Cuốn sách này vốn là Sở Hàng Châu thuê lại từ một tiệm sách cũ, hôm nay là đến hạn phải trả. Cũng may lúc bị ngũ đệ ném sách Lâm Thành đã chụp kịp nếu không sách mà rách, hắn cũng không biết lấy tiền đâu mà đền. Lần sau nếu có mang sách đi trả hắn cần phải cẩn trọng hơn. Trong mấy anh em, ngũ đệ luôn thích bắt nạt hắn, lấy việc nhìn hắn chịu nhục nhã trước bao người là thú vui. Ngày hôm nay là nhờ Lâm Thành đứng ra giải vây nếu không sợ là thằng nhóc sẽ không để yên cho hắn như thế.
Sở Hàng Châu cứ mãi suy nghĩ, không để ý đường đi nên bị va phải vào một đại hán. Đại hán này vốn đang vừa đi vừa cầm một bình rượu. Cú va chạm đó làm y giật mình rớt mất bình rượu xuống đất, vỡ tan tành. Gã đại hán tức giận, túm lấy cổ áo Sở Hàng Châu kéo lại gần mà gầm lên:
“Tên này, ngươi không có mắt à?! Làm đổ bình rượu của lão tử rồi. Đền tiền đi!”
Sở Hàng Châu bị doạ sợ đến cứng miệng. Hắn không cố ý va phải người đó, giờ nhìn y tức giận như vậy, thân hình còn cao to lực lưỡng hơn hắn nhiều, nếu bị đánh e rằng phải nằm liệt giường là còn may. Hắn ấp úng mãi mới nói được một câu:
“Bao... bao nhiêu tiền ta sẽ trả?”
“Hai mươi lượng. Trả đây!”
Ban đầu là bị doạ sợ nhưng khi nghe đến số tiền đó Sở Hàng Châu bình tĩnh lạ thường. Hắn túm lấy tay của gã vẫn đang nắm cổ áo hắn, giận dữ hỏi lại:
“Bình rượu gì mà tới hai mươi lượng? Ngươi đang ăn cướp à?”
“Ngươi làm vỡ bình rượu của lão tử còn dám trả treo. Không đền tiền thì ta đánh chết ngươi.”
Hắn vừa nói vừa vung nắm đấm lên. Sở Hàng Châu nhắm mắt chịu trận. Nhưng đợi một lúc vẫn không có cảm giác gì, hắn ngạc nhiên mở mắt ra nhìn thì thấy cánh tay vung lên của hán tử bị chặn lại bởi một người khác, một người dáng dấp cũng chẳng lớn hơn hắn là mấy. Hơn nữa, người này trông quen quen.
“Có chuyện gì từ từ nói, sao lại động tay động chân?”
Nhìn thấy người kia chỉ cần một tay đã dễ dàng chặn lại nắm đấm mình đang vung đến, hán tử nhận ra người này không dễ chọc bèn thu tay lại, cũng thả Sở Hàng Châu ra, nói năng cũng hoà nhã hơn.
“Không có chuyện gì. Chỉ là xích mích nhỏ thôi. Hắn làm vỡ rượu của ta nhưng không chịu đền tiền nên ta định cho hắn một bài học thôi.”
“Ai bảo là ta không đền? Là do người ra cái giá quá cao. Rõ ràng là muốn ăn cướp.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo ai ăn cướp? Nghèo không có tiền thì nhận luôn đi!”
Nhậm Vũ nhìn người vừa nãy bị doạ sợ đến vỡ mặt thế mà chỉ trong chốc lát lại có dũng khí cái tay đôi với người ta mà không khỏi ngạc nhiên.
“Thế này đi, bình rượu đó bao nhiêu tiền, ta thay người này trả cho ngươi.”
“Ai cần ngươi trả thay chứ?” Sở Hàng Châu lập tức bác lại.
“Ngươi im lặng để ta giải quyết được không?” Nhậm Vũ nở nụ cười nhưng gương mặt thì đã biến đen, rõ ràng đang rất tức giận. Sở Hàng Châu đành ngậm miệng. Nhậm Vũ quay sang tiếp tục hỏi vị đại hán kia: “Xin hỏi tiền rượu là bao nhiêu?”
Đại hán nhìn thấy thái độ của Nhậm Vũ như vậy cũng cảm thấy sợ, ấp úng đáp:
“Năm… năm lượng.”
Sở Hàng Châu quắc mắt nhìn tên hán tử kia. Bình rượu có năm lượng thế mà tên đó ban nãy dám hét giá hai mươi.
Nhậm Vũ lấy từ trong hầu bao ra mấy vụn bạc đưa cho hán tử. Y nhận được bạc vội vàng quay đầu bỏ chạy. Sở Hàng Châu hậm hực chỉnh lại cổ áo bị nhăn nhúm rồi quay đầu nói với Nhậm Vũ: “Chỗ bạc kia ta hiện tại không mang đủ năm lượng trong người. Ngươi tên gì, sống ở đâu, ta sẽ về nhà lấy bạc trả ngươi.”
“Tiền không mang đủ mà lúc nãy mạnh miệng thế?” Nhậm Vũ nhìn Sở Hàng Châu tự hỏi. Hắn ho nhẹ mấy cái rồi đáp:
“Không cần đâu. Chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
“Không được. Ta không muốn mang nợ ngươi.”
Ánh mắt của Sở Hàng Châu nhìn Nhậm Vũ từ đầu đến cuối đều không chút thiện cảm cho dù ban nãy hắn vừa giải nguy cho y khiến Nhậm Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn nhíu mày hỏi: “Này, chúng ta tính ra chỉ mới gặp nhau đây là lần thứ hai, sao ta cảm thấy ngươi hình như không thích gặp ta thì phải. Ta đã làm gì khiến ngươi có ác cảm sao?”
Cứ nghĩ đến người có gương mặt ưa nhìn kia vậy mà lại có thể làm ra hành động hãm hại Lâm Thành như vậy Sở Hàng Châu đã không thể có cảm tình nổi. Nhưng hắn cũng không thể nói chuyện đó ra như vậy sẽ làm lộ vị trí của Lâm Thành.
“Không có gì. Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nếu không thích nói cho ta biết chỗ ở của ngươi thì thôi. Dù sao ngày nào ta cũng đi qua đây, khi nào gặp lại ta sẽ trả lại tiền cho ngươi.”
“Cũng chẳng có gì khó nói. Ta tên Nhậm Vũ, mấy ngày gần đây có việc hay qua lại nơi này. Nếu ngươi đã hay đến đây thì kiểu gì cũng sẽ gặp lại nhanh thôi.”
Sở Hàng Châu cúi đầu chào rồi bỏ đi. Nhậm Vũ nhìn theo y, trong lòng không ngừng tự hỏi mình rốt cuộc đã đắc tội với người này ở chỗ nào.
...***...
Theo thông tin điều tra được thì cách kinh thành gần ba trăm dặm có một mỏ đá khai thác trái phép dưới tên của một đại phú hộ, nhưng theo tin mật mà Dương Kỳ Ngọc điều tra được thì mỏ đá đó là của Sở Kình. Khai thác đá mà phải làm lén lút như vậy khiến Thịnh Nam và Thượng Nguyên không khỏi đặt nghi vấn. Chắc chắn nơi này có ẩn giấu bí mật gì đó. Cần phải có người đến tận nơi điều ra mới có thể biết được, nhưng hiện tại người mà bọn họ có thể tin tưởng được không nhiều.
“Để thần đến đó thẩm tra xem.” Dương Kỳ Ngọc đề nghị.
“Không được. Ngươi là người đứng đầu của mạng lưới thông tin toàn thành, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Bệ hạ đang nghi ngờ năng lực của thần sao? Nếu bây giờ để thần đọ sức với Giang thống lĩnh chưa biết ai thắng ai đâu.”
“Không phải chuyện đó. Ta đã có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho ngươi rồi. Tạm thời ngươi không thể rời khỏi kinh thành được. Chờ thêm vài ngày nữa đã rồi tính sau. Không vội.”
Thịnh Nam nhìn sang Thượng Nguyên. Hắn hiểu tại sao đệ đệ mình lại nói thế. Khi nói về chuyện đi thám thính mỏ đá thì Thượng Nguyên là người thích hợp nhất. Một kẻ đã từng lăn lộn giữa những âm mưu nội loạn suốt năm năm như Thượng Nguyên quá rõ cách để ứng biến trong hoàn cảnh phức tạp, khó khăn như vậy. Nhưng chuyện của Lâm Thành, lại còn vết thương nặng chưa kịp bình phục thì khó có thể đi ngay lúc này. Vậy thì cứ đợi thêm mấy ngày nữa vậy. Bọn họ cũng cần tìm thêm người giúp đỡ.
...***...
Buổi sáng đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng bên trong thư phòng của Sở vương gia khiến đám người hầu giật mình sợ hãi nhưng không ai dám đến gần xem thế nào. Hơn ai hết bọn họ biết rõ vương gia nhà họ khi tức giận thì đáng sợ. Lâm Thành chỉ đứng trong bếp cũng đã nghe đám người làm kháo nhau. Hắn nghe được rằng thuộc hạ thân tín của Sở vương Lục Hoành trở về lúc nửa đêm với cơ thể đầy thương tích. Hình như là nhiệm vụ không hoàn thành nên Sở vương gia rất giận dữ mới ném đồ lung tung như vậy. Những thông tin đó lại càng khiến Lâm Thành thêm khẳng định người đã bắt cóc hắn chính là vị Sở vương này, nhưng đồng thời cũng khiến hắn thêm một nghi vấn. Tại sao Lục Hoành lại bị thương? Liệu Tần Thương Nguyên có gặp chuyện gì hay không. Càng nghĩ hắn lại càng lo lắng không thôi.
Các căn phòng quan trọng trong Sở phủ đều được thiết kế cách âm nên nếu từ trong thư phòng của Sở vương mà lại nghe tiếng đập vỡ đồ lớn đến như vậy đủ biết số đồ bị phá hoại là không nhỏ, hơn nữa còn phá rất dữ dội. Lần này quả thật Sở Kình rất giận dữ. Không dễ gì mới có cơ hội đặt bẫy Tần Thượng Nguyên nên lão đã huy động rất nhiều nhân lực, cứ ngỡ lần này có thể g.iết chết được y rồi. Vậy mà người bắt được thì chạy mất, người cần giết thì không giết được, bảo lão làm sao có thể không tức giận.
Lục Hoành đã được băng bó cẩn thận vội vàng quỳ xuống trước mặt Sở Kình dập đầu tạ tội.
“Vương gia, thuộc hạ đã phụ sự tin tưởng của ngài để cho Tần Thượng Nguyên thoát chết. Xin vương gia trị tội!”
“Không trách ngươi. Bản vương cũng không nghĩ Tần Thượng Nguyên lại có năng lực thoát chết giữa một rừng sát thủ như vậy. Hắn mạnh hơn nhiều so với ba năm trước. Không ngờ ba năm bị mất trí nhớ lại có thể khiến hắn mạnh hơn, đúng là không lường được. Nhưng mà…”
Sở Kình liếc nhìn đống đồ đạc đổ vỡ đang nằm đè lên xác chết mà lạnh lùng quay đi. Lúc mới nghe tin tiểu bảo bối của Tần Thượng Nguyên trốn mất, lại còn nhảy từ tầng ba xuống đất khiến lão không thể tin nổi, nổi điên chém vỡ tấm bình phong lớn khiến cho nó nằm đè lên g.iết chết kẻ đến báo tin. Thật không ngờ tên nam nhân có vẻ yếu đuối đó lại có thể làm được những điều không tưởng đến như vậy. Lão đã cho người đi khắp Hoan Châu để tìm mà đến giờ vẫn không có tin tức nào. Không biết làm sao mà Lâm Thành có thể trốn được đến tận giờ, hay là đã được ai cứu. Nếu không thể bắt lại y thì sẽ không thể khống chế được Tần Thượng Nguyên nữa.
“Băng bó xong rồi thì đi tìm người tên Lâm Thành kia cho ta! Không tìm được hắn thì đừng có trở về phủ.”
“Vâng, vương gia.”