Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 15

Nhiệt độ bỏng rát rất nhanh truyền qua lớp y phục.

Khi nhận ra thứ mình vừa chạm phải là cái gì, Hứa Thải Thải sợ đến mức vội vàng lùi lại hai bước, rút khỏi khoảng cách giữa đầu gối sư huynh.

“Sư huynh…” Trên gương mặt Hứa Thải Thải vẫn là lo lắng chiếm phần nhiều.

“Ngươi không sao chứ?”

Tống Tẫn Dao cụp mắt, tránh đi ánh mắt y, rất nhanh đứng dậy, trầm giọng nói: “Đi tìm Tạ Vấn Ngọc trước.”

“À, đúng rồi!”

Vừa được nhắc nhở, Hứa Thải Thải lập tức thoát khỏi bối rối xấu hổ ban nãy.

Ma tu vẫn chưa giải quyết, y lập tức nghiêm túc trở lại.

Hai sư huynh đệ nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy đến chỗ Tạ Vấn Ngọc.

Quả nhiên trong phòng Tạ Vấn Ngọc tràn ngập ma khí nồng đặc, một màu đen kịt dày đặc.

Khi Hứa Thải Thải và Tống Tẫn Dao chạy tới, Tạ Vấn Ngọc đã rơi vào ảo cảnh do ma tu tạo ra.

Do ngủ từ sớm nên lúc này trên người Tạ Vấn Ngọc chỉ mặc áo trong, hắn cả người giống như con rối gỗ ngồi xếp bằng trên giường, hiển nhiên đã mất hết năng lực tự chủ.

Còn “Tiêu Duyệt Sương” thì đang đứng bên mép sập, tham lam hút lấy linh lực từ hắn.

Tạ Vấn Ngọc nửa mở mắt, vì bị ma khí xâm nhiễm mà đôi mắt trở nên tan rã trống rỗng, bên trong lượn lờ hắc khí.

Sắc mặt hắn xám trắng, cơ mặt cứng đờ, vừa điên cuồng cười ha hả, vừa nói năng lộn xộn: “Tốt lắm Tống Tẫn Dao, ngươi lần nào cũng là bại tướng dưới tay ta, còn không mau quỳ xuống gọi ta một tiếng đại ca!”

“…”

Hứa Thải Thải vừa xông vào phòng đã nhìn thấy một màn này, không khỏi khóe miệng giật giật.

Tống Tẫn Dao đã nhanh chóng lao đến, nhấc chân đá ma tu không kịp đề phòng bay mấy mét.

Ma tu bị văng mạnh vào tường, ôm bụng bị đá cong người lại, kêu lên thảm thiết.

Biết rõ không phải đối thủ của người trước mặt, hắn ta lập tức định hóa thành một làn khói đen bỏ trốn, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị linh lực hùng hậu trấn áp.

Linh lực ấy như sập xuống từ trời cao, nặng như đá tảng ép hắn ta dán chặt vào chân tường, không thể nhúc nhích.

Mê tâm chú bị cắt đứt, Tạ Vấn Ngọc vẫn còn chìm trong ảo cảnh chưa tỉnh lại.

Hứa Thải Thải vội vàng nhào tới lay lay vai hắn, gọi mấy tiếng, nhưng Tạ Vấn Ngọc vẫn ngây ngốc như cũ, miệng lẩm bẩm muốn Tống Tẫn Dao làm tiểu đệ, hầu hạ hắn.

Hứa Thải Thải sốt ruột, dứt khoát cầm lấy bát trà giải rượu bên cạnh hắt thẳng vào mặt.

Hiệu quả lập tức phát huy, sắc mặt Tạ Vấn Ngọc dần khôi phục lại, mí mắt chớp chớp như vừa tỉnh khỏi cơn mộng.

Hắn lau mặt, mờ mịt nhìn quanh.

Nhìn thấy ma tu bị Tống Tẫn Dao khống chế, rồi lại nhìn phù trận mê tâm chú dưới đất, hắn liền đại khái hiểu ra chuyện gì.

Tạ Vấn Ngọc nhíu mày: “Ta…”

“Ừm,” Hứa Thải Thải thấy hắn bình thường lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi vừa rồi bị ma tu dẫn vào ảo cảnh.”

Tạ Vấn Ngọc nhanh chóng mặc thêm quần áo, xuống giường.

Ba người cùng nhìn về phía ma tu đang bị đè ép đến không thể động đậy. Hắn vẫn mặc một thân bạch y, gương mặt giống hệt Tiêu Duyệt Sương.

Hứa Thải Thải cau mày chất vấn: “Ngươi từ đâu đến? Tại sao lại giả mạo Tiêu công tử, còn định hại chúng ta?”

Ma tu há miệng, trước tiên ho khan không ngừng.

Tống Tẫn Dao khi nãy ra chân quá nặng, miệng hắn toàn là máu loãng.

“Hại các ngươi tất nhiên là để hấp thu tu vi.” Biểu cảm ma tu trở nên hiểm độc, ánh mắt liếc qua Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc rồi dừng lại trên người Hứa Thải Thải.

Thần sắc hắn thoáng dịu đi: “Nhưng mà, ta chỉ định ăn tu vi hai người họ, còn ngươi thì không.”

Hứa Thải Thải bị ma tu dùng đôi mắt tím quỷ dị nhìn chằm chằm, lập tức thấy sởn gai ốc.

“Ta sẽ mang ngươi về Thánh Vực, chăm sóc ngươi thật tốt.”

Thánh Vực là cách gọi của ma tu với Ma giới.

Hứa Thải Thải nhíu mày khó hiểu, ngơ ngác hỏi: “A? Vì sao?”

Ma tu nhìn y chằm chằm từ đầu tới chân, khóe môi nhếch lên nụ cười độc ác: “Ta biết ngươi có ý với ta.”

Lời còn chưa dứt, Hứa Thải Thải còn chưa kịp phản ứng, trước mặt đã lóe lên một luồng ngân quang.

Bản mệnh kiếm của Nguyên Anh tu sĩ đã ra khỏi vỏ, thân kiếm lóe lên linh quang chói mắt, mũi kiếm bén ngót mang theo sát khí ép thẳng lên cổ ma tu.

Lưỡi kiếm sắc lẹm cắt vào da thịt, ma tu lập tức kêu thảm thiết.

Tống Tẫn Dao tóc bay theo kiếm khí, đôi mắt xám trắng lạnh lẽo đến cực điểm, hiển nhiên đã thực sự động sát tâm.

Tạ Vấn Ngọc cũng không hiểu gì, nhịn không được tiến lên một bước chỉ vào Hứa Thải Thải, hỏi ma tu: “Ngươi xấu thế này, y khi nào có ý với ngươi?”

Ma tu dù cổ đang bị kiếm chĩa vào vẫn không phục.

Hắn lại nhìn về phía Hứa Thải Thải, vừa cố lùi khỏi mũi kiếm vừa nói:

“Nếu ngươi không có ý với ta, lần đầu gặp sao lại nhìn ta thâm tình như thế?

“Nếu không có ý với ta, tại sao khi ta giả vờ vấp ngã, lại là ngươi đỡ ta?

“Thậm chí, ngươi còn để ta gọi ngươi là Thải Thải.”

Ma tu càng nói càng si mê: “Ta lần đầu tiên gặp người hoàn toàn không bị mê tâm chú ảnh hưởng như ngươi. Thần hồn ngươi thuần khiết như vậy, theo ta đi đi, ta nhất định sẽ…”

Lời còn chưa dứt, ma tu đã rú lên thảm thiết.

Tống Tẫn Dao không thể nhẫn nhịn thêm, trực tiếp đâm bản mệnh kiếm xuyên qua vai trái ma tu.

Hắn thực sự nổi giận, quanh người tỏa ra khí tức u ám, giọng nói lạnh như băng run rẩy vì sát khí: “Ngươi tìm chết.”

Nói rồi, kiếm xoay tròn trong thịt, đâm thẳng vào tim.

Lần này ma tu không phát ra được tiếng nào, chỉ còn đôi mắt mở trừng trừng th* d*c.

Hứa Thải Thải và Tạ Vấn Ngọc vội vàng mỗi người một bên kéo tay Tống Tẫn Dao lại.

“Sư huynh, bình tĩnh đã!”

Lần đầu tiên thấy sư huynh tức giận như vậy, Hứa Thải Thải sợ hắn giận quá hại thân, vội vàng vuốt ngực giúp hắn thở.

Tạ Vấn Ngọc cũng bị dọa cho kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Trước đừng giết hắn, dù sao đây cũng là địa bàn Tiêu gia, vẫn nên để Tiêu lão tộc trưởng xử lý.”

Tống Tẫn Dao bị y nắm tay, thái độ vẫn cố chấp, giằng co một hồi lâu mới chịu ngừng động thủ.

Chỉ là đôi mắt sắc lạnh vẫn như dao, gắt gao nhìn ma tu.

Bản mệnh kiếm của Nguyên Anh tu sĩ xuất hiện, khí tức cực mạnh khiến động tĩnh không nhỏ, tiệc mừng thọ vừa kết thúc, Tiêu lão tộc trưởng và nhóm Tiêu gia hậu bối lập tức chạy đến.

Lúc họ đến, Tống Tẫn Dao tuy chưa lấy mạng ma tu, nhưng đã phế bỏ toàn bộ tu vi của hắn.

Ma tu không còn pháp lực, tứ chi gầy gò teo tóp, gương mặt giống hệt Tiêu Duyệt Sương cũng trở nên xám trắng, trũng sâu.

Chỉ còn lại đôi mắt tím Ma tộc quỷ dị lấp lóe hung quang.

Tiêu lão tộc trưởng cả ngày bị mê tâm chú mê hoặc, trong mắt ông, đối phương luôn giống hệt nhi tử năm xưa.

Hiện tại mê tâm chú tan vỡ, đột nhiên nhìn thấy nhi tử biến thành thế này, lão tộc trưởng chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngất xỉu.

Hậu bối vội đỡ ông đứng vững.

Lão tộc trưởng run rẩy chống gậy, đi đến trước mặt ma tu, gương mặt buồn bã, giọng nói khàn khàn: “Con ta đâu? Vì sao Duyệt Sương lại thành ra thế này?”

Hứa Thải Thải nhìn mà cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn nhẹ giọng mở miệng:

“Tộc trưởng, hắn không phải nhi tử của ngài.”

“Hắn là ma tu giỏi dùng mê tâm chú, lợi dụng ảo cảnh lừa gạt ngài.”

Lão tộc trưởng cùng ma tu đánh nhau mấy trăm năm, vừa nghe liền hiểu được sự tình.

Nhưng thân thể suy nhược, lại gặp cú sốc lớn, tinh thần ông trở nên hoảng loạn.

“Vậy hài tử của ta đâu?” Ông giọng run rẩy, mắt đục ngầu nhìn về phía ma tu, ôm tia hy vọng cuối cùng.

Ma tu trên người còn cắm kiếm, tu vi bị phế, giờ phút này không sợ gì nữa.

Hắn cười lạnh châm chọc: “Nhi tử ngươi Tiêu Duyệt Sương đã sớm chết rồi. Ta gặm xương hắn, ăn thịt hắn, lột da hắn mặc lên người ta.”

Hắn vốn là ma tu cấp thấp lang thang khắp Ma giới, vì không giỏi đánh nhau, chỉ biết dùng vài mánh khóe âm hiểm nên bị cùng tộc ruồng bỏ.

Vì thế hắn lén đến Tu chân giới hại người.

Hôm đó, Tiêu Duyệt Sương cùng mấy ma đầu giao chiến đến tận huyền nhai ngoài Cửu Khê Thành…

Ngửi thấy hơi thở của đồng tộc rất rõ ràng, hắn mới chạy tới xem náo nhiệt, định nhân cơ hội vớ bẫm một phen.

Chỉ tiếc là tới muộn, lúc hắn đến nơi thì trận chiến đã kết thúc.

Mấy tên đại ma đều chết hết, Tiêu Duyệt Sương vì bị thương nặng cũng đồng quy vu tận với bọn họ, ngã xuống tuyệt khí.

Ma tu ban đầu không định làm gì lớn lao, chỉ tiện tay vét sạch pháp khí và y phục trên người mấy đại ma lẫn Tiêu Duyệt Sương, chuẩn bị lén lút rời đi.

Không ngờ lại đúng lúc gặp được người Tiêu gia đến tìm người.

Thấy Tiêu lão tộc trưởng sống chết không chịu chấp nhận sự thật, ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi mà đi khắp nơi tìm con trai, đến mức sắp phát điên, ma tu mới nảy sinh ý tưởng.

Chấp niệm con trai còn sống của Tiêu lão tộc trưởng vừa sâu nặng lại thuần khiết, trường hợp như thế đúng là hiếm gặp.

Không lợi dụng chẳng phải quá lãng phí?

Thế là hắn khoác lên da Tiêu Duyệt Sương, lợi dụng tấm chân tình cha con của Tiêu lão tộc trưởng, dễ dàng mê hoặc vị đại năng của tu chân giới này.

Chìm đắm trong niềm vui sướng và mừng rỡ khi con trai quay về, Tiêu lão tộc trưởng hoàn toàn không phân biệt được thật giả, thậm chí còn không nhìn ra vô số sơ hở trên người ma tu.

Ma tu cứ thế theo lão tộc trưởng vào Cửu Khê thành.

Hắn mỗi ngày đều tranh thủ thời cơ hút linh lực và tu vi của lão tộc trưởng, mượn đó che giấu ma khí trên người, cũng đồng thời lừa gạt tất cả người trong Tiêu gia, thậm chí toàn bộ tu sĩ lớn nhỏ của Cửu Khê thành.

Lần này Tiêu lão tộc trưởng tổ chức tiệc thọ, sẽ có vô số tu sĩ từ khắp nơi đổ về Tiêu gia.

Đối với một ma tu ngụy trang thành Tiêu Duyệt Sương như hắn mà nói, chẳng khác gì một bữa đại tiệc.

Ban đầu hắn định tìm vài tu sĩ lai lịch không rõ, vừa dễ ra tay lại không gây nghi ngờ, âm thầm mê hoặc đối phương ăn no nê.

Chính là vì dòm ngó Hứa Thải Thải, hắn mới theo dõi đám người Trường Thanh Tông.

Ma tu tính toán mọi thứ rất hoàn mỹ.

Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc tu vi không tệ, chỉ cần hút khô hai người bọn họ cũng đủ giúp hắn tăng tiến vượt bậc, đủ để đặt chân ở Ma giới.

Đến lúc đó hắn rửa tay gác kiếm, bắt cóc Hứa Thải Thải về Thánh Vực sống vui vẻ tiêu dao.

Giấc mộng quá đẹp, không ngờ lúc thực hiện lại trắc trở đủ đường. Hứa Thải Thải không bị mê hoặc thì thôi, Tống Tẫn Dao lại càng đáng sợ.

Thần trí của đối phương như tường đồng vách sắt vây chặt lấy, thế mà giữa lúc sa sâu trong ảo cảnh vẫn có thể cảnh giác, còn phản kích hắn một đòn chí mạng.

Ma tu sau mỗi lần mê hoặc người khác, đều sẽ nhập vai xem thử một phen ảo cảnh của đối phương để thỏa mãn thú vui đen tối.

Nhưng Tống Tẫn Dao phòng bị quá sâu, hắn đến một bóng ảnh trong ảo cảnh cũng không thấy được.

Biết mình đụng phải ván sắt rồi, nhưng nước đến chân còn biết làm sao.

Cuối cùng, chính tay Tiêu lão tộc trưởng đâm chết ma tu.

Ba người Hứa Thải Thải đã rời phòng khách, yên lặng chờ trong sân.

Qua một hồi lâu, Tiêu lão tộc trưởng mới được người dìu ra khỏi phòng, chậm rãi đi ra.

Lúc này đã qua giờ Tý.

Vầng trăng vốn bị mây mù che phủ bất ngờ ló rạng, ánh trăng dịu dàng rải khắp mặt đất.

Tuy vừa chịu cú sốc rất lớn, nhưng vì không còn bị mê hoặc cũng như không bị hút tu vi nữa, khí sắc của Tiêu lão tộc trưởng ngược lại còn tốt hơn trước, không đến nỗi tiều tụy như lúc đầu.

Chỉ là vừa trải qua nỗi đau mất con, sắc mặt lão nhân vẫn vô cùng bi thương, khó mà dứt ra được.

Một nhóm hậu bối của Tiêu gia theo sau ông cũng mặt mày u ám.

Xảy ra chuyện như vậy trong nhà, lại còn đúng vào ngày sinh nhật lão nhân, Hứa Thải Thải thật lòng cảm thấy xót xa thay cho người.

Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Tiêu gia, bọn họ từ xa đến chỉ là người ngoài, không tiện can thiệp quá nhiều.

Vì thế khi Tiêu lão tộc trưởng ra ngoài, bọn họ lập tức lên tiếng cáo từ, để lại không gian cho Tiêu gia xử lý hậu sự.

“Vãn bối xin về khách đ**m nghỉ trước, nếu tộc trưởng có gì cần, vãn bối luôn sẵn lòng chờ lệnh.” Tống Tẫn Dao vẫn lạnh nhạt như trước, cúi người hành lễ.

Tạ Vấn Ngọc cũng vội bổ sung: “Ngày mai bọn ta sẽ quay lại, ngài bảo trọng thân thể.”

Tiêu lão tộc trưởng lúc này chẳng còn tâm trí nào để cảm ơn, chỉ gắng gượng gật đầu, gọi người tiễn họ ra khỏi đại môn Tiêu phủ.

Đêm đã khuya, khách khứa của tiệc thọ sớm đã giải tán, tiểu thương trên đường cũng đã dọn hàng về nhà, con phố trên đường về khách đ**m đột nhiên trở nên tĩnh mịch hẳn.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là Tạ Vấn Ngọc và Hứa Thải Thải nói nhiều.

Tạ Vấn Ngọc đầu tiên là cảm thán một hồi vì chuyện của Tiêu Duyệt Sương, rồi mới nhớ tới chuyện quan trọng.

“Nghe tên ma tu ghê tởm kia nói, hai ngươi đều không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh à?” Tạ Vấn Ngọc sa sầm mặt.

“Vậy chẳng phải mỗi mình ta bị hắn trói lại?”

Hắn trước tiên nhìn về phía Hứa Thải Thải: “Thải Thải, ngươi giỏi thật đấy, khi bị hắn thi chú mê tâm, thật sự không thấy chút ảo cảnh nào sao?”

“Có chứ.” Hứa Thải Thải đá đá hòn sỏi dưới chân, đáp lời.

“Ảo cảnh của ta chính là ở Vi Minh Phong, cũng giống hệt như ngày thường.”

Y nghĩ một lát rồi tổng kết.

“Ta nghĩ chắc vì hiện tại ta đã có được thứ mình mong muốn nhất, nên mới không bị mê hoặc.”

“Ôi trời.” Tạ Vấn Ngọc làm ra dáng sư huynh giáo huấn y.

“Đứa nhỏ nhà ngươi, còn trẻ mà không có chí lớn, sống không tranh không đoạt thế thì làm nên chuyện gì được?”

Hứa Thải Thải không đồng tình với hắn, bĩu môi rồi làm mặt quỷ đáp trả.

Tạ Vấn Ngọc giả vờ không nhìn thấy, lại quay sang hỏi Tống Tẫn Dao.

“Vậy ngươi thì sao? Thải Thải còn có ảo cảnh, ngươi chắc chắn cũng có đi, là cái dạng gì?”

“……”

Lời vừa dứt, Tống Tẫn Dao thì không phản ứng gì, ngược lại Hứa Thải Thải lại trông như người bị chột dạ, len lén liếc nhìn sắc mặt hắn.

Đáng tiếc sư huynh y không hề thay đổi nét mặt.

Chỉ lạnh lùng liếc Tạ Vấn Ngọc một cái, hiển nhiên là không định trả lời.

Hứa Thải Thải thấy vậy thì chu môi, ánh mắt không tự chủ được mà trượt xuống, nhìn về phía… eo bụng Tống Tẫn Dao.

Y thật sự rất muốn biết, vì sao sau khi sư huynh y rơi vào ảo cảnh, nơi đó lại phản ứng dữ dội đến thế.

Hứa Thải Thải bắt đầu trầm tư.

Thiếu niên cau mày nghĩ, chẳng lẽ sư huynh y bề ngoài thì lạnh lùng nghiêm túc, kỳ thật trong lòng… là người rất trọng sắc?

Trọng đến mức ấy, nên mới khó đánh thức như vậy?

Hứa Thải Thải càng nghĩ càng mông lung, đến lúc y còn đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó thì bỗng nhiên nhận ra, sư huynh y dừng bước rồi.

Tạ Vấn Ngọc vẻ mặt khó hiểu, Hứa Thải Thải cũng giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên.

Không ngờ lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tống Tẫn Dao.

“Nhìn đường cho đàng hoàng.” Hắn lạnh giọng nhắc y.

“… Dạ.”

Hứa Thải Thải lập tức mặt đỏ tai nóng, vội che mặt bước nhanh đi trước.

Không phải vì gì khác, chỉ là vừa ý thức được bản thân vậy mà lại có thể suy đoán ra loại chuyện đó về một sư huynh nghiêm cẩn đoan chính như vậy… trong lòng vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng muốn chết.

Bình Luận (0)
Comment