Lam Vũ là người của Sở Khuynh Ca, đương nhiên sẽ đứng về phía công chúa.
Lần này công chúa dẫn theo Phong Tứ và các huynh đệ ra ngoài, trong lòng mọi người đều có oán hận, hắn không thể nào không biết.
Nếu như các huynh đệ xảy ra chuyện gì, nhất định bọn họ sẽ đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên trên người Cửu công chúa không hề có kinh nghiệm tác chiến.
Đặc biệt là Phong Tứ là người đầu tiên được lấy tên lót là Phong.
Hắn ta nhất định không được xảy ra chuyện, nếu gặp chuyện thì không thể ăn nói với Ly Thế tử được.
Đến lúc đó ân oán giữa công chúa và Thế tử gia, lại càng sâu hơn nữa.
Nhưng Sở Khuynh Ca cũng không thể làm được gì khác.
“Hành quân đánh giặc sẽ luôn có thương vong, nếu vừa xảy ra chuyện đã oán hận chủ soái, vậy ai còn dám chịu trách nhiệm làm người dẫn đầu?”
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Các huynh đệ quân Long Kỵ phía sau, không có một ai không nghe rõ.
Tuy rằng cùng một đạo lý, nhưng nếu lời này được Thế tử gia nói ra, tất cả mọi người nhất định sẽ tâm phục khẩu phục.
Nhưng do một nữ tử yếu đuối mỏng manh nói ra…
Bởi vì đêm qua nàng lãnh binh đánh lui đám người bay Bắc Tần, nên tất cả mọi người đã nảy sinh thiện cảm với nàng, nhưng giờ khắc này, đã hoàn toàn mất hết!
Bọn họ nằm trên đỉnh núi đến bây giờ đã được gần hai nén nhang.
Tốc độ của Phong Tứ rất nhanh, nhưng, thời gian công chúa cho hắn ta cũng không nhiều.
Hai nén nhang, cả người hắn ta ướt đẫm, từ dưới chân núi vọt lên.
Đầu cổ đã đầy mồ hôi hột, còn có khí lạnh tỏa khắp cả người.
Đội ngũ xuất phát có mười lăm người, nhưng chỉ mười hai người trở về!
Còn ba huynh đệ đã đi đâu, không một ai hỏi đến.
Bởi vì, có hỏi, cũng là điều thừa thải.
Lam Vũ vẫn rất lo lắng, hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca, muốn nói lại thôi.
Tuy rằng Phong Tứ rất phẫn nộ, nhưng, trước khi xuất phát hắn ta cũng đã đoán được chuyện này, có mười hai người có thể trở về, đã là trong cái rủi còn có cái may.
“Xin hỏi công chúa, bây giờ người muốn làm thế nào nữa?”
Bọn họ đã rưới nước thuốc khắp xung quanh quân doanh.
Chỉ trong hai nén nhang, họ liều mạng làm việc!
Còn những người này thì thờ ơ lạnh nhạt ngồi trên đỉnh núi?
Rốt cuộc là muốn như thế nào?
Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, liếc nhìn phía chân trời một lần.
Bầu trời tối nay vốn được mặt trăng chiếu rọi, nhưng không biết từ khi nào mà mây đen đang dần bao phủ khắp nơi này.
“Có người trong huynh đệ chúng ta đã bị phát hiện, nhất định bây giờ quân doanh Bắc Tần đã tăng cường canh phòng nghiêm ngặt, một chiêu rút dây động rừng này của công chúa rốt cuộc có nên giải thích tác dụng với tất cả mọi người hay không đây?”
Phong Tứ biết bây giờ bên chỗ Thế tử đang chỉnh đốn đại quân.
Nói không chừng lúc này đã ra khỏi thành, chuẩn bị sẵn sàng để tập kích quân doanh Bắc Tần.
Nhưng nàng đã khiến quân Bắc Tần chú ý, thì cho tối nay có Thế tử gia muốn đánh lén, cũng là chuyện không thể nào.
Ầm ĩ cả đêm, đến lúc này hắn ta vẫn chưa nhìn ra nàng có mục đích gì.
“Tạm thời đừng nóng nảy.
” Sở Khuynh Ca tiếp tục nhìn phía chân trời.
Lúc này, gió đêm đang từ từ nổi lên.
Nhìn bầu trời, rất nhanh sẽ có gió bão, ngộ nhỡ trời đổ mưa to, vậy thì nước thuốc trên mặt đất càng không còn bất kỳ tác dụng gì.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Phong Tứ càng thêm giá lạnh.
Lam Vũ cũng nhìn Sở Khuynh Ca, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Hắn ta tin rằng công chúa tuyệt đối không đùa giỡn, nhưng, đến cả hắn ta cũng không đoán được suy nghĩ của công chúa.
Còn Sở Khuynh Ca chỉ chăm chú nhìn về phía chân trời, không nói lời nào, cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Sở Khuynh Ca nâng tay lên, cái khăn tay trong tay nàng tung bay theo vũ điệu của gió.
Lại nhìn về hướng khăn tay tung bay, đôi mắt của nàng lập tức sáng ngời, đột nhiên đứng dậy.
“Đã đến lúc! Các huynh đệ, lại đây, rải hết bột thuốc trong túi ra, nhất định phải rải bay đến dưới chân núi!”.