Sau khi Hàn Tuyết hô lên một tiếng kia thì thân phận của nàng cũng bị bại lộ.
Nhưng đám người không rảnh hàn huyên khách sáo, ngay lập tức có người hô giá.
"Một ngàn năm trăm."
Cũng là một âm thanh mềm mại, nhưng không lạnh như của Hàn Tuyết.
Lạc Tố Tâm hơi hơi giương cầm nhìn về phía ghế lô của Hàn Tuyết.
"Một ngàn sáu trăm."
Tống Kỳ của Mảng Sa Tông cũng lên tiếng.
"Mảng Sa Tông nghèo như vậy, chỉ thêm có một trăm?"
Lạc Tố Tâm cười nhạo nói.
"Hừ!"
Tống Kỳ lạnh thanh.
"Có người còn chưa ra giá đâu?"
Hắn mỉa mai nói.
Ai cũng biết là hắn đang nói người nào.
Đám người chỉ trộm cười chứ không dám biểu lộ ra ngoài.
"Người ta cũng khổ tâm lắm, ngươi không cần xát muối vào vết thương như vậy a."
Nhưng có người lại không sợ.
Lạc Tố Tâm che miệng cười khúc khích.
La Hầu tay nắm chặt đến kêu răng rắc, nhưng cũng không lên tiếng.
"Tông chủ, thật sự không đoạt về sao?"
Vị trưởng lão đi theo ông ta đến đây phẫn hận nói.
La Hầu liếc gã một cái, cũng không nói gì, chỉ có vẻ mặt xấu hơn thôi.
Bạch Cửu sau khi trả thù nam nhân cắn nó xong, tiếp tục hí hửng ngồi nghe đám người đấu đá với nhau.
Bạch Dữ buồn cười nhìn nó, tay nhéo nhéo cái eo nhỏ của nó.
Nếu không phải lúc này không thích hợp, đảm bảo hắn sẽ đè nó ra mà lăn lộn đến mềm nhũn mới thôi.
Giá cả của quyển công pháp thiên cấp kia vẫn không ngừng leo lên với tốc độ chóng mặt, khiến người líu lưỡi.
Không bao lâu, nó đã đạt tới năm ngàn cực phẩm linh thạch.
Số lượng này không hề nhỏ chút nào cả.
Thật sự mà nói, công pháp thiên cấp khó cầu.
Đông Thần đại lục đã bao lâu rồi không có? Cũng chẳng ai biết hiện tại có bao nhiêu quyển công pháp thiên cấp trong đại lục, nhưng chắc chắn không nhiều hơn năm ngón tay.
"Tống huynh, ngươi còn có thể theo được bao nhiêu? Sao không để dành mà tóm lấy Huyết San Hô a?"
Lạc Tố Tâm đá xéo hắn.
"Mảng Sa Tông ta cũng không phải Hải Thần Tông, công pháp thiên cấp trấn tông, ta nhất định sẽ theo đến cùng."
Tống Kỳ khi nói cũng không quên móc Hải Thần Tông một cái.
"Năm ngàn năm trăm."
Hàn Tuyết lại gọn gàng dứt khoát mà tăng giá.
Một lúc lên năm trăm, đúng là tài đại khí thô.
Cái giá này khiến cho Lạc Tố Tâm và Tống Kỳ nhíu mày.
Xem ra Cổ Thiên Điện nhất định phải giành cho được.
Cực phẩm tinh thạch thật sự không phải rau cải trắng a.
Lạc Tố Tâm không hiểu, Cổ Thiên Điện cũng không có dựa hẳn vào công pháp, sao họ chấp nhất như vậy làm gì?
Không chỉ có mình nàng không hiểu, nhưng người ta cứ nhất mực tăng giá, họ chỉ dành theo tới.
Cứ như thế, quyển công pháp kia lại tăng thêm hai ngàn cực phẩm tinh thạch.
Bạch Cửu ngồi đếm đếm ngón tay, tính xem bảy ngàn cực phẩm tinh có thể cho ra bao nhiêu hạ phẩm tinh.
Kết quả...!Nó đếm đến choáng váng mặt mày.
Nhưng mà họ cũng có thiếu hạ phẩm tinh đâu nhỉ?
Bạch Dữ tức cười nhìn nó.
Kết quả cuối cùng, cuốn công pháp kia rơi vào tay Cổ Thiên Điện.
Giá cả của nó đã lên tới chín ngàn cực phẩm tinh.
Hai tông kia hận đến nghiến răng.
Nhưng buổi đấu giá vẫn chưa có kết thúc.
Tiếp đến, chính là khối hàn ngọc trăm vạn năm mà Bạch Dữ cắt từ cái giường của họ.
Khối hàn ngọc này to bằng nắm tay, vừa tiếp xúc với không khí đã tỏ ra sương khói lạnh thấu xương.
Đám người nhìn mà thèm muốn.
Nhưng hiển nhiên, họ cũng không có cơ chạm đến nó.
Mà cho dù cướp được, có mang được nó yên lành rời đi hay không lại là chuyện khác.
"Khối hàn ngọc trên trăm vạn năm này sẽ dùng hình thức vật đổi vật để bán ra.
Nhưng đối phương ưu tiên dùng Tiêm Nha Cốt Đằng để đổi.
Hoặc giả là tin tức về nơi tọa lạc của nó, thì có thể thêm một món vật phẩm khác giá thấp hơn, đến đổi lấy khối hàn ngọc này."
Người chủ trì dù khi đưa ra tin tức về nó thì cũng đã nói sơ qua chuyện này, nhưng lúc này hắn vẫn nhắc lại.
"Nếu vẫn không có thì sao?"
Một tu sĩ trong khán phòng đấu giá lên tiếng hỏi.
"Vậy thì đến dùng hình thức vật đổi vật để quyết định nó sẽ thuộc về ai.
Đương nhiên, đối phương là người quyết định."
Ý tứ chính là, nếu người bán không đồng ý, thì khối hàn ngọc này sẽ được bảo lưu lại.
"Trước hỏi, có ai có hoặc là tin tức của Tiêm Nha Cốt Đằng hay không?"
Người chủ trì lớn thanh hỏi.
Hạ Thiên ngồi trong ghế lô đã rất kích động, nhưng hắn vẫn im lặng ngồi đó.
Ai biết được sẽ có người nào đó có nó thì sao? Đợi thêm một chút cũng không chết ai cả.
Cứ như thế, cả khán phòng im ắng gần trăm tức.
"Không ai có sao?"
Người chủ trì hỏi lại lần nữa.
"Ta có tin tức về nó."
Hạ Thiên cuối cùng cũng không chờ được nữa, lên tiếng.
"Ta có thể đưa thêm một cây Thất Tâm Liên cấp bảy trung kỳ."
Hắn nói thêm.
Bạch Cửu nghe thì càng thêm kinh hỷ.
Chưa nói Tiêm Nha Cốt Đằng, nó cũng cần Thất Tâm Liên.
Người chủ trì hơi hơi nghiêng người một chút.
"Đối phương đã đồng ý.
Nếu tin tức là chính xác thì khối hàn ngọc này sẽ thuộc về quý khách.
Sau buổi đấu giá này, quý khách có thể đến phía trong bàn giao chuyện này.
Chúng ta đến món vật phẩm cuối cùng."
Người chủ trì dưới sự chăm chú của đám người, nói ra kết quả của lần đấu giá này.
Đám người tiếc nuối không thôi.
Còn Hạ Thiên thì vui vẻ muốn chết.
Nhưng sự chú ý của đám người cũng nhanh chóng chuyển dời, khi Huyết San Hô được mang lên.
"Huyết San Hô Hải Thần Tông chúng ta định rồi.
Nếu các người muốn cùng Hải Thần Tông làm địch thì cứ việc tham gia đấu giá."
Âm thanh của La Hầu nổ tung cả khán phòng.
Nhiều người không chịu được uy áp mà ôm ngực, trong lòng thầm mắng vô liêm sĩ.
Nhưng rất nhanh, uy áp đã bị đánh tan.
Là cường giả của thương hội ra tay.
"Nếu còn làm loạn buổi đấu giá, chúng ta chỉ đành mời Hải Thần Tông nhân rời khỏi đây."
Âm thanh này vang lên, đi kèm với nó uy áp mạnh mẽ hơn, nhưng chực chỉ ghế lô của La Hầu.
"Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Tuy không nói nữa nhưng uy hiếp trong lời nói trước đó vẫn nguyên vẹn.
Có điều, không phải ai cũng sợ Hải Thần Tông.
"Chỉ là một cây san hô.
Sắp tới là sinh thần của sư phụ, ta lấy về làm quà tặng cho người, trưng bày trong phòng chơi chơi."
Lạc Tố Tâm cười nhạo thanh.
Trong khán phòng cũng có vài âm thanh khúc khít vang lên.
Mặt già của La Hầu khó coi vô cùng.
"Huyết San Hô lấy hình thức vật đổi vật để bán ra.
Ưu tiên công pháp địa giai, đan dược từ lục cấp trở lên.
Không nhận thảo dược, trừ những thứ có thể tăng lên tu vi hoặc tinh thần lực.
Các vị có thể trả giá rồi."
Người chủ trì nói hết những yêu cầu của người bán ra, sau đó im lặng đợi đám người trả giá.
Công pháp địa giai? Đảm bảo không có ai đem ra rồi.
Đan dược...
"Một viên Luyện Hư Đan thất cấp sơ kỳ."
Lạc Tố Tâm lên tiếng trước.
"Linh Tâm Đan cấp bảy trung kỳ."
Hàn Tuyết đạm thanh nói.
"Hai viên Hóa Cảnh Đan thất cấp trung kỳ."
Tống Kỳ cũng không kém cạnh.
Ba người, người sau so với người trước càng thêm nặng ký.
Luyện Hư Đan tên như ý nghĩa, có thể giúp tu sĩ dễ dàng vượt qua cảnh giới hóa thần, bước vào Luyện Hư kỳ.
Linh Tâm Đan, đan dược có thể xua tan tâm ma, là thứ chỉ có ở Cổ Thiên Điện, bình thường chẳng bao giờ mang ra ngoài.
Hóa Cảnh Đan, người dùng nó có thể được một cơ hội nhìn trộm pháp tắc thiên địa, hỗ trợ cho việc đột phá Hợp Thể kỳ.
......................................................................