Bạch Cửu đỡ lấy Bạch Dữ rời đi cốt hải, thật có xúc động muốn đánh mông hắn, còn có trở lại đánh nhau với lão già Tề Minh kia.
Nó vốn đã ngờ ngợ cái chuyện kéo chậm thời gian này sẽ không đơn giản, nhưng nhìn đến nam nhân trong lòng nó sắc mặt tái nhợt, giống như sắp chết đến nơi, Bạch Cửu cảm thấy rất tức giận.
Nào có cái gì đơn giản?
Bạch Dữ cũng không phải tiên nhân.
Hắn chỉ mới lỉnh ngộ được pháp tắc thời gian.
Ở trong mười năm này, hắn tuy vẫn thường dùng nó để kéo dài thời gian cảm ngộ của mình ra, nhưng nó khác với việc tạo lập một không gian riêng biệt.
Liều lĩnh như vậy cũng vì nó...!Tiểu chuột cảm thấy rất đau lòng.
"Ai mượn ngươi cố quá!"
Tiểu chuột biệt nữu lầm bầm.
Nam nhân đang nhập định cũng bị nó chọc cười.
"Ngươi còn cười!"
Tiểu chuột ngây ngẩn, sau đó bĩu môi nói.
"Lại đây."
Bạch Dữ gọi nó.
Tiểu chuột nhìn hắn, tự nhiên có chút dự cảm chẳng lành.
Dù vậy, nó vẫn là đi tới.
Bộp!
Tiểu chuột bị hắn kéo, nằm gọi trong lòng nam nhân, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
"Ui...!Đau quá..."
Bạch Cửu chỉ kịp nhìn đến trời đất xoay chuyển, cái mông đã bị người đánh.
Nó nước mắt lưng tròng ủy khuất hô lên.
"Ai cho ngươi tự ý chủ trương?"
Bạch Dữ vừa đánh vừa hỏi.
Bạch Cửu bĩu môi.
Nếu ngươi không đồng ý, làm sao mà ta làm được.
Nhưng nó không dám nói a...!Tội nghiệp cái mông của nó.
Bạch Dữ đương nhiên hiểu.
Nhưng cũng là nó ra chủ ý xấu, cũng nó thuyết phục hắn, đáng đánh đòn.
Càng lớn thì gan càng to ra, miệng mồm cũng nhanh nhẩu hơn.
Là do hắn dạy quá tốt, hay do nó vốn như vậy? Tiểu chút chít ngây thơ, ngốc nghếch của hắn đâu rồi?
Bạch Cửu bị hắn đánh đến mông cũng nở hoa, khóc chít chít không thôi.
Bạch Dữ nhìn mà chỉ muốn lại đánh cho vài cái nữa.
Dù biết chỉ là đau nhất thời thôi, nhưng cũng đau lắm đó...
Bạch Cửu sau khi bị đánh, tiếp tục bị nam nhân đặt trên giường dày vò mà thương cảm cho mình.
Bạch Dữ giống như muốn đòi lại mười năm không được ăn thịt chuột, vậy mà lập kết giới, kéo chậm thời gian đến ăn bữa tiệc lớn.
"Ư ư ư..."
Tiểu chuột chỉ có biết nằm rên ư ử, thừa nhận con rồng d.âm đãng kia cầu hoan không có tiết chế.
Chỉ có mong mình không chết trên người hắn, chứ không sao cản được.
Bốp!
"Nhấc mông lên nào."
Nam nhân đánh đến nghiện, vậy mà còn đánh nó nữa.
"Ư...!Đau...!Dữ Dữ...!Ha...!Đừng đánh..."
Tiểu chuột vừa nhấc mông thật cao, vừa đáng thương rên rỉ nói.
"Vậy ráng mà kẹp chặt vào."
Bạch Dữ vừa đỉnh hông vừa bốp mạnh cái mông tròn, không chỗ nào có thịt, chỉ có nơi này có của nó, tà ác biến thái nói.
"Ư...!Hư..."
Tiểu chuột d.âm đãng theo bản năng mà thít chặt miệng dưới ướt át, rước lấy k1ch thích càng lớn hơn thì tiếng rên rỉ lại càng thêm ngọt ngào.
"Căng...!Ư..."
Cái bụng nhỏ đã tròn quay lên, mà nam nhân vẫn không tha cho nó.
"Chịu...!Không nổi...!Ư...!Sẽ ngộp...!Tiểu long...!Ư..."
Bạch Cửu bị nam nhân lật lại, muốn tiếp tục một vòng mới.
Nó hô hô nhỏ giọng cầu xin.
Nam nhân trầm thấp cười, nhưng vẫn đặt nó đến trên bụng, cự long thẳng tắp chui vào, hại tiểu chuột mềm người ngã rạp xuống.
Nhưng nam nhân lại không có động.
Tiểu chuột mệt mỏi bất kham ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
"Không mệt nữa?"
Vừa nói vừa đỉnh nhẹ hông một cái.
"Mệt...!Dữ Dữ..."
Tiểu chuột lập tức nói ngay, hai tay ôm cổ hắn mềm mại kêu.
Chẳng mấy chốc nó đã nằm trên người nam nhân hô hô ngủ.
Động tĩnh trong phòng cũng im lại.
Tính toán thời gian, hai người chỉ mới ở trong phòng có mấy canh giờ.
Nhưng thực chất Bạch Cửu đã bị hắn làm tận mấy ngày, không mệt mới lạ.
Chưa kể là...!Bây giờ dù hắn có thúc dục quá trình song tu thì yêu đan của Bạch Cửu cũng không chịu động đậy.
Tất nhiên, không phải liên kết song tu có vấn đề, mà là cơ thể Bạch Cửu không chịu tiếp nhận.
Nó bài xích quá trình chuyển hoán nhi nữ của hắn thành nguyên lực, cứ muốn như vậy mà giữ nó trong bụng tiểu chuột.
Bạch Dữ có chút cảm thấy ngờ vực khi nhìn cái bụng của tiểu chuột.
Dù không có quá trình song tu, nhưng nhi nữ của hắn vẫn bị nó hấp thu, dần dần xẹp xuống.
Chỉ là quá trình này lâu, còn không có chuyển hoán cho hắn chút nào, đều là một mình nó hưởng.
Nhưng ai hưởng thì không biết? Tu vi của Bạch Cửu cũng không có tăng lên.
Tuy nói Độ Kiếp Kỳ không phải dựa vào nguyên lực để lên cấp, nhưng nguyên lực vẫn là căn nguyên của họ, nó cũng phải đầy thì họ mới có thể tăng cấp.
Bạch Cửu trong mười năm này cũng có tăng lên, đến đây cũng đã là Yêu Vương cấp một hậu kỳ.
Nếu dùng thời gian thực, nó so với hắn còn nhanh hơn tăng lên tu vi.
Tóm lại, dù Bạch Dữ có nhiều hơn nghi hoặc thì hắn cũng tìm không tới căn nguyên.
Nghĩ mãi cũng chẳng được gì, hắn ôm tiểu chuột tiến hành nhập định.
...
Bạch Dữ sau khi giúp Tề Minh thiết lập thời gian kéo chậm mười lần, bản thân cũng bắt đầu hồi phục lại.
Có như thế, họ mới sớm mau chóng trở về Bắc Thần.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Đông Ninh sau khi rời khỏi bí cảnh thì chạy đến biệt viện của Bạch Dữ để tìm Bạch Cửu.
Thế nhưng hắn vẫn không nhìn thấy người.
Thực chất là do Bạch Cửu không muốn gặp hắn.
Nhưng có nhiều lúc, bản thân mỗi người cũng không thể quyết định được mỗi ngày mình sẽ gặp ai.
Bạch Cửu và Đông Ninh xem như cũng có tình sư đồ.
Vậy nên...!Họ vẫn là gặp nhau.
Nhưng nguyên cớ nào khiến cho họ gặp nhau đâu?
Là khi Đông gia gia bị người ta ngộ sát.
Đối phương sau khi giết người xong, không những không tỏ ra hối lỗi, còn khinh thường Đông gia gia làm bẩn kiếm của hắn.
Đông Ninh tràn ngập đau thương và giận dữ cùng gã đánh lên.
Đương nhiên, kẻ kia không thể đánh lại Đông Ninh, còn bị hắn giết ngược, báo thù cho Đông gia gia.
Nếu mọi chuyện chỉ như vậy thôi thì cũng không có gì để nói.
Dù sao mạng đổi mạng, không ai nợ ai.
Đông Ninh cũng không muốn ôm hận mà tính đến trên đầu gia quyến của gã ta.
Nhưng người ta lại không có nghĩ vậy.
Đối phương có lai lịch lớn, có căn cơ, có bệ đỡ hơn Đông Ninh.
Thân cô thế cô, Đông Ninh chẳng chút kỳ lạ mà bị thế gia kia lấy thế đè người, muốn hắn trả mạng cho kẻ đã bị hắn giết.
May mắn thay, hai phu thê Bạch Mặc nhìn thấy hắn, ra tay cứu giúp.
Bên kia nhìn thấy Đông Ninh có hai cường giả làm bệ đỡ nên hậm hực bỏ qua mọi chuyện.
Bạch Cửu lúc biết chuyện thì không biết nói gì cho phải.
"Tiểu Cửu sư phụ...!Gia gia..."
Đông Ninh nhìn đến nó thì như một đứa trẻ, ôm eo nó khóc lớn.
Bạch Cửu thở dài, đưa tay vỗ nhẹ đầu nó an ủi.
Người chết không thể sống lại.
Đông Ninh vẫn phải tiếp tục sống.
Tu sĩ so với người thường thọ mệnh dài lâu.
Cho dù Đông gia gia có thể thọ hơn trăm tuổi, nhưng một lúc nào đó lão cũng sẽ chết đi.
Tuy chết già vẫn hơn là bị giết, nhưng kết quả là như nhau.
Bạch Cửu không phải Đông Ninh, cũng không phải người thân của Đông gia gia, nó không hiểu hết được nổi đau mất người thân của hắn.
Nhưng người sống thì vẫn nên sống, Đông gia gia cũng không muốn Đông Ninh sống trong đau khổ.
Con đường tu tiên vốn đã định đơn độc cả đời.
May mắn có một người đồng hành đã là tốt.
Có lẽ sau này Đông Ninh sẽ có những đồng môn sư huynh đệ, nhưng hắn vẫn là cô độc.
Trừ khi giống như Bạch mẫu, có Bạch phụ ở bên cạnh.
......................................................................