Đã qua giờ cơm tối lính gác trong phủ đột nhiên nhìn thấy tam thiếu gia của bọn họ mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ đi ra ngoài. Thường vào giờ này trong phủ hạn chế người bên trong ra vào, chỉ trừ người có công chuyện đặc biệt.
“Tam thiếu gia định đi đâu vậy?”
Ngoài miệng thì gọi “thiếu gia” như thế nhưng ánh mắt của bọn lính canh đó khinh thường ra mặt. Nhìn xem y phục trên người thì cũ kĩ, quê mùa, có chỗ nào giống một thiếu gia của Sở vương phủ chứ.
“Ngũ đệ đột nhiên muốn ăn bánh xẻo nướng, mà còn phải là của quán Sầm thúc thúc mới chịu. Ta đành phải chiều đệ ấy thôi.”
Cả Sở phủ ai cũng biết ngũ thiếu gia suốt ngày bắt nạt vị tam thiếu gia này, lúc nào cũng đòi hỏi những điều oái oăm mà phải chính do tam thiếu gia làm mới được. Cho nên khi nghe Sở Hàng Châu nói thế, bọn họ không chút nghi ngờ, mở cửa cho hắn đi còn không ngừng nở nụ cười châm chọc.
Sở Hàng Châu chạy đến cửa tiệm bán trâm cài đó, vừa đúng lúc Nhậm Vũ bước từ trong đó ra. Do hắn chạy quá nhanh nên khi thấy người phía trước nhưng không kìm lại được thế là bổ nhào vào người Nhậm Vũ. Nhậm Vũ mất đà ngã ngửa ra phía sau.
Nhận ra mình đang nằm đè lên người Nhậm Vũ, Sở Hàng Châu hốt hoảng ngồi dậy.
“Ngươi không sao chứ?”
Nhậm Vũ ngồi dậy không một chút khó chịu, ngược lại túm lấy vai Sở Hàng Châu hốt hoảng hỏi: “Sao ngươi lại chạy vội tới đây như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Lâm Thành bị phát hiện rồi à?”
“A không... không phải. Là Lâm Thành nhờ ta hỏi ngươi một chuyện.”
Nghe vậy Nhậm Vũ khẽ thở phào một hơi.
“Hắn muốn hỏi gì?”
“Hắn hỏi A Nguyên thế nào rồi? Có an toàn không?”
Nhậm Vũ giật mình, đột nhiên quay mặt đi dường như muốn tránh không muốn trả lời. Sở Hàng Châu sinh nghi liền gặng hỏi:
“Có phải người tên A Nguyên đó gặp chuyện gì rồi không? Ta thấy thái độ của Lâm Thành hình như quan hệ giữa hai người này rất đặc biệt.”
Nhậm Vũ quay lại nhìn Sở Hàng Châu, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Ta sẽ nói thật cho ngươi biết nhưng mong ngươi hãy giúp ta lựa lời nói với Lâm Thành. Người tên A Nguyên đó là chủ tử của bọn ta và cũng là người mà Lâm Thành yêu thương nhất. Kẻ đã bắt cóc Lâm Thành chính là kẻ thù của chủ tử. Chủ tử cũng vì muốn tìm cách cưú hắn mà tự mình bước vào bẫy của kẻ thù, kết quả bị thương suýt chút mất mạng. Chủ tử cũng muốn đến đây tìm Lâm Thành nhưng tình trạng hiện tại không thể đi được. Nếu Lâm Thành mà biết chuyện này ta sợ hắn sẽ lo lắng mà hành động thiếu suy nghĩ. Nếu vậy thì ta...”
“Hiểu rồi. Chuyện này cứ để ta lo.”
Sở Hàng Châu đáp lại rất dứt khoát và tự tin như thế khiến Nhậm Vũ khá ngạc nhiên. Không hiểu sao nhìn vào mắt Sở Hàng Châu hắn lại có cảm giác người này rất đáng để tin tưởng.
“Dù gì đã tới đây rồi ta mời ngươi uống chút rượu cho ấm người nhé!”
“Không được đâu. Ta chỉ xin đi ra ngoài có một lúc, nếu trở về phát hiện trên người có mùi rượu thì rất phiền phức.”
“Vậy uống trà chắc là được chứ?”
Nhậm Vũ đã khẩn khoản như thế hắn cũng không tiện từ chối, đành gật đầu. Nhậm Vũ đưa Sở Hàng Châu đến một quán trà gần đó, nói nhỏ với tiểu nhị chuẩn bị một ấm trà loại thượng hạng. Trong lúc ngồi đợi, hắn hỏi:
“Hồi đầu gặp mặt hình như ngươi rất không thích ta. Ta có thể biết là tại sao không?”
“Cái đó... hiểu nhầm thôi. Ngươi không cần để ý.” Sở Hàng Châu đỏ mặt, ho nhẹ.
“Hiểu nhầm cái gì cơ?”
“Chuyện này... có chút xấu hổ. Ngươi có thể đừng nhắc lại được không?”
“Không được đâu. Ta trước giờ sống rất tốt a, ngoài đôi lúc vô tình chọc giận chủ tử ra thì chưa từng làm mất lòng ai bao giờ. Vậy mà mới gặp nhau lần đầu ngươi đã nhìn ta chẳng khác gì đang nhìn một tên lưu manh. Ta cũng có quyền được biết tại sao mình lại bị nhìn như vậy chứ!”
Sở Hàng Châu im lặng nhưng trán đã bắt đầu nổi gân xanh. Cái tên này... đúng là rất phiền.
“Đúng là ta nhìn nhầm ngươi là lưu manh đó, đã được chưa? Ngươi từ trong Nghiên Hương Lầu đi ra lại còn nói muốn tìm một nữ nhân xinh đẹp thì ai lại không nghĩ ngươi lưu manh? Ta đã sai, ta xin lỗi!”
Sở Hàng Châu đứng dậy định bỏ đi thì Nhậm Vũ kéo tay giữ lại. Hắn cười hì hì nói:
“Ta chỉ hỏi vậy thôi ngươi sao phải nổi nóng như thế. Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi. Sở công tử, ngồi uống chút trà đi đã!”
Sở Hàng Châu thực sự cảm thấy không hiểu nổi chính mình. Rõ ràng là đã muốn đi thế mà chỉ vì Nhậm Vũ nói mấy câu lại chấp nhận ở lại. Hai người cũng chỉ uống trà, trò chuyện vài ba câu rồi ai đi đường nấy, nhưng trong lòng mỗi người ngày hôm nay lại là ngày đặc biệt không bao giờ có thể quên.
...***...
Sở Hàng Châu dễ dàng đồng ý sự nhờ vả của Nhậm Vũ không phải vì hắn giỏi ăn nói. Hắn trước giờ vốn là kẻ có gì nói nấy, nếu khéo nói một chút thì cuộc sống của hắn đã dễ thở hơn nhiều rồi. Hắn đồng ý bởi vì hắn tin vào mắt nhìn người của bản thân. Lâm Thành đúng là đã hơi kích động khi đụng đến những chuyện liên quan đến A Nguyên nhưng y vẫn là người thấu tình đạt lý. Bằng chứng là dù kích động đến mấy y vẫn nghe những lời hắn nói.
Lúc nghe Sở Hàng Châu truyền đạt lại những lời của Nhậm Vũ, Lâm Thành ngồi thần người một hồi lâu, không nói năng gì, nhìn như thể một bức tượng vậy. Sở Hàng Châu cũng không nói gì, lặng lẽ ngồi nhìn y. Một lúc sau đó, Lâm Thành chợt mở miệng:
“Đệ hiểu rồi.”
Lâm Thành đứng dậy, đi thẳng lên giường và đắp chăn nằm ngủ. Sở Hàng Châu kinh ngạc, trố mắt nhìn. Hành động thế này... là có ý gì?
“A Thành...”
“Đi ngủ thôi. Mai còn phải dậy sớm làm việc.”
Thái độ bình tĩnh đến mức quái lạ của Lâm Thành khiến Sở Hàng Châu càng cảm thấy không an tâm nổi. Hắn muốn hỏi nhưng Lâm Thành cứ quay lưng vào bên trong tường như thế hắn cũng không biết nên làm thế nào. Hắn lên giường nằm cạnh Lâm Thành, trong lòng vẫn lo lắng không yên.
...***...
Sáng hôm sau, Lục Hoành dẫn theo quân trở về phủ. Mấy ngày không gặp nhìn y tiều tụy hẳn đi, đôi mắt thâm quầng, xám xịt, cả người bụi bặm, âm trầm. Nhìn bầu không khí toả ra xung quanh hắn cảm giác giống như một người chuẩn bị đi chịu chết. Đã là ngày thứ tư rồi nhưng Lục Hoành tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích Lâm Thành ở đâu, cứ như thể y đã bốc hơi vậy. Hắn đã biết chắc là vương gia sẽ rất giận dữ nhưng vẫn liều mình quay trở lại, thậm chí cũng đã chuẩn bị nộp mạng luôn rồi.
Sở Kình nhìn thấy Lục Hoành tay không trở về đã nổi giận đến điên. Chỉ là một kẻ trói gà không chặt mà suốt mầy ngày lục tung cả phủ Hoan Châu với cả trăm nhân lực cũng không tìm ra nổi. Không tìm thấy cũng đồng nghĩa với việc lão không còn uy hiếp Tần Thượng Nguyên được nữa.
“Vương gia, hắn là người sống không thể đột nhiên bốc hơi như vậy được, có thể... là đã được người của Tần Thượng Nguyên cứu được rồi.”
Sở Kình vung chân đạp thẳng vào ngực Lục Hoành, giận dữ quát:
“Ngươi tưởng bản vương không nghĩ đến khả năng đó hay sao? Bởi vậy ta mới nói các ngươi thật vô dụng, lại để cho hắn cướp người ngay trên địa bàn của mình.”
Mấy hôm nay tin tức về Tần Thượng Nguyên lão hoàn toàn không thăm dò được. Tất cả những tai mắt hắn cài cắm trong cung đột nhiên mất liên lạc đến hơn một nửa. Vài kẻ trong số chúng mất tích không rõ lý do. Phủ của Thành vương phong bế toàn bộ tin tức, nội bất xuất ngoại bất nhập. Không phải người thân tín thì không ai được ra vào. Lão không nắm được chút thông tin gì. Lâm Thành đột nhiên biến mất như thế nhiều khả năng đã được người của Thành vương cứu được. Mọi chuyện diễn biến quá bất lợi cùng lúc như vậy khiến lão tức đến điên người. Cứ như thể bọn chúng đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ để phản lại lão vậy.
“Cút ra ngoài cho ta!”
“Vâng. Tạ ơn vương gia tha mạng không giết.” Lục Hoành dập đầu mấy cái rồi vội lui ra ngoài.
Sở Kình ngồi phịch xuống ghế. Tay lão day day hai bên trán cố gắng cho đầu mình thanh tĩnh một chút. Lão nhận ra mình đã quá xem thường vị hoàng đế trẻ tuổi kia. Trong lúc đệ đệ mất trí nhớ suốt ba năm qua vẫn luôn âm thầm bảo hộ và chuẩn bị mọi thứ đề phòng tất cả mọi chuyện. Nếu không lão hành động đột ngột như thế làm sao mà Tần Thượng Nguyên có thể xử lý đâu ra đó nhanh đến như vậy được. Nhất định phía sau tên nhóc này đã có hẳn một đội quân chuyên về do thám và đã được phân bổ hầu hết tất cả các nơi trong kinh thành. Bây giờ nếu muốn tiêu diệt Tần Thượng Nguyên thì phải xử lý đội quân phiền phức đó trước.
Bất chợt Sở Kình chú ý đến một đĩa điểm tâm không biết được đặt trên bàn từ lúc nào. Chiếc bánh hình trong được cắt ra thành bốn phần một cách rất khéo léo. Bánh màu xanh dương nhìn rất tươi mới, ruột bánh nhiều lớp màu sắc bắt mắt, mùi vị ngọt ngào kí.ch thích các giác quan. Sở Kình cầm đĩa bánh lên quan sát, ánh mắt vừa thích thú vừa ngạc nhiên. Lão chưa từng thấy loại bánh này bao giờ. Sở Kình cầm một miếng bánh lên ăn thử. Rất mềm và mịn, vừa cho vào miệng đã tan, vị ngọt thấm đậm từ đầu lưỡi đến cuống họng. Sở Kình liền cho gọi đầu bếp lên thư phòng hỏi chuyện.
“Bánh này là ai đưa tới?”
“Bẩm vương gia, là một phụ bếp mới tới làm ra. Nô tài thấy rất ngon và đẹp mắt nên bảo hắn làm một cái bánh thật ngon dâng lên cho ngài thưởng thức.”
“Một phụ bếp mà có tay nghề tốt như vậy cơ à? Gọi hắn đến đây cho ta!”
“Vâng.”
Trong lúc chờ đợi Sở Kình không nhịn được lấy thêm một miếng bánh nữa cho vào miệng. Chẳng mấy chốc đĩa bánh đã hết sạch. Vừa lúc này thì có một người bước vào. Dáng người y nhỏ thó, yếu ớt nhưng rất nhanh nhẹn và hoạt bát. Y quỳ xuống khấu đầu kinh cẩn thưa:
“Bẩm vương gia, nô tài A Thành đã đến theo lệnh triệu kiến.”
“Ngươi chính là người đã làm ra chiếc bánh này?”
“Thưa vâng. Nô tài đã từng một thời gian đi khắp nơi học nghệ may mắn học được loại bánh nhiều lớp này. Nếu vương gia thích ngày nào nô tài cũng sẽ làm cho người.”
Sở Kình chồng cằm quan sát người tên A Thành kia một lúc. Tay y hơi run, mồ hôi chảy ướt tràn, xem ra là rất lo sợ, nhưng nhìn cách ăn nói và ánh mắt của y khi nhìn hắn có thể thấy người này... dã tâm cũng không nhỏ. Trên môi chợt nở một nụ cười nhẹ.
“Tay nghề tốt như ngươi làm phụ bếp thì phí phạm tài năng quá. Từ giờ ngươi sẽ trở thành đầu bếp của phủ ta. Bữa ăn của ta sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách. Ngươi nói ngươi học nghệ nhiều nơi, vậy đừng làm bản vương thất vọng.”
“Tạ ơn vương gia cất nhắc. Nô tài sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng của ngài.”
Lâm Thành dập đầu lần nữa. Trên môi khẽ nhếch lên một nụ cười.