"Mời hai vị."
Người của thương hội đưa hai người đến ghế lô.
Bạch Cửu đi vào, đưa mắt đánh giá khắp nơi.
Nó nhìn xuống khán phòng lớn, nơi tổ chức buổi đấu giá mà cảm thán không thôi.
Nơi thương hội an bài cho nó và Bạch Dữ là một gian ghế lô riêng biệt, nằm ở tầng ba của khán phòng.
Từ nơi này có thể nhìn tổng quát toàn bộ khán phòng.
Tuy không thể nhìn đến những ghế lô riêng biệt giống vậy, nhưng đại sảnh bên dưới lại nhìn được rất rõ.
"Muốn ngồi ở đây, nếu không phải người có địa vị thì cũng là kẻ vung tiền như rác đúng không?"
Bạch Cửu phun tào.
Bạch Dữ cười nhẹ, kéo nó ngồi xuống cái ghế trong phòng.
Bạch Cửu rất là thản nhiên mà ngồi trên đùi hắn, vươn tay bốc chùm linh quả trên bàn nhỏ bên cạnh.
Bạch Dữ cũng không bảo nó xuống, bản thân lại cầm lên một quyển trục đặt ở trên bàn, mở ra xem.
Bạch Cửu ghé đầu lại nhìn.
"Cái này là danh sách vật phẩm đấu giá hôm nay sao?"
Nó tròn mắt hỏi.
Thương hội làm đến được vẹn toàn a.
Bạch Dữ gật đầu, nhìn xem một hồi cũng không thấy thứ gì thú vị nên hắn đóng lại.
Nhưng một cái tay nhỏ nhắn đã đè lên.
Hắn nhìn tiểu chuột, ý hỏi.
"Cái này.
Ta muốn cái này."
Tiểu chuột chỉ vào một vật phẩm trên quyển trục, khẳng định nói.
Bạch Dữ nhìn theo.
Thứ nó chỉ là một khúc gỗ, nhìn khô cằn, xấu xí, tên là Mộc Đằng Tâm.
Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Hai người lại đợi thêm chừng nữa khắc thì buổi đấu giá cũng bắt đầu.
"Chào mừng các vị đến với buổi đấu giá hôm nay của Hoàng Long thương hội.
Tiểu nhân tên tuổi chắc các vị cũng không muốn nghe đâu.
Vậy nên, chúng ta đến với vật phẩm đầu tiên thôi."
Lúc này, người chủ trì của phòng đấu giá cũng lên đài, không chút rường rà mà đưa lên vật phẩm đấu giá.
"Vật phẩm đầu tiên, đan dược cấp sáu thượng phẩm Linh Nguyên Đan.
Nó có tác dụng hồi phục nguyên khí cho tu sĩ ngay tức thời, khiến tu sĩ trở lại trạng thái đỉnh phong, không hề có tác dụng phụ.
Giá khởi điểm một vạn tinh thạch hạ phẩm, mỗi lần ra giá không thấp hơn năm ngàn."
"Một vạn năm ngàn."
"Hai vạn."
"Ba vạn."
Người chủ trì vừa dứt lời là cả phòng đấu giá đã ồn ào lên.
Bạch Cửu nhìn cột giá đang lấy tốc độ khó tin mà leo lên, đôi hắc diệu thạch tròn xoe lên.
"Năm vạn."
"Bảy vạn."
Theo âm thanh này rơi xuống, tiếng hô giá trong phòng cũng rút bớt đi.
Bởi vì giá cả này đã vượt quá giá trị của viên đan dược kia rồi.
Người hô giá ngồi bên trong một ghế lô bên dưới họ, cũng không biết địa vị ra sao.
Đan dược cấp sáu tuy không phải rau cải trắng, nhưng cũng không phải khó kiếm.
Ở hiệp hội luyện đan sư cũng có thể mua được.
Tuy nhiên, mỗi lần nó ra đều sẽ bị mấy tông môn cướp đoạt, rất khó có cơ hội rơi vào tay tán tu.
Rất nhanh, Linh Nguyên Đan đã được bán ra với giá tám vạn.
Sau Linh Nguyên Đan, những món sau cũng không có được nhiệt độ như nó.
Nhưng chúng vẫn được người ta tranh mua hết.
Bạch Cửu nhàm chán dựa vào ngực nam nhân nhìn xem.
"Võ kỹ thân pháp Huyền cấp cao giai..."
"Linh thảo cấp sáu Huyết Mộc Đằng..."
Đều là những thứ khiến người ta không thể bỏ qua.
Nhưng cho đến lúc này, các tông môn tọa trấn nơi này cũng chưa có ai lên tiếng.
Tất cả đều im lặng chờ đợi.
"Linh thảo cấp sáu Mộc Đằng Tâm, ngàn năm mới sinh ra, lại thêm ngàn năm mới lớn được một tấc.
Hiện tại nó được chín tấc, đỉnh phong cấp sáu.
Giá khởi điểm một vạn tinh thạch hạ phẩm, mỗi lần trả giá không thấp hơn năm ngàn."
Người chủ trì lớn giọng hô.
Bạch Cửu cũng ngồi bật dậy.
Nhưng lạ chính là, sau khi người chủ trì dứt lời thì cả khán phòng đều không có người hô giá.
Đợi chừng mười tức sau mới có người hô lên.
"Hai vạn."
Sau đó cũng không có người lại hô nữa.
Mà bên trong ghế lô vang lên tiếng trả giá...
"Thiếu gia, ngài mua cái này làm gì?"
Thư đồng của Hạ Thiên nóng ruột hỏi.
Hạ Thiên - Nhị thiếu gia của Hồng Hạc Sơn Trang, một thế lực nhị lưu của Đông Thần đại lục, chỉ nằm sau bốn tông môn lớn, cũng khá có tiếng tâm.
Lần này Hạ Thiên đến đây, mục đích tuy không phải những thứ này, có lẽ cũng không cần dùng đến tinh thạch, nhưng cũng không thể phá của như thế a.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện thừa thãi."
Hạ Thiên đứng đắn nói.
Thư đồng bĩu môi, nhưng cũng không dám nói nữa.
Bạch Cửu không rõ nguyên nhân tại sao không có nhiều người tranh giành Mộc Đằng Tâm, nhưng như vậy cũng tốt.
"Ba vạn."
Nó thử hô giá.
Âm thanh của nó phát ra từ ghế lô hạng nhất khiến đám người bên dưới hơi xôn xao lên.
Thư đồng của Hạ Thiên thấy có người hô giá thì mừng rỡ, lắc đầu với hắn.
Hạ Thiên cũng theo, không hô giá nữa.
Đơn giản là vì đối phương ngồi ở ghế lô hạng nhất, cũng không cần đắc tội làm gì.
Mà hắn cũng không cần Mộc Đằng Tâm.
"Ba vạn lần một."
Người chủ trì gặp nguy không loạn, đợi đủ lâu vẫn không có ai hô giá thì bắt đầu đếm.
"Ba vạn lần hai."
"Ba vạn lần ba.
Chúc mùng vị khách quý ở ghế lô số một."
Bạch Cửu cười thật tươi.
Nó không ngờ lại dễ dàng đoạt lấy Mộc Đằng Tâm như vậy.
Có lẽ do đám người ở đây không biết giá trị thật của nó đi.
Nhưng cũng không sao, nó vui vẻ.
Bạch Dữ thấy nó vui thì cười nhẹ theo.
Sau Mộc Đằng Tâm lại tiếp tục ra thêm mấy món vật phẩm nữa, nhiệt độ cũng không vì nó mà bị ảnh hưởng.
"Tiếp theo, công pháp thiên cấp sơ giai Trì Vũ Thiên Tâm Công."
Người chủ trì vừa hô lên, cả khán phòng đã bùng nổ.
Ai nấy đôi mắt đều sáng rực nhìn quyển trực trên vải đỏ.
Nêu không phải biết rằng không thể cướp được, có khi họ đã xông lên rồi.
"Giá khởi điểm một viên tinh thạch cực phẩm, các vị có thể tùy ý hô giá."
Người chủ trì cũng không để họ đợi lâu, nhanh chóng định giá.
Hai chữ cực phẩm kia đập vào tai đám người, cũng không ngăn được tiếng hô trả giá phía sau.
Rất nhanh, giá cả của quyển trục đã tăng lên một cách nhanh chóng, khiến người chóng mặt.
Bạch Cửu hí hửng nhìn xem người người tranh cướp thứ mà nó xem như rác.
Bạch Dữ nhìn nó không ngừng nhét linh quả vào miệng mà tức cười.
"Ngon không?"
Hắn bỗng nhiên hỏi.
Bạch Cửu mới nghe thì đần ra một chút, sau đó cũng nhận ra hắn đang hỏi gì.
Nó quay đầu cười với hắn, còn đưa tay nhét một trái linh quả vào miệng hắn.
"Ngon không?"
Nó hỏi ngược lại.
Bạch Dữ nhìn đôi mắt giảo hoạt của nó mà bật cười.
Lúc này, giá cả của quyển công pháp thiên cấp kia đã tăng lên với cái giá không tưởng, một ngàn cực phẩm tinh thạch.
Tinh thạch cực phẩm thật sự không phải rau cải trắng.
Nhưng đối với những tông môn lớn thì nó cũng không thiếu.
Lúc này chỉ có bốn tông môn và một số thế lực nhị lưu đang hô giá.
Trong đại sảnh trung tâm đã không còn ai lên tiếng.
Người ta đòi là tinh thạch cực phẩm, họ làm gì có nhiều mà đưa ra.
"Một ngàn hai trăm."
Một giọng nói thánh thót vang lên bên trong ghế lô bên cạnh Bạch Cửu hai người.
Bạch Cửu trợn mắt lên, sau đó bĩu môi không vui.
Bạch Dữ nhìn đôi môi nhỏ của nó mà bật cười, đưa tay kéo đầu nó lại gặm lên một cái thật mạnh.
"Ui!"
Bạch Cửu bị đau, hô nhẹ một tiếng.
"Có vị chua chua."
Bạch Dữ li3m nhẹ môi mình, trêu chọc nó.
Bạch Cửu bị hắn làm cho ngốc.
Sau đó...
Bạch Dữ cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ của nó, cũng để yên cho nó gặm lại..