Không ngờ, Phong Ly Dạ lại quay người bỏ đi.
Chỉ bỏ lại một câu nói lạnh lùng khiến người khác nổi da gà ở phía sau: “Dẫn nàng ấy về.
”
Không phải là mời về, mà là dẫn về!
Phong Tảo có chút ngạc nhiên cũng có chút vui mừng, hắn ta tiến lên một bước, tóm lấy cánh tay của Sở Khuynh Ca.
“Công chúa, mời người quay về cùng ta.
” Cuối cùng, cũng có cơ hội trừng trị con yêu nữ ngang ngược coi trời bằng vung, tâm địa lại độc ác này rồi!
“Ngươi đang làm gì vậy?” Sở Khuynh Ca nhìn bàn tay to khỏe của hắn ta đang nắm lấy cánh tay của mình, sắc mặt trầm xuống.
Phong Tảo chưa bao giờ dám vô lễ với nàng như vậy!
Vừa rồi Phong Tảo có chút tức giận, ai bảo nàng giữa đêm rồi không nghỉ ngơi đi, lại cứ nhất quyết muốn dày vò Thế tử gia nhà bọn họ chứ.
Nhưng, sau khi tóm lấy cánh tay của nàng, hắn ta mới chợt nhận ra, bản thân và công chúa vậy mà lại “tiếp xúc da thịt”!
Thế tử gia có phải sẽ đánh chết hắn ta không?
Sau khi nhận ra Phong Tảo sợ hãi đến mức định thu tay về, nhưng hắn ta lại không muốn, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy bóng lưng lạnh lẽo của Thế tử gia đã đi xa rồi.
Đối với việc hắn ta bắt Cửu công chúa, Thế tử gia lại không chút quan tâm!
“Buông ra!” Ánh mắt Sở Khuynh Ca tối sầm lại, tức giận nói.
“Công chúa tự ý rời khỏi doanh trại, chuyện này vô cùng nguy hiểm, thuộc hạ cũng chỉ muốn bảo vệ công chúa mà thôi.
”
Thì ra Thế tử gia đã không còn quan tâm tới nữ nhân này nữa rồi!
Nghĩ đến những đau khổ mà phu nhân phải chịu, và cả, đôi chân của phu nhân…
Phong Tảo lạnh lùng hừ một tiếng, kéo theo Sở Khuynh Ca đi về phía doanh trại.
“Phong Tảo, ngươi… bị điên à! Buông ra!”
Tuy là trong thời gian này võ công của Sở Khuynh Ca cũng có tiến bộ, nhưng, dù sao nàng cũng là người mới, làm sao có thể so sánh với Phong Tảo, người đã đi theo Phong Ly Dạ nhiều năm như vậy chứ?
Huống chi, Phong Tảo căn bản là đang cố ý làm khó nàng.
Bước đi nhanh như một cơn gió, đến cùng, Sở Khuynh Ca dường như là đang bị kéo đi vậy!
Có ngựa mà không dùng, nhất định phải kéo nàng đi bộ cho bằng được, tên khốn nạn này, rõ ràng là đang cố ý hành hạ nàng!
“Bổn công chúa kêu người bỏ tay ra! Ngươi…”
Sau đó ánh mắt của Phong Tảo lạnh lùng, sau khi Phong Ly Dạ lên ngựa rời đi, hắn ta đi càng ngày càng nhanh trong rừng cây, vội vàng theo sát phía sau hắn.
Sở Khuynh Ca cắn chặt môi.
Chân rất đau! Đau như bị kim đâm!
Nhưng nàng không kêu Phong Tảo dừng lại nữa, bởi vì nàng biết, Phong Tảo sẽ không dừng lại.
Tiếng gió thổi bên tai, cuối cùng cũng biến mất ngay lập tức sau khi về tới sân sau của doanh trại.
Bọn họ dừng lại rồi.
Hai chân của Sở Khuynh Ca hoàn toàn mất cảm giác rồi.
Khi thị vệ nhìn thấy công chúa bị Phong Tảo kéo về, tất cả đều há hốc mồm.
Phong Tảo buông Sở Khuynh Ca ra, nhìn chằm chằm vào đám thị vệ canh cửa: “Thân thể công chúa như ngọc, nếu bị thương sau khi trở về, các ngươi chịu trách nhiệm được không?”
Không ai dám lên tiếng, đám thị vệ đều run lên vì sợ!
“Sau này, nếu ai dám để công chúa tự ý rời khỏi, xử trảm ngay lập tức!” Phong Tảo lạnh lùng nói.
Mọi người ngẩng mặt nhìn lên, thấy Thế tử gia đã đi xa, căn bản không quan tâm tới mọi chuyện ở bên này.
Ngay lập tức cúi đầu nói với Phong Tảo: “Vâng!”
Lúc này Phong Tảo mới nhìn về phía Sở Khuynh Ca, giọng nói lạnh lùng khó tả: “Công chúa, đường trở về phòng, có cần thuộc hạ dẫn đi không?”
Sở Khuynh Ca không lên tiếng, quay người đi về phía phòng của mình.
.