Bởi vì vậy mà Giản Tuyết cũng xem như là có tiếng nói, nhẹ giọng nhắc nhở Khúc Tử Nhi đang vì nữ nhi tình trường mà bối rối, nhất thời lại lộ ra sự trầm ổn nhượng người coi trọng.
Khúc Tử Nhi dù không nhận ra địch ý của Giản Tuyết nhưng vẫn là tiếp thu nhắc nhở của nàng ta.
Phía trước nàng thật sự là có chút thất thố, đây không phải chuyện tốt gì.
Dù sao cũng là người được chưởng môn đời trước bồi dưỡng, bây giờ lại là chưởng môn đương nhiệm, làm cũng đã làm hơn mười năm, Khúc Tử Nhi vẫn có cái hơn người.
Rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Nàng lại có chút tự giễu nghĩ, năm xưa nàng đã không lọt được vào mắt người ta, cách biệt nhiều năm như vậy...!Lại nhìn người ta đối đãi với thiếu niên bên cạnh mà xem, chỉ có hơn chứ không có kém ngày xưa chút nào, rõ ràng là nàng chen cũng chen không lọt.
Nhưng mà Khúc Tử Nhi vẫn là không cam lòng...
Vì cái gì không cam lòng thì trước không nói, thế nhưng Giản Tuyết nói đúng, nàng cần lấy đại cục làm trọng, chuyện khác lại nói sau đi.
Nếu đã gặp lại rồi, chẳng sợ không có duyên tái ngộ nữa.
"Lần này chúng ta nhất định phải lấy được nhiều lợi ích nhất về cho tông môn, thế nhưng cũng không thể để kẻ khác tính kế.
Bên phía Huyền Kiếm Tông rõ ràng là không coi trọng người khác, phái đi mấy cái đệ tử nội môn...!Đây là khinh thường các môn phái khác, dù không cho họ ăn quả đắng thì cũng nhất định không để cho họ chiếm tiện nghi."
Nàng nhìn mấy người trong phòng nghiêm nghị nói.
"Nhưng mà cũng không thể không phòng trình giảo kim."
Giản Tuyết thâm ý mà nhắc nhở.
Trình giảo kim này trong miệng Giản Tuyết lúc này không khó để lý giải.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà nó có vẻ đặc biệt khó nghe khi lọt vào tai Khúc Tử Nhi.
"Bạch tiền bối không phải kẻ tiểu nhân như vậy."
Khúc Tử Nhi sao có thể không hiểu, nàng lạnh giọng phản bác Giản Tuyết.
"Đứng trước lợi ích, ai sẽ nói trước được cái gì.
Lại nói, Bạch tiền bối kia rõ ràng không hề cho thấy lập trường của mình, có đứng về phía chúng ta hay không chẳng ai nói trước được.
Đã như vậy, dù xuất phát từ nguyên nhân gì chúng ta cũng phải đề phòng."
Lời này Giản Tuyết cũng không phải nhằm vào ai, nàng chỉ là nói sự thật.
Thái độ của Bạch Dữ thật sự là không rõ ràng, là trắng là đen đều khó mà nói.
Khúc Tử Nhi hút vào một hơi thật sâu, cố gắng không để cho lý trí bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng, miễn cưỡng mà đồng ý với cách nói của Giản Tuyết.
Chuyện cứ như vậy được định ra, giờ chỉ còn đợi những môn phái khác tụ hợp lại, cùng đưa ra quyết sách cho chuyện lần này.
...
Chuyện bên ngoài Bạch Cửu không có tâm lực để để ý, nó lúc này cái gì cũng không nghĩ được...
"Hư...!Ư...!Dữ...!Ta a..."
Bạch Cửu vô thức lắc đầu, kh0ái cảm quá mức kịch liệt khiến nó theo bản năng há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng thốt ra cũng chỉ toàn những đơn âm ngọt nị.
Toàn thân nó trơn lớn, bóng mịn như tơ úp sấp ở trên giường, bởi vì khó nhịn mà eo hông bày ra một tư thế mê người.
Mông mềm nhõm lên thật cao vô thức hùa theo những cái thúc hông của người nam nhân phía sau.
"Ưm...!Dữ...!Muốn...!C...!A!!"
Còn chưa đợi nó nói hết câu đã nghênh đón một lần cao trào mãnh liệt.
Bàn tay đang bấu chặt nệm giường bị một bàn tay lớn hơn bao trùm, mười ngón đan xen, theo sau là tiếng gầm trầm thấp mang đầy hơi thở nhục d.ục khiến người đỏ mặt tía tai, thở hổn hển không ngừng.
"Ha...!Ha..."
Bạch Cửu theo bản năng thả lỏng mà thân mình muốn ngã rạp xuống, nhưng nó nhanh chóng bị một bàn tay giữ lấy eo hông, kéo mạnh, áp sát vào lòng ngực tinh tráng phía sau.
"Muốn nữa không, tiểu giấm tinh?"
Âm thanh khiến người trầm mê vang lên phía sau, hơi nóng phả thẳng vào gáy nhỏ ửng đỏ.
"Ưm..."
Nó còn chưa kịp nói gì cái gáy đã bị tập kích, âm thanh mê người không giữ được mà bay lên, k1ch thích người đàn ông phía sau càng thêm ra sức mà gặm cắn.
Hết gáy nhỏ rồi đến vành tai non mềm, cho tới bờ vai mịn màng như bánh mật, từng chút một k1ch thích thiếu niên toàn thân run rẩy.
Hậu quả là u động mê người vẫn còn ngậm chặt cự long kia cũng thình thịch nhảy lên từng hồi, thít chặt lấy kẻ xâm nhập.
"A..."
"Hừ...!Yêu tinh này..."
Bạch Cửu bị một câu này làm cho đỏ ửng hết cả người, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể tiếp tục giao trứng cho ác...
...
"Dữ Dữ...!Ngươi là của ta..."
Bạch Cửu vừa cong người đón nhận bão táp mà đối phương mang đến, vừa ôm cổ nam nhân, môi hồng hôn loạn lên môi mỏng của hắn, không ngừng lập lại lời nói mang đầy tính chiếm hữu.
"Ừm...!Là của ngươi hết, tiểu chút chít..."
Nam nhân không chút nào keo kiệt mà đáp lại, chỉ mong tiểu chuột ngốc nghếch này sẽ không lại đánh đổ bình giấm.
...
Không biết trải qua bao lâu Bạch Cửu mới mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt nó là lòng ngực cường tráng không chút thịt thừa của nam nhân khiến nó yên tâm nhất.
Đáy lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn mà như con mèo nhỏ dụi dụi đầu vào ngực đối phương.
"Ừm..."
Đỉnh đầu vang lên âm thanh trầm khàn mê người, eo hông nhỏ nhắn cũng bị nắm lấy, kéo sát vào.
Bạch Cửu rất hiếm khi được nghe âm điệu như lúc mới tỉnh lại này của hắn.
Nói nói cũng là Bạch Dữ ít khi thả lỏng toàn thân mà đi ngủ như vậy.
Mấy lần hai người mây mưa thì sau đó hắn cũng sẽ tiến nhập tu luyện vừa canh chừng bên cạnh nó, ngủ là chuyện rất hiếm lạ.
Đừng nói là Bạch Cửu, bản thân Bạch Dữ cũng thấy lạ.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.
Có lẽ là do bình linh tửu mà Thái Viên đã cho.
Này cũng không nói là không tốt.
Quanh năm tu luyện cũng sẽ khiến tinh khí thần mệt mỏi, có thể thả lỏng được như vậy là rất khó được.
Không nói, nhờ vậy mà bình chướng cảnh giới luôn căn chặt từ sau khi độ kiếp lần trước vậy mà có một tia buông ra rồi.
Xem ra tu luyện là không thể nóng vội được...
Bạch Dữ vừa nghĩ vừa đưa tay phủ lên bụng nhỏ hơi nhô của thiếu niên, trực tiếp vận chuyển linh lực cho ấu long ăn no.
Từ đầu chí cuối hắn đều không mở mắt, một cánh tay khác vẫn ôm chặt lấy thiếu niên, một bộ chẳng muốn tỉnh.
Hắn như vậy khiến cho Bạch Cửu cảm thấy rất mới mẻ, nó uốn éo một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn nam nhân.
Nhìn rồi lại muốn động tay động chân mà sờ sờ cằm nhọn anh tuấn của hắn, mò mẫn tới lui.
Bạch Dữ đang không rãnh nên để mặt cho nó muốn làm gì thì làm, miễn không tiếp tục đốt lửa thì đều được.
Đang chơi vui vẻ bỗng nhiên nó nghe thấy gì đó mà hơi khựng lại.
"Dữ Dữ! Nghe thấy không?"
Nó hơi phấn khích mà vừa hôn lên yết hầu nam nhân vừa hỏi.
"Ừm."
Nam nhân lười biếng đáp một tiếng, vừa đưa bàn tay đang ôm vai nó dời lên, giải cứu cho điểm yếu của bản thân, đồng thời cúi đầu xuống ngậm ngậm môi nó, khóa lại.
Nhưng cũng chỉ là thuần túy ôm hôn, không có chút tình d.ục nào, vậy mà lại khiến tiểu chuột nào đó say mê quên lối về.
Có điều nó vẫn dỏng tai lên cùng nam nhân nghe ngóng tình hình trong một gian phòng khác của tửu lâu, nơi mà lúc này đang diễn ra một cuộc hội đàm không tính là bí mật.
Chỉ là người ngoài không biết mấy đại môn phái này tụ cùng một chỗ để bàn tính chuyện gì mà thôi.
Mà bản thân những người trong phòng này không hề hay biết bản thân tự cho là kín kẽ lại bị hai người ngoài nghe thấy hết..