Lâm Thành một bước lên mây, từ một phụ bếp nhỏ bé trở thành đầu bếp phụ trách bữa ăn cho Sở vương gia. Tất cả người làm trong phủ không ai là không nể sợ. Có người còn cho rằng Lâm Thành hối lộ hay cho vương gia điều kiện đặc biệt gì đấy mới được cất nhắc dễ dàng như vậy. Ngay cả Hoàng lão bá, người giới thiệu chiếc bánh nhiều lớp đặc biệt đến Sở vương cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi Lâm Thành trở mình, Sở Hàng Châu cũng được đổi vận vì là người giới thiệu cho Lâm Thành vào làm. Tam thiếu gia được dọn đến một tiểu viện nhỏ, tuy không bằng những tiểu viện của những vị thiếu gia khác nhưng cuộc sống rõ ràng đã tốt hơn. Lúc Sở Hàng Châu được gọi đến thư phòng gặp cha mình, hắn còn cảm thấy bản thân đang mơ.
“A Thành đã nói rất nhiều về con. Hắn nói là con đã cứu hắn và thuyết phục hắn về đây. Hắn còn nói con rất có tiềm năng về y thuật, muốn xin ta cho con một cơ hội thể hiện.” Sở Kình nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Ta có xem qua thành tích học tập của con, xác thực cũng không tệ. Nếu con đã có tiêm năng y thuật như vậy thế thì vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp để con Hòa thái y học nghệ một tháng.”
Sở Hàng Châu sửng sốt một hồi lâu, cảm thấy không tin nổi vào tai mình. Hắn cuối cùng cũng được cha nhìn nhận rồi sao? Đều là Lâm Thành giúp hắn.
“Cảm ơn cha. Con nhất định sẽ cố gắng.”
Lúc trước khi còn ở trong căn phòng tồi tàn, Sở Hàng Châu chia cho Lâm Thành ở chung, bây giờ bản thân Lâm Thành đã được phân cho một căn phòng rộng rãi và sạch sẽ hơn so với phòng của những người làm công khác trong phủ, chế độ đãi ngộ cũng ưu ái hơn. Mỗi ngày Lâm Thành đều dậy rất sớm chuẩn bị điểm tâm cho vương gia. Sau một thời gian khá dài làm đầu bếp ở cổ đại, Lâm Thành đã gần như nắm được toàn bộ phong cách nấu cũng như sở thích ăn uống của những người ở thời đại này. Hắn kết hợp cách nấu hiện đại của mình vào các món ăn truyền thống biến đổi nó trở nên đặc biệt hơn. Mỗi ngày thực đơn của hắn dành cho Sở vương đều khác nhau, khiến cho lão rất thích thú càng cho hắn thêm nhiều quyền lợi. Lâm Thành lấy cớ muốn làm cho bữa ăn của vương gia phong phú hơn nên muốn tự mình đi chợ. Sở Kình phất tay đồng ý ngay.
“Đệ... Hóa ra đệ nấu ăn giỏi như vậy, ta không biết. Nhưng sao ngay từ đầu đệ không bộc lộ ra?”
“Bởi vì đệ không thích.” Lâm Thành lạnh nhạt trả lời. Hắn không muốn đem năng lực của mình phục vụ cho một kẻ như Sở Kình, nhưng tình huống hiện tại hắn không thể không làm vậy.
“Thế tại sao bây giờ lại thay đổi?”
“Vì đệ muốn gặp A Nguyên.”
Sở Hàng Châu sững người nhìn Lâm Thành. Vì muốn gặp người tên A Nguyên kia mà tự mình tiếp cận Sở vương, được chính Sở vương cho phép ra khỏi phủ. Nhưng không phải những kẻ bắt cóc Lâm Thành vẫn có thể lởn vởn bên ngoài hay sao? Sở Hàng Châu nhìn Lâm Thành rất lâu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
“A Thành, có phải người mà cha vẫn luôn tìm bắt về... là đệ phải không?”
Lâm Thành quay lại nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười đáp:
“Châu ca cuối cùng cũng nhận ra rồi à?”
Sở Hàng Châu nhíu mày. Quá nhiều thứ trùng hợp khiến hắn cảm thấy nghi ngờ. Lục Hoành huy động quân lính lục soát khắp phủ Hoan Châu cũng không tìm thấy người. Cùng lúc đó Lâm Thành bị một nhóm người bắt cóc đưa đến Nghiên Hương Lầu rồi sau đó được hắn cứu đem về phủ. Xét về khả năng của Lục Hoành không thể không tìm ra được người, trừ khi... kẻ đó chính là Lâm Thành. Ai lại dám nghĩ rằng kẻ mà mình đang tìm lại trốn ngay dưới mắt mình kia chứ.
“Vậy mà đệ còn dám đến gặp phụ thân, đệ không sợ chết à?”
Lâm Thành hơi ngạc nhiên: “Huynh lo lắng cho đệ sao?”
“Tuy ta tiếp xúc với phụ thân không nhiều nhưng cũng không ngu ngốc đến mức không biết ông ấy là người như thế nào. Ông ấy bắt cóc đệ, lại còn cho đệ uống xuân dược, muốn hủy hoại cuộc đời cũng như thanh danh của đệ, đó là điều ta không thể bỏ qua. Cho dù có là con của ông ấy ta cũng sẽ không ủng hộ ông ấy đâu. Huống chi... ông ấy đã bao giờ xem ta là con chứ. Lần này chẳng qua là vì đệ...”
Lâm Thành im lặng không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi vui mừng. Sở Hàng Châu quả không phụ sự kỳ vọng của hắn. Lúc quyết định để Sở Kình biết đến sự tồn tại của mình, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện có thể Sở Hàng Châu sẽ phát hiện ra thân phận của hắn. Ở chung với nhau đã một thời gian, phát hiện ra chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng hắn đặt cược niềm tin vào con người này, tin rằng y sẽ không bán đứng hắn.
“Vậy... thân phận thực sự của đệ là thế nào vậy? Người tên A Nguyên kia...”
“Đệ không nói dối huynh. Đệ quả thực là một đầu bếp, chỉ là... quan hệ giữa đệ và A Nguyên không phải bình thường. Huynh biết Thành vương gia chứ? Người tên A Nguyên mà đệ nhắc đến chính là hắn.”
Vai Sở Hàng Châu bất giác run lên.
“Ý đệ người đó là Tần Thượng Nguyên?”
Lâm Thành gật đầu. Sở Hàng Châu bàng hoàng ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đấy. Danh tiếng của Thành vương gia hắn dĩ nhiên đã biết, hắn cũng biết phụ thân không thích vị Thành vương này. Người đã đâm chết cháu ruột của mình, sao có thể thích được chứ. Nhưng mấy năm gần đây phụ thân vẫn luôn im hơi lặng tiếng, sao bây giờ lại ra tay mạnh như vậy. Nghe Nhậm Vũ nói Thành vương bị thương suýt mất mạng.
“Đệ giúp huynh cũng là muốn huynh giúp đỡ đệ. Châu ca, muốn giúp đệ không?”
Sở Hàng Châu có thể nhìn ra ý định của Lâm Thành. Không ngần ngại nói hết toàn bộ với hắn, cho hắn cơ hội để trở thành thiếu gia thực sự của Sở vương phủ, bản thân cũng tiếp cận gần hơn với Sở vương, nhất định là mục đích không chỉ đơn giản là muốn ra khỏi phủ.
“Đệ muốn lấy thông tin mật từ phụ thân ta?”
“Đúng vậy. Bên phía A Nguyên cũng có một mạng lưới thông tin rộng lớn nhưng lại không thăm dò được việc Sở vương muốn bắt đệ, rốt cuộc đã khiến A Nguyên bị thương nặng như thế. Đệ muốn chiếm được lòng tin của Sở vương, giúp huynh ấy do thám thông tin cũng như nắm được những thông tin có thể là điểm yếu của y.”
Sở Hàng Châu lặng lẽ nuốt nước bọt. Hắn biết Lâm Thành là người liều lĩnh nhưng không ngờ lại có thể liều lĩnh như vậy. Trong lòng dâng lên cảm giác vừa nể phục vừa ghen tị.
“Được rồi. Hiện tại ta với đệ đã là người cùng chung một con thuyền rồi. Đệ lộ ra thì ta cũng khó sống. Ta dĩ nhiên là theo đệ thôi.”
Lâm Thành bật cười. “Vậy đệ phải xin lỗi vì lỡ kéo huynh cùng lên thuyền rồi. Số phận của đệ cũng là nhờ vào huynh đấy.”
Hai người họ nhìn nhau rồi cùng bật cười. Đột nhiên vẻ mặt của Sở Hàng Châu trở nên rất nghiêm túc. Hắn nói:
“Tuy rằng cha đã cất nhắc đệ lên làm đầu bếp nấu riêng cho cha nhưng không có nghĩa là cha đã hoàn toàn tin tưởng đệ. Nếu đệ định ra ngoài vẫn nên cẩn trọng một chút.”
“Đệ hiểu. Huynh yên tâm.”
...***...
Để tạo lòng tin với Sở vương, thời gian đầu khi đi ra ngoài Lâm Thành rất chăm chỉ nghiêm túc lượn chợ, tìm những nguyên liệu nấu ăn ngon và lạ. Môt phần hắn đem về, một phần nhờ người của Nhậm Vũ kín đáo cất đi.
Lâm Thành và Sở Hàng Châu không ra ngoài cùng lúc. Để thuận tiện cho việc gặp lại Lâm Thành, Sở Hàng Châu đã đến bàn trước với Nhậm Vũ tìm cách đổi qua một địa điểm gặp nhau khác thuận lợi trên con đường đi của Lâm Thành. Và trong khoảng thòi gian đầu bọn họ nhất định không được tiếp xúc với Lâm Thành. Nhậm Vũ kín đáo phát hiện trong mấy lần Lâm Thành ra ngoài phủ luôn có một hai người bám theo sau.
Mọi chuyện cứ như vậy tiến hành thuận lợi gần một tuần liền, khi bên Sở phủ không còn cử người đi theo Lâm Thành nữa thì hành trình thường ngày của Lâm Thành đột ngột thay đổi. Trạm thông tin của Dương Kỳ Ngọc lần này là một cửa hàng bán thịt thú rừng, đều là những nguyên liệu giá đắt đỏ. Lâm Thành rất tự nhiên đi thẳng vào bên trong cửa hàng, theo người làm đi lên trên lầu và được hướng dẫn bước vào trong một căn phòng khác.
Lâm Thành rất hồi hộp và vui mừng. Để đi đến bước này hắn đã vất vả kìm nén mất bao lâu. Hắn hít sâu một hơi rồi mở cửa bước vào bên trong.
Trong phòng khá tối, chỉ có vài ngọn nến nhỏ được thắp lên xung quanh phòng. Đứng gần cửa sổ hắn thấy có một người mặc hắc y đứng quay lưng về phía cửa. Hắn không thấy được diện mạo của người đó nhưng cái dáng vẻ quen thuộc đó vẫn khiến hắn không khỏi kích động mà bật khóc.
“A Thành.”