Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 17

Trên phi thuyền mấy ngày nay, tuy Tống Tẫn Dao đã thi pháp che giấu sắc mặt, nhưng ngày đêm ở bên nhau, Hứa Thải Thải vẫn phát hiện ra điều bất thường.

Y nhận thấy sư huynh mình mỗi ngày càng lạnh lùng hơn, khí chất quanh người cũng dần trở nên lạnh lẽo, lời nói ngày càng ít đi.

Tựa như tất cả bắt đầu từ sau khi rời khỏi Cửu Khê Thành.

Thiếu niên trong lòng dâng lên lo lắng, không ngừng nắm lấy tay sư huynh, hỏi hắn có phải thấy không khỏe ở đâu không.

Tống Tẫn Dao sắc mặt như thường, chỉ nhàn nhạt lắc đầu phủ nhận.

Về sau lại âm thầm rút tay, không để hai người tiếp tục đan chặt ngón tay nữa.

Đợi cả đoàn bình an trở về Trường Thanh Tông, chưởng môn tiếp đãi đệ tử trong đại điện.

Thật ra, từ lúc phi chu còn chưa về đến tông môn, chưởng môn đã nhận được thư từ Cửu Khê Thành.

Chính là do tộc trưởng họ Tiêu đích thân viết. Trong thư kể lại chi tiết việc Tống Tẫn Dao và Hứa Thải Thải đã cứu ông ra khỏi mê tâm chú như thế nào, cũng rất chân thành bày tỏ lòng cảm kích, đồng thời khen ngợi các hậu bối của Trường Thanh Tông.

Chưởng môn dĩ nhiên cũng hồi âm, lời lẽ khiêm tốn, không quên nhắc nhở tộc trưởng họ Tiêu hãy nén bi thương.

Chuyến đi Cửu Khê Thành lần này, Tống Tẫn Dao, Tạ Vấn Ngọc và các đệ tử không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách ổn thỏa, còn giúp Tiêu gia trừ khử ma tu, biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Chưởng môn lần lượt khen ngợi từng người, cũng tuyên bố sẽ có thưởng cùng kỳ nghỉ cho tất cả đệ tử đã tham gia.

Vừa nghe đến đó, đám đệ tử vốn vì đi xa mà mỏi mệt liền phấn chấn trở lại, vui vẻ hẳn lên.

Tất cả ríu rít rời khỏi đại điện, Hứa Thải Thải chen giữa đám người, khi đang đi trên con đường lớn về Vi Minh Phong thì bị mấy đồng môn bạn tốt không tham gia chuyến đi gọi lại.

Họ nói tháng sau sẽ có một lần rèn luyện ngoài tông, đệ tử nội môn lẫn ngoại môn đều có thể đăng ký, hỏi y có muốn đi không.

Hứa Thải Thải cúi đầu, cảm xúc vẫn không mấy vui vẻ.

Y liếc nhìn bóng lưng sư huynh màu trắng phía trước, đã đi cách một đoạn, rồi lắc đầu từ chối.

Nếu là trước kia, Hứa Thải Thải nhất định sẽ hào hứng đi xem náo nhiệt.

Nhưng giờ đây, y thật sự không còn hứng thú.

Sư huynh y rõ ràng có vấn đề, giống như đang mắc bệnh gì đó.

Hứa Thải Thải rất lo, nên những ngày gần đây càng muốn ở cạnh Tống Tẫn Dao mọi lúc.

Hai sư huynh đệ, một trước một sau bước vào Vi Minh Phong.

Hứa Thải Thải chạy chậm theo vào nội thất, vốn định dặn sư huynh vì mệt quá mà hãy nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy Tống Tẫn Dao đang cầm túi trữ vật, chuyên tâm sắp xếp gì đó.

Thiếu niên cảm thấy nghi hoặc, đi tới xem thử.

Phát hiện thứ Tống Tẫn Dao đang sắp xếp, toàn bộ đều là đồ của y.

Tống Tẫn Dao bao năm nay vẫn luôn chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của Hứa Thải Thải, mọi chi phí ăn mặc của sư đệ từ trước đến nay đều do hắn quản lý, cũng chỉ có hắn là quen thuộc nhất.

Hứa Thải Thải bản thân chưa từng để tâm tới.

Lúc này, Tống Tẫn Dao đã đem tất cả những thứ Hứa Thải Thải cần dùng mỗi ngày như quần áo, đồ ăn vặt, sách khóa pháp khí,… toàn bộ phân loại tỉ mỉ theo từng ngày.

Đây là vì Tống Tẫn Dao phải rời khỏi tông xử lý công vụ, không thể không để Hứa Thải Thải ở lại một mình nên mới sắp xếp kỹ càng như vậy.

Hứa Thải Thải lập tức cau mày, khó hiểu hỏi:

“Sư huynh, huynh lại muốn ra ngoài sao?”

Động tác của Tống Tẫn Dao vẫn không nhanh không chậm.

“Không phải.” Hắn ngẩng mắt nhìn y một cái rồi dời đi.

“Chỉ là cần đến mật thất bế quan một thời gian.”

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Thải Thải không hề dịu đi, ngược lại càng thêm lo lắng.

Bế quan đương nhiên là chuyện bình thường.

Sư huynh y do căn cơ cao, lại tu hành chăm chỉ, nên tu vi đột phá thường nhanh hơn người thường rất nhiều.

Với Tống Tẫn Dao, bế quan ngắn hạn sớm đã là chuyện quen thuộc.

Nhưng lúc này Hứa Thải Thải nhìn kỹ sư huynh mình, lại có cảm giác vô cùng bất an.

Dù vẻ ngoài không thấy gì khác lạ, vẫn như bình thường, nhưng y chính là cảm giác được Tống Tẫn Dao không ổn chút nào.

Rõ ràng vẫn mặc bạch y như mọi khi, nhưng khí tức quanh thân lại chẳng biết từ bao giờ trở nên lạnh buốt khiến người ta sợ hãi.

Tựa như mây đen kéo đến, cuồng phong sắp nổi.

Điều này từ khi còn trên phi chu đã rất rõ ràng. Đệ tử nào dù chỉ nhìn thoáng qua Tống Tẫn Dao cũng cảm thấy.

Lúc ấy, ai có chuyện gì đều tình nguyện tìm Tạ Vấn Ngọc, không ai dám đến gần Tống Tẫn Dao nửa bước.

Giờ phút này, Hứa Thải Thải đứng bên cạnh sư huynh, cảm nhận được hơi thở linh khí quanh người hắn, cũng thấy vô cùng kỳ lạ.

Tựa như cực kỳ nóng nảy, chỉ cần ngửi một chút cũng khiến người ta bực bội không yên.

Hứa Thải Thải chưa từng thấy tu sĩ nào bước vào bế quan lại có trạng thái như vậy.

Trạng thái quá tệ, nếu bế quan một mình lại không có ai hộ pháp, rất dễ xảy ra chuyện.

Ngay cả một đệ tử Trúc Cơ như y cũng hiểu rõ đạo lý này.

Y bắt đầu luống cuống, vội vàng đi theo sau Tống Tẫn Dao, nghiêm túc hỏi:

“Sư huynh, huynh đang giấu ta chuyện gì đúng không?”

Thiếu niên cố gắng nhớ lại, giọng đầy lo lắng:

“Có phải là lúc giao chiến với ma tu huynh bị thương? Bế quan là để trị thương sao?”

Tống Tẫn Dao dừng bước, xoay người nhìn y, trong mắt chứa đầy sự trấn an.

Hắn cố nhịn không đưa tay xoa đầu sư đệ như mọi khi, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Không bị thương.”

Hứa Thải Thải đối mặt với ánh mắt hắn, tâm trạng bình ổn được đôi chút.

Nghĩ lại những ngày trên phi thuyền, mình vẫn luôn ngủ cùng sư huynh, nếu thật sự bị thương thì y không thể nào không phát hiện ra.

Giờ lại nhìn kỹ từ đầu đến chân, thiếu niên cuối cùng cũng đành miễn cưỡng tin tưởng.

“Thôi được rồi.” Y bĩu môi, vẫn không cam lòng.

“Vậy huynh nói một đoạn thời gian là bao lâu?”

Tống Tẫn Dao trước giờ chỉ khi đột phá mới bất đắc dĩ phải bế quan.

Thời gian đều rất ngắn, chỉ vài ngày là ra.

Nhưng Hứa Thải Thải từng nghe sư tôn bế quan, ngắn thì một tháng, dài thì mấy năm đều có.

Trong lòng y bất an, không cam tâm xa cách, liền làm nũng:

“Sư huynh, huynh với sư tôn đều bế quan, trên Vi Minh Phong chỉ còn mình ta.”

“Hay là.” Mắt y bỗng sáng lên.

“Ta cùng huynh đến mật thất đi, ta… ta có thể hộ pháp cho huynh.”

Nói đến câu sau, Hứa Thải Thải hơi chột dạ.

Với tu vi hiện tại của y, làm hộ pháp cho một Nguyên Anh tu sĩ e là khó giúp gì được.

Thế nên y cắn nhẹ môi, rụt rè bước đến trước mặt Tống Tẫn Dao, tự mình sửa lại:

“Ta đảm bảo vào rồi sẽ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, tuyệt đối không làm phiền huynh.”

Tống Tẫn Dao trầm mặc.

Hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng mà ngoan ngoãn của sư đệ một lát, cuối cùng vẫn nhẫn tâm từ chối.

Chỉ dịu dàng dặn y phải nghe lời, nếu có việc gì không xử lý được thì trực tiếp tìm chưởng môn sư thúc.

Lần đầu tiên, Hứa Thải Thải dù làm nũng thế nào cũng không khiến sư huynh mềm lòng dù chỉ một chút.

Tống Tẫn Dao trở về tông môn chưa tới một canh giờ, đã lại tiến vào phòng tối.

Trận pháp phong ấn bên ngoài cánh cửa gỗ không chớp mắt liền rơi xuống, Hứa Thải Thải chưa từ bỏ ý định chạm tay vào, nhưng rất nhanh liền bị linh lực bật ngược lại.

Y cau mày không vui, chu miệng ra, còn giận dỗi đá mấy cái vào phong ấn, sau mới bịn rịn từng bước rời đi.

Vài ngày đầu thì vẫn còn ổn.

Hứa Thải Thải không thiếu ăn mặc, cũng không gặp phải chỗ nào khó xử trong tu luyện, mỗi ngày trôi qua cũng như thường lệ, đúng giờ thức dậy, đúng giờ đi học, chăm chỉ tu hành.

Chỉ là mỗi tối sau khi xong việc học, từ biệt bằng hữu trở lại Vi Minh Phong, chuyện đầu tiên y làm luôn là chạy đến cửa phòng tối, xem thử hôm nay sư huynh có xuất quan hay không.

Nhưng đã mười ngày trôi qua, trận pháp trước sau không có biến hóa.

Đừng nói đến dấu hiệu xuất quan gì, bên trong phòng tối quả thực yên tĩnh đến lạ, đến cả dao động linh khí cũng chẳng có.

Thời gian kéo dài, Hứa Thải Thải liền bắt đầu sốt ruột.

Từ trước đến nay, dù Tống Tẫn Dao có ra ngoài chấp hành những nhiệm vụ quan trọng đến đâu thì mỗi đêm đều sẽ gửi tin cho y, hoặc là hai sư huynh đệ sẽ dùng ngọc truyền tin trò chuyện đôi câu.

Vừa để báo bình an, vừa để xoa dịu nỗi nhớ nhung của Hứa Thải Thải.

Lần này chỉ cách nhau một cánh cửa, vậy mà đối phương lại hoàn toàn bặt vô âm tín.

Chính vì không biết chút gì về tình hình bên trong, y càng dễ bị những suy nghĩ tiêu cực ám ảnh.

Hứa Thải Thải không nhịn được lại bắt đầu nhớ tới trạng thái kỳ lạ trước khi sư huynh bế quan — như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma.

Nếu như vậy mà đi bế quan, chẳng phải sẽ thật sự tẩu hỏa nhập ma sao?

Vừa có ý nghĩ đó, tay chân y lập tức lạnh toát.

Sau khi trải qua vài giấc mộng dữ, thiếu niên lại đến đứng trước cửa phòng tối.

Trận pháp vẫn như cũ, vừa chạm vào liền bắn y ra xa nửa thước, tỏ rõ thái độ “người lạ miễn vào”.

Hứa Thải Thải trong lòng uất ức, đành đổ hết lên đầu Tống Tẫn Dao.

Y ngồi xuống bậc thang phía trước.

Bởi vì ở một mình suy nghĩ quá lâu, trong lòng y đã trở nên cực kỳ bất an.

Y nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt phía trước, thậm chí bắt đầu thấy sợ. Nếu thật sự Tống Tẫn Dao xảy ra chuyện bên trong, y đến lúc đó nên làm gì mới được?

Nghĩ như vậy, Hứa Thải Thải rất nhanh đã thấy ấm ức.

Mấy ngày nay tích tụ lo âu và bất an cùng lúc trào dâng, y dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau mặt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Thiếu niên tức đến bật khóc, dứt khoát đỏ mắt đứng dậy, lại đá mạnh vào lớp phong ấn.

Biết rõ sư huynh không nghe thấy, y liền không kiêng dè gọi thẳng tên đối phương ra mắng.

“Tống Tẫn Dao, ngươi thật quá đáng!”

Giọng Hứa Thải Thải hầm hầm tức giận, nhưng vì khóc quá nhiều, khí thế chẳng còn chút nào.

“Dám nhẫn tâm bỏ mặc sư đệ mình như vậy, thật đúng là không có lương tâm!”

“Ta căn bản chẳng lo cho ngươi chút nào đâu, ngươi cứ mặc kệ mà c.h.ết đi cho rồi!”

Mắng một trận xong, trong lòng Hứa Thải Thải cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Y đứng tại chỗ, cau mày nhìn trận pháp trước mặt. Trong lòng biết rõ bản thân không thể tự tiện xông vào, bằng không chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối chứ không giúp được gì.

Hứa Thải Thải nghĩ một lát, định bụng nhiều nhất chờ thêm mười ngày nửa tháng.

Nếu tới lúc đó Tống Tẫn Dao vẫn không có chút động tĩnh nào, y thật sự sẽ đi cầu sư tôn, dù gì người cũng đang bế quan nên sẽ ra xem thử.

Dù là giang chấp nhiệm vụ quan trọng, cũng chưa từng như Tống Tẫn Dao lần này, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.

Hứa Thải Thải hạ quyết tâm như vậy.

Chỉ là đúng lúc y vừa xoay người định rời đi, xung quanh bỗng truyền đến dị động.

Phong ấn ngoài phòng tối đột nhiên rung lên ong ong, kim quang lóe sáng.

Sau đó, phù văn phức tạp nhanh chóng di chuyển, cánh cửa gỗ từ từ mở ra trước mặt Hứa Thải Thải.

Hứa Thải Thải lập tức trợn tròn mắt.

Phản ứng của thân thể còn nhanh hơn đầu óc, y liền lập tức lao vào.

Ngay khi thiếu niên vừa bước vào, cánh cửa gỗ và phong ấn phía sau lại chậm rãi khép lại.

Cảnh trong phòng tối đã khác hẳn với hình ảnh đơn sơ phủ đầy bụi trong trí nhớ của Hứa Thải Thải, nơi đây là giới tử không gian do chính Tống Tẫn Dao tạo dựng.

Hứa Thải Thải th* d*c, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi.

Không gian trước mắt tựa như thức hải phản chiếu của tu sĩ, diện tích rộng lớn vô tận, không thấy điểm dừng.

Dưới chân là linh lực hỗn loạn ngập trời, cuộn trào mãnh liệt như biển sóng gặp bão, cũng giống như luyện ngục đỏ rực dung nham.

Ngay khoảnh khắc đặt chân vào đây, vốn dĩ còn mang theo chút vui mừng, lúc này Hứa Thải Thải lại bị cảnh tượng xung quanh dọa đến phát hoảng.

Vừa thấy Tống Tẫn Dao đang khoanh chân ngồi giữa trung tâm, thiếu niên lập tức chạy về phía đó.

Y ngồi xổm trước mặt Tống Tẫn Dao, không còn pháp thuật che lấp, lúc này mới thật sự thấy rõ sắc mặt của sư huynh đã tái nhợt đến mức nào.

Khuôn mặt tu sĩ trắng bệch như người ch.ết, đôi mắt vừa chậm rãi mở ra liền đỏ đầy tơ máu.

Tơ máu gần như phủ kín con ngươi ngân sắc kia.

Càng khiến Hứa Thải Thải khiếp sợ là cảm xúc trong mắt Tống Tẫn Dao – cố chấp, nóng bỏng, như có thực thể, bám riết lấy y.

Có khoảnh khắc y cảm thấy người trước mặt không phải sư huynh, mà là một con yêu thú hung lệ đang nổi điên.

Hứa Thải Thải sợ đến suýt bật khóc, run rẩy ôm lấy vai Tống Tẫn Dao, vừa hoảng vừa đau lòng: “Sư huynh, rốt cuộc ngươi khó chịu ở đâu vậy, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Tống Tẫn Dao không trả lời, chỉ lặng im nhìn y chằm chằm.

“Sư huynh, ngươi đau ở đâu?” Hứa Thải Thải gần như phát điên, vội nắm lấy tay hắn, lại giật mình vì nhiệt độ đáng sợ kia.

Nhưng vẫn liều mạng đan mười ngón tay vào nhau, hoảng loạn không biết phải làm sao: “Nói với ta đi, sư huynh, nói cho ta biết làm thế nào để ngươi khá lên?”

Lần này Tống Tẫn Dao có phản ứng.

Tu sĩ nghiêng đầu một cách cứng nhắc, ánh mắt dõi theo y, giọng khàn khàn tới cực điểm: “Thải Thải đều nguyện ý sao?”

Hứa Thải Thải tự nhiên không chút do dự mà gật đầu như gà mổ thóc.

“Chỉ cần ngươi có thể khỏe lại thì ta làm gì cũng được.”

Y đã hoàn toàn hoảng loạn, vội kéo tay Tống Tẫn Dao, định đưa hắn rời khỏi nơi này: “Chúng ta đi tìm sư tôn đi? Sư tôn hắn…”

Lời còn chưa nói hết, không những không kéo được Tống Tẫn Dao, mà ngược lại chính y bị lực kéo mạnh mẽ bất ngờ giật ngã.

Y ngã nhào vào lòng đối phương, eo lập tức bị ôm siết chặt.

Chưa kịp phản ứng, sau gáy cũng bị bàn tay lớn giữ lấy.

Tống Tẫn Dao hoàn toàn chế trụ y, trán hai người chạm vào nhau.

Chỉ một thoáng, cảnh trước mắt Hứa Thải Thải lập tức thay đổi.

Y thấy một đoạn ký ức do Tống Tẫn Dao truyền tới — đoạn hắn phát cuồng.

Trong căn phòng nóng rực sáng choang, y thấy chính mình chẳng một mảnh vải che thân, toàn thân phủ đầy những dấu vết ướt át lạ lùng.

Thiếu niên chống đầu gối quỳ rạp trên giường, sống lưng gầy gò run rẩy không ngừng.

Mỗi lần đầu sắp chạm vào đầu giường, cả người lại bị bàn tay lớn kéo ngược trở về.

Tống Tẫn Dao vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng hơi thở lại nặng nề tới dọa người.

Hứa Thải Thải nghe thấy tiếng nước dính nhớp, nghe cả tiếng mình khóc, đầu óc đã sớm trống rỗng.

Tống Tẫn Dao chỉ cho y thấy một đoạn ngắn, như góc nhô lên của tảng băng trôi, rồi lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Hình ảnh chói mắt biến mất, nhưng Hứa Thải Thải lại bị chấn động đến tai ù ong ong, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Y khẽ hé môi, ngơ ngác.

Một lúc sau mới chớp mắt, nhìn Tống Tẫn Dao chậm rãi: “…Sư huynh, ngươi…”

Tống Tẫn Dao vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt y, động tác rất nhẹ nhàng.

Không biết thiếu niên là khóc vì quá lo cho hắn, hay là bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho khóc.

“Thải Thải chẳng phải vừa nói cái gì cũng có thể vì sư huynh làm sao?” Tu sĩ vẫn bình tĩnh như thường.

“Đây là điều sư huynh muốn.”

Hứa Thải Thải chạm vào ánh mắt kia — ánh mắt như muốn nuốt chửng y khiến da đầu liền tê rần.

Y sợ đến mức cả hơi thở cũng run rẩy, cuối cùng như không thể chịu nổi thêm nữa, liều mạng thoát khỏi vòng tay đối phương rồi bỏ chạy không dám quay đầu.

Bình Luận (0)
Comment