Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 12

Ba ngày sau, phi thuyền của Trường Thanh Tông đến trung tâm nội thành Cửu Khê.

Cửu Khê Thành có mạch linh khí ngầm dồi dào, địa thế lại thuận theo hướng của chín con suối, vì vậy mới có cái tên này.

Khi Tống Tẫn Dao cùng Hứa Thải Thải và đoàn người đến nơi, nội thành đã tụ tập đông đảo tu sĩ từ khắp nơi đến chúc mừng, bầu không khí trong ngoài thành đều cực kỳ náo nhiệt.

Biết đệ tử Trường Thanh Tông sẽ đến vào sáng nay, tộc trưởng Tiêu đã chờ sẵn trong phủ.

Không phải ngày mở tiệc chúc thọ, vì vậy bên trong Tiêu phủ không đón nhiều khách, khung cảnh gần như yên tĩnh như ngày thường.

Tống Tẫn Dao dẫn theo Hứa Thải Thải và một hàng đệ tử tông môn tiến vào đại sảnh rộng lớn để tiếp đãi.

Vừa mới bước vào, tộc trưởng Tiêu đã chống gậy, mặt mang nụ cười đón ra.

Tộc trưởng Tiêu tuổi đã rất cao, tóc trắng râu bạc, gương mặt hiền hậu.

Trên thực tế, trong giới tu chân toàn là cường giả, tộc trưởng Tiêu lại không nổi bật trong việc tu hành, nhưng ông hiền hòa thích giúp người, thường làm việc thiện nên được nhiều người trong giới kính trọng.

Dù không mạnh về tu vi, tộc trưởng Tiêu vẫn là một đại năng tu hành suốt nhiều năm.

Chỉ là, khi ông tiến lại gần, Hứa Thải Thải và đám người lập tức nhận ra thân thể ông đã không còn vững vàng, sắc mặt tiều tụy rõ rệt.

Vì muốn tiếp đãi bọn họ, trên gương mặt đầy nếp nhăn của tộc trưởng vẫn gắng gượng nở nụ cười, trong đôi mắt đục ngầu cũng ánh lên tia sáng, như đang cố nén lại.

Mọi người trong lòng cảm thấy có điều lạ, nhưng không ai tiện mở lời.

Tống Tẫn Dao dắt Hứa Thải Thải cùng Tạ Vấn Ngọc lần lượt tiến lên giới thiệu, hàn huyên.

Biết Tạ Vấn Ngọc là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Trường Thanh Tông đương nhiệm, cũng nghe nói cả hai vị đệ tử thân truyền đều đến dự lễ chúc thọ, tộc trưởng Tiêu mừng rỡ gật đầu liên tục.

Ánh mắt tán thưởng dừng lại trên một hàng đệ tử trẻ tuổi, ông cất giọng khàn nhẹ nhưng đầy tình cảm.

“Tốt lắm, chỉ nhìn thấy các ngươi đây, những người trẻ tuổi đỉnh thiên lập địa, trong lòng ta đã thấy rất vui rồi. Nhất định phải bảo vệ Trường Thanh Tông cho thật tốt, giữ cho một phương được bình an.”

Lời nói của lão nhân vô cùng chân thành, mọi người lập tức gật đầu đáp lại.

Sau đó mọi người cùng nhau ngồi xuống, tộc trưởng Tiêu bắt đầu ân cần hỏi thăm tình hình gần đây của Trường Thanh Tông từ Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc.

Đang trò chuyện, từ đại môn vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, một thanh niên vận bạch y được người hầu dẫn vào đại sảnh.

Người ấy mặc áo dài trắng tinh, tay cầm một cây gậy trúc mảnh, dáng vẻ nhã nhặn trắng trẻo, chỉ là đôi mắt bị một dải lụa trắng che lại, bước đi chậm rãi, cần gậy và người đi cùng dìu dắt mới tiến về phía trước.

Sự xuất hiện của người này khiến tất cả đều chú ý, mãi đến khi y ngồi xuống đối diện với đoàn người Tống Tẫn Dao, tộc trưởng Tiêu mới lên tiếng giới thiệu.

“Đây là con trai ta, tên gọi Duyệt Sương.”

Dứt lời, Tiêu Duyệt Sương khẽ nghiêng mặt về phía các đệ tử Trường Thanh Tông, nở một nụ cười nhạt nhòa đầy lễ độ.

Hứa Thải Thải đã từng nghe nói tộc trưởng Tiêu có một người con trai.

Vì đây là đứa con duy nhất của ông, nên ông đặc biệt chú trọng việc giáo dưỡng, từ nhỏ đã cho học đọc sách, tu hành bên cạnh mình.

Lâu dần, Tiêu Duyệt Sương cũng lấy phụ thân làm gương, dưỡng thành tính cách ghét ác như thù, yêu thích trừng gian diệt ác.

Nghe nói trước kia, hễ có yêu tu hay ma tu quấy nhiễu quanh Cửu Khê Thành, hắn đều là người đầu tiên ra tay.

Thấy mọi người tỏ vẻ quan tâm và nghi hoặc, tộc trưởng Tiêu cũng không giấu giếm, đơn giản kể lại nguyên nhân.

Thì ra mười mấy năm trước, trong một lần giao đấu với ma tu am hiểu sử dụng chướng khí, Tiêu Duyệt Sương không may bị thương ở mắt.

Chướng khí của ma tu không phải tà khí bình thường, tộc trưởng Tiêu tìm bao nhiêu y tu giỏi cũng không thể chữa khỏi, đôi mắt ấy từ đó coi như phế bỏ.

Ban đầu, dù không nhìn được, Tiêu Duyệt Sương vẫn có thể dựa vào linh lực cảm nhận thế giới xung quanh.

Nhưng hơn một tháng trước, khi đang truy đuổi ma tu để bảo vệ thành, hắn lại bị trọng thương, rơi xuống vực sâu.

Khi đó ai cũng cho rằng hắn đã chết.

Tộc trưởng Tiêu dù đau lòng vô hạn vẫn không chịu từ bỏ, ba ngày ba đêm tìm kiếm dưới vực, cuối cùng cũng tìm được con trai toàn thân đầy máu trở về.

Chỉ là, sau khi trở về, vì thương thế nghiêm trọng khó hồi phục, tu vi suy giảm, Tiêu Duyệt Sương tạm thời không thể vận dụng linh lực, chẳng khác nào một phàm nhân mù lòa.

Tộc trưởng Tiêu trong hơn một tháng này cũng vì lo cho con mà hao tổn tâm lực, nhanh chóng tiều tụy hẳn.

Hứa Thải Thải nghe xong, lòng cũng thấy buồn cho người cha ấy, y cũng hiểu ra vì sao tộc trưởng lại tiều tụy đến thế.

Mọi người sau khi nghe kể cũng không dễ chịu gì.

Một bên đau lòng cho phụ tử nhà họ Tiêu, một bên phẫn nộ với đám ma tu làm ác, bầu không khí trong sảnh liền trầm xuống.

May thay Tạ Vấn Ngọc là người khéo ăn nói, lại vốn xuất thân từ đại tộc nên rất giỏi làm trưởng bối vui vẻ.

Chỉ vài câu đơn giản liền khiến tộc trưởng Tiêu bật cười, phá tan bầu không khí nặng nề.

Hứa Thải Thải ngồi bên cạnh Tống Tẫn Dao, vì lúc đầu hơi căng thẳng nên vẫn luôn nắm tay sư huynh dưới bàn.

Y không dễ gì thoát khỏi cảm xúc từ chuyện vừa nghe, ánh mắt cũng vô thức dừng trên người Tiêu Duyệt Sương đối diện.

Đôi mắt bị băng vải trắng che lại, bộ dáng không nhìn thấy gì, khiến y không thể không liên tưởng đến sư huynh mình.

Hứa Thải Thải lần đầu biết Tống Tẫn Dao từng bị mù là vào lúc sáu bảy tuổi.

Khi ấy y và Tống Tẫn Dao vừa mới thân thiết, tình cảm bắt đầu khăng khít.

Tiểu hài tử lúc đó mới dám mạnh dạn hỏi điều y vẫn luôn tò mò.

Y muốn biết vì sao mắt sư huynh lại có màu sắc khác mọi người.

Nhạt nhòa, trong suốt như ngọc băng, lại như ngọc trai bạc.

Lúc ấy Tống Tẫn Dao đang ôm y trên đùi đút cơm, nghe vậy chỉ lãnh đạm trả lời như thể đang nói một chuyện chẳng mấy liên quan.

“Hồi nhỏ bị bệnh, nên mới thành ra vậy.”

Hứa Thải Thải khi đó còn nhỏ, ngốc ngốc chẳng hiểu bao nhiêu, nhưng cũng không biết nên hỏi tiếp thế nào.

Mãi đến khi lớn hơn một chút, quấn lấy sư tôn hỏi mãi thì y mới hiểu rõ chuyện năm xưa.

Tống Tẫn Dao sinh ra trong một gia đình phú thương, giàu có nhất vùng, địa vị không thấp.

Bởi vì những đứa con trước đều tư chất bình thường, cha mẹ hắn đặt hết kỳ vọng vào đứa con chưa ra đời là hắn, mong nuôi dưỡng thành người thừa kế xuất sắc.

Nhưng khi phát hiện Tống Tẫn Dao sinh ra đã vô thần hai mắt, mắc chứng mù bẩm sinh, cha mẹ lập tức thất vọng.

Tuy có điều kiện chữa trị nên họ vẫn không từ bỏ ngay, đưa hắn đi khắp nơi cầu y.

Nhưng bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ, dù là danh y cũng khó chữa.

Sau vài lần thất bại, cha mẹ hắn ngày càng lo lắng, bất an.

Cuối cùng gặp phải vu y.

Người kia phán rằng Tống Tẫn Dao là hung tinh do thượng giới giáng xuống, sẽ mang họa cho cả gia tộc.

Cha mẹ hắn sợ hãi đến mức lập tức từ bỏ hoàn toàn.

Họ đem đứa trẻ mới sinh chưa được bao lâu nhốt vào viện tạp vụ xa xôi, chỉ sắp xếp vài người hầu đúng giờ mang đồ ăn vào.

Còn bản thân họ, vì sợ bị họa lây, từ đó không nhìn con trai mình lấy một lần.

Không triệt để cắt đứt sinh lộ của Tống Tẫn Dao, với họ mà nói đã là tận tình tận nghĩa.

Tống Tẫn Dao cứ như vậy mà sống sót.

Sự nhẫn tâm của Tống gia truyền đi xa, người ngoài chỉ biết hắn là tai tinh, ai ai cũng né tránh.

Ngay cả đám nô bộc mang cơm, cũng tránh như tránh tà.

Vì thế, Tống Tẫn Dao từ khi có nhận thức, đã là một mình một người.

Đến khi hắn đủ lớn để tự lo liệu, đám người đưa cơm định kỳ cũng biến mất.

Không ai biết hắn đã làm cách nào, một người mù từ khi còn nhỏ, lại có thể tu luyện ra thần thức, tự học luyện khí.

Mười mấy tuổi, để cầu tiến tu hành, hắn tự rời khỏi viện, bắt đầu bước vào thế giới bên ngoài.

Mang theo đôi mắt mù, tiếng xấu là hung tinh, hắn phải đối mặt với vô vàn ác ý.

Cũng từ đó, hắn dần hiểu ra thế gian muôn mặt, hoàn toàn khác những gì hắn từng nghĩ…

Khi ấy, Hứa Thải Thải nghe sư tôn kể xong thì không dám tưởng tượng hắn đã trải qua bao nhiêu mờ mịt và tuyệt vọng.

Y vội vã chạy đi tìm Tống Tẫn Dao.

Thiếu niên mười tuổi nhào vào lòng sư huynh, vừa khóc vừa leo lên người hắn.

Tống Tẫn Dao ôm y vào lòng, Hứa Thải Thải chui đầu vào cổ hắn khóc nấc, gần như không thở nổi.

Y đau lòng vì sư huynh, nói nếu lúc đó y có thể ở bên hắn thì tốt biết bao.

Tống Tẫn Dao nghe không hiểu lời ngốc ấy, cũng chẳng cho rằng chuyện cũ có gì đáng buồn.

Hắn chỉ thấy sư đệ khóc đến nỗi khiến cả trái tim hắn thắt lại.

Cuối cùng, hắn luống cuống tay chân dỗ dành y.

Chuyện xưa của bản thân, hắn không cảm thấy gì.

Nhưng Hứa Thải Thải, mỗi lần nhớ lại, lòng đều thấy đau, chìm vào nỗi buồn không dứt.

Vì vậy lần này, khi bị Tiêu Duyệt Sương gợi lại ký ức, Hứa Thải Thải không khỏi thất thần, ánh mắt dừng trên người Tiêu Duyệt Sương cũng lâu hơn thường lệ.

Lâu đến mức Tiêu Duyệt Sương dường như nhận ra, hơi nghiêng mặt về phía phát ra ánh nhìn.

Hứa Thải Thải còn chưa kịp phản ứng, liền bị một bàn tay to che kín mắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Tống Tẫn Dao đỡ đầu y quay về phía mình, lúc ấy mới buông tay ra.

Tu sĩ cau mày, ánh mắt lộ rõ không vui.

Hứa Thải Thải chớp mắt mấy cái, liền nghe sư huynh lạnh giọng dạy dỗ: “Đừng nhìn lung tung.”

Buổi trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc, tộc trưởng Tiêu tỏ vẻ mệt mỏi, chúng đệ tử Trường Thanh Tông cáo từ rời khỏi.

Hứa Thải Thải và đám người vì ngồi hàng đầu, khi rời đi cũng tự nhiên tụ lại cuối cùng.

Vừa bước ra cửa lớn, liền trông thấy Tiêu Duyệt Sương cũng đang đi về phía này…

Đối phương bước đi thong thả nhưng cẩn thận, vậy mà khi bước qua ngạch cửa lại bị vướng vào chân suýt nữa ngã.

Hứa Thải Thải xếp hàng sau hắn, thấy vậy liền vội vã đưa tay giữ lấy cánh tay Tiêu Duyệt Sương, đỡ hắn đứng vững.

Lòng bàn tay suýt chút bị xương cốt đối phương cấn đến nhói đau, Hứa Thải Thải giật mình vì đối phương gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, cũng nhanh chóng buông tay ra.

Tiêu Duyệt Sương như bị hù dọa, được đỡ xong sắc mặt lại trắng thêm một tầng, xoay người hướng về phía Hứa Thải Thải, nhẹ giọng cảm tạ.

“Đa tạ.”

Giọng nói hắn cũng cực kỳ yếu ớt, ngữ khí mềm nhẹ.

Nói xong, Tiêu Duyệt Sương lại nở nụ cười nhã nhặn lễ phép như vừa nãy, khuôn mặt xoay hẳn về phía Hứa Thải Thải, im lặng một hồi lâu.

Cảm giác này khiến Hứa Thải Thải thấy hơi không thoải mái.

Bị người ta đánh giá tỉ mỉ như vậy, khiến y thoáng chốc nghi ngờ đối phương kỳ thật không hẳn là không nhìn thấy gì.

“Xin hỏi đạo hữu tên họ?” Tiêu Duyệt Sương nhẹ nhàng hỏi, kéo Hứa Thải Thải ra khỏi mớ suy nghĩ.

Hứa Thải Thải lấy lại tinh thần, vì lễ phép mà đáp: “Ta gọi là Hứa Nhuy.”

Y đối với người ngoài xưa nay chỉ báo đại danh, nhũ danh chỉ người quen trong tông mới biết.

“Hứa công tử.” Tiêu Duyệt Sương nghe xong liền mỉm cười.

“Tên thật dễ nghe.”

“Tại hạ Tiêu Duyệt Sương.” Hắn lại tự giới thiệu, cười nói.

“Gặp Hứa công tử liền như cố nhân, Hứa công tử cứ gọi ta là Duyệt Sương là được.”

Giới thiệu xong còn định nói thêm điều gì đó, nhưng Hứa Thải Thải đã bị Tống Tẫn Dao kéo lại phía sau, nắm cổ tay dẫn đi.

Cửu Khê Thành rất khéo khoản đãi khách quý, những người đến mừng thọ đều được sắp xếp chỗ ở chu đáo.

Đám đệ tử Trường Thanh Tông vừa rời khỏi Tiêu phủ, đã được quản gia dẫn vào khách đ**m lớn nhất trong thành.

Những ngày gần đây, tửu lầu khách đ**m gần như đều bị Tiêu gia bao trọn.

Một vài tiểu đệ tử vội vàng đến lĩnh cả chuỗi chìa khóa phòng, có phòng đơn, cũng có phòng đôi.

Người đưa chìa khóa là đệ tử ngoại môn, thường ngày không mấy khi tiếp xúc với Tống Tẫn Dao hay Hứa Thải Thải, lúc này thấy hắn sắc mặt lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng, liền e dè hỏi: “Đại sư huynh, ngài muốn phòng đơn ạ?”

Tạ Vấn Ngọc đang dựa một bên uống trà, nghe vậy liền cười nhạo.

“Hắn dọc đường đi đều hận không thể cài luôn sư đệ vào lưng quần, ngươi nghĩ hắn muốn phòng đơn à?”

Nói rồi hất cằm, duỗi tay ra phía đệ tử: “Ta muốn phòng đơn, cho ta chìa khóa.”

Tiểu đệ tử vội đưa qua.

Tống Tẫn Dao bên kia thì lãnh một chìa khóa phòng đôi, cùng Hứa Thải Thải một trước một sau lên lầu.

Tiêu lão tộc trưởng rất coi trọng bọn họ, khách đ**m được an bài đương nhiên là tốt nhất.

Phòng ốc trang H**ng X* hoa, tiện nghi đầy đủ, thoải mái dễ chịu.

Tống Tẫn Dao từ lúc rời Tiêu phủ đã không nói thêm lời nào.

Vào phòng xong, đóng cửa lại, hắn vẫn chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng bắt đầu dọn dẹp.

Đầu tiên là dùng linh lực rà qua bàn trà, xác nhận sạch sẽ mới dùng pháp quyết hâm trà.

Sau đó kiểm tra kỹ cửa sổ, tra xét xung quanh xem có tà khí hay không, rồi hạ kết giới trận pháp.

Cuối cùng, hắn thu dọn toàn bộ chăn đệm gối giường khách đ**m, lấy ra một bộ Hứa Thải Thải hay dùng từ túi trữ vật mà trải lên.

Hứa Thải Thải hôm nay cũng mệt rồi, thấy khát, vừa vào phòng liền rót một ly trà ấm uống.

Y uống xong, cũng rót cho sư huynh một ly.

Nhưng lúc gọi người đến uống, lại thấy Tống Tẫn Dao chỉ cúi đầu trải giường, chẳng hề để tâm.

Hứa Thải Thải lúc này mới thấy lạ.

Y buông chén trà lại gần, gọi thêm một tiếng sư huynh.

Tống Tẫn Dao vẫn mặt lạnh như băng, chẳng buồn đáp.

Hứa Thải Thải nhướng mày, thấy hắn trải giường được nửa chừng nên dứt khoát ngồi lên giường.

Tống Tẫn Dao giờ thì không làm bộ bận rộn được nữa.

Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Hứa Thải Thải.

Thiếu niên ngồi bên mép giường, ngước đôi mắt đen nhánh, dịu dàng hỏi: “Sư huynh, sao vậy? Tự dưng không vui?”

Hứa Thải Thải thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tống Tẫn Dao rũ mắt, nhìn thẳng y, ánh mắt lạnh lùng.

Trầm mặc vài nhịp, hắn khẽ nhíu mày hỏi:

“Ngươi thích Tiêu Duyệt Sương lắm sao?”

“…Hả?” Hứa Thải Thải bị hỏi mà ngớ người.

“Ta không có mà.”

Y mờ mịt không hiểu, cảm thấy sư huynh hỏi gì đó kỳ quái.

“Ngươi rất chú ý đến hắn.” Tống Tẫn Dao vẫn nhíu mày, bước lên nửa bước, gần như chen giữa hai đầu gối Hứa Thải Thải.

Ở đại sảnh Tiêu phủ, dù đang cùng Tiêu lão tộc trưởng trò chuyện thì hắn vẫn chú ý đến Hứa Thải Thải từng khoảnh khắc.

Hắn nhìn thấy sư đệ nhìn Tiêu Duyệt Sương bằng ánh mắt kia.

Trong đó chứa đầy xúc cảm, chan chứa xót xa.

Chỉ cần nghĩ đến Hứa Thải Thải dùng ánh mắt như thế nhìn người khác, toàn thân Tống Tẫn Dao liền thấy bực bội, cảm xúc u tối suýt không kiềm chế nổi.

Đôi mắt băng lạnh kia nay đã ngập đầy chiếm hữu, vậy mà Hứa Thải Thải vẫn không hay biết.

Thiếu niên lúc này bỗng nhiên hiểu ra, liền ngượng ngùng rũ đầu.

Ngón tay nghịch nghịch ngọc bội bên hông Tống Tẫn Dao, y nhỏ giọng giải thích: “Sư huynh đừng giận mà, khi đó thật ra… một phần ta thấy tiếc cho hắn mù hai mắt, nhưng càng nhiều là vì nhớ tới huynh.”

Hứa Thải Thải nói rất nhỏ, nhưng tình cảm chân thật.

Y ngước mắt nhìn Tống Tẫn Dao, nói tiếp:

“Ta thấy hắn mặt mày trắng bệch, đi đứng khó khăn, liền nhớ tới trước kia huynh cũng từng không nhìn được, chắc còn khổ hơn nên trong lòng mới hơi xót xa.”

Nghe đến đây, toàn bộ tức giận trong mắt Tống Tẫn Dao đều tan biến.

Nhưng trong ngực lại cuồn cuộn cảm xúc khác, càng lúc càng mạnh.

Hứa Thải Thải nói như thế, nghĩa là ánh mắt xót xa kia, vốn dĩ phải dành cho hắn.

Thế mà giờ lại vô cớ trao cho người khác.

Tống Tẫn Dao vì thế càng thêm không vui.

Hắn lạnh mặt, đè nén buồn bực trong lòng, nghiêm túc hỏi: “Trên đời này người mù đâu có ít, ngươi chẳng lẽ muốn từng người đều nhìn?”

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến Tống Tẫn Dao tức đến nghẹt thở.

Hứa Thải Thải lại không nhịn được mà bật cười.

Tống Tẫn Dao càng thêm nghi hoặc.

Hắn dứt khoát giơ tay nhéo má y, lạnh mặt hỏi: “Cười cái gì?”

Hứa Thải Thải bị nhéo môi, thuận thế dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.

Thiếu niên nắm tay hắn, cọ cọ vào trong, giọng mềm như mèo con: “Sư huynh…”

Hứa Thải Thải ngẩng đầu, mặt đỏ lên vì cọ, vẫn còn tươi cười: “Ra là huynh đang ghen à.”

Nói xong thấy sư huynh vẫn còn lạnh mặt, y liền ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói chắc nịch: “Huynh yên tâm! Dù có ai tới thì sư huynh ở trong lòng ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất!”

Ngay khoảnh khắc Hứa Thải Thải dụi đầu vào tay hắn, bao nhiêu buồn bực tiêu tan hết.

Y vừa gọi một tiếng “sư huynh”, môi mềm mại khẽ lướt qua kẽ tay hắn, ngọn lửa trong ngực liền nhanh chóng lan xuống bụng dưới.

Mà khi nghe y nói câu ấy, gân xanh trên trán Tống Tẫn Dao khẽ giật, vội vàng vận linh lực áp chế cơn nóng bừng đang dâng lên.

Với hắn mà nói, câu nói ấy của Hứa Thải Thải còn quan trọng hơn bất kỳ cảm xúc thể xác nào.

“Được.” Lửa giận đã biến mất, đôi mắt Tống Tẫn Dao chỉ còn cháy rực cố chấp.

Hắn lại nâng mặt y lên, cổ họng khẽ trượt:

“Sư huynh nhớ kỹ rồi. Thải Thải cũng phải nhớ kỹ lời của mình.”

Bình Luận (0)
Comment