“Có rắn!” Trên áo giáo của người huynh đệ kia vậy mà lại có một con rắn!
Rắn kịch độc!
“Đừng nhúc nhích!” Cổ tay của Sở Khuynh Ca chuyển động một cái.
Ngoại trừ Phong Tứ và Lam Vũ thì không ai thấy rõ được, nàng rốt cuộc đã ra tay như thế nào.
Con rắn độc uốn éo một chút trên áo giáp của người huynh đệ kia, sau đó lại mất hết sức lực mà tuột xuống.
Người huynh đệ kia vừa nhấc chân lên, ngay vào lúc nó tuột xuống, một bàn chân đạp nó bay ra thật xa!
Mạnh vô cùng, dọa người khác đổ mồ hôi lạnh.
Nơi này quanh năm âm u ẩm ướt, quả nhiên là có nhiều thứ động vật độc hại.
Sở Khuynh Ca đi đến trước mặt người huynh đệ kia, xem xét áo giáp của gã ta, đã phát hiện có điều không đúng.
“Ngươi chạm qua những thứ nước thuốc kia?”
Người huynh đệ kia sửng sốt một chút, mới nhớ đến chuyện gì đó, ngạc nhiên gật đầu: “Lúc nãy bất cẩn, đụng vào cái thùng của huynh đệ phía trước.
”
Thùng kia đựng đầy nước thuốc mà buổi sáng các cô nương kia đã chế biến.
Mà gã ta, vốn là phụ trách thuốc bột, trên thân còn dính hương vị của thuốc bột.
“Hai thứ này không thể hòa chung một chỗ, mau cởi giáp ra đi!” Sở Khuynh Ca lập tức nói.
Người huynh đệ kia lại nhìn Phong Tứ.
Sắc mặt Phong Tứ rất bất mãn: “Tướng sĩ ra trận, làm sao có thể cởi giáp xuống?”
Cởi giáp xuống thì ngay cả vật để bảo hộ thân thể cũng không có.
Sở Khuynh Ca lạnh lùng nói: “Trừ phi ngươi còn muốn dẫn những động vật có kịch độc kia đến.
”
Người huynh đệ kia suy nghĩ một chút, nhớ đến con rắn độc ban nãy, vẫn không nhịn được mà rùng mình một chút.
Gã ta nhìn Phong Tứ một chút.
Phong Tứ biết, có một vài người chẳng sợ việc tử chiến sa trường, nhưng lại rất sợ những thứ kịch độc này.
Hắn ta vung tay lên, người huynh đệ kia lập tức cởi giáp ra, ném được bao xa thì ném.
“Công chúa, hai thứ đồ vật này, không thể hòa chung một chỗ?”
“Đương nhiên không thể.
” Nhưng Sở Khuynh Ca không có thời gian giải thích
Nàng ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trăng một chút, phán đoán thời gian, lúc này Phong Ly Dạ cũng đã đang chỉnh đốn đại quân, tùy thời có thể xuất phát.
Không thể chần chừ nữa!
“Phong Tứ, ngươi dẫn đầu các huynh đệ đi quân doanh của địch, đổ nước thuốc vào các ngõ ngách, cố gắng đổ phạm vi rộng một chút.
“Chỉ những thứ này?” Phong Tứ nhìn mười mấy huynh đệ phía sau, mỗi người đều có hai thùng nước thuốc trong tay.
“Thứ này, đặt trong nước đều không để độc chết người, chớ nói gì là rải trên đất.
Nàng đang đùa với mọi người à?
“Phong Ly Dạ có phải đã nói với ngươi, tối nay toàn bộ phải nghe theo ta?”
Hắn ta còn đang muốn nói chuyện, Sở Khuynh Ca nghiêm mặt lại, tức giận nói: “Quân lệnh như núi!”
Phong Tứ chấn động, cho dù có không tình nguyện đến thế nào, cũng chỉ có thể nghe lệnh!
“Vâng!”
Dẫn theo mười mấy huynh đệ, Phong Tứ cũng tự mình ôm hai thùng, dẫn đầu, len lén kín đáo đi vào trại địch.
“Những người còn lại, theo ta lên núi.
”
Địa hình nơi này, Sở Khuynh Ca đã sớm nghiên cứu rõ ràng rành mạch.
ngôn tình sủng
Nơi nào có rừng cây, nơi nào có núi, nơi nào có sông suối, nàng đều đã biết rất rõ.
Thấy công chúa mang theo thuốc bộ chạy lên núi, những người khác cũng không dám suy nghĩ nhiều, tất cả cứ nghe theo quân lệnh là được.
“Bọn họ ở nơi đó!” Lam Vũ nhỏ giọng nhắc nhở.
Sở Khuynh Ca giương mắt nhìn lên, quả nhiên đã thấy Phong Tứ dẫn đầu mười mấy huynh đệ, lúc đến gần quân doanh của địch, lại cấp tốc chia nhau ra.
Lam Vũ nhìn Sở Khuynh Ca, đáy mắt có chút lo lắng: “Lần này bọn họ tiến về phía trước, chắc chắn sẽ có thương vong, công chúa… chỉ sợ là sẽ khiến các huynh đệ quân Long Kỵ ghi hận.
”.