Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 163

Trưa hôm đó, Khôn liền cùng Phong và Nhất Toàn cùng đi rừng rậm săn thú, tuy heo ba thước mới là con mồi mà Tiếu Tiếu chỉ định, nhưng bọn hắn vẫn săn về loại thú mà giống đực bọn họ thích nhât.

Ba con heo ba thước, hai con lộc nhiều sừng, còn có bốn con gà đuôi dài thành niên. Một buổi chiều bọn họ liền có nhiều thu hoạch như vậy. Lãnh địa phụ cận thành Hổ Thần, con mồi thật đúng là rất nhiều.

Số lượng heo ba thước chắc chắn không đủ, cho nên ngày mai còn phải tiếp tục săn. Gà đuôi dài thì tạm ổn, dù sao cũng chỉ lấy tới hầm canh. Lộc thì không thể dùng, ít nhất Đinh Tiếu còn không biết mấy thứ thịt này ăn chung với nhau có vấn đề gì không, cậu cũng không định làm món ăn quá mức phức tạp.

Đại thể ý tứ của tộc trưởng cậu hiểu được, muốn cậu và Khôn làm đồ ăn tốt nhất là có thể gia tăng loại hình món ăn mà tộc nhân có thể ăn hàng ngày, chứ không phải lấy tới gia tăng độ khó chế biến.

Suy nghĩ ban đầu của cậu là hầm thịt heo, nhưng này cũng không thể xem như là món mới. Cho nên nhất định phải xuống tay ở phương diện mùi vị. Dù sao ở Thú Thế, món chính của mọi người đều là thịt, nếu thật đi lấy quả gạo hoặc quả màn thầu, hiệu quả còn không nhất định sẽ tốt. Hạ công phu vào thịt, đây là suy nghĩ chủ đề của cậu.

Vào buổi tối, Đinh Tiếu làm cho mọi người thịt lộc kho tàu mỹ vị cùng sườn lộc chiên. Bạch Nguyệt thực vui vẻ mà học tập xong trực tiếp dùng tương thịt nướng thêm nước để "nấu" thịt sẽ càng là một phương pháp ăn mỹ vị, hơn nữa hương vị thật đúng là khác với thịt nướng. Đương nhiên hắn không biết các loại hương liệu khác nhau vận dụng cách chế biến khác nhau thì chế biến ra thức ăn chắc chắn sẽ có phản ứng vị giác khác nhau. Đặc biệt là trải qua hầm nấu, cuối cùng khi nước canh sắp cạn hết, hỗn hợp thịt ban đầu ở trong nồi dùng mỡ chiên chế xào nấu thơm lên, sau đó là cho mấy giống đực ăn đến mở mặt mở mày. Đương nhiên cũng là vì bọn họ mấy đời ăn toàn thịt nướng, hương vị mới mẻ tự nhiên càng hấp dẫn người một chút.

Bạch Nguyệt đề nghị: "Tiếu Tiếu, cháu liền làm cái thịt lộc kho tàu này đi! Bảo đảm tất cả mọi người đều nói ăn ngon!"

Đinh Tiếu cười ha hả mà trả lời: "Cái tương thịt nướng ngũ vị này làm ra rất tốn công, cần rất nhiều loại thảo dược, thu thập cũng tương đối phiền toái. Cháu muốn làm đơn giản một chút, nhưng hương vị vẫn ngon lại còn không đầy dầu mỡ cho mọi người." Đặc biệt là hiện tại ngày càng nóng lên, sắp đến tam phục thiên (ngày nóng nhất trong năm), cậu thật là muốn cho nhiều rau của vào, đến lúc đó nắm giữ sở thích ăn uống của bán thú nhân và giống cái. Giống đực gì đó, đã hoàn toàn bị cậu xem nhẹ.

Bạch trưởng lão thập phần ủng hộ kiến nghị của Đinh Tiếu, đồ vật đơn giản mới là tốt nhất, như vậy chờ khi bọn họ yêu cầu Đinh Tiếu đem cách làm dạy cho tộc nhân, mọi người học cũng không khó khăn, Khôn người này cũng sẽ không quá bủn xỉn.

"Ngày mai để Khôn cùng cháu đi khu an toàn thử xem, ta và Bạch Nguyệt cũng giúp cháu đi săn heo."

Bạn lữ đề nghị khiến Bạch Nguyệt thực vừa lòng: "Ừ, cháu yên tâm, ta bảo đảm sẽ săn được nhiều hơn cả Bạch!" Nói xong đem sườn lộc đã nguội xé thành miếng nhỏ, sau đó đặt lên một cái đĩa sứ đưa vào cái lồng mới của đậu hầu. Quên nói cho mọi người, cái lồng kia hiện tại chính là có một cái thảm da thú mềm mại. Tuy Bạch Nguyệt còn chưa kịp phát hiện đậu hầu căn bản không thích nằm lên trên nó.

NGày hôm sau mọi người tự đi làm việc. Đinh Tiếu và Khôn cõng sọt tre mang theo túi da thú bắt đầu hướng khu an toàn bên trái ngoài thành Hổ Thần xuất phát.

Khu an toàn không quen thuộc này sản vật vẫn rất phong phú, hai người vừa đi vừa nhìn, phát hiện quả trân châu bên này số lượngq ủa nhiên kém hơn rất nhiều so với thôn Thiên Hà bọn họ. Củ từ thì có không ít, căn cứ kinh nghiệm mấy năm nay, vào tháng 7, củ từ ở Thú Thế còn chưa tới kỳ thành thục, nhưng cũng đã lớn bằng bàn tay. Nếu để ăn cũng tạm được, vị ngọt cũng có chênh lệch, nhưng cũng không đắng không chát, lấy tới hấp thụ dầu mỡ còn không thành vấn đề, chính là lúc này đào cũng lãng phí một chút.

Bạch Đậu đúng là thời điểm có thể thu thập, đây cũng là thứ Đinh Tiếu muốn thu thập nhất hôm nay. Mặc kệ là giống đực, bán thú nhân hay là giống cái bạch đậu đều có thể khiến no bụng, nấu chung với thịt có thể hấp thu mỹ vị của thịt, lại cho thêm một chút gia vị vào, bảo đảm bán thú nhân và giống cái sẽ thích.

Khi đi ngang qua một bụi cỏ cao quá đầu gối, hai mắt Đinh Tiếu đảo qua, trong lúc vô ý thiên nhãn liền nhìn thấy một gốc thực vật. Đinh Tiếu hưng phấn chạy tới, kết quả nhìn thấy quả của cái cây này xong, hơi hơi thất vọng một phen.

Đây là một gốc ớt cay, đương nhiên không phải là giống ớt chỉ thiên mà Khôn đổi từ tộc Phi Báo lúc trước. Từ hình dạng mà xem hẳn là ớt xanh, chỉ là kích thước chỉ bằng quả trứng gà, cũng không biết lúc thành thục vẫn giống vậy hay hiện tại còn đang ở kỳ trưởng thành.

Khôn ngồi xuống bên cạnh Tiếu Tiếu hỏi: "Cái này là ăn ngon?"

Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy. Cái này là ớt cay."

Khôn lắc đầu: "Đều không cay, ta nhớ rõ hương vị mọng nước, chỉ có một chút ngọt."

Nếu Khôn biết hương vị, vậy cái này chắc là ớt ngọt. Thiên nhãn chỉ đưa ra cái tên ớt cay, còn chủng loại như nào thì phải thương thảo. Vặt xuống một quả lau lau một cái rồi bẻ ra cắn một miếng, vỏ rất dày, bên trong tâm có lõi cùng hạt, nhưng so với chủng loại ớt mà Đinh Tiếu quen thuộc, ớt này độ dày thịt có thể dùng kinh người để hình dung.

Quả ớt to bằng quả trứng gà có phần thịt chiếm 80%, dư lai là lõi và hạt, bên trong không có rỗng mấy. Hương vị có vị của ớt xanh và ớt ngọt, nhưng cho dù ăn cả lõi và hạt cũng không có vị cay. Vị ngọt cũng không đặc biệt rõ ràng, nhưng vì ớt thịt đủ dày, vị thanh thúy cũng nước, cho nên cảm giác vẫn rất giống trái cây.

"Cái này gọi là ớt ngọt, chắc chắn là không cay." Đương nhiên cung không phải tất cả ớt ngọt đều không cay, chỉ là chủng loại nơi này có lẽ cũng như vậy.

"Cái này làm cách nào để ăn." Khôn hỏi.

Tiếu Tiếu trả lời: "Làm nhân sủi cảo, xào thịt, xào trứng, chiên, nướng, hầm đều được. Khi làm các loại tương gia vị có thể cho vào tăng thêm mùi vị thơm ngát. Ớt ngọt ngày ở khu an toàn thôn Thiên Hà chúng ta có không?"

Khôn lắc đầu: "Lãnh địa có, nhưng hình như bên thành Hổ Thần này tương đối nhiều."

Đinh Tiếu sờ sờ cằm của mình: "Hắc hắc, vậy lúc đi đào một ít về! Chờ đến mùa thu, lại qua đây " trộm " một ít thành thục mang về."

Khôn cười: "Không cần trộm, cùng Bạch Nguyệt đổi."

Đinh Tiếu giơ ngón tay cái lên: "Ý kiến hay!" Không hổ là hắc lão hổ nhà mình, có Bạch Nguyệt hỗ trợ, tin tưởng hạt giống ớt ngọt này tuyệt đối không thành vấn đề! Quả nhiên ở bên cạnh lãnh đạo có người quen chính là dễ làm việc!

Số lượng ớt ngọt ở phụ cận không nhiều lắm, Đinh Tiếu cũng không định thu thập hết chúng nó, những thứ này còn phải đểl ại tới mùa thu để thu hạt giống nữa, được rồi, cậu có thể thừa nhận là lúc rời đi cậu thuận tay mang chúng đi theo. Dù sao số lượng không nhiều, cho dù tộc trưởng phát hiện cũng không vấn đề gì.

Vào giữa trưa, hai người trực tiếp nướng thịt xiên thập cẩm ở khu an toàn. Một đoạn lá tỏi + một miếng thịt ba chỉ + một miếng bạch đậu + một miếng thịt ba chỉ + một miếng ớt ngọt + một miếng gân thịt. Mội chuỗi xiên xong, đừng nói là nướng, chính là đặt trên lá cây nhìn đã thấy đẹp mắt.

Xanh, trắng, đỏ, toám lại Đinh Tiếu cảm giác thập phần đẹp, sau khi nướng qua hương vị khiến Khôn cũng thực vừa lòng.

Miếng thứ nhất là lá tỏi và thịt ba chỉ cùng nhau tiến vào miệng, cắn vào vừa cay vừa ngọt, vị thịt nồng đậm thật sự là phối hợp hoàn hảo! Miếng thứ hai là bạch đậu, hương vị mềm mại hơn nữa hấp thu hương vị của dầu mỡ, còn có mùi cháy của lửa nướng, sớm đã quen với Bạch Đậu, Khôn tự nhiên cảm thấy ngon đến không tả được. Miếng thứ ba đem thịt ba chỉ và ớt ngọt cùng nhau nă, trải qua nướng chế trên ớt ngọt có quét qua tương thịt nướng, vị ngọt xen lẫn mặn, trong mặn lại có vị đậm đà của thịt nướng, vị tươi ngon nhiều nước như cũ, mùi vị đặc trưng của ớt kết hợp với thịt ba chỉ, tuyệt đối là phối hợp mê người. Quan trong nhất là miếng gân thịt cuối cùng, trải qua nướng chế tuy không dễ nhai lắm, nhưng càng nhai càng thơm, chân chính ăn một xiên lại muốn ăn xiên tiếp theo.

Khôn một bên ăn một bên mỹ, chờ đến lúc bụng tương đối no mới nói: "Liền làm cái này cũng được."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Này còn không phải là thịt nướng sao! Sao lúc này đầu anh không vận động?"

Khôn lắc đầu: "Không phải em nói món này tên là nương thập cẩm sao."

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Ở đây không chơi chữ, thịt nướng chính là thịt nướng, bỏ thêm rau củ chủ thể vẫn là thịt nướng. Anh yên tâm, em đã nghĩ ra phải làm gì."

Khôn hai mắt sáng lên: "Là gì? Ta ăn qua chưa?"

Đinh Tiếu cười nói: "Thật đúng là anh chưa ăn qua, anh nhìn bên kia có phải là cây quả mâm xôi không, chúng ta lại đi tìm quả màn thầu cùng quả nước tương, mặt khác chọn thêm một ít đậu mèo, còn có lá hồi hương. Đại hiến tế chắc chắn có bát giác, hoa tiêu thì nhà Bạch Nguyệt bá bá cũng có. Gia vị như vậy cũng đủ rồi, như vậy vừa đơn giản lại có hương vị ngon chua cay mặn ngọt, mùa hè ăn là ngon nhất."

Khôn nhíu mày: "Liền ăn mấy thứ này?"

Đinh Tiếu lắc đầu: "Chắc chắn không phải, đem thịt heo, ớt ngọt, bạch đậu, củ từ hầm với nhau, hơn nữa cho thêm quả mâm xôi, quả màn thầu cùng quả nước tương. Đậu mèo cùng lá hồi hương gì đó làm gia vị. Lại cho thêm đậu sừng trâu, quê em còn cho thêm cà tím, cái này tên hầm hổ lốn. Hương vị rất ngon, chẳng những ăn với cơm còn không ngấy." Đáng tiếc là không có cà tím, nhưng phát hiện ra ớt ngọt liền không tồi. Đương nhiên, nếu không phát cái này, cậu cũng không nghĩ tới muốn hầm hổ lốn. Đây tuyệt đối có thể cho mọi người đều no, không chỉ dễ làm, còn có thể bổ sung dinh dưỡng thực vật cho mọi người. Đều có lợi cho bán thú nhân và giống cái.

Tuy kết cấu thân thể của người Thú Thế có lẽ cũng không giống với người hiện đại, nhưng Đinh Tiếu trải quả thời gian dài tiếp xúc và quan sát như vậy vẫn phát hiện ra một vài vấn đề. Không đề cập tới giống đực, bán thú nhân và giống cái tuy cũng có thể mỗi ngày đều ăn thịt, nhưng làn da lại không tốt lắm. Mà người giống như ba và mấy người Lục Hi thích ăn rauthif khá hơn người khác một chút. Trải qua gần hai năm này, cơ bản mình đã thay đổi thói quen toàn bộ lấy thịt làm chủ của cha và Khôn, cho nên làn da hai người thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.

Được rồi, tuy rằng giống đực Thú Thế không để ý tới lớp da bên ngoài này, cái bọn họ để ý là lực lượng và bạn lữ. Nhưng đại đa số bán thú nhân và toàn bộ giống cái đều để ý nha! Món ăn này của mình tuyệt đối có thể "nói dối" là món ăn mỹ dung!

Ba ngày trôi qua, sáng sớm ngày thứ tư, Đinh Tiếu liền bắt đầu bận rộn.

Vì có mục tiêu cùng tin tưởng, cho nên "ý chí chiến đấu" của cậu thập phần tăng vọt, dưới sự quan sát và trợ giúp của Bạch Nguyệt, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Lần đầu Bạch Nguyệt biết quả mâm xôi màu nâu kia có thể lấy làm gia vị để nấu và nướng với thịt, nghe thấy Đinh Tiếu trộm nói cho hắn tương thịt nướng ngũ vị liền cho loại quả mâm xôi màu nâu này vào, Bạch Nguyệt hung hăng giật mình một phen. Đương nhiên hắn cũng rất phúc hậu làm một động tác khóa miệng, thể hiện mình tuyệt đối sẽ không đem bí mật này nói cho những người khác. Khiến cho Đinh Tiếu quả thực muốn cười, vị giống đực tộc Bạch Hổ này thật sự quá đáng yêu! Bạch trưởng lão thực là có phúc khí!

Đương nhiên càng khiến cho Bạch Nguyệt kinh ngạc chính là quả mâm xôi màu xanh lá sau khi chế biến cư nhiên không khác mấy với bánh mì, chính là càng mềm hơn một chút (người dân chủ thành đáng thương còn chưa biết tới bột lên men). Chỉ là khi nghe nói giống đực ăn xong chỉ một canh giờ liền tiêu hoa hết rồi đói bụng, hắn nhiều ít có chút tiếc nuối. Vì phụ cận thành Hổ Thần bọn họ cũng không có nhiều quả trân châu cho mấy, cho nên mùa thu thu thập số lượng có hạn, cá nhân hắn mà nói là phi thường thích ăn bánh mì. Nhưng cũng không sao, đói thì lại ăn tiếp là được, cái cây màn thầu Tiếu Tiếu nói này vẫn là có rất nhiều, nghe nói không làm xước da có thể để vài tháng, mùa đông năm nay nhất định phải cất trữ nhiều! ( ̄"Д" ̄)9

Trong sân tộc bộ đã sớm đặt mười cái nồi đá, bếp lửa không thuộc phận sự của Đinh Tiếu, nhưng kỳ thực ngay cả bước "xào" cần thể lực lớn này cũng không thuộc cậu phụ trách. Không có biện pháp, cho dù cán chảo to bằng săn xoa của mình cậu cũng không nâng lên nổi, dù sao có Khôn mình tuyệt đối có thể yên tâm. Nồi đá còn lớn hơn lu ủ rượu của thôn Thiên Hà bọn họ này thật không phải thứ cậu có thể chơi được.

Mỡ heo rửa sạch sẽ cho vào nồi đá lớn, chờ ngao ra nước mỡ, lại đem thịt ba chỉ đã thái cùng thịt chân giò bỏ vào xào. Tận đến khi thịt heo xuất hiện màu khô vàng, lúc này bắt đầu cho hành cùng lá tỏi và bột hoa tiêu vào. Ngày thường cái bước này thoạt nhìn cũng không có gì, nhưng hôm nay gia vị cho vào không thể không lưu ý, chỉ hành và lá tỏi thôi đã một chậu một nồi, bột hoa tiêu còn tạm, chỉ có một chén nhỏ. Nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy có chút kinh tủng, Đinh Tiếu cảm thấy, mình quả nhiên không thích hợp làm cơm tập thể chút nào! Đặc biệt là cho 100 người~

Trải qua phi dầu mỡ, mùi thơm bay ra tràn ngập cả sân tộc bộ, cũng là số lượng quá nhiều người ở cách xa bên ngoài cũng đều có thể được mùi thơm mê người này.

Tộc trưởng đại nhân đã sớm một bộ gấp gáp không chờ nổi, tuy hắn biết đề mục thứ hai này chỉ là dạo qua sân khấu so với đề mục thứ nhất, nhưng vừa thấy đến giai đoạn "xào" thịt cùng mùi thơm hiện tại này, hắn cũng đã có thể kết luận, hôm nay mấy thứ này chắc chắn không còn thừa. Không được, mau chóng mang theo Lan và con trai tới tộc bộ, bằng không sẽ không được ăn!

┏┃*・д┃┛

Đem quả nước tương ép lấy một chậu nước cho vào nồi đá, chờ đến khi xào ra mùi tương mới bắt đầu cho xương heo và gà đuôi dài vào ngao canh. Khi nồi nước sôi lên sùng sục, đem đậu mèo, bát giác, lá hồi hương bỏ cả vào, mau chóng đậy nắp lại. Ước chừng qua một giờ, lúc này mới mở nắp cho bạch đậu, củ từ, quả màn thầu và muối làm gia vị vào. Kế tiếp lại hầm khoảng mười lăm phút, đem ớt ngọt và đậu sừng trâu, còn có cải trắng đã cắt khúc cho hết vào một lượt, lại đậy nắp đun thêm bảy tám phút là có thể tắt lửa.

Chờ tới lúc mở nắp của mười cái nồi to này ra, Đinh Tiếu liền trở nên thập phần phấn khởi. Nấu nhiều thứ như vậy, hơn một trăm người ăn a! Thật là một việc khó lường! Khôn nhà mình thật là vất vả! Ừm, Nhất Toàn, Phong còn có Bạch Nguyệt bá bá cũng vất vả! Không quan trọng, buổi tối mình làm thịt xiên thập cẩm nướng cho bọn hắn hưởng thụ một chút, cũng coi như là cho Bạch Nguyệt bá bá một cái "tay nghề độc môn"!
Bình Luận (0)
Comment