Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 16

Sáng sớm hôm sau, khi Hứa Thải Thải và mọi người còn chưa rời khỏi khách đ**m, đã nghe thấy các tu sĩ tụ tập dưới lầu xôn xao bàn tán chuyện Tiêu Duyệt Sương tuẫn đạo.

Có vẻ Tiêu lão tộc trưởng đã thức trắng cả đêm.

Sau một đêm thương nghị, Tiêu gia không chỉ trực tiếp công bố việc Tiêu Duyệt Sương hy sinh trong lúc trừ ma, mà còn không hề giấu giếm chuyện lão tộc trưởng – với tư cách là người đứng đầu một thành lại bị ma tu che mắt suốt hơn một tháng.

Khách khứa dự yến thọ vẫn chưa rời khỏi Cửu Khê Thành. Tin tức này vừa lan ra, e rằng chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Tu chân giới, thậm chí còn ảnh hưởng đến uy danh Tiêu gia và cả thành Cửu Khê.

Nhưng lão tộc trưởng lại có thể quyết đoán đến vậy, chỉ trong một đêm đã đưa ra quyết định.

Thứ nhất, Tiêu gia chưởng quản Cửu Khê Thành luôn lấy tín nghĩa làm gốc, không thể vì chuyện này mà lừa gạt bách tính và tu sĩ.

Thứ hai, Tiêu Duyệt Sương là vì bảo vệ người dân trong thành mà hy sinh. Cái chết có ý nghĩa, chỉ tiếc là thi thể lại bị kẻ gian lợi dụng.

Lão tộc trưởng thương xót con trai, nhất định phải trả lại chân tướng cho y.

Việc đã sáng tỏ, Hứa Thải Thải và mọi người liền theo đúng kế hoạch, đến Tiêu phủ từ biệt.

Tiêu lão tộc trưởng dù gì cũng là người từng trải, từng gặp qua bao sóng gió. Một đêm trôi qua, trạng thái tinh thần của ông rõ ràng khá hơn rất nhiều.

Đã thoát khỏi ảnh hưởng của mê tâm chú và tà khí ma tu, tinh thần và khí sắc đều vững vàng.

Dù trong lòng vẫn còn đau thương, nhưng khi tiếp đãi Hứa Thải Thải bọn họ, ông vẫn đứng thẳng vững vàng, mặt mày bình tĩnh, ánh mắt sáng rõ, không còn chút đục ngầu nào.

Chỉ cần nhìn ông lúc này, ai cũng sẽ tin rằng vị lão nhân này đủ sức gánh vác trọng trách của cả một tòa thành.

Nỗi đau mất con có lẽ vĩnh viễn không thể tiêu tan, nhưng chính cái chết ấy lại giúp ông hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đứa con hy sinh tính mạng để bảo vệ thành này, ông càng phải sống tiếp, tiếp tục bảo vệ mảnh đất ấy, mới không phụ lòng con mình.

Thấy ông đã ổn định trở lại, Tiêu gia dần khôi phục trật tự, Hứa Thải Thải và mọi người cũng yên tâm cáo từ.

Tiêu lão tộc trưởng tự mình bước đến, nắm lấy tay từng người, ánh mắt tràn đầy từ ái:

“Chuyện tối qua xảy ra quá bất ngờ, khiến các ngươi gặp nguy hiểm, ta vô cùng áy náy. Chuyện ma tu, lẽ ra nên cảm ơn các ngươi đã không ngại hiểm nguy, kịp thời phát hiện. Nếu không nhờ các ngươi thì ta bị mê hoặc đến chết e cũng không hay biết.”

“Là các ngươi đã cứu mạng lão già này một lần.”

Ông nói chuyện vốn không có gì to tát thành trọng đại như thế, khiến Hứa Thải Thải và mọi người đều đỏ mặt xấu hổ, chắp tay xin từ chối.

Thế nhưng Tiêu lão tộc trưởng đã sớm sai người chuẩn bị một rương lớn pháp bảo và linh thạch, nhất quyết bắt họ mang theo.

Mỗi một món bên trong đều trân quý vô cùng, lại còn là đồ đặc hữu của Cửu Khê Thành – thứ mà ở Trường Thanh Tông khó có thể kiếm được.

Bọn họ từ chối không xong, lại nghe lão tộc trưởng nghiêm túc cam đoan: “Ân cứu mạng, ta đã ghi tạc trong lòng. Sau này nếu Trường Thanh Tông có chỗ nào cần đến Tiêu gia, chỉ cần lên tiếng một câu, chúng ta nhất định dốc toàn lực trợ giúp.”

Tối hôm đó, các đệ tử Trường Thanh Tông cưỡi phi chu rời khỏi Cửu Khê Thành, trong ánh mắt tiễn đưa của mọi người trong Tiêu phủ.

Đã xảy ra không ít chuyện trong những ngày qua, những đệ tử vốn hưng phấn náo nhiệt, giờ đều mỏi mệt mà yên lặng hơn rất nhiều, sớm quay về phòng nghỉ ngơi, tán gẫu.

Về đêm, xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Đứng trên boong phi chu nhìn ra ngoài, xuyên qua kết giới ánh sáng lấp lánh, bầu trời sao nơi chân trời tựa như giơ tay là chạm tới được.

Tống Tẫn Dao tuần tra quanh tàu như thường lệ, mới lên boong không bao lâu, phía sau đã vang lên tiếng bước chân chậm rãi.

Tạ Vấn Ngọc ôm theo hai vò rượu nhỏ, tìm một chỗ ngồi ổn định, mở một vò uống một ngụm, sau đó đưa vò còn lại về phía Tống Tẫn Dao, hỏi hắn có uống không.

Vừa thấy rõ sắc mặt Tống Tẫn Dao, Tạ Vấn Ngọc liền nhíu mày:

“Ngươi sao sắc mặt lại kém vậy?”

Trắng bệch đến lạnh lẽo, còn khó coi hơn cả người chết.

Tạ Vấn Ngọc suýt chút nữa buột miệng nói ra nửa câu sau, nhưng kịp nuốt lại.

Tống Tẫn Dao mặt không biểu cảm, không đáp lời.

Đúng lúc Tạ Vấn Ngọc tưởng hắn lại sẽ từ chối, thì Tống Tẫn Dao lại nhận lấy vò rượu, khui nắp, ngửa đầu uống một ngụm.

Vì rất ít uống rượu, nên khi nuốt xuống, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhưng rồi rất nhanh liền trở về bình thản như cũ.

Tạ Vấn Ngọc nhìn bóng đêm, tự lẩm bẩm cảm thán:

“Nghĩ lại, nếu lúc đó ta một mình đối phó ma tu kia thì chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn.”

Đường đường là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Trường Thanh Tông, vậy mà lại bị mê hoặc dễ như vậy, chỉ vì lòng hiếu thắng.

Tạ Vấn Ngọc cảm thấy thật sự quá mất mặt.

Buồn bực trong lòng khiến hắn giơ vò rượu định cụng với Tống Tẫn Dao một cái, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy người kia mặt vẫn dửng dưng, như thể đang suy nghĩ chuyện khác, chẳng buồn để ý đến hắn.

“Chậc.” Tạ Vấn Ngọc bực mình trợn mắt, một mình ngửa cổ uống ừng ực.

Yên lặng hồi lâu, hắn như lấy cơn say làm can đảm, rốt cuộc lại mở miệng:

“Tống Tẫn Dao, lần này coi như ta phục ngươi.”

Nghe gọi tên, Tống Tẫn Dao mới rũ mắt, nhìn thẳng Tạ Vấn Ngọc đang ngồi dưới đất đối diện.

Tạ Vấn Ngọc tuy vẻ mặt vẫn như không cam lòng, nhưng ngữ khí rất chân thành:

“Ngươi không bị mê cảnh mê hoặc, chứng tỏ tâm chí kiên định hơn người, đúng là lợi hại.”

Tống Tẫn Dao ánh mắt khẽ động, nhíu mày, cuối cùng mở miệng:

“Ngươi có hiểu lầm, ta cũng không phải là chưa từng bị mê hoặc…”

Còn chưa nói hết câu, đã bị Tạ Vấn Ngọc phất tay ngắt lời:

“Thôi được rồi, ta khen ngươi một câu mà còn bày đặt khiêm tốn.” Hắn chỉ vào Tống Tẫn Dao.

“Lần này coi như ngươi với Thải Thải cứu ta một mạng.”

Lời đã mở miệng, sau đó nói thêm cũng dễ.

Tạ Vấn Ngọc ôm vò rượu, một mình chuốc say.

Rượu Tiêu lão tộc trưởng tặng là hàng mạnh, không thể xem thường, Tạ Vấn Ngọc rất nhanh đã hiện rõ vẻ say.

Hắn nấc một tiếng, lảo đảo tựa người vào sàn gỗ, dùng giọng điệu như vừa ngộ ra chân lý, lẩm bẩm:

“Về sau ta không so đo với ngươi nữa, thật muốn cạnh tranh thì cứ quang minh chính đại mà đến.

“Sư tôn có thật coi ngươi là người kế nghiệp cũng không sao, ta không ghen nữa. Ta thừa nhận, ở vài phương diện thì ngươi đúng là mạnh hơn ta một chút xíu.

“Còn nữa, bọn họ đều gọi ngươi là đại sư huynh, cái danh đó cũng coi như ngươi xứng đáng.”

Tạ Vấn Ngọc trước giờ luôn cho rằng Tống Tẫn Dao cướp đi hào quang của mình, trong lòng vì thế mà mãi canh cánh.

Cho nên trong ảo cảnh, hắn đoạt lại tất cả.

Từ chưởng môn đến các đệ tử, ai ai cũng nói Tống Tẫn Dao không bằng hắn. Hắn đắc ý vô cùng.

Thế nhưng trong ảo cảnh, Tống Tẫn Dao vẫn là bộ dáng đạm mạc ấy, hoàn toàn chẳng thèm để tâm.

Sau này khi thật sự làm chưởng môn, hắn luôn tìm cách gây áp lực cho Tống Tẫn Dao, cố ý sai hắn đi làm các nhiệm vụ nguy hiểm nhất.

Vậy mà Tống Tẫn Dao chưa bao giờ từ chối.

Dù không còn được mọi người sùng bái, hắn vẫn một lần lại một lần vì Trường Thanh Tông vào sinh ra tử, trừ ma vệ đạo.

Tạ Vấn Ngọc bỗng thấy... thật không thú vị.

Một mình hắn ở đó tranh giành qua lại, thật sự quá nhàm chán.

Cho dù thật sự nơi chốn đều vượt qua Tống Tẫn Dao, hình như cũng chẳng có gì đáng để vui vẻ.

Chi bằng cứ như Tiêu Duyệt Sương, thẳng thắn làm một ma đầu khiến thiên hạ thống khổ, giết chóc đến sảng khoái, còn hơn là quanh quẩn mãi với cái gọi là danh nghĩa chính đạo.

Tạ Vấn Ngọc buồn chán dùng đầu cụng nhẹ vào vò rượu, hối hận vì bản thân mãi đến giờ mới chịu suy nghĩ rõ ràng.

Chợt nghe Tống Tẫn Dao bình thản lên tiếng:

“Ta không có ý muốn làm chưởng môn, cũng không có khả năng đảm đương chức vụ ấy. Ngươi có chí ở đó, liền có thể đảm nhận.”

Chỉ cần không nhắc đến Hứa Thải Thải, tâm tình của Tống Tẫn Dao lúc nào cũng lạnh nhạt, chẳng thể cùng ai chia sẻ cảm xúc.

Tư duy cũng thẳng tắp cứng nhắc đến kỳ lạ.

“Còn về cách xưng hô.” tu sĩ sắc mặt lạnh lẽo, hơi cúi đầu trầm ngâm.

“Ta không để ý, cũng không hiểu vì sao ngươi lại để tâm đến chuyện đó. Từ nay về sau, nếu các sư đệ gọi đại sư huynh thì ngươi cứ trả lời, ta không trả lời là được.”

“…...”

Tạ Vấn Ngọc lập tức nghẹn lời, phì phì mấy tiếng.

“Ngươi là đồ ngốc sao!” Hắn tức giận trừng mắt nhìn Tống Tẫn Dao.

“Ta đâu có ham hố cái đó!”

“…...”

Tống Tẫn Dao khẽ nhíu mày, trong mắt cũng hiện ra vài phần bất đắc dĩ, dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.

Tạ Vấn Ngọc là người như vậy, cứ lặp đi lặp lại, không thể lý giải được thật sự. Hắn chẳng muốn phản ứng thêm.

Hai người ai cũng không nói gì thêm, nhưng sau một lúc trầm mặc, Tạ Vấn Ngọc lại không nhịn được mở miệng.

“Này, vậy ngươi sau này không định công thành danh toại, muốn làm gì?”

Tạ Vấn Ngọc nghĩ nghĩ, khẽ nhíu mày:

“Chẳng lẽ ngươi cũng giống Hứa Thải Thải, bằng lòng để phí một thân tu vi, ngày ngày nhàn tản trên Vi Minh Phong?”

Tống Tẫn Dao lười biếng quay đầu liếc hắn.

Không nói gì, chính là cam chịu.

Chức chưởng môn sự vụ rối ren, tuy quyền lực lớn, nhưng cả đời lại bị trói buộc vào Trường Thanh Tông.

Tống Tẫn Dao không muốn.

Hắn không mong những chuyện vụn vặt đó chiếm hết thời gian hắn có thể bên cạnh sư đệ.

Hắn chỉ hy vọng, nếu một ngày, người sư đệ luôn yêu thích tự do ấy quyết định rời khỏi Trường Thanh Tông, hắn có thể lập tức đi theo.

Tống Tẫn Dao trời sinh lạnh nhạt, cổ quái, xưa nay chưa từng mang lòng vì thiên hạ.

Trong lòng hắn chỉ ghi nhớ một mình Hứa Thải Thải.

Khi Tống Tẫn Dao chia tay Tạ Vấn Ngọc, trở lại tiểu phòng nghỉ mà hai sư huynh đệ cùng dùng, Hứa Thải Thải đã vì chờ không nổi hắn mà ôm kiếm ngủ mất rồi.

Tu sĩ như thường lệ, cởi áo lên giường, cẩn thận cất đi bản mệnh kiếm, nằm xuống bên cạnh sư đệ.

Cho dù động tác đã nhẹ đến mức tối đa, vẫn làm Hứa Thải Thải hơi tỉnh lại.

Thiếu niên nửa tỉnh nửa mê, theo bản năng chống tay bò lại gần, chui đầu vào lòng hắn.

Khuôn mặt cứ cọ tới cọ lui trong ngực hắn, như đang tìm một vị trí thoải mái, lại bất chợt nhíu mày vì ngửi thấy mùi rượu lạ lẫm.

Vì Tống Tẫn Dao rất hiếm khi uống rượu, nên Hứa Thải Thải trong mộng có chút mờ mịt, tựa như nghi ngờ bản thân có phải đã ôm nhầm người.

Tống Tẫn Dao thấy vậy, lập tức thi pháp xóa đi mùi rượu còn sót trên người.

Lông mày Hứa Thải Thải quả nhiên dần dần giãn ra.

Xác định người bên cạnh chính là sư huynh của mình, y không còn lộn xộn nữa, thoả mãn mà vắt một chân qua người Tống Tẫn Dao, an ổn ngủ tiếp.

Tống Tẫn Dao không hề có hành động dư thừa, chỉ lẳng lặng rũ mắt nhìn y.

Mãi cho đến khi sư đệ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn mới hơi nghiêng người, nâng tay ôm chặt y vào lòng.

Ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt ngoan ngoãn khi ngủ của sư đệ, cuối cùng rơi vào đôi môi mềm mại, đỏ hồng kia.

Đáy mắt hắn tối dần, trong ánh nhìn đột nhiên bùng lên cảm xúc cố chấp, như muốn ngay lập tức nuốt trọn người kia.

Tạ Vấn Ngọc nói hắn tâm chí kiên định, không có d*c v*ng, không bị mê hoặc.

Tống Tẫn Dao chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Bởi vì hắn mới là kẻ bị ảnh hưởng sâu sắc nhất.

Dù cảnh ảo do mê tâm chú rất ngắn, nhưng kể từ khoảnh khắc hắn rút ra khỏi đó, chỉ cần hơi nhắm mắt, tất cả những hình ảnh hoang dâm chói mắt khi ấy liền hiện ra không sót chút nào.

Từ lúc phát hiện bản thân có tâm tư không nên có với sư đệ, những dục niệm xấu xa kia đã bị hắn cưỡng ép đè nén.

Không ngờ chỉ một câu thần chú hèn mọn của ma tu, lại mở toang miệng đê ngăn giữ cơn hồng thủy cuồng loạn.

d*c v*ng trong một chớp mắt liền hóa thành ngọn lửa cháy bừng, lan nhanh trong lòng, thiêu rụi từng chút lý trí.

Tống Tẫn Dao hoàn toàn mất đi khả năng khống chế.

Những điều hắn từng cố kỵ – luân lý, nỗi sợ khiến Thải Thải kinh hãi, sợ y chán ghét hắn dường như trong một đêm đã thành tro bụi.

Chỉ trong một đêm, vẻ ngoài của Tống Tẫn Dao không chút dị thường, nhưng trong lòng đã sớm như kẻ điên loạn.

Hắn không ngừng tự hỏi bản thân: thì sao chứ?

Hắn và Hứa Thải Thải vốn không có huyết thống, cần gì nói đến luân lý?

Nếu Thải Thải sợ hắn, hắn có thể càng cố gắng hơn, học nhiều hơn, đối xử với Thải Thải tốt hơn, dịu dàng hơn.

Nếu Thải Thải thật sự chán ghét hắn, muốn rời khỏi hắn…

Hắn cũng có rất nhiều cách để kéo người trở lại.

Khi ý thức khẽ tỉnh táo, Tống Tẫn Dao phát hiện tay Hứa Thải Thải không biết từ khi nào đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Những ngón tay trắng trẻo mềm mại bị hắn đưa lên miệng, lòng bàn tay thấm ướt nước bọt, còn lưu lại dấu răng đỏ nhạt.

Răng ngứa đến khó chịu.

Lý trí bảo hắn lập tức dừng lại, nhưng xúc cảm lại khiến hắn cắn càng sâu hơn.

Cho đến khi người trong mộng cảm thấy đau mà khẽ rên, bất mãn hừ nhẹ một tiếng, thân thể Tống Tẫn Dao mới đột nhiên cứng đờ, đôi mắt xám trắng rốt cuộc khôi phục sự tỉnh táo.

Hắn thở dồn dập, rũ mắt, dưới ánh đèn tỉ mỉ nhìn kỹ đốt ngón tay mình vừa làm bẩn.

Một lúc lâu sau, tu sĩ lấy khăn lụa ra, từ tốn lau khô bàn tay cho sư đệ.

Dấu răng cũng bị hắn thi pháp xóa sạch.

Sau khi xác nhận không còn lưu lại bất cứ dấu vết nào, Tống Tẫn Dao tắt đèn ngủ, nhắm mắt ôm người trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment