"Tiểu Cửu sư phụ, ta có thể đi theo ngươi không?"
Đông Ninh vuốt mặt, lau nước mắt nhìn Bạch Cửu hỏi.
Bạch Cửu nhìn hắn, thật lâu cũng không nói gì.
Tiểu thí hài năm xưa nay đã trưởng thành, đã có sự nam tính, mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng khi cô độc, hắn vẫn là không thể tìm thấy đường tốt nhất cho mình, chỉ biết nắm lấy cọng cỏ nhỏ mà hắn nhìn thấy trước mặt, kỳ vọng nhìn nó.
Mấy người trong phòng ai nấy đều đưa mắt nhìn Bạch Cửu.
Bạch Dữ trong song đồng màu lưu ly kia không rõ là ý tứ gì, nhưng hắn cũng không xen vào.
Hắn muốn xem tiểu chuột sẽ làm sao.
Bạch Cửu không nhìn Đông Ninh nữa, mà nó nhìn đến thân thể còn chưa nguội hẳn của Đông gia gia.
Mấy người nhìn đến trong mắt Bạch Cửu là quyết tâm, kiên định, đôi hắc diệu thạch tươi đẹp kia rực rỡ chói mắt thì kinh ngạc.
Bạch Cửu đã nghĩ gì đâu?
"Đông Ninh, ta không thể đưa ngươi đi cùng."
Thế mà...
Bạch phụ mẫu hai người nhìn nhau, trong mắt là giật mình.
Bạch Mặc sâu kín nhìn Bạch Cửu.
Ông vẫn luôn cho rằng đứa nhỏ này ngốc nghếch như vậy, không thể có chính kiến như thế.
Trong suy nghĩ của ông, nếu nó nghĩ cho Đông gia gia, thì nhất định sẽ giữ lại Đông Ninh.
Bạch Dữ tuy không thể hiểu hết được ý nghĩa của tiểu chuột, nhưng hắn đã có cảm ứng, nó sẽ không làm hắn thất vọng.
Không phải Bạch Dữ không muốn cho Đông Ninh đi cùng, mà...
"Đông Ninh, ngươi chắc cũng nhận ra, ta không phải người của Đông Thần."
Bạch Cửu nhìn nam nhân một thước tám nhưng lúc này có chút ngơ ngác nhìn mình kia, thở dài nói tiếp.
Đông Ninh đờ đẫn nhìn nó.
"Ngươi muốn trở về? Ta...!Ta có thể đi theo ngươi!!"
Hắn gấp giọng nói, hy vọng nhìn Bạch Cửu.
"Ngươi có nhớ, lúc ngươi gặp ta, ta đang ở tình trạng nào không?"
Bạch Cửu vẫn lắc đầu, nhưng lại nhắc đến chuyện cũ.
Đông Ninh ngơ ngẩn một chút.
"Ngươi...!Tu vi mất hết, nguyên thần tổn thương..."
Hắn đương nhiên là nhớ, sao có thể quên được.
Nhưng Bạch Cửu nhắc đến chuyện này...
Bạch Dữ nghe đến đây thì đã hiểu ý nghĩ của Bạch Cửu.
Hắn rất bất ngờ.
Xem ra, chỉ có họ cho rằng nó ngốc nghếch.
Thực chất, cái gì nó cũng hiểu.
Bạch Mặc cũng kinh ngạc không kém, nhưng là kinh dị nhiều hơn.
Ông đưa mắt nhìn Bạch Mẫu, chẳng lẽ nàng ấy khi đến đây cũng là như vậy?
Bạch mẫu sao có thể không hiểu ánh mắt của ông, bà cay đắng gật đầu.
Bạch Mặc nói không nên lời.
"Thời điểm đó ta đã là cấp bảy rồi, tu vi tương đương với một Luyện Hư Kỳ.
Nhưng Bạch Dữ hy sinh bốn cấp tu vi cũng chỉ giữ lại mạng của ta."
Bạch Cửu cười cười nhìn Đông Ninh.
Biểu tình của nó vẫn ngây thơ như vậy, nhưng đôi mắt kiên định lại sáng chói.
Đông Ninh ngơ ngác.
"Nếu tu vi của ngươi cao hơn, ta nhất định sẽ mang ngươi đi cùng.
Nhưng bây giờ, mang theo ngươi là gi3t chết ngươi.
Ta không thể làm như vậy."
Bạch Cửu nghiêng đầu cười với hắn.
Đông Ninh tự nhiên nhớ đến, ở trên bãi biển trước nhà hắn, Bạch Cửu cũng cười như vậy, tươi đẹp, rực rỡ, xa không với tới.
"Đông Ninh, đại lục Đông Thần sắp có biến cố."
Bạch Cửu đưa tay kéo hắn đứng lên, bỗng nhiên đổi giọng, nghiêm nghị nhìn hắn.
Đông Ninh giật mình.
"Đại hội Tam Thiên có mục đích là đào tạo người tài, còn có giúp các ngươi chống đỡ được hạo kiếp lần này.
Đông Ninh, đây là quê hương của ngươi.
Vì Đông gia, ngươi phải cố gắng hơn.
Nếu trong trường hạo kiếp kia ngươi không chết, còn ngày càng lớn mạnh, thậm chí là phi thăng...!Đông Ninh, chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp lại."
Bạch Cửu nói đến cuối thì giọng mềm ra, nhẻm miệng cười.
Đông Ninh chấn động.
Phi thăng...!Nó có cơ hội phi thăng sao?
"Vì Đông gia, ta sẽ không để cho ngươi chết sớm.
Ta mang ngươi đi gửi gắm cho một người.
Tuy lão cũng không sống được lâu, nhưng cũng có thể dạy dỗ ngươi, cho ngươi nhiều hơn cơ hội đứng vững trong trường hạo kiếp này.
Đông Ninh, nhớ kỹ, mệnh của mình phải do mình đến nắm giữ.
Còn sống mới có thể làm nhiều thứ.
Ta cũng vậy, cũng sẽ cố gắng mà sống.
Ta muốn rời khỏi Đồ Thiên thế giới."
Đông Ninh kinh ngạc nhìn nó.
Thiếu niên trắng tinh như ánh nắng, khi nói những lời này lại càng thêm tỏa sáng.
Hắn...!Có phải là quá yếu đuối rồi không? Còn không bằng tiểu Cửu sư phụ...
...
"Hàn lão, sau này ngươi hãy xem hắn như là chúng ta.
Hãy giúp đỡ hắn, cùng hắn vượt qua khó khăn lần này."
Bạch Cửu để cho Đông Ninh nhận Tề Minh làm sư phụ xong thì quay qua nói với Hàn Đồ.
Ước định trăm năm của họ, Bạch Cửu đến chuyển nó lên người Đông Ninh.
Nó sẽ tận lực làm hết khả năng, để Đông Ninh được sống.
"Tuy ta không biết ngươi là có ý gì, nhưng lời thề còn đó, ta cũng sẽ không làm trái."
Hàn Đồ gật đầu nói.
Bạch Cửu cũng không nói gì nhiều hơn nữa.
Nó để lại cho Đông Ninh tất cả những gì hắn cần, lại để Hàn Đồ ở bên cạnh hắn, đó là nó đã tận lực.
Đông Thần không còn gì khiến nó vướng bận nữa.
Họ có thể trở về rồi.
...
Bên bờ biển phía nam Đông Thần đại lục, Bạch Cửu bốn người chân đạp hư không đứng đó, đưa mắt nhìn bình chướng không gian.
"Thời điểm xuyên qua thông đạo, có khi chúng ta lại bị tách ra nữa..."
Tiểu chuột buồn bã nói.
Nếu không phải không thể ở trong không gian giới, nó thật sự muốn ở trong đó, để Bạch Dữ mang nó về.
Nhưng không thể.
Sức ép của không gian có thể ép chết nó ở trong đó.
"Ngươi giờ đã khác trước kia rồi.
Lỡ có lạc mất, thì dựa theo ước định trước đây, ở đó ngoan ngoan đợi ta đến đón ngươi."
Bạch Dữ sờ đầu chuột của nó mềm giọng nói.
Bạch Cửu gật đầu, ôm eo hắn dụi dụi.
Bạch phụ, Bạch mẫu cười cười nhìn nó.
Lúc thì khí thế lắm, cứ dính tới Bạch Dữ là lại biến về làm tiểu chuột ngốc manh, ngây thơ.
"Bắt đầu thôi."
Bạch Mặc nói.
Bạch Dữ gật đầu.
Hắn phất tay, từ trong không gian giới chỉ bay ra một bộ tiên cốt vàng kim.
Bộ tiên cốt kia dừng lại gần sát bình chướng thông đạo hai đại lục, sau đó bắt đầu rung động lên.
Bạch Dữ ở trong lòng đọc thầm hai chữ "phân giải".
Bốn người đưa mắt nhìn chằm chằm bộ tiên cốt.
Bộ tiên cốt này liệu có đủ sức kích mở không gian thông đạo hay không...
Chấn động từ bộ tiên cốt ngày một lớn hơn, xung quanh nó bắt đầu nổi lên cuồng phong.
Mặt biển bên dưới cũng cuộn sóng dữ dội.
Ngay thời điểm họ cảm thấy bộ tiên cốt kia sắp nổ tung...
"A!! Các ngươi đáng chết!!! Ta không cam tâm!!!!"
Đùng!!
Ầm ầm rầm rầm long!!!
Một trận nổ lớn đến mức chấn động thính tai đám người, còn khiến thần hồn run lên.
Bạch Dữ cười gằn.
Hắn đoán đâu có sai.
Lão cáo già.
"Đúng là dai như con gián!"
Bạch Cửu trề môi khinh bỉ.
Âm thanh ầm ầm này khiến người cả đại lục đều kinh dị lên.
Người ở gần thì chạy đến xem.
Đông Ninh đứng bên cạnh Tề Minh, mắt hướng về vùng biển nơi nó sống, trong mắt là không nỡ.
"Họ có thành công không nhị sư phụ?"
Tề Minh nghe hắn gọi mình là nhị sư phụ thì khí cười.
Con chuột nhỏ kia có gì tốt? Làm hại lão chỉ có thể làm "nhị" sư phụ.
"Thành công."
Nhưng lão vẫn nói.
Ở một nơi khác, huynh đệ Hàn gia cũng nhìn về phía nam.
Chung quy cũng không phải người cùng một đại lục, nhưng dấu vết của họ vẫn sẽ tồn tại nơi này.
Bạch gia bốn người nhìn thông đạo bị cưỡng ép mở ra mà mỉm cười.
"Chúng ta đi thôi."
Bạch Dữ nắm lấy tay Bạch Cửu, nhấc chân bước vào thông đạo.
Khi đám người đại lục tò mò chạy tới, thì chỉ kịp thấy vòng xoáy thông đạo nhỏ dần rồi biến mất.
......................................................................