Từ lúc y nói ra câu ấy, cho đến khi hai người cùng không còn đứng nữa, mà đổi sang ngồi trên giường gỗ, Tống Tẫn Dao vẫn chưa thể hoàn hồn.
Hắn chê giường gỗ vừa cứng vừa bẩn nên bèn dọn sạch đệm hương bồ đi, không biết từ đâu lại lấy ra mấy tấm đệm mềm sạch sẽ trải lên, mới chịu để Hứa Thải Thải ngồi xuống.
Tống Tẫn Dao thì ngồi bên cạnh y, hơi nghiêng người, để đầu gối chạm nhẹ vào sư đệ.
Nhiệt độ cuồn cuộn truyền sang, khiến Hứa Thải Thải cứ thấy người mình muốn toát mồ hôi mãi.
Ngồi cạnh nhau thế này, rõ ràng chỉ là cảnh thường thấy của hai sư huynh đệ ở chung như trước kia.
Nhưng từ khi y nói ra câu kia thì bầu không khí giữa cả hai dường như hoàn toàn thay đổi.
Trở nên nóng hầm hập, quánh đặc lại.
Hứa Thải Thải không cần ngẩng đầu cũng biết được ánh mắt của hắn sư huynh nhìn y chuyên chú đến mức nào.
Chờ đến khi lớp không khí ngượng ngập ấy dịu đi đôi chút, Hứa Thải Thải mới sực nhớ lại chính sự, bèn ngẩng đầu lên.
"Sư huynh." Y ngồi nghiêm chỉnh, nói.
"Cho ta xem lại thức hải của ngươi một chút."
"Hửm?"
Tống Tẫn Dao nhìn thẳng vào y, như thể còn đang ngẩn ngơ, phản ứng cũng hiếm thấy có phần chậm chạp.
Hứa Thải Thải thấy hắn vẫn chưa hoàn hồn, vội xua tay giải thích:
"Không phải... không phải những thứ hôm qua ngươi cho ta xem." Thiếu niên nhíu mày.
"Ta muốn nhìn tình căn của ngươi."
Tống Tẫn Dao lúc này mới dần khôi phục lại sự lãnh đạm và bình tĩnh quen thuộc.
Hắn lập tức từ chối: "Không cần xem."
Hứa Thải Thải lại kiên trì, kéo tay áo hắn:
"Cho ta xem một chút thôi, sư huynh~"
Gặp phải sư đệ vừa làm nũng vừa nài nỉ thế này, Tống Tẫn Dao thật sự không thể từ chối.
Thế là hai người lại áp trán vào nhau.
Lần này, những hình ảnh khó xem hôm qua đều được Tống Tẫn Dao giấu kỹ, không dám lôi ra dọa sư đệ dù chỉ một chút.
Hứa Thải Thải thấy được thức hải hiện tại của Tống Tẫn Dao.
Giao diện thức hải vốn trong suốt yên tĩnh, giờ đây đã hóa thành một vùng biển đỏ máu.
Tình căn vừa to vừa thô vẫn ngang dọc đan xen như trước, lại càng thêm ngang ngược bá đạo, gần như trùm kín từng góc trong thức hải.
Chỉ là lúc này, mỗi một nhánh rễ đều vì bị chân hỏa trong cơ thể Tống Tẫn Dao thiêu đốt suốt ngày đêm mà loang lổ thương tích.
Hứa Thải Thải không dám tưởng tượng hắn phải chịu đau đớn đến mức nào mới ra nông nỗi ấy.
Vậy mà sắc mặt Tống Tẫn Dao lại bình tĩnh đến đáng sợ, ngoài chút mồ hôi lạnh không thể giấu trên trán, chẳng còn thấy điều gì khác thường.
Hai người tách trán, thức hải tan đi, Hứa Thải Thải chẳng hay biết từ lúc nào đã nâng tay ôm lấy đầu sư huynh.
Y học theo dáng vẻ hắn hay dùng để an ủi mình, giơ tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen hơi lạnh của hắn.
Hứa Thải Thải nói, giọng đầy xót xa: "Sư huynh à, sau này có chuyện gì thì đừng tự mình quyết định nữa, lại càng không được làm tổn thương bản thân."
Y buông tay ra, sửa lại để nắm lấy tay hắn, giọng nói tràn đầy lo lắng.
"Ngươi phải nói với ta, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Tống Tẫn Dao tất nhiên là gật đầu đồng ý.
So với thức hải có thế nào, rõ ràng trong lòng hắn lúc này lại càng nghĩ đến một chuyện khác.
"Thải Thải, nói lại câu vừa rồi được không."
Tống Tẫn Dao giơ mu bàn tay nâng nhẹ cằm Hứa Thải Thải, đợi y ngẩng đầu lên nhìn mình, nhưng lại nhịn xuống, khẽ rụt tay về.
Hứa Thải Thải chưa nghĩ ra là câu nào, theo phản xạ muốn hỏi lại.
Nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt kia, y đã lập tức hiểu ra.
Thiếu niên hơi tránh ánh mắt, nhiệt độ vừa hạ xuống khi nãy lại bắt đầu dâng lên chầm chậm.
Nhưng thấy hắn sư huynh cứ nhìn chằm chằm mình như chờ xác nhận, y vẫn đành cắn răng, căng da đầu mà nói lại một lần nữa.
"Ta nói... từ giờ trở đi, chúng ta thử làm đạo lữ."
Câu còn chưa nói hết, liền nghe bên cạnh hơi thở của ai đó rõ ràng trở nên nặng nề hơn.
Hứa Thải Thải giật mình nghĩ mình lỡ lời, vội lúng túng thêm vào:
"Nhưng, nhưng mà." thiếu niên liếc hắn sư huynh một cái, rồi lập tức quay đi, xấu hổ đến nỗi giọng cũng nhỏ hẳn.
"Ngươi muốn làm cái kia chuyện ấy... thì không được đâu."
"...Ta vẫn chưa chấp nhận được."
Một câu thẳng thắn như vậy, khiến Hứa Thải Thải đỏ mặt đến mức như sắp bốc khói.
Vậy mà lại nghe Tống Tẫn Dao đáp luôn, không chút do dự: "Ta biết."
Hắn lại giơ tay lên, vuốt mặt y lần nữa, lòng bàn tay nóng hơn cả gương mặt đỏ bừng của Hứa Thải Thải.
Tu sĩ rụt tay lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chuyên chú nói:
"Mọi chuyện đều nghe theo Thải Thải. Ngươi không muốn thì ta tuyệt đối sẽ không vượt quá nửa bước."
Hứa Thải Thải tròn mắt chớp chớp: "Đều do ta quyết sao?"
Tống Tẫn Dao nhẹ gật đầu, coi như xác nhận.
Có được quyền chủ động, Hứa Thải Thải ngẫm nghĩ một chút, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Vậy thì tốt quá rồi! Ngươi không được giở trò đấy nhé!"
...
Xác định quan hệ đạo lữ xong, hai người cũng không vội ra khỏi phòng tối.
Tống Tẫn Dao chỉ hận không thể lúc nào cũng kề cận bên sư đệ, còn Hứa Thải Thải thì lại nghiêm túc suy nghĩ một chuyện.
Y đã nhận lời bắt đầu thử làm đạo lữ với Tống Tẫn Dao, tuy chỉ là thử, nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc.
Hứa Thải Thải không phải người nói chơi, càng không bao giờ đem tình cảm của sư huynh ra làm trò đùa.
Y đã nói là làm, hành động nhanh gọn, tính toán bắt đầu thực hiện ngay từ bây giờ.
Thiếu niên ngồi yên tại chỗ, trong đầu bắt đầu lướt nhanh qua những thoại bản tình cảm mà mình từng đọc.
Y xem không ít, biết rõ chuyện yêu đương giữa đạo lữ thì phải từng bước tiến triển, thuận theo tự nhiên mà đến.
Theo như trong thoại bản, đạo lữ phải bắt đầu từ nắm tay, rồi mới tới ôm ấp từ từ.
Chỉ là... những bước ấy đem áp vào y và Tống Tẫn Dao, hình như lại không thích hợp lắm.
Y và sư huynh đã nắm tay vô số lần, cũng đã ôm nhau chẳng biết bao nhiêu lần rồi...
Thậm chí đến chuyện về sau nằm ngủ chung giường, hai người cũng đã từng ngủ rồi.
Hứa Thải Thải nhíu mày trầm tư rất lâu, cuối cùng khẽ mím môi, hạ quyết tâm ngẩng đầu lên.
"Sư huynh, vậy chúng ta bắt đầu từ hôn môi đi!"
"...Cái gì?"
Tống Tẫn Dao suýt chút nữa tưởng mình đang nằm mơ.
Trên gương mặt tu sĩ vốn lạnh lùng thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Vừa mới chớp mắt trước, hắn còn thấy Hứa Thải Thải cau mày suy nghĩ, trong lòng còn đang lo sợ sư đệ sẽ hối hận.
Vậy mà giờ phút này, một câu nói bỗng chốc đánh mạnh vào tai, khiến đầu óc hắn ù cả lên.
"Thử hôn môi trước xem sao."
Hứa Thải Thải nắm toàn quyền quyết định, sau khi đã hạ lệnh thì sự mới mẻ mạnh mẽ áp đảo cảm giác xấu hổ trong lòng.
Y vừa lặp lại, vừa nghiêm túc ngẩng lên đánh giá môi của hắn sư huynh.
Chẳng qua cũng chỉ là chạm môi với sư huynh thôi mà.
Trước đây Tống Tẫn Dao đút y ăn cơm, giúp y lau miệng, không thiếu lần dùng ngón tay chạm lên môi y.
Bây giờ đổi lại thành dùng miệng chạm vào, hẳn là... cũng không khác biệt gì lớn.
Hơn nữa... Lần đầu tiên Hứa Thải Thải nhìn kỹ đường nét môi của Tống Tẫn Dao, lại phát hiện sư huynh của y đến cả đôi môi cũng rất đẹp.
Được một đôi môi như vậy chạm vào, hình như... cũng không khó tiếp nhận đến thế.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, bên hông Hứa Thải Thải đã bị người ôm lấy, cả người y bị kéo sát vào.
Như thể không chịu nổi ánh mắt vừa ngây thơ vừa to gan của sư đệ, Tống Tẫn Dao giơ tay còn lại che lên mắt y.
Tầm nhìn tối sầm, Hứa Thải Thải cũng không giãy giụa.
Vì y ngửi thấy hơi thở của sư huynh, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể hắn.
Thiếu niên vô thức nín thở.
Điều đầu tiên y cảm nhận được, là hơi thở run rẩy vì khắc chế của sư huynh.
Ngay sau đó, chóp mũi bị cọ nhẹ khiến mặt hơi ngứa.
Thứ mềm mại và ấm áp chạm lên môi y.
Tim Hứa Thải Thải lập tức đập nhanh, hàng mi run run khẽ chạm vào lòng bàn tay của hắn sư huynh.
Rất nhanh, Tống Tẫn Dao rời khỏi y.
Lúc môi tách ra, bàn tay che mắt y cũng buông xuống.
Hứa Thải Thải vừa mới lấy lại tầm nhìn, liền đối diện với ánh mắt như đang dò hỏi của sư huynh.
Trên gương mặt tu sĩ, có lẽ là vẻ thấp thỏm.
Hứa Thải Thải lại vẻ mặt vô tội, sau một lúc mới cau mày l**m môi nói: "Hôn môi hình như cũng chẳng có cảm giác gì lắm."
"Cũng chỉ vậy thôi."
"......"
Lời vừa dứt, ánh mắt Tống Tẫn Dao lập tức tối đi.
Hứa Thải Thải chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy ngã lên giường gỗ.
Tống Tẫn Dao dùng lòng bàn tay đỡ lấy sau đầu y, cúi xuống hôn lên bờ môi ướt át bị l**m đến mềm nhũn của thiếu niên.
Lần này hoàn toàn khác với cái chạm nhẹ khi nãy.
Tống Tẫn Dao cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn trêu chọc đầu lưỡi, chỉ ngậm môi Hứa Thải Thải rồi m*t lấy.
Chỉ như thế, đã phát ra tiếng nước xấu hổ khiến người ta đỏ mặt.
Hứa Thải Thải căn bản không thể khép môi, vừa bị m*t vừa bị cạ đau đến mức khó thở.
Tống Tẫn Dao một tay giữ chặt cổ tay y áp l*n đ*nh đầu, tay kia siết chặt eo y, khiến chiếc giường gỗ vốn ọp ẹp dưới thân rung lên cọt kẹt.
Nghe thấy âm thanh ấy, Hứa Thải Thải lập tức tỉnh táo, cuống quýt giãy dụa.
Tống Tẫn Dao vẫn không buông, còn m*t lấy môi y lần nữa, sau đó mới miễn cưỡng khống chế bản thân, chậm rãi rút lui.
Giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, môi Hứa Thải Thải càng thêm ướt át.
Ánh mắt Tống Tẫn Dao tối đen, hơi thở nặng nề.
Hắn vừa giúp y lau miệng, vừa lặng lẽ dịch người tránh sang một bên.
Hứa Thải Thải hai môi đỏ ửng tê rần, tự y chạm vào cũng gần như mất cảm giác.
Thiếu niên đỏ mặt lúng túng, dùng sức đẩy sư huynh ra, vội vàng bật dậy khỏi giường.
"Được rồi, không được hôn nữa."
Hứa Thải Thải mặt đầy căng thẳng nhìn chiếc giường gỗ phía sau, thở phào như vừa thoát nạn: "May là chưa làm sập giường."