Nói đến cũng hay, từ sau khi tu vi Bạch Cửu tăng lên, nó phát hiện kết giới của nó có năng lực cắn nuốt những kết giới khác.
Nói là cắn nuốt thì còn hơi quá, nhưng vô thanh vô thức cắn ra một cái lỗ, rồi liên kết hai kết giới lại với nhau là rất đơn giản, tiện tay mà làm.
Theo cách nghĩ của Bạch Dữ, dựa theo tình huống này, khả năng tương lai nó có thể cắn nuốt hoàn toàn kết giới của người khác là điều không phải không thể.
Điều này cũng vừa lúc giải thích tình huống giống như tinh thần lĩnh vực của tiểu chuột.
Cứ việc lĩnh vực của ai mạnh hơn thì người đó làm chủ vậy, ở đây cũng đại loại như thế.
Chỉ là xét thấy, tiểu chuột còn chưa phải tiên nhân mà đã có khả năng này mà thôi.
Nhưng không phải cái gì đặt trên thân nó cũng luôn khác thường hay sao? Vậy nên Bạch Dữ thật sự không có nhiều ngạc nhiên cho lắm.
Nếu có khiến hắn khó hiểu thì là...!Hình thức cắn nuốt hay cộng hưởng như bây giờ cũng không hoàn toàn giống như cách thức chiến đấu của lĩnh vực cho lắm.
Mà thôi, quan trọng nhất bây giờ là...!Đám tu sĩ đại phái kia vậy mà lại phát hiện ra một mỏ tinh thạch cực phẩm vào lúc này.
Bạch Cửu hai người đồng thời nhìn nhau.
Cực phẩm?
Bạch Cửu tròn mắt nhìn hắn.
Bạch Dữ lắc đầu tỏ ý bản thân không rõ.
Long Giới cũng có một mỏ tinh thạch cực phẩm, nhưng đại lục có bao nhiêu cái mỏ giống vậy thì chẳng ai hay.
Chỉ biết rằng nó thật sự rất hy hữu.
Bởi vì đang nghe trộm nên hai người sử dụng hình thức khế ước để nói chuyện, tránh xảy ra sai lầm không cần thiết.
Dù sao thì Bạch Cửu cũng không biết quá trình cộng hưởng này hoàn mỹ đến cỡ nào.
Một mỏ tinh thạch có quan hệ rất lớn đến linh mạch của thiên địa.
Nói như vầy, linh mạch thì đâu đâu cũng có, tồn tại khắp nơi, lớn nhỏ không đều.
Nhưng chỉ có linh mạch lớn mới sinh ra tinh thạch, rồi dựa vào đẳng cấp mà cho ra tinh thạch hạ hay cực phẩm.
Long mạch của Long Giới có thể sinh ra tinh thạch cực phẩm nên nó mới cung cấp linh khí cho cả Long Giới thời gian trăm vạn năm.
Tất nhiên, sài lâu thì sẽ hết, vậy nên long tộc mới dùng sức mình đi bồi dưỡng cái long mạch này.
Những môn phái tu tiên cũng hình thành sơn môn trên các linh mạch như vậy, lại dùng các biện pháp khác nhau để bao phủ linh mạch đó, không cho nó tràn ra ngoài, hình thức nói ra cũng tựa như Long Giới cách biệt với đại lục, chỉ là hơi khác thôi.
Thường thì những linh mạch lớn sinh ra tinh thạch như vậy họ sẽ không động vô, bởi vì đào rỗng rồi sẽ không có mà dùng nữa.
Mà những linh mạch không thể bồi đắp thì gọi là địa linh mạch, sài hết thì bỏ.
Còn thiên linh mạch, quá sức quý hiếm, chiếm được nó thì cường thịnh trăm vạn năm của không nói ngoa.
Linh mạch của Long Giới được bồi dưỡng bao nhiêu năm, tuy không sánh bằng thiên linh mạch nhưng gọi là ngụy thiên linh vẫn được.
Lại cho họ thêm thời gian, biến địa linh thành thiên linh cũng không phải không thể.
Quay lại vấn đề, những linh mạch từng xuất hiện đều là địa linh mạch, đã dùng thì sẽ hết.
Linh mạch của bản môn họ sẽ không động, nhưng ở bên ngoài, lại hình thành mỏ tinh thạch, cứ gặp là họ sẽ không bỏ qua, dù là nhỏ hay lớn.
Mà một cái mỏ tinh thạch cực phẩm, nghĩ mà xem, hấp dẫn cỡ nào đâu.
Nhưng thường là ai, chỉ cần gặp là sẽ giấu nhẹm đi chứ đừng nói là mang ra chia sẽ với người khác.
Tinh thạch cực phẩm thì càng không có khả năng.
Vậy mà lúc này đám người kia lại ngồi ở đây chia chát một mỏ tinh thạch cực phẩm?
Rõ là chuyện hài.
Nhưng nếu chuyện này đã xảy ra, vậy bên trong phải có một cái nguyên nhân khiến người phát hiện ra không thể im lặng nuốt trọn một mình, dù phải ngậm đắng nuốt cay cũng phải đem ra.
Vậy nguyên nhân là gì đâu?
Bạch Cửu vừa nghịch tóc nam nhân vừa dỏng tai lên nghe ngóng.
Ngược lại với nó, nam nhân lực chú ý lại đặt trên cái tai non mịn cứ run run của thiếu niên.
Nhìn nhìn một hồi hắn không chút nhẫn nhịn mà đưa tay lên xoa xoa.
"..."
Bạch Cửu đánh cái run rẩy, mém chút là kêu ra tiếng, từ từ đưa mắt lên nhìn hắn.
Ấy vậy mà nam nhân một chút ý thức cũng không có, cứ làm như không biết, một bên sờ mó tai nhỏ đáng yêu, một bên tiếp tục nghe đám người kia nói chuyện.
Bạch Cửu nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà một phát bắt được tay hắn, trực tiếp mười ngón đan xen, không cho hắn làm bậy nữa, tập trung tinh thần hóng chuyện.
Khóe môi ai kia chỉ khẽ nhếch lên một chút, rồi cũng không tiếp tục chơi ác nó nữa.
Rất nhanh họ đã nghe được nguyên nhân mà họ không rõ kia.
"Lời khó nghe nhưng vẫn phải nói, chiếm được bao nhiêu là tùy khả năng của mỗi phái.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải giải quyết đám âm linh sát khí bên ngoài trước, sau đó dựa theo bản lĩnh mà thu hoạch tinh thạch.
Mọi người thấy thế nào?"
Cố Nguyên, trưởng lão của Chính Đao Tông, tu vi Hợp Thể đỉnh phong lên tiếng.
"Nói thật dễ nghe, lỡ đến lúc đó có người không chịu xuất lực, muốn làm bộ cho có rồi ăn mảnh thì sao?"
Doanh Vi Thiến âm dương quái khí nói.
Lời nàng ta tuy là có chút bụng ta suy bụng người, thế nhưng không phải không có khả năng.
Dù sao từ lúc đại lục xảy ra chuyện đến nay, tình hình không phải vẫn mãi là như vậy sao, nên mới be bét như thế.
Làm bộ làm tịch thì ai chả biết, thân là đại danh chính phái nhưng năng lực còn hơn đám tà phái chứ nói.
Bạch Cửu nghe mà muốn vỗ tay rồi hô to mèo chê mèo lắm lông.
"Cho nên chúng ta mới ngồi ở đây thương lượng biện pháp tốt nhất để ngăn cản chuyện này xảy ra không phải sao?"
Chiêm Sương Nhi giọng điệu lạnh nhạt không chút trầm bổng bày tỏ lời Doanh Vi Thiến nói là quá dư thừa.
"Ngươi..."
"Vi Thiến!"
Doanh Vi Thiến quen thói muốn cãi lại thì bị Doanh Thiên cảnh cáo, nàng ta chỉ có thể im lặng hậm hực trừng Chiêm Sương Nhi.
Nàng ta không dám cãi Doanh Thiên.
Bình thường Doanh Thiên rất dung túng nàng ta, nhưng chỉ cần liên quan đến chính sự thì hắn rất nghiêm khắc.
Doanh Vi Thiến cũng là sợ quen nên mới không phát tính tình nữa.
Nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà lầm bầm.
"Cũng chỉ là thứ không lên được mặt bàn mà thôi..."
Lời này nàng ta nói được nhỏ, nhưng những người ngồi gần không ai không nghe thấy.
Vừa hay, Chiêm Sương Nhi cũng ngồi gần, vừa đủ để nghe lọt.
Nhưng nàng ta chỉ có thể âm thầm phẫn hận nắm tay bàn tay đẹp bên dưới ống tay áo, nét mặt không chút thay đổi, đặc biệt trầm ổn khiến người bái phục.
Người không biết rõ tình huống thì nghe không hiểu, mà nghe hiểu thì chỉ âm thầm cười cười chứ không tỏ vẻ gì.
Thế nhưng Chiêm Sương Nhi vẫn biết trong lòng họ nghĩ gì, vậy nên nàng càng thêm khó chịu.
Mà Doanh Vi Thiến mục đích cũng chỉ muốn nàng ta khó chịu mà thôi.
Một chút nhạc đệm nho nhỏ cũng không ảnh hưởng đến mục đích của cuộc đàm phán này.
Đám người nhanh chóng thương lượng cách thức vẹn toàn, che lại những lỗ hỏng có thể xảy ra dưới tình huống không ai mong muốn.
Chỉ có điều, chuyện này một chút cũng không dễ nói.
Nếu nó dễ thì tình huống của đại lục cũng không cam go như bây giờ, mà dù cho mọi chuyện đã bét nhè như vậy nhưng đám người cũng chỉ vì một mỏ tinh thạch mới ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Dù cái mỏ tinh thạch này là cực phẩm thì chuyện này cũng rất đáng cho người ta che cười thật lâu nếu lộ ra ngoài..