Tần Thượng Nguyên tỉnh lại khi cơ thể đã được băng bó dày đặc toàn băng trắng. Hắn muốn dậy nhưng đều bị Thịnh Nam đè xuống.
“Đệ điên đủ chưa? Muốn chết sớm đến vậy à?”
“A Thành bị bọn chúng đưa vào kỹ viện, không biết nguy hiểm như thế nào. Làm sao đệ có thể yên tâm nằm đây được.”
“Lâm Thành đã trốn thoát khỏi kỹ viện rồi. Khả năng độc lập của hắn rất cao, việc hắn có thể tự mình trốn thoát được ra ngoài là minh chứng rõ cho điều đó. Đệ chịu khó tĩnh dưỡng mấy hôm đi, chứ bị thương thế này thì đi kiếm người thế nào. Tự bảo vệ bản thân còn chưa xong.”
“Nhưng mà đệ…”
“Ta đã cử thêm người hỗ trợ Nhậm Huyền và Nhậm Vũ tìm người rồi. Đệ đừng lo lắng quá, cố gắng tĩnh dưỡng đi!”
Thượng Nguyên nằm xuống giường, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Thịnh Nam chỉ biết thở dài, lắc đầu, trong lòng tự nhủ phải phái thêm người canh gác nếu không e rằng hắn vừa đi tên tiểu tử này sẽ lại trốn mất.
“Đệ có nghĩ sự việc lần này là do Sở Kình gây ra không?”
“Có thể huy động được nhiều sát thủ như vậy sợ rằng ngoài lão ta ra thì không còn kẻ nào khác làm được.”
“Hành động lớn như vậy xem ra là không muốn che giấu nữa. Muốn chiến một trận cuối với chúng ta rồi đấy. Không biết lão lấy đâu ra tự tin như thế.”
“Nằm im suốt ba năm qua đột nhiên bây giờ lại hành động lớn như vậy có lẽ vì chúng đã phát hiện ra việc A Thành đã quay trở lại. Trong cung của chúng ta có nội gián của hắn, hơn nữa còn có khả năng là người của mẫu hậu.”
Chuyện Lâm Thành là người ba năm trước đã từng bị rơi xuống vực rất ít người trong cung biết được. Ngay cả trong Thành vương phủ cũng chỉ có những hạ nhân thân tín mới biết. Sau vụ thái hậu đột ngột đến thăm phủ của hắn mới thêm nhiều người biết chuyện này nhưng cũng chỉ bó gọn những người có mặt trong phủ hôm ấy. Bây giờ tin tức hắn tìm được người ái nhân đã mất còn chưa mấy ai biết cho thấy mẫu hậu đã cho phong tỏa tin tức này. Vậy mà kẻ thù lại biết thì có thể đoán được là do người trong cung truyền tin ra ngoài.
“Ta hiểu rồi. Chuyện này sẽ giao cho Kỳ Ngọc thẩm tra xem. Phải rồi, ta nói cho đệ biết một tin. Cố Y Tịnh đã tỉnh rồi.”
“Vậy thì tốt rồi. Thanh Bình cũng yên tâm hơn chút.”
“Đệ nói với ta những kẻ tấn công đệ hôm qua không ít người có trình độ ám vệ hoàng cung. Chuyện này cứ giao cho Thanh Bình điều tra đi. Việc của đệ hiện giờ là cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt. Ta sẽ thường xuyên đến trao đổi tình hình và bàn bạc với đệ. Hiểu chưa?”
“Đệ còn biết làm gì khác đây chứ?” Thượng Nguyên gác tay lên che hai mắt lại, giọng như nghẹn lại: “A Thành đang ở bên ngoài một mình đương đầu với nguy hiểm vậy mà đệ chỉ có thể bất lực nằm ở đây. Giá như đệ có thể mạnh hơn nữa thì tốt biết mấy.”
Thịnh Nam xoa đầu đệ đệ, không nói gì. Tần Thượng Nguyên bây giờ vốn đã rất mạnh rồi. Cả Đông Vân quốc này gần như không ai một đối một lại được với đệ ấy, cho nên kẻ thù mới phải nhiều sát thủ như vậy để giết đệ ấy, vậy mà còn không giết được. Nếu nói đến hai từ “bất lực” không phải là dùng cho hắn thích hợp nhất sao? Đệ đệ năm lần bảy lượt bị thích sát đến suýt mất mạng, người là hoàng huynh như hắn đã làm được những gì?
...***...
Sở Hàng Châu không khỏi kinh ngạc, tròn mắt nhìn Lâm Thành ngồi trước gương dùng bút chấm lên mặt mình những vết tàn nhang, khiến gương mặt xinh đẹp tựa thiên tiên bỗng chốc trở nên bình thường như bao người.
“Không ngờ đó, A Thành. Ta không nhận ra đệ luôn.”
“Chỉ là chút mánh khoé mưu sinh mà thôi. Không đáng nhắc đến.”
“Cái gì mà không đáng nhắc đến. Cái này dùng để dịch dung thì đúng là quá tuyệt. Đệ dạy ta được không? Đổi lại ta sẽ chỉ cho đệ các cách sơ cứu giữ mạng.”
“Được thôi. Châu ca thật hào phóng.”
Sở Hàng Châu lục trong tủ đồ của mình lấy ra một bộ đồ màu nâu sậm cũ kỹ đưa cho Lâm Thành và nói: “Thay đồ xong ta sẽ đưa đệ đến nhà bếp. Ta đã nói trước với Hoàng bá bá rồi.”
“Hoàng bá bá? Cách huynh gọi như vậy có phải huynh với bá bá rất thân thiết?”
“Ừ. Hoàng bá bá là một trong số rất ít người trong phủ đối tốt với ta. Bá bá thường giấu đồ ăn đưa cho ta, nhờ nó mà cứu ta nhiều lần thoát khỏi tình trạng chết đói.”
Lâm Thành không biết phải nói gì. Đường đường là thiếu gia của Sở phủ vậy mà lại bị bỏ đói trong chính nhà mình. Thật trớ trêu làm sao.
“Lúc sáng ta có đi qua Nghiên Hương Lầu xem tình hình thì thấy có một nhóm người bước từ trong đó ra. Bọn họ đang tìm ngươi, chắc hẳn là bọn bắt cóc ngươi.”
Lâm Thành suy nghĩ. Cũng có thể nhóm người đó là người của Tần Thượng Nguyên phái đi tìm hắn. Nhưng nếu là người của A Nguyên thì tại sao y không tự mình đi mà phải cử người khác đi tìm? Không lẽ y gặp chuyện gì rồi? Lâm Thành lắc đầu. Hiện tại hắn không có bất cứ thông tin nào, chỉ ở một chỗ thì không thể phán đoán linh tinh được.
Hắn nhớ trước đây Dương Kỳ Ngọc từng nói cho hắn biết cách thức liên lạc đặc biệt trong mạng lưới thông tin của y. Mọi người không ai biết mặt nhau, chỉ thông qua một ký hiệu đặc biệt để truyền tin. Lâm Thành lấy giấy ra vẽ lại ký hiệu đó theo trí nhớ của bản thân rồi gấp lại cẩn thận đưa cho Sở Hàng Châu, nói:
“Huynh lúc nào đi ra ngoài tìm giúp đệ có cửa hàng nào trêи đèn lồng của họ có vẽ ký hiệu này không, rồi đưa cho họ tờ giấy này, nói với họ rằng đệ vẫn ổn.”
Sở Hàng Châu ngớ người, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm. Lâm Thành liền nói rõ lại lần nữa: “Đây là cách thức để đệ liên lạc với người của mình. Huynh giúp đệ nhé!”
Sở Hàng Châu nhìn vào tờ giấy mình đang cầm trêи tay rồi lại nhìn Lâm Thành. Nếu như Lâm Thành đã có cách liên lạc với người thân thì còn cố chấp ở lại nơi này làm phụ bếp làm gì. Không chỉ vậy, cách thức liên lạc kiểu này không thể là của một người bình thường. Ánh mắt Sở Hàng Châu đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
“A Thành, thật ra thân phận thật sự của đệ là gì?”
Lâm Thành chỉ mỉm cười đáp: “Đệ nói thật huynh có tin không? Đệ thật sự chỉ là một đầu bếp thôi.”
***
Sở Hàng Châu giới thiệu cho Lâm Thành với lão Hoàng đầu bếp. Sau khi kiểm tra tay nghề một lúc, Lâm Thành thuận lợi thông qua để được nhận vào làm phụ bếp. Lâm Thành cố tình không bộc lộ hết năng lực của bản thân nên trong mắt lão Hoàng và những người khác, hắn đơn giản chỉ là một người biết nấu ăn và khá nhanh nhẹn.
Lâm Thành còn đang muốn cảm ơn Sở Hàng Châu, quay sang thì đã nhìn thấy cảnh y đang chịu lăng mạ bởi một thiếu niên. Thiếu niên này nhìn cung cách ăn mặc và cách nói chuyện thì có lẽ chính là một trong các vị thiếu gia khác của Sở phủ. Và hiện tại thằng nhóc đang giẫm chân lên một cuốn sách. Hắn nhìn sơ qua đã có thể đoán được tình hình rồi.
“Ngũ đệ, trả sách lại cho ta đi!”
“Ai là ngũ đệ của ngươi? Ngươi xứng làm ca ca của ta sao? Cái đồ nghiệt chủng không biết xấu hổ. Thật không hiểu nổi tại sao cha vẫn không đuổi ngươi đi.”
Hai bàn tay Sở Hàng Châu siết chặt. Đứng trước tên tiểu tử thấp hơn mình một cái đầu nhưng hắn cũng không cách nào có thể thẳng thắn đối mặt.
“Xin đệ... trả sách cho ta!”
“Đó là cách ngươi cầu xin ta đó hả? Không ai dạy ngươi phải cầu xin như thế nào à? Quỳ xuống!”
Lâm Thành đứng ngoài chứng kiến mà bất bình không thôi. Anh em một nhà làm gì có cái lý người này bắt người kia quỳ xuống chứ. Cho dù có là địa vị khác nhau cũng không được phép làm như vậy. Lâm Thành muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm. Hắn hiện tại chỉ là một phụ bếp, lại còn do chính Sở Hàng Châu đưa vào, nếu ra mặt sợ rằng sẽ liên lụy đến Sở Hàng Châu, còn khiến y gặp phiền phức hơn.
Sở Hàng Châu nhìn vị ngũ thiếu gia trêи mặt vẫn còn vênh vênh tự đắc, không nói lời nào lạnh lùng quay đầu bỏ đi. Ngũ thiếu gia kinh ngạc, nụ cười trêи môi tắt ngúm, gương mặt thằng nhóc trở nên giận dữ khó chịu.
“Ngươi không cần sách nữa sao?”
“Sách đó ta đã đọc xong. Nếu đệ thích thì cứ giữ lấy.”
“Ta mà thèm cuốn sách vớ vẩn đó của ngươi.”
Thiếu niên vừa nói vừa vung chân đá bay cuốn sách. Lâm Thành chạy tới chụp kịp, còn cẩn thận vuốt lại sách cho phẳng phiu. Thiếu niên nhíu mày quát lên:
“Ngươi là kẻ nào? Ai cho phép ngươi nhặt sách cho hắn?”
Lâm Thành rất thức thời vội quỳ xuống dập đầu, kính cẩn nói:
“Bẩm thiếu gia, tiểu nhân cũng là người yêu sách. Nhìn sách bị rách thì cảm thấy rất đau xót cho nên đã vô tình thất lễ. Mong thiếu gia tha thứ!”
Thiếu niên nhìn chăm chăm người trước mặt. Cậu nhóc chưa nhìn thấy người này bao giờ nên đoán có lẽ là người mới. Tuy là người mới đến nhưng rất biết cách cư xử, nói năng cũng dễ nghe, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Được rồi. Thấy ngươi thích sách như thế bản thiếu gia tha tội cho ngươi. Giờ ta phải ra ngoài rồi. Ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.”
Thiếu niên cười ha hả, sảng kɧօáϊ rời đi. Sở Hàng Châu vội vàng chạy tới đỡ Lâm Thành đứng dậy.
“Cảm ơn đệ, A Thành. Lần sau đệ không cần vì ta mà làm như vậy.”
“Không sao. Mấy chuyện này đệ không phải chưa từng trải qua. Huynh bận việc gì thì mau đi đi, tránh lại gặp rắc rối.”
“Ừ. Ta sẽ quay về nhanh thôi.”
Lâm Thành phủi bụi trêи quần áo, trong lòng lầm rầm chửi rủa. Thằng nhóc hỗn xược đó sẽ có ngày hắn cho nó một bài học.