanh chóng lên ngựa đuổi theo: “Gia, thân thể của ngài…”
Nhưng hắn bỏ ngoài tai những lời nói đó, trong nháy mắt đã thúc ngựa phi thật nhanh.
Trong lòng Phong Tảo nhịn không được nổi lên sự oán hận đối với Sở Khuynh Ca.
Hại Gia của hắn ta thành dáng vẻ này, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất, vậy mà bây giờ lại vẫn tiếp tục giày vò hắn!
Rõ ràng biết rõ trách nhiệm của Gia trên đoạn đường này, bổn phận của hắn là phải bảo vệ nàng và quận chúa, không được bỏ mặc nàng ra ngoài một mình.
Chẳng lẽ công chúa này đang cố ý?
Chẳng trách Tam thiếu gia mắng nàng là yêu nữ, nàng đây là yêu nữ với trăm ngàn phương kế gây tai hoạ cho Thế tử gia đây mà!
…
Thật ra Sở Khuynh Ca không cố ý muốn làm phiền đến Phong Ly Dạ.
Nhưng gần đây nàng đang luyện Liên Hoa Tâm Kinh, nàng đã luyện được nó một cách thành thạo.
Quan trọng hơn là nàng sử dụng nhuyễn kiếm do Phong Ly Dạ tặng phối hợp cùng với Tâm Kinh để tự mình hiện thực hóa một bộ kiếm pháp.
Trăm hoa tản ra, rơi trong hư vô, đường kiếm uốn lượn như rồng bay, nửa thật nửa ảo.
Chân khí lan tỏa trên thanh kiếm, khí kiếm tựa như cầu vồng, thanh kiếm mềm mại, uyển chuyện, chém từng nhát trong không trung.
Có một tia sáng bạc lóe lên và chỉ trong một tích tắc, một cái lỗ sâu và dài được khoét trên thân cây cách đó không xa.
Phong Tảo trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, đây là Cửu công chúa đến trói gà cũng không chặt mà hắn ta quen lúc trước sao?
Tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp, nội lực và kiếm pháp của nàng lại tăng lên đến mức đáng sợ như vậy?
Uy lực của nhát kiếm vừa rồi không phải là thứ mà người thường có thể chém được!
Nhưng vẻ mặt của Phong Tảo nhanh chóng biến sắc trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ chuyện Cửu công chúa không biết võ công mà người ta truyền tai nhau tất cả đều là giả sao?
Nàng hẳn là một yêu nữ, với cả Phong Tảo tin chắc rằng từ đầu đến cuối nàng căn bản là đang ngụy trang!
Nữ nhân này cũng có thật nhiều thủ đoạn, bụng dạ nham hiểm khó lường, nhất định phải đề phòng!
Với nhát kiếm vừa rồi, Sở Khuynh Ca thu thanh nhuyễn kiếm lại, thắt nó trên thắt lưng và đi về phía người đàn ông đang đứng dưới tàng cây với vẻ mặt vô cảm.
“Thế tử gia theo ta đến đây vào ban đêm khuya khoắt như vậy, chẳng lẽ là ngươi tìm ta là có việc gì sao?”.