Tiệc mừng thọ của tộc trưởng Tiêu lão tổ diễn ra đúng ngày, cả thành Cửu Khê náo nhiệt vô cùng.
Yến tiệc bắt đầu từ ban ngày, kéo dài mãi tới tận đêm. Bởi vì sẽ kết thúc rất muộn nên những khách mời quan trọng đều được sắp xếp nghỉ lại trong Tiêu phủ một đêm.
Trong buổi yến tiệc, Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc đại diện cho Trường Thanh Tông, bên cạnh luôn có người cầm chén rượu đến kính cẩn mời mọc.
Loại rượu mà Tiêu gia dâng lên khách đương nhiên không phải rượu phàm tục, ngay cả tu sĩ uống vào cũng có thể bị say.
Khi ra ngoài, nhất định phải đề cao cảnh giác.
Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc là hai vị sư huynh dẫn đầu lần này, ít nhất phải có một người luôn giữ được tỉnh táo.
Tống Tẫn Dao tính tình lạnh nhạt cố chấp, không thích nói chuyện, càng không vui vẻ uống rượu. Bảo hắn đi hàn huyên với người khác, thường sẽ khiến đối phương rơi vào thế khó xử.
Vì thế nhiệm vụ cùng người cụng ly đổi chén rốt cuộc rơi lên vai Tạ Vấn Ngọc.
Tạ Vấn Ngọc rất giỏi xã giao, chỉ cần tâm trạng không tệ thì mấy việc này hắn đều xử lý đâu ra đấy.
Ngày mai đã phải lên đường trở về tông môn, nên Tạ Vấn Ngọc cũng không uống nhiều.
Đợi đến khi thấy thời cơ gần như đã chín muồi, hắn liếc mắt với Tống Tẫn Dao, người vẫn luôn ngồi một bên không biểu cảm, rồi nghiêng đầu qua bàn, giả bộ như đã say khướt.
Tống Tẫn Dao liền gọi Hứa Thải Thải tới, hai người một trái một phải đỡ Tạ Vấn Ngọc, khéo léo từ chối những khách khứa vẫn muốn tới chuyện trò, sau đó cùng lão tộc trưởng cáo từ rời đi.
Ở hậu viện Tiêu gia, Tống Tẫn Dao chỉ cần đúng hai gian phòng, một lớn một nhỏ.
Đã diễn thì phải diễn cho tới cùng. Hắn và Hứa Thải Thải đưa Tạ Vấn Ngọc về phòng, sắp xếp ổn thỏa rồi mới cùng nhau trở lại gian phòng của mình.
Hứa Thải Thải cũng chỉ uống nửa ly rượu hoa quả, không đến nỗi say, chỉ là gương mặt đỏ bừng lên.
Về tới phòng, sư huynh đang dọn dẹp giường chiếu, còn y thì chạy ra sân hít thở không khí.
Lúc này đã là giờ Hợi, trời tối đen, không thấy trăng.
Khoảng cách khá xa nên tiếng ồn từ bữa tiệc bên kia không vọng tới, chỉ loáng thoáng thấy vài luồng ánh sáng mờ nhạt, bốn bề xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Hứa Thải Thải dạo một vòng trong sân lớn, đi tới đi lui, chợt phát hiện bản thân thế mà lại không biết đường về phòng khách.
Rõ ràng chỉ là một cái sân bình thường, thế mà Hứa Thải Thải lại thấy vừa nghi hoặc vừa hoang mang. Y rõ ràng chưa từng rời khỏi sân, sao lại… lạc đường được chứ?
Ngay lúc trong lòng vừa dấy lên cảm giác kỳ quái, một luồng hơi thở nồng nặc khó chịu chợt xộc vào mũi. Tiếp theo, chân y bỗng hụt xuống, giống như bị rơi vào nơi nào đó.
Khi Hứa Thải Thải mở mắt lần nữa, trước mắt đã là một cảnh xuân sáng bừng.
Y đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình lại đang ở Vi Minh Phong thân quen đến không thể thân quen hơn.
Lúc này y đang ngồi xổm dưới đất, đào đất tưới nước cho mấy loại linh thực mới được mang về. Sư huynh Tống Tẫn Dao đợi y làm xong liền nắm tay y dắt tới bên dòng suối, dịu dàng giúp y rửa sạch bùn đất, lại lấy khăn tay ra từng chút từng chút lau khô.
Lo xong xuôi đâu đấy, hai sư huynh đệ còn cùng nhau mang hoa mới thu được vào mật thất.
Sư tôn sau khi xem qua rất hài lòng, xoa đầu Hứa Thải Thải một cái, tiện tay cũng gọi Tống Tẫn Dao cúi người xuống, giơ tay xoa luôn đầu đại đồ đệ.
Ba thầy trò ở cùng nhau, bầu không khí hòa thuận ấm áp.
Đây gần như là một cảnh sinh hoạt thường nhật quen thuộc nhất của Hứa Thải Thải, chỉ có vài chi tiết nhỏ hơi khác thường.
Ví như Tống Tẫn Dao tuyệt đối không thể nào cười nhìn mấy linh thực y trồng, vì sư huynh y luôn mong y khỏi cần trồng cái nào thì càng tốt.
Lại như sư tôn cũng sẽ không đi xoa đầu Tống Tẫn Dao. Sư tôn ôn hòa đoan trang như vậy, sợ là còn ngại cái đầu lạnh như băng của sư huynh y làm tay đông cóng mất.
Nhưng tạm bỏ qua những chi tiết nhỏ ấy không nói, Hứa Thải Thải nhìn phong cảnh xuân sắc trước mắt, trong lòng lại càng khó hiểu hơn. Rõ ràng một khắc trước còn ở cái sân tối om trong Tiêu phủ, sao chớp mắt đã quay lại Vi Minh Phong rồi?
Y còn đang nghi hoặc, chợt cảm thấy có một bóng đen từ phía sau bên phải đang tiến đến gần.
Ngay sau đó, mùi hôi gay gắt ban nãy lại xộc vào mũi. Gương mặt vốn ngơ ngác của Hứa Thải Thải lập tức trở nên nghiêm túc.
Tuy chưa từng gặp ma tu thật sự, nhưng Trường Thanh Tông thường xuyên dạy đệ tử cách phân biệt yêu ma. Mà Hứa Thải Thải học hành luôn chăm chỉ nghiêm túc nên những kiến thức này sớm đã thuộc nằm lòng.
Vậy nên rất nhanh, y liền nhận ra, hơi thở kia chính là loại ma khí mà trưởng lão từng triển lộ cho bọn họ xem.
Trên mặt Hứa Thải Thải vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tay thì nhanh chóng lấy từ túi trữ vật ra cây phi tiêu pháp khí mà sư huynh đã chuẩn bị cho mình, dùng sức ném về phía bóng đen kia.
Linh lực mạnh mẽ lập tức đánh trúng đối phương, khiến bóng đen loạng choạng lùi lại vài bước. Ngay sau đó, ảo giác trước mắt Hứa Thải Thải cũng nhanh chóng tan biến.
Cảnh đêm tối đen như mực quanh người lập tức trở lại.
Trước mắt y là một người mặc áo trắng, sắc mặt đau đớn, giơ tay che lấy bả vai vừa bị đánh trúng. Mảnh lụa trắng che mắt người đó cũng bị kình lực vừa rồi đánh bay.
Dải lụa rơi xuống đất. Hứa Thải Thải trợn tròn mắt, kinh ngạc phát hiện đôi mắt đối phương lại là… ma nhãn màu tím.
Trong tròng mắt tím ấy còn cuồn cuộn ma khí đen sẫm, dữ tợn vô cùng, khiến khuôn mặt vốn tuấn tú nho nhã của Tiêu Duyệt Sương lúc này trở nên quái dị đến khó nhận ra.
“Ngươi không phải Tiêu công tử! Ngươi là ma tu!”
Thiếu niên nét mặt nghiêm lại, lập tức rút kiếm ra, cùng đối phương giằng co.
Còn tên ma tu trước mặt thì rõ ràng cũng rất kinh ngạc.
Hắn nhìn hai mắt sáng rỡ và thần trí hoàn toàn tỉnh táo của Hứa Thải Thải, không thể tin nổi là đối phương lại chẳng hề bị ảo cảnh ảnh hưởng chút nào.
Hứa Thải Thải đã chuẩn bị sẵn sàng để giao chiến, lại thấy đối phương do dự vài giây, bỗng lùi nhanh về sau mấy bước, sau đó hóa thành một làn ma khí rồi biến mất.
Quanh người lại lần nữa yên tĩnh, chỉ còn lại trên mặt đất là dấu vết phù trận còn sót lại sau khi ảo cảnh tan biến.
Hứa Thải Thải nghiêm túc cau mày, thu kiếm, tay vẫn còn hơi run rẩy.
Lần đầu tiên đối mặt với một ma tu thực sự, y không thể nói là không hoảng sợ. Chỉ là lúc đó không thể rụt rè, buộc bản thân phải gắng gượng giữ bình tĩnh mà thôi.
Y ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét những dấu vết trên mặt đất, kết hợp với những hình ảnh giả dối Vi Minh Phong y vừa thấy lúc nãy, lập tức nhận ra đây chính là “Mê tâm chú” mà y từng học trong khóa huấn luyện ở tông môn.
Trưởng lão từng dạy rằng, Mê tâm chú là một loại chú pháp vô cùng tà ác, đặc hữu của Ma tộc.
Loại chú pháp này sẽ dựa vào d*c v*ng hoặc chấp niệm sâu sắc nhất của tu sĩ mà tạo ra ảo cảnh, khiến đối phương bị nhốt trong đó, thần trí mơ hồ, không thể phân biệt thật – giả, có khi sẽ trực tiếp rơi vào hôn mê, mãi không tỉnh lại.
Trong trạng thái ấy, tu sĩ hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, còn ma tu thi pháp thì có thể thừa cơ hấp thu linh lực và tu vi của đối phương.
Khóa học còn nói rõ: tu sĩ càng có chấp niệm sâu, càng dễ bị mê hoặc. Người vô dục vô cầu thì không dễ trúng chiêu, ngược lại những người tâm chí rối loạn thì cực kỳ dễ bị dắt mũi.
Sau khi hiểu rõ, Hứa Thải Thải không còn nấn ná, lập tức đứng dậy chạy đi tìm Tống Tẫn Dao.
Lúc này y không còn bị lạc đường nữa. Cánh cửa phòng khách mà vừa rồi sống chết tìm không thấy, bây giờ lại ở ngay trước mắt, chỉ cách vài chục bước chân.
Nhưng ngọn đèn vốn sáng rực nơi khung cửa sổ, lúc này lại tối đen như mực.
Hứa Thải Thải hoảng hốt, trong lòng dâng lên linh cảm bất an.
Y gần như lao vọt vào phòng.
Mới vừa rồi còn có thể mặt không đổi sắc đối mặt ma tu, lúc này lại bị cảnh tượng trong phòng dọa toát cả mồ hôi lạnh.
Bên trong tối om, trên mặt đất là một phù trận giống hệt như cái y vừa thấy. Tống Tẫn Dao đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, một tay chống lên bàn, cả người run nhẹ, như đang cố gắng khắc chế cơn đau đớn nào đó.
Trong không khí còn lẩn khuất tàn dư ma khí, Hứa Thải Thải nhận ra: ma tu kia rõ ràng là đã ra tay với Tống Tẫn Dao trước, sau đó mới tới tìm y.
Nhưng lúc này y cũng không còn tâm trí để nghĩ ngợi nhiều.
Hứa Thải Thải sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn chạy tới bên cạnh Tống Tẫn Dao.
“Sư huynh?”
Thiếu niên khẽ gọi, giọng run lẩy bẩy, đưa tay đỡ lấy sư huynh đang cúi đầu, nhìn kỹ thần sắc của hắn.
Tống Tẫn Dao rõ ràng rất không ổn.
Sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cứng đờ, quần áo thấm đẫm mồ hôi nóng, trán ướt nhẹp, mồ hôi nhỏ giọt xuống ngón tay Hứa Thải Thải.
Đáng sợ nhất là đôi mắt của hắn.
Con ngươi vốn xám trắng lúc này đã nhuộm đỏ, nhìn chăm chăm y như dã thú đang vồ mồi.
Hứa Thải Thải rùng mình, chỉ có thể thấp giọng gọi thêm vài tiếng.
May thay, không uổng công y cố gắng gọi, ánh mắt Tống Tẫn Dao dường như có chút rung động, hắn cứng ngắc nghiêng đầu nhìn y.
Mà trong ảo cảnh của Tống Tẫn Dao lúc này, hoàn toàn khác với căn phòng tối đen bên ngoài.
Đó là một gian nội thất sáng bừng trên đỉnh Vi Minh Phong.
Trên giường, sư đệ bị hắn giữ lại bên dưới, y phục đã bị c** s*ch, toàn thân mềm nhũn, không thể giãy giụa nổi.
Bởi vì lực đạo quá mạnh, lưng thiếu niên ma sát trên đệm, vừa ướt vừa đỏ.
Chỉ có thể đáng thương ngẩng cổ, không ngừng khóc nức nở.
Tống Tẫn Dao không phải là không phân biệt được thực – ảo.
Trái lại, hắn tâm chí cực kỳ kiên định, trong suốt quá trình bị mê tâm chú vẫn giữ được lý trí, còn có thể lập tức phản kích, phá trận phù chú.
Nhưng biết rõ là ảo cảnh, không có nghĩa là có thể rút ra dễ dàng như vậy.
Bởi vì dục niệm của hắn đã thật sự quá sâu.
Hơn nữa, cảnh tượng trong ảo cảnh kia… quá mức ngọt ngào, khiến hắn không thể dứt ra nổi.
Cho đến khi tiếng nức nở yếu ớt của thiếu niên thật sự vang lên bên tai hắn.
Âm thanh ấy hoàn toàn khác biệt, mang theo run rẩy và sợ hãi, như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng hắn, mạnh mẽ phá tan ảo cảnh.
Tống Tẫn Dao giơ tay nâng mặt Hứa Thải Thải, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng ở khoé mắt y, giọng khàn khàn: “Thải Thải?”
“Sư huynh!” Hứa Thải Thải lập tức òa lên, mắt hoe đỏ nhìn chằm chằm hắn, không dám chớp.
Hai mắt Tống Tẫn Dao vốn cuồng loạn dần dần dịu lại, khôi phục thành vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Thấy sư huynh cuối cùng cũng trở lại bình thường, Hứa Thải Thải gần như thật sự bật khóc: “Sư huynh, huynh làm ta sợ muốn chết!”
Vừa nói y vừa nhào tới, mạnh mẽ ôm lấy Tống Tẫn Dao, cả người ngã vào lòng hắn.
Y còn chưa kịp ôm chặt, thì cảm thấy có gì đó rất cứng chạm vào người.
Cả người y lập tức cứng đờ.
Y giống như… đụng phải cái gì rất cứng…?