Mười "nồi" đá hầm hổ lốn dẫn tới rất nhiều tộc nhân, tuy không đến mức khoa trương là người nửa thành, nhưng bên ngoài cũng đã vây quanh một vòng lại một vòng.
Tộc trưởng đại nhân dẫn theo vợ và con trai chiếm lĩnh địa hình có lợi, điều này khiến cho những "vị lãnh đạo" khác của bộ tộc không mang theo người nhà tới đều trở nên u oán. Quả nhiên nhắc tới ăn, tộc trưởng xưng thứ hai, trong thành tuyệt đối sẽ không có ai dám xưng thứ nhất!
Bạch Nguyệt khinh bỉ hành vi của Kinh Ly, nhưng đối với tiểu ấu tể Kinh Giới mới 12 tuổi này hắn vẫn rất thích. Nhưng hiện tại mìnhtuy rằng không có con trai giống đực ấu tể, nhưng mình có khỉ con, nhỏ nhỏ vĩnh viễn đều không lớn, còn có thể đi đâu mang đi theo đó, ha ha!
Tộc trưởng ra lệnh một tiếng, 90 vị tộc viên được mời tới ăn thử cùng hơn 10 người trong tộc bộ bắt đầu cùng nhau ăn. Đinh Tiếu sớm đã bảo Khôn bê một chậu cất vào trong phòng, nếu không hắc lão hổ nhà mình mệt nhọc một buổi sáng một miếng cũng không ăn được thì thật lỗ vốn.
Lúc này tình hình trong sân tộc bộ là cái dạng này, mọi người mỗi người cầm một cái tốc độ thêm bát nữa của nhóm giống đực phi thường nhanh, cho dù Đinh Tiếu bết bọn họ có thể ăn, khả năng chịu nóng của khoang miệng rất cường hãn, cũng không khỏi bị chấn động. Không có biện pháp, cậu ở thôn Thiên Hà thật là chưa gặp qua nhiều người như vậy ăn cái gì. џ(ºДºџ)
Tiếu Tiếu liền ngồi cạnh Khôn, một bên ăn quả màn thầu một bên ăn một miếng thịt hầm. Cậu vẫn có thói quen ăn món chính không có hương vị, nhưng cậu cũng biết, một chậu loạn hầm này đối với Khôn mà nói không thể no được. Nhưng không sao, ở nhà Bạch trưởng lão bọn họ còn thừa nguyên vật liệu mà, nước canh hầm xương heo và thịt gà, cùng với một con heo và một con lộc còn dư lại. Như thế nào cũng đủ cho sáu người buổi tối ăn no.
Hương vị loạn hầm khiến mọi người say mê, rõ ràng thoạt nhìn đều là nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, như thế nào đặt cùng nhau trải qua một hồi nấu như vậy, hương vị liền sẽ ăn ngon như vậy chứ?
Nhóm giống cái đặc biệt thích loại hương vị ê ẩm này, chẳng những khai vị, hơn nữa ngon miệng. Mùa hè nóng nực, đồ ăn nóng hầm hập, cảm giác càng ăn càng muốn ăn hơn. Đặc biệt là canh, như thế nào uống cũng không đủ đây?!
Thái độ của bán thú nhân càng thêm trực tiếp, bọn họ đối với thịt và rau củ bên trong toàn bộ đều thích. Quan trọng nhất chính là làm như vậy có thể tiết kiệm ít nhất một phần ba thịt ăn, ăn vào còn no giống như vậy nữa, thì ra nấu thịt heo với bạch đậu cho thêm quả mâm xôi vào hương vị lại khác biệt nhiều như vậy! Đôi tiểu bạn lữ thôn Thiên Hà này thực ghê gớm nha! Không hổ là người có thể bắt sống đậu hầu nha!
Sau khi ăn uống no đủ, tộc trưởng tự mình dò hỏi hơn 100 người ăn thử này cảm giác như thế nào.
Có no không? Rất no!
Có ngon không? Rất ngon!
Như vậy có thể cho long cốt yêu không? Đáp án càng rõ ràng, từ đắp giường đất tới bắt đậu hầu lại thêm 10 "nồi" hầm hổ lốn này, cơ hồ trở thành đề tài đáng chú ý nhất của người ở chủ thành. Tuy cũng có rất nhiều người không phục, cảm thấy long cốt yêu là đồ vật quan trọng hiếm có như vậy, sao có thể đưa ra ngoài đơn giản như vậy. Còn là một thú nhân vừa mới thành niên cùng một ấu tể nữa chứ. Có thể nghĩ tới để phản đối, thật đúng là tìm không thấy.
Vốn dĩ long cốt yêu chính là do bộ tộc định đoạt, muốn ban long cốt yêu cho người chỉ cần còn sống, không phản bộ bộ tộc hoặc tùy ý lạm sát người vô tội, thẻ bài này liền có thể đến tận ngày bị chết mới bị thu hồi. Chính xác mà nói đây là một sự vinh quang của tất cả các thú nhân về trí tuệ và năng lực, còn lại cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Cho nên dần dà, có người có được thứ này hay không cũng liền biến thành việc mà mọi người không quan tâm.
Mà khi một việc bị mọi người quên đi một lần nữa xuất hiện, liền sẽ có vẻ phá lệ chú ý. Dưới lời chúc phúc, ánh mắt hâm mộ, ghen ghét thậm chí là các loại bất mãn, tộc trưởng thực nghiêm túc mà đem long cốt yêu đưa tới tay Khôn.
Đây là một khối ngọc bội thoạt nhìn không hoa lệ một chút nào, mặt trên khắc hình long văn thập phần dản dị, chỉ là người không quen thuộc với hoa văn này cũng không nhất định có thể nhìn ra manh mối gì. Nhưng Đinh Tiếu hiểu được, thậm chí cậu thực kinh ngạc long cốt yêu này cư nhiên là một khối ngọc bội. Đương nhiên nhìn vào kích cỡ cái này tới xem, đối với giống đực mà nói hẳn là ngọc hoa tai mới đúng. Nhưng cậu rất rõ ràng đây là một khối ngọc chứ không phải là xương rồng gì đó.
Vươn tay vuốt ve long văn trên khối ngọc bội, nhìn tính chất cũng không đẹp lắm nhưng xúc cảm lại ôn nhuận như ngọc, Đinh Tiếu cảm thấy phi thường cảm khái. Này rõ ràng thuộc về long văn Thiên triều, nếu là tín vật Long tộc để lại, có phải là nói rồng thực sự đã từng xuất hiện trong lịch sử Trung Hoa hay không? Có lẽ mình thực sự về tới thời đại Long Thần còn sống trên đời? Hoặc là đây kỳ thực không phải là xã hội cổ đại, mà là sau khi tận thế, một lần nữa thành lập nên nền văn minh mới?
Nhìn Tiếu Tiếu cúi đầu, cẩn thận vuốt ve khối long cốt yêu này, Khôn chỉ cho rằng bạn lữ là vì có được đồ vật mà cao hứng. Vì thế đem long cốt yêu đeo lên cổ Tiếu Tiếu, dây vòng đối với Đinh Tiếu mà nói hơi dài một chút, nhưng ở trong mắt Khôn, bảo bối nhà mình mang cái gì cũng đẹp.
Đinh Tiếu ngẩng đầu hơi mỉm cười với Khôn, có một số việc cậu không biết phải nói với Khôn như nào. Nhưng còn may, việc không rõ liền không cần suy nghĩ, dù sao nó cũng sẽ không thay đổi bất luận cái gì trong cuộc sống hiện tại.
Để cảm ơn tộc nhân thành Hổ Thần, Đinh Tiếu trước mặt mọi người đem cách làm hầm hổ lốn cùng vài loại nguyên liệu nấu ăn mà người dân chủ thành không biết dạy cho mọi người ở đây.
Bắt đầu từ hôm nay, quả nước tương cùng quả màn thầu rốt cuộc thoát ly cách gọi của quả mâm xôi, hơn nữa cũng được mọi người tán thành. Ớt ngọt, đậu sừng trâu, cành lá hồi hương, còn có bát giác và thịt khấu được coi như gia vị sử dụng. Những thứ này tất cả đều khiến các tộc nhân giật mình, lại cũng phi thường vui sướng.
Ăn đến mỹ mãn lại học xong cách chế tác hầm hổ lốn, nhận thức mấy loại đồ ăn mới, đám người liền tan đi. Tộc trưởng đại nhân tuy còn muốn đi tới nhà Bạch trưởng lão cọ cơm, nhưng bị bạn lữ nhà mình túm trở về. Những trưởng lão khác cùng các hiến tế đều tự tan đi.
Cả ngày vô cùng náo nhiệt, tới chạng vạng rốt cuộc ngừng nghỉ. Trừ bỏ cảm thấy lỗ tai trở nên thanh tịnh ra, thật là có chút không quen mấy.
Ban ngày đều là mấy vị giống đực này hỗ trợ "xào nấu", cho nên đồ ăn buổi tối cậu quyết định tự mình tới làm, chỉ là muốn cho mọi người bớt đói trong chốc lát.
Giống đực có thể ăn, không thích chịu đói, nhưng lại là người có thể chịu đói nhất. Nhưng khi có mỹ thực dụ hoặc, lại chờ thêm một canh giờ cũng không phải vấn đề gì lớn. Khôn vẫn không nỡ để Tiếu Tiếu tự mình bận việc, nhưng hôm nay Đinh Tiếu quyết tâm không cho phép những người khác hỗ trợ. Đặc biệt là hắc lão hổ nhà mình, vì thế Khôn ca chỉ có thể tiếc nuối cùng cảm động mà rời đi nhà bếp trọng địa.
Bạch nguyệt xách theo đậu hầu lại đây hỗ trợ, Đinh Tiếu nhưng thật ra vui sướng đồng ý, vốn dĩ mấy thứ này cũng là muốn "Hối lộ" phu phu Bạch trưởng lão. Cậu một người ngoại lai tương lại không chừng sẽ có chuyện gì cầu tới người ta, có chỗ dựa để làm việc, huống chi bản thân Đinh Tiếu cũng thực thích vị trưởng bối đáng yêu Bạch Nguyệt này.
Thịt nướng là vai chính tối nay, nhưng Đinh Tiếu muốn làm một ít thịt nướng khác biệt.
Trừ bỏ thịt xiên nướng thập cẩm phải làm ra, cậu còn định làm thịt viên nướng, làm như vậy thịt nướng sẽ càng ngon miệng hơn so với thịt được yêm chế qua, hơn nữa cũng mềm dẻo, quan trọng là cắn một cái liền thấy được thịt nước bên trong, đối với tiểu ấu tể mà nói là món ăn thực dễ dàng tiêu hóa.
Cách làm đơn giản đến cực điểm, đem thịt băm nhão, sau đó thêm gia vị cùng bạch đậu nghiền và trứng gà trộn lẫn vỡi nhau. Sau đó nặn thành từng viên như quả trứng gà, xiên vào gỗ đào, đốt lửa lên nướng, so với thịt nướng trực tiếp còn chín nhanh hơn một chút.
Đinh Tiếu còn đem thịt ba chỉ cắt lát mỏng, đem ớt ngọt và quả màn thầu thái sợi nhỏ, còn có đậu mèo cuộn vào bên trong, khi nướng quét chút tương thịt nướng quả mâm xôi lên, ăn vào cực đặc sắc.
Xương để hầm canh không để lại nhiều thịt, nhưng phần để lại kia lại là mỹ vị nhất. Chỉ thả hành, gừng tỏi để giảm mùi tanh của xương cốt, quả nước tương cùng muối điều phối thành nước chấm. Ăn vào miệng thuần túy đều là mùi thịt. Còn mấy con gà đuôi dài cũng không bị lãng phí. Vì thời tiết nóng bức, Đinh Tiếu dùng thịt gà làm mì gà lạnh cay tê. Tuy vị cay ở đây chỉ có đậu cay, vị tê dùng hoa tiêu, nhưng sau khi cho thêm tương vừng, mùi vị lập tức liền thăng hoa. Thịt gà và mì sợi phân lượng ngang nhau khiến Bạch trưởng lão ăn đến là vui vẻ thoải mái, hắn bắt đầu không nở để Đinh Tiếu và Khôn rời khỏi thành Hổ Thần.
Nhìn những "đồng loại" trên người không có lông ăn ăn uống uống, hương vị thật sự là thơm không chịu nổi, đậu hầu ở trong lồng của mình lăn lộn. Một miếng thịt nhỏ vừa rồi căn bản là không đủ ăn nha! Ta cũng muốn ăn cái thịt tròn tròn kia, a, còn có cái thịt sợi sợi kia cũng có vẻ thơm quá, không đúng không đúng, cái thịt có xương kia hương vị càng thơm hơn.
"Chi chi chi!!!!" Quá kỳ cục, cư nhiên tất cả đều ăn mà lại để ta ở một bên nhìn!!!
Bạch Nguyệt đang ăn đến cao hứng nghe được tiếng khỉ con nhỏ kêu, lập tức liền "sám hối". Vì thế cầm cái bát chuyên dụng của Đậu Đậu (tên của đậu hầu) tới đây. Thả hai viên thịt nướng, hai miếng thịt lộc nướng, lại bỏ thêm một chút thịt gà xé sợi và mì đưa qua, Bạch Nguyệt còn săn sóc mà thả một chén nước nhỏ bên cạnh. Sau đó nhìn Đậu Đậu ăn đến hai mắt sáng lên, lúc này hắn mới lần nữa trở lại bên cạnh bếp lò tiếp tục ăn.
Bạch trưởng lão buồn bực. "Nguyệt, ta cũng muốn ăn thịt viên."
Bạch nguyệt liếc nhìn hắn một cái: "Tự mình nướng!" Sau đó lại một lần quăng mình vào hàng ngũ mãnh ăn.
Bạch trưởng lão oán niệm mà nhìn thoáng qua bạn lữ lại oán hận mà nhìn đậu hầu đang ăn đến là ngon lành một cái. Quả nhiên cái đề mục thí luyện trước kia là một sai lầm a!!! Tuyệt đối là sai lầm!!!
Lại ở thành Hổ Thần 5 ngày, Đinh Tiếu càng thêm không ở nổi được nữa.
Cậu nhớ ba nhớ cha, nhớ đám bạn tốt Kinh và Lục Hi bọn họ, nhớ heo và dê ở nhà, còn có thỏ và gà rừng. Cậu còn nhớ đồng ruộng rộng lớn nhà mình. Tóm lại cậu cảm thấy trái tim của mình đã trở lại thôn Thiên Hà hết rồi, vì thế suốt hai ngày, mỗi đêm đều nằm mơ thấy đã về đến nhà.
Khôn cũng trong năm ngày này đem giường đất ở chủ thành đều đắp xong. Ảnh và 5 giống đực tộc trưởng cắt cử đã hoàn toàn học xong đắp giường đất và khơi thông khói như thế nào. Vì thế hành trình đắp giường đất kết thúc, đoàn người quyết định quay về trước.
Biết được tin tức này, Đinh Tiếu lập tức nhảy lên người Khôn, ôm lấy cổ hắc lão hổ nhà mình hôn mạnh hai cái: "Thật tốt quá! Rốt cuộc có thể về nhà!" Nói xong còn lấy đầu mình cọ cọ ở hõm cổ Khôn.
Tính tới này cũng đã ở hơn hai mươi ngày, so với thời gian tính toán trở về muộn nhất còn hơn mấy ngày. Vốn dĩ ở nhà người khác bản thân liền không thể làm gì, nghẹn trong thời gian dài như vậy Khôn đã sớm tính kế ở trong lòng. Hiện tại Tiếu Tiếu cả người treo lên trên người mình, còn ngọt ngọt nị nị mà cọ cọ cổ mình, này này, này không phản ứng liền không phải giống đực bình thường nha!
"Chúng ta buổi tối đi trước, có thể đổi một con đường, có lẽ có thứ tốt." Đương nhiên cũng có thể tránh những người khác làm chút sờ sờ cọ cọ gì đó.
Đinh Tiếu lập tức giơ hai tay tán thành: "Được được được! Nhưng như vậy có phải có chút không quá phúc hậu hay không? Đi buổi tối, có chút không tốt lắm thì phải?"
Giống như nhà Bạch trưởng lão không nỡ để cậu đi, kỳ thực cậu vẫn thực luyến tiếc Bạch Nguyệt bá bá và Đậu Đậu. Đương nhiên thông qua thời gian ở chung dài như vậy, cậu thấy Bạch trưởng lão cũng thực tốt lắm, trừ bỏ phúc hắc giảo hoạt một chút giống như hắc lão hổ nhà mình ra, là một giống đực thực biết chiếu cố vãn bối.
Tròng mắt Khôn chuyển chuyển: "Ta sẽ đi nói với Bạch trưởng lão, ta đi thu thập đồ đạc, em trước nghỉ một lát, hoặc là cùng Bạch Nguyệt bá bá từ biệt."
Lưu luyến cáo biệt với phu phu Bạch trưởng lão cùng tiểu Đậu Đậu, Đinh Tiếu còn cố ý nướng một cái đùi gà đưa vào lồng cho tiểu Đậu Đậu. Đậu hầu cũng không biết đây là lễ vật sắp chia tay, sau khi hưng phấn "đoạt" lấy đùi gà, còn ôm ngón tay Tiếu Tiếu dùng cái mặt lông xù xù mà cọ cọ hai cái.
Đinh Tiếu vốn dĩ đã có chút luyến tiếc, hiện tại trong lòng càng không thoải mái. Nhưng trở về nhà vẫn là quan trọng nhất. Đi theo Khôn rời khỏi đại môn thành Hổ Thần Thành, thường thường mà thở dài.
Khôn sờ sờ khuôn mặt Tiếu Tiếu: "Đừng buồn, về sau có thời gian lại đến."
Đinh Tiếu gật đầu: "Trước kia em không dám nghĩ tới thành Hổ Thần, còn tưởng rằng tộc trưởng cùng các trưởng lão đều thực nghiêm túc thực đáng sợ nữa. Kỳ thật đều rất thú vị."
"Đối đãi tộc nhân, tất cả mọi người là ngang nhau. Ta đã thấy tộc trưởng tiếp đãi khách nhân tộc Kim Sư, rất không giống nhau." Tuy đối với giống đực bọn họ mà nói, tộc trưởng sinh ra đã có sẵn hơi thở đủ để cho bọn họ tin phục. Nhưng ngày thường thái độ đối với đồ ăn của tộc trưởng, cũng thật sự là có chút khiến người muốn cười.
Tiếu Tiếu kéo qua bàn tay to của Khôn: "Về sau chúng ta du lịch trở về, có thể nuôi một con chó nhỏ không?"
Khôn thực kinh ngạc: "Chó? Chó sói? Linh cẩu?"
Đinh Tiếu khóe miệng run rẩy: "Cái gì vậy! Thôi, em cũng khó giải thích được, dù sao tương lai em cũng muốn dưỡng thú cưng!"
Khôn tiếp tục không hiểu: "Thú cưng là cái gì?"
"Thú cưng chính là động vật mà người có thể nuôi dưỡng ở nhà để chơi đùa, chó ấy mà, vừa đáng yêu lại có thể trông nhà." Nhưng hình như nơi này không có sói được thuần hoát thì phải? Vậy hy vọng của mình đúng là xa vời --.
Khôn nghe xong lập tức đi nhanh về hướng trái, sau đó buông đồ vật trên lưng, nhanh chóng biến thân thành đại lão hổ lông đen, lại quăng cái đuôi tới gần Tiếu Tiếu, dùng đầu to đi cọ gương mặt bạn lữ: "Không cần nuôi thú cưng, ta có thể biến thân."
Đinh Tiếu dở khóc dở cười, bị cọ đến ngứa, miệng lão hổ dựa gần như vậy, không sợ hãi nhưng cũng tức giận nha!
"Anh đừng cọ! Ngứa lắm!" Lui về sau hai bước.
Tới gần một chút, tiếp tục cọ: "Ta có thể giữ nhà, việc gì ta cũng biết làm, còn biết chăm sóc yêu thương em."
"Này, anh còn tới nữa! Được rồi, em không nuôi động vật khác nữa chỉ nuôi anh thôi được chưa! Mau biến trở về!" Đại gia hỏa này xem ra vẫn không muốn mình nuôi thú cưng, không chỉ "cừu thị" mỗi Đậu Đậu, nhưng Đậu Đậu vẫn đáng yêu như vậy. Nhưng mình cũng đúng là không thích động vật nhỏ, nếu có thể nuôi, vẫn là chó to uy phong lẫm lẫm mới tốt! Ách....nhưng mà thôi, lão mèo đen uy phong nhà mình cũng không tồi. Vươn tay tới lỗ lai hổ của Khôn, nhéo nhéo, hàng này quả nhiên là lui lại.
"Ha ha ha ha" có bản lĩnh anh đừng sợ em túm lỗ tai nha!!
Khôn nhanh chóng biến thành hình người: "Đã nói không được túm lỗ tai ta!"
Đinh Tiếu chống nạnh: "Thế nào?"
Khôn cười, vươn hai tay bế bạn lữ nhà mình lên: "Hôn hôn!"
Vì thế vừa ra khỏi thành Hổ Thần, ấu tể Đinh Tiếu đã bị bạn lữ nhà mình đánh lén thành công!