Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 13

Các đệ tử Trường Thanh Tông lặn lội đường xa mà đến, tộc trưởng Tiêu lão không muốn chậm trễ dù chỉ một chút.

Vì vậy, ngay ngày hôm sau khi Hứa Thải Thải và mọi người vào trọ ở khách đ**m, Tiêu gia đã phái người đến mời họ vào phủ tham quan.

Mấy chục đệ tử tất nhiên không cần phải đi hết, chỉ chọn ra vài người có nguyện vọng đi cùng Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc là đủ.

Hứa Thải Thải vì muốn dính lấy sư huynh, đương nhiên muốn đi theo. Phần lớn đệ tử trẻ tuổi còn lại thì lại cảm thấy hứng thú với sự náo nhiệt ở chợ trong thành hơn.

Tiêu phủ với tư cách là phủ đệ của thành chủ chiếm diện tích cực rộng, quy mô kiến trúc cũng rất hoành tráng.

Nếu thật sự đi chậm rãi mà tham quan cẩn thận thì e là cả ngày cũng chưa chắc đi hết.

Chỉ là, Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc vốn dĩ không phải thật sự đến để tham quan. Vừa mới vào phủ đã phải đối mặt với chủ nhà cùng khách khứa qua lại, đành phải xã giao vài câu.

Ngược lại, Hứa Thải Thải cùng mấy đệ tử trẻ tuổi khác thì không cần bận tâm mấy việc đó, vào phủ xong liền vô tư thoải mái mà đi dạo khắp nơi.

Vì coi trọng việc tu hành, trong Tiêu phủ cũng có thiết lập nơi tu luyện, tuy quy mô nhỏ hơn Trường Thanh Tông nhưng công năng bên trong vẫn rất đầy đủ.

Hứa Thải Thải cái gì chưa thấy qua đều cảm thấy tò mò, thấy một loạt mộc kiếm có hình dạng khác Trường Thanh Tông, cũng nhịn không được cầm lên khoa tay múa chân một chút.

Mải mê tham quan, y không để ý mà bị rớt lại phía sau.

Đến khi phát hiện xung quanh không còn bóng dáng quen thuộc, Hứa Thải Thải liền đặt mộc kiếm xuống, chuẩn bị đi tìm mọi người.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa sân luyện võ, y liền bắt gặp một thân ảnh mảnh khảnh mặc áo trắng đang đi về phía mình.

Chính là Tiêu Duyệt Sương.

Đối phương có một tùy tùng dìu bên cạnh, đi từng bước chậm rãi, gậy trúc gõ nhẹ lên đường lát sỏi, tuy bước chân thong thả nhưng cũng không hề hoảng loạn.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn sáu bảy bước, Hứa Thải Thải đứng lại tại chỗ, do dự không biết có nên chủ động chào hỏi không.

Chỉ là y chưa kịp mở miệng, Tiêu Duyệt Sương đã nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa: "Ngươi là Hứa công tử?"

Hứa Thải Thải ngạc nhiên, không biết đối phương làm sao nhận ra mình.

Y lễ phép chắp tay hành lễ: "Là ta, Tiêu công tử."

Tiêu Duyệt Sương như hiểu y nghi ngờ, dừng lại trước mặt Hứa Thải Thải, vẫn cười nhạt giải thích: "Ngày đó được ngươi đỡ, ta nhớ rõ khí tức trên người ngươi."

Hứa Thải Thải gật đầu, không nghĩ thêm nữa.

Lại nghe Tiêu Duyệt Sương hỏi y tham quan có vui không, Tiêu phủ có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo chăng, Hứa Thải Thải tự nhiên vì phép lịch sự mà lần lượt đáp lại.

Tiêu Duyệt Sương nghe y nói tham quan cũng khá ổn, liền dịu giọng mời mọc: "Tai và ngươi rất hợp ý, sân bên cạnh trường luyện này chính là nơi ta ở, nếu ngươi mệt rồi thì có thể ghé qua nghỉ chân một lát?"

Trời đã nhá nhem tối, Hứa Thải Thải còn đang lo lắng đi tìm sư huynh.

Y liền từ chối: "Cảm ơn lời mời, nhưng ta còn phải đi tìm sư huynh của ta."

Tiêu Duyệt Sương nghe xong như có chút thương tâm, nụ cười nơi khóe môi hơi cứng lại.

Nhưng như sợ bị y phát hiện nên hắn vẫn cố gắng giữ lấy dáng vẻ dịu dàng miễn cưỡng.

Đôi môi tái nhợt phối hợp với tấm vải trắng che đôi mắt, khiến người ta trông vào cảm thấy vài phần yếu đuối, đáng thương.

Hứa Thải Thải nhìn thấy bộ dạng ấy, nhíu mày, trong lòng bỗng sinh ra một chút áy náy không rõ ràng.

Tiêu Duyệt Sương nghiêng mặt sang, lại gắng gượng cười nói: "Nếu vậy... ngươi có thể phiền một chút đưa ta về chỗ ở không? Chỉ cần đưa đến cửa thôi."

Dường như sợ y từ chối, hắn còn vội vàng bổ sung thêm một câu.

Lần này Hứa Thải Thải không thể từ chối nữa, gật đầu đáp ứng.

Tiêu Duyệt Sương cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Hai người vẫn duy trì khoảng cách, sóng vai bước trên con đường lát đá.

Hứa Thải Thải chìa tay ra, Tiêu Duyệt Sương cũng đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy.

Cho đến khi cả hai cùng bước về phía sân viện của Tiêu Duyệt Sương, Hứa Thải Thải mới mơ hồ cảm thấy có chỗ gì đó không đúng.

Nếu y nhớ không lầm thì khi nãy rõ ràng có một tùy tùng đi theo bên cạnh Tiêu Duyệt Sương, vậy mà chỉ trong lúc hai người nói mấy câu, tên đó đã biến mất không dấu vết.

Hai người đi chậm lại để tiện chăm sóc người không tiện như Tiêu Duyệt Sương.

Dọc đường, Tiêu Duyệt Sương luôn dịu giọng bắt chuyện:

"Hứa công tử tên là Hứa Nhuy, nhưng sao ta nghe thấy các đồng môn của ngươi đều gọi là Thải Thải?"

Hứa Thải Thải vừa chú ý dưới chân vừa đáp đại: "Đó là nhũ danh của ta."

Tiêu Duyệt Sương nghe xong thì khẽ ngẩng mặt cười: "Vậy ta cũng có thể gọi ngươi là Thải Thải không?"

Hắn lại hơi nhíu mày, có phần rụt rè hỏi thêm: "Hay là chỉ người thân thiết mới được gọi như thế?"

Đến lúc này, cảm giác không tự nhiên khi ở gần người này của Hứa Thải Thải càng lúc càng rõ rệt.

Y cảm thấy ánh mắt Tiêu Duyệt Sương nhìn mình có phần... quá nóng bỏng, như thể đang mưu cầu điều gì đó.

Nhưng khi quay sang nhìn khuôn mặt đối phương, chỉ thấy gương mặt tái nhợt, nụ cười dịu dàng, thân thể gầy yếu đến mức như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay.

Trông rất vô hại.

Hứa Thải Thải đành an ủi bản thân là mình suy nghĩ nhiều.

Y dời mắt, tập trung bước đi, đáp đại:

"Đều được cả."

Tiêu Duyệt Sương như vừa được ban cho điều gì đó quý giá, nghe xong liền khẽ mỉm cười hạnh phúc:

"Được, cảm ơn Thải Thải."

Cuối cùng đưa Tiêu Duyệt Sương đến nơi, Hứa Thải Thải nhanh chóng từ biệt người nọ, sau đó lại chầm chậm chạy về khu luyện tập.

Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc vừa vặn cáo biệt Tiêu lão tộc trưởng, quay lại đón y, phía sau còn có mấy đệ tử tông môn đi theo.

Hứa Thải Thải chạy đến trước mặt sư huynh, trán đầy mồ hôi, Tống Tẫn Dao liền thuận tay rút khăn mềm từ ngực ra, định đưa lên lau cho y.

Ai ngờ vừa mới lại gần, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, lập tức nhíu mày, nắm chặt lấy cánh tay Hứa Thải Thải.

Tu sĩ vẻ mặt lạnh lùng, mở miệng hỏi:

"Thải Thải gặp ai?"

Hứa Thải Thải trợn to mắt, chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc sư huynh nhà y đúng là quá lợi hại.

Y còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tống Tẫn Dao đã đoán được ngay là y vừa gặp ai đó.

Bị nắm lấy cánh tay kéo qua kéo lại, Hứa Thải Thải đầy tò mò nhìn sư huynh, tự hỏi làm sao hắn chỉ liếc một cái đã phát hiện ra chuyện này.

Ống tay áo bị vén lên, Tạ Vấn Ngọc đi bên cạnh cũng liếc nhìn sang.

Hai mắt nhìn nhau, Tạ Vấn Ngọc liền lấy quạt xếp khều khều viền tay áo của Hứa Thải Thải, dí mũi tới gần ngửi ngửi.

Ngửi xong, hắn lập tức nhíu mày:

"Sao tay áo của ngươi lại có mùi lạ thế này?"

Hứa Thải Thải mặt mày đầy khó hiểu, đối mắt với ánh nhìn lạnh băng của Tống Tẫn Dao, chính y cũng cúi đầu ngửi thử.

Nhưng tu vi của y còn kém, hoàn toàn không nhận ra được có gì khác thường.

Thế là y liền thành thật khai báo tất cả.

Cánh tay này, hôm nay chỉ có Tiêu Duyệt Sương từng chạm qua.

Bị ánh mắt như ép người tra khảo của sư huynh nhìn chằm chằm, Hứa Thải Thải ngoan ngoãn kể rõ từ đầu đến cuối chuyện mình gặp Tiêu Duyệt Sương, hai người đã nói những gì, không sót chữ nào.

Nói đến đoạn mình đưa Tiêu Duyệt Sương về sân nghỉ, Hứa Thải Thải liếc nhìn sắc mặt khó coi của Tống Tẫn Dao, trong lòng có hơi chột dạ.

"Hắn không nhìn thấy gì cả, ta thật sự không tiện mở miệng từ chối..." Cuối cùng y lí nhí bổ sung một câu.

Tống Tẫn Dao nhìn y thêm vài giây, mới khẽ nhíu mày, phóng một thuật thanh khiết lên người Hứa Thải Thải.

Hắn dùng linh lực của bản thân hoàn toàn bao phủ luồng khí tức khác lạ từ người ngoài kia, sắc mặt lúc này mới dịu đi đôi chút.

"Sau này gặp Tiêu Duyệt Sương thì tránh xa một chút." Tu sĩ lạnh giọng dặn dò.

"...Ừm." Hứa Thải Thải sợ hắn nổi giận, ngoan ngoãn đáp lời.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.

Tạ Vấn Ngọc nhìn toàn bộ quá trình, lúc này đầy hứng thú, phe phẩy quạt xếp, lên tiếng trêu chọc:

"Tiêu công tử người ta yếu ớt thế kia, còn có thể cắn được Thải Thải nhà ta một miếng chắc?"

Không biết câu nào đã đụng vào điểm kiêng kị của Tống Tẫn Dao.

Tu sĩ vừa mới dịu mặt được một chút, lập tức lại lạnh xuống.

Hắn quét ánh mắt lạnh lùng đầy địch ý về phía Tạ Vấn Ngọc, sau đó kéo Hứa Thải Thải từ vị trí đứng giữa hai người sang bên cạnh mình, che khuất khỏi tầm nhìn người khác, rồi dẫn sư đệ rời đi.

"Này!"

Tạ Vấn Ngọc "bốp" một tiếng khép quạt lại, phía sau tức giận lẩm bẩm:

"Ngươi đấy, chẳng biết đùa là gì! Quả thật là lòng dạ hẹp hòi!"

...

Tối đến về lại khách đ**m, Hứa Thải Thải gọi nước ấm để tắm.

Chuyện này cũng không hẳn vì sự cố nhỏ lúc chiều, dù sao thì y cũng chẳng ngửi thấy mùi gì khác lạ, cũng chẳng để tâm.

Chỉ là dọc đường ngồi phi thuyền đến đây, đã mệt mỏi rã rời.

Hơn nữa sau khi vào Cửu Khê thành, cũng chẳng được nghỉ ngơi mấy, hết đi loanh quanh rồi lại giao tiếp đủ kiểu, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

Tối qua là đêm đầu tiên ở trọ, Hứa Thải Thải mệt đến mức không còn sức xoay xở, chỉ dùng thuật thanh khiết sơ sài qua loa.

Thế nên hôm nay mới tranh thủ ngâm mình cho đàng hoàng.

Khách đ**m này điều kiện tốt vô cùng, phục vụ cũng khỏi phải chê.

Nước tắm được đưa tới, không chỉ có linh thạch giữ ấm dưới đáy, mà còn có thêm hương liệu đặc biệt cho tu sĩ, giúp thư giãn kinh mạch và bồi bổ linh lực.

Dù sao Tiêu lão tộc trưởng cũng đã trả tiền phòng rồi, không tắm thì uổng.

Sau khi người hầu mang nước xong rời đi, Tống Tẫn Dao cúi người thử độ ấm cho Hứa Thải Thải, sau đó lấy từ túi trữ vật ra một bộ quần áo sạch, đặt bên cạnh thùng tắm.

Hứa Thải Thải thì đã bắt đầu sốt ruột c** đ*.

Y và Tống Tẫn Dao sớm chiều ở bên nhau, lúc nhỏ còn từng bị hắn nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trần như nhộng.

Cho nên trước mặt sư huynh, Hứa Thải Thải chẳng có chút ngại ngùng nào.

Sau khi sư đệ chuẩn bị xong xuôi, Tống Tẫn Dao vừa mới xoay người thì thấy Hứa Thải Thải đã đá văng quần áo xuống chân, người gần như không còn mặc gì.

Tu sĩ lập tức khựng lại tại chỗ.

Tay nắm lấy mép thùng gỗ cũng siết chặt, gân xanh nổi rõ mu bàn tay.

Ngay lúc Hứa Thải Thải xoay người, tính bước vào trong thùng thì Tống Tẫn Dao liền nhanh chóng hoàn hồn, lập tức quay lưng lại.

Hình ảnh trắng nõn mềm mại ấy như còn đang in rõ trong đầu, tu sĩ có phần lúng túng mà nhắm mắt lại, ngực phập phồng không yên.

Tiếng nước vang lên sau lưng, Tống Tẫn Dao đứng im thêm một lát, rồi bước vòng qua bình phong, hướng ra cửa.

Hứa Thải Thải còn chưa ngồi ổn trong nước, liền thấy sư huynh định rời đi thì vội vàng gọi theo:

"Sư huynh, huynh đi đâu vậy?"

Tay Tống Tẫn Dao đã chạm vào then cửa, nghe tiếng liền khựng lại một chút, không quay đầu mà đáp:

"Ta ra ngoài canh chừng."

Hứa Thải Thải nhíu mày khó hiểu.

"Bên ngoài có trận pháp huynh bày rồi mà, còn cần tự ra ngoài canh à?"

Bình thường lúc y tắm ở linh tuyền Vi Minh Phong, Tống Tẫn Dao dù y có tắm hay không cũng đều ngồi canh bên cạnh, vừa trò chuyện vừa giết thời gian, Hứa Thải Thải từ lâu đã quen như thế.

Sao giờ ở khách đ**m lại phải ra ngoài?

Hứa Thải Thải không cam lòng, nhất quyết gọi hắn quay lại.

"Sư huynh, làm ơn mà, mau tới đây ngồi trò chuyện với ta đi, một mình tắm buồn chết luôn á!"

Vừa dứt lời, im lặng chốc lát, mấy quyển thoại bản vốn đặt trên bàn đột nhiên "lả tả" bay về phía Hứa Thải Thải, rơi xuống ngay trong tầm tay y.

Tống Tẫn Dao vẫn quay lưng về phía y, đứng bên cửa, hoàn toàn không dao động, kiên định nói:

"Tự mình tắm, chán thì đọc thoại bản."

Nói xong, tu sĩ không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi phòng.

"......"

Hứa Thải Thải tức đến mức đập chân xuống nước.

Vì không có ai bầu bạn nên lần này y chỉ ngâm không đến một canh giờ liền tự mặc quần áo ra ngoài.

Y cố tình không buộc đai lưng, cổ áo cũng cố tình xõa lỏng, rồi vội vàng kéo cửa phòng bước ra tìm người.

Quả nhiên, Tống Tẫn Dao vẫn luôn đứng canh bên ngoài hành lang.

Hứa Thải Thải đứng ở cửa, không đi tới mà hơi bĩu môi, không mấy vui vẻ nhìn sư huynh.

Tống Tẫn Dao thần sắc không có gì khác thường, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Thải Thải thì lập tức bước lại gần, dùng thân mình che kín y.

Hắn vẫn không nói gì trách mắng, chỉ là cẩn thận giúp y buộc lại đai lưng, chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn.

Sau khi xác nhận tất cả đều gọn gàng đúng mực, hắn mới lui lại nửa bước, tiện tay dùng linh lực hong khô tóc cho Hứa Thải Thải.

Thấy sư huynh vẫn nhẫn nại tỉ mỉ chăm sóc mình như thế, tâm trạng buồn bực vì vừa nãy bị ngó lơ của Hứa Thải Thải cũng tan biến, trong lòng lập tức thoải mái hẳn.

Thiếu niên lại trở nên vui vẻ.

Lúc này người hầu đến dọn dẹp.

Hứa Thải Thải thấy vậy liền nhanh chóng lên tiếng, không cho họ mang thùng gỗ đi mà dặn thay một thùng nước sạch mới.

"Sư huynh à, nước ở đây thật sự rất thoải mái, huynh cũng ngâm đi." Gương mặt thiếu niên vẫn đỏ hồng vì tắm nước nóng, ngoan ngoãn đề nghị.

Tống Tẫn Dao ngẩng mắt liếc y một cái, không chần chừ từ chối ngay:

"Sư huynh không tắm."

Hứa Thải Thải khó hiểu: "Huynh mấy ngày nay cứ luôn vất vả làm việc, nước này có thể thư giãn kinh mạch, ngâm một chút sẽ dễ chịu hơn mà."

Tống Tẫn Dao khẽ nhíu mày, vẫn định từ chối.

Sắc mặt Hứa Thải Thải cũng trầm xuống, lại không vui.

Y nghiêm túc mở miệng:

"Sư huynh, hôm nay huynh rất kỳ lạ.

"Ta vừa tắm một cái, huynh đã chạy ra ngoài. Bây giờ kêu huynh tắm thì huynh lại sống chết không chịu. Chẳng lẽ nước tắm có hồng thủy mãnh thú?"

"......"

Bị sư đệ ép hỏi từng bước, Tống Tẫn Dao cuối cùng đành phải dời mắt mà thỏa hiệp.

Lại đóng cửa vào phòng, Hứa Thải Thải giống như cái đuôi nhỏ, lon ton theo sau Tống Tẫn Dao đi vào sau bình phong.

Nước mới đã được thay, hơi nước nóng hầm hập bốc lên, khiến không khí trong phòng cũng ấm hơn hẳn.

Hứa Thải Thải phấn chấn, vui vẻ quá mức, nhất quyết đòi giúp sư huynh c** q**n áo.

Đai lưng ngọc khấu phức tạp, áo khoác ngoài dày nặng màu bạc, đến cả trâm ngọc trắng đè tóc cũng bị y tháo từng món một, đặt sang bên cạnh.

Tháo mãi đến cuối cùng chỉ còn một lớp áo trong, Hứa Thải Thải thăm dò định nghịch thêm một chút thì bị nhẹ nhàng nắm tay lại.

Bàn tay sư huynh y nóng rực, hơi ẩm ướt, giọng nói lại lãnh đạm như không gợn sóng: "Để ta tự làm."

Dứt lời, tay Hứa Thải Thải đã bị đẩy ra.

"Được rồi."

Hứa Thải Thải cũng không cố chấp nữa, nhưng y cũng không rời khỏi bình phong.

Mà là với tay lấy thoại bản lúc nãy vẫn chưa đọc, leo lên giường nằm bên cạnh.

Tống Tẫn Dao lúc này chỉ mặc áo lót mỏng màu trắng, ngón tay đang tháo đai lưng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thải Thải lạnh băng.

Hứa Thải Thải nằm nghiêng đầu trên giường, chẳng sợ gì hết, còn cười tủm tỉm.

"Tuy huynh không chịu tắm với ta, nhưng ta không chấp nhặt đâu, ngược lại còn ở lại bầu bạn với huynh, đây gọi là lấy ơn báo oán đó."

"......"

Tống Tẫn Dao khẽ nhíu mày.

Những lúc thế này, hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà chỉnh lại thành ngữ của sư đệ cho đúng.

Hứa Thải Thải thấy sư huynh vẫn chưa vào nước, liền nằm ngửa ra giường, mặt hướng lên trần nhà, còn dùng thoại bản trong tay che kín cả gương mặt.

"Sư huynh yên tâm, ta sẽ không nhìn huynh tắm đâu, ta đọc thoại bản thôi."

Hứa Thải Thải miệng nói vậy thì thật sự cũng làm như vậy.

Đôi mắt đen nhánh của y chăm chú nhìn vào mấy chữ to đen sì trên thoại bản, không liếc ngang ngó dọc chút nào.

Tựa hồ qua một lúc sau.

Tiếng vải chạm vào nhau vang lên, kế tiếp là âm thanh nước vang lên khe khẽ.

Nước chao động một lúc rồi ổn định trở lại, là Tống Tẫn Dao đã ngồi vào trong thùng tắm.

Hứa Thải Thải lập tức quên béng lời hứa vừa nãy của mình.

Y vốn là người bướng bỉnh, càng bị cấm làm gì lại càng muốn làm.

Thiếu niên lặng lẽ vén một mép thoại bản lên, dựa vào việc Tống Tẫn Dao quay lưng ngồi trong nước, y liền quang minh chính đại ngắm nhìn bóng dáng sư huynh tắm rửa.

Ban đầu chỉ là tâm tư muốn chọc ghẹo chơi.

Có những lúc Tống Tẫn Dao càng nghiêm túc khuôn phép, y lại càng thích chọc hắn.

Nhưng nhìn một lúc, Hứa Thải Thải lại bất giác ngây người.

Trước đây sao y không phát hiện sư huynh dáng người lại tốt đến vậy?

Chỉ là nửa bờ vai trần, lại còn bị tóc đen dài che khuất gần nửa, vậy mà lại khiến người ta không thể rời mắt.

Hứa Thải Thải càng nhìn càng chăm chú, với Tống Tẫn Dao thì lại càng là tra tấn.

Ngũ cảm của hắn vốn đã nhạy bén hơn tu sĩ bình thường, huống hồ... ánh mắt sư đệ lại quá đỗi trắng trợn và bạo dạn.

Hắn âm thầm vận linh lực làm nước nóng trở nên lạnh bớt, nhưng nhiệt độ cơ thể lại không chịu khống chế mà nóng dần lên, phía dưới mặt nước càng thêm nóng bỏng bất thường.

Thật sự không thể tiếp tục ngâm nữa.

Cả người Tống Tẫn Dao cơ bắp căng cứng, đã quen tay dùng linh lực dẫn dục niệm xuống, dần dần áp chế lại.

Mồ hôi lẫn trong nước trượt qua da, không dễ bị phát hiện, nhưng giọng nói vốn luôn lãnh đạm của tu sĩ, khi mở miệng lại khàn đi thấy rõ.

"Thải Thải." Hắn thấp giọng gọi một tiếng, giữa căn phòng yên tĩnh nghe thật rõ ràng.

Hứa Thải Thải lập tức giật mình tỉnh lại, theo bản năng đáp:

"Sư huynh?"

Chỉ nghe sư huynh nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nhắc nhở:

"Chuyên tâm đọc thoại bản của ngươi đi."

Hứa Thải Thải lập tức đỏ mặt đến tận mang tai.

"Biết rồi, biết rồi!"

Vừa nói, thiếu niên liền luống cuống tay chân cầm lại thoại bản không biết đã bị lật sang đâu, "bốp" một tiếng úp ngược trở lại lên mặt.

Tầm nhìn tối sầm, bên tai vang lên tiếng sư huynh bước ra khỏi thùng tắm mặc lại quần áo.

Hứa Thải Thải trốn sau thoại bản, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện là cả người mình đều nóng ran.

Hai vành tai đỏ rực lộ ra bên ngoài, lại còn sợ cái gì đó, vội vùi mặt cọ cọ vào bìa giấy trước mũi.

Thật kỳ lạ.

Nhất định là do dáng người sư huynh tốt quá thôi.

Bình Luận (0)
Comment