Sư huynh đệ hai người từ phòng tối bước ra, ánh nắng đã lên cao.
Nắng sớm rực rỡ phủ khắp Vi Minh Phong, khiến khung cảnh nhuộm trong sắc ấm áp dịu dàng đầu hạ.
Hứa Thải Thải đột nhiên từ chỗ tối tăm đi ra, vẫn cảm thấy chói mắt.
Tuy nói chuyện cùng sư huynh thành đạo lữ nhất thời còn chưa thích ứng được, vẫn cần từ từ mày mò, nhưng ít nhất thì chuyện vốn tưởng không xong cũng đã có cách giải quyết, y và sư huynh lại có thể trở về cuộc sống bình thường.
Lúc này tâm tình nhẹ bẫng, y nheo mắt cười dưới ánh nắng ban mai.
Tống Tẫn Dao bị nhốt trong tối thất mười mấy ngày, Hứa Thải Thải vì lo lắng trong lòng mà hao tâm tổn trí, gần như mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế.
Tối qua lại thêm một trận lăn lộn từ khuya đến giờ, chạy qua chạy lại chưa nói, cảm xúc cũng lên xuống dữ dội.
Hiện tại mọi thứ đã yên ổn, mệt mỏi lộ rõ trên mặt y.
Tống Tẫn Dao hy vọng y về nghỉ ngơi.
Nhưng Hứa Thải Thải lại đã bỏ lỡ buổi tập luyện sáng, chốc nữa còn có tiết học phù chú, y không muốn đến trễ.
Hơn nữa tâm trạng y giờ thoải mái, tuổi lại còn trẻ, tinh lực dồi dào, thật sự không thấy mệt mỏi là bao.
Giờ mà bắt y đi ngủ thì y cũng không ngủ được.
Vì vậy sau khi về đến sân viện, tiện tay ăn vài viên đan dược, liền được Tống Tẫn Dao đưa đi học.
Dị tượng hiếm gặp rạng sáng nay ở đỉnh Vi Minh Phong, vẫn còn có người nhớ rõ.
Khi Hứa Thải Thải bước vào lớp học, trưởng lão giảng bài còn chưa tới, vài đồng môn thân quen đã tò mò hỏi han.
Tuy Tống Tẫn Dao vốn cao lãnh ít lời, bình thường không ai dám tiếp cận, nhưng trong mắt rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, hắn là tồn tại như thần tiên giữa đời thường.
Cho nên lúc này ai cũng thật lòng lo lắng cho hắn.
Hứa Thải Thải không nói rõ ngọn nguồn, chỉ bảo là hiện tượng thường thấy khi tu luyện, đại sư huynh hiện giờ đã bình an, bảo bọn họ đừng lo.
Y là người thân cận nhất với Tống Tẫn Dao nên mọi người vừa nghe liền tin, lập tức yên tâm chơi đùa tiếp.
Giờ học kết thúc, đã là giữa trưa.
Tống Tẫn Dao như mọi lần, đến tận nơi đón Hứa Thải Thải tan học.
Một thân đạo bào trắng tinh, thần sắc lạnh nhạt, khí chất lẫm liệt.
Hắn đứng cách cửa lớn không xa, đệ tử đi ngang đều dè dặt hành lễ.
Tống Tẫn Dao chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sau đó ánh mắt liền rơi lên bóng hình đang tiến tới đằng xa.
Hứa Thải Thải vẫn đi giữa nhóm bạn đồng môn.
Thiếu niên vừa cười nói vừa bước đi, gương mặt sáng sủa sinh động.
Khi đến gần cổng, có một đệ tử trẻ tuổi thân thiết khoác vai y, hỏi muốn cùng đi đâu chơi không.
Hứa Thải Thải cười cong cả mắt, lắc đầu từ chối.
Sau đó hai người chào nhau rồi tách ra.
Đám kia tính xuống núi chơi vào buổi chiều, còn Hứa Thải Thải thì chạy thẳng về phía sư huynh nhà mình.
Đôi mắt xám trắng của Tống Tẫn Dao vẫn dõi theo y từ đầu đến cuối.
Đợi người đến gần, hắn mới cụp mắt, động tác tự nhiên mà giúp y chỉnh lại áo choàng, nhẹ nhàng vỗ bụi trên vai.
Giống như phủi bụi, nhưng thực tế lại là thi triển thuật pháp thanh tẩy, thuận tiện thấm vào khí tức linh lực của mình.
Không nói lời nào làm xong hết thảy, mới nắm lấy tay Hứa Thải Thải, dẫn người ngự kiếm quay về Vi Minh Phong.
Bị sư huynh nắm tay, Hứa Thải Thải nghiêng đầu nhìn vai mình, có chút bất đắc dĩ bật cười.
Hết cách rồi, sư huynh y thật sự quá yêu sạch sẽ.
...
Sáng sớm nay quá mức vội vã, lúc đi học lại không phân tâm, Hứa Thải Thải mãi đến khi về đến Vi Minh Phong mới đột nhiên nhớ ra mình đã quên gì đó.
"Sư huynh." Thiếu niên đi giữa sân nhỏ, sắc mặt bỗng trở nên nôn nóng.
"Ta để đồ lại trong một sơn động trong rừng, còn có một con rắn nhỏ nữa."
Vừa nói xong liền tính chạy đi tìm lại.
Dù gì buổi chiều cũng không có việc gì, y có thể vào rừng tìm kỹ một lượt.
Nhưng cổ tay y bị nắm chặt, Tống Tẫn Dao hơi dùng lực, kéo người quay về.
Ánh mắt hắn khẽ biến đổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Trong nhà không thiếu đệm chăn, những thứ khác cũng không cần tìm lại."
Hứa Thải Thải nhíu mày.
"Không được, con rắn nhỏ đó thật sự rất đáng yêu. Ta với nó rất có duyên, lúc đó suốt cả đêm đều có nó bầu bạn."
Y vừa nói, vừa chuẩn bị lôi chiêu làm nũng bất bại ra dùng.
Nhưng vừa mới đối mặt một chút, đã phát hiện thần sắc sư huynh có gì đó khác thường.
Ánh mắt đối phương khẽ chớp, nhìn đi hướng khác, như đang do dự.
Hứa Thải Thải nhìn một lúc, sắc mặt dần trở nên phức tạp: "...Sư huynh?"
Tống Tẫn Dao vẫn trầm mặc.
Chỉ là sau khi liếc y một cái, động tác hơi chậm lại, triệu ra bản mệnh kiếm.
Thân kiếm lạnh như băng nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ngón tay hắn khẽ động, bản mệnh kiếm lập tức biến thành một con rắn nhỏ toàn thân phủ vảy bạc trắng.
Chính là con rắn từng xuất hiện trong sơn động cùng y.
Chỉ là lần này, bởi vì không có thần thức, con rắn không có sinh khí, không động đậy, mắt cũng chẳng còn sáng lấp lánh.
Tựa như một con rắn băng điêu khắc.
"Thì ra là ngươi!" Hứa Thải Thải trợn tròn mắt
"Sư huynh, ngươi thế mà..."
Y chỉ vào con rắn cứng đờ kia, khó mà tin nổi: "Thế mà biến thành rắn gạt ta?"
Y càng nói, hai tai càng đỏ bừng.
Y còn tưởng mình chạy trốn thành công, được mấy ngày thanh tịnh, hóa ra Tống Tẫn Dao vẫn luôn ở bên cạnh y.
Vậy chẳng phải là, dáng vẻ y lăn qua lộn lại, than thở buồn bực suốt cả đêm, đều bị Tống Tẫn Dao nhìn thấy hết qua đôi mắt tròn xoe kia?
Thậm chí, mấy canh giờ trước y còn bị hắn dọa sợ đến hồn bay phách lạc, rồi lại quay sang nói với tiểu bạch xà là nhớ sư huynh.
Càng nghĩ càng thấy mất mặt, y tức đến cau mày không vui.
Lúc này Tống Tẫn Dao thu hồi bản mệnh kiếm, tiến lên một bước khẽ nắm lấy tay y.
Hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc:
"Không phải cố ý lừa ngươi."
"Là sợ ngươi đi rồi, không quay về nữa."
Chỉ hai câu, Hứa Thải Thải lập tức xìu xuống.
Thiếu niên vẫn nhíu mày, quay mặt đi không thèm nhìn hắn, mãi một lúc sau mới mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng thì thầm.
"Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể yên tâm, ta xa ngươi là mất ngủ luôn."
Đêm đó y thật sự mất ngủ cả đêm, con rắn nhỏ kia đều thấy hết.
Y lầm bầm một lúc, nghĩ Tống Tẫn Dao sẽ trêu y, hoặc nói mấy câu dỗ ngọt, ai ngờ đợi mãi không thấy động tĩnh.
Dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn thử.
Liền thấy Tống Tẫn Dao cụp mắt, ánh nhìn không hề che giấu mà rơi thẳng lên môi y.
Ánh mắt kia quá mãnh liệt, Hứa Thải Thải bị nhìn tới mức hoảng hốt, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng sau lưng đã bị giữ chặt.
Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn.
Hứa Thải Thải bị bóng người cao lớn che khuất, ngay cả ánh nắng trước mặt cũng không thấy nữa.
Y tránh ánh mắt, lại thấy cổ họng đối phương khẽ chuyển động một cách rõ ràng.
Không khí ám muội khiến thiếu niên mặt đỏ bừng, đầu óc cũng hóa thành bột nhão.
"Lại, lại muốn hôn sao?"
Tống Tẫn Dao nhẹ nhàng xoa lên gáy y, khàn giọng "Ừ" một tiếng.
Hứa Thải Thải lập tức nhắm mắt khẩn trương, ngẩng mặt lên.
Cảm giác được ngực sư huynh phập phồng kịch liệt, gần như đè cả lên người y.
Thế nhưng ngay khi môi sắp chạm vào nhau, Hứa Thải Thải chợt mở bừng mắt, vội vàng đưa tay che miệng.
Môi Tống Tẫn Dao liền dừng lại trên mu bàn tay y.
"Không được sư huynh."
Giọng thiếu niên vang lên mơ hồ sau lòng bàn tay, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc vô cùng.
Y đảo mắt nhìn xung quanh.
Tuy hai người đang ở trong sân viện, nhưng vẫn chưa vào nhà.
Ban ngày ban mặt, xung quanh chỉ có bãi cỏ và con suối nhỏ, thật sự không đủ che chắn.
Tống Tẫn Dao cầm lấy tay y, cúi đầu l**m nhẹ đầu ngón tay.
Cảm giác tê rần truyền đến.
Chỉ một hành động đơn giản cũng khiến Hứa Thải Thải đỏ mặt tim đập.
Y rụt tay về, vừa thẹn vừa bối rối: "Sư huynh, ta nhớ sư tôn pháp lực cao thâm, thần thức mà thả ra thì có thể cảm nhận vạn vật."
"Vạn nhất lúc chúng ta hôn nhau, sư tôn vừa đúng rảnh rỗi không có việc gì, lại muốn xem thử bọn ta đang làm gì thì sao?"
Trước đây y và Tống Tẫn Dao là quan hệ sư huynh đệ trong sáng, tự nhiên không cần sợ gì cả.
Giờ thì thật sự có chút chột dạ.
Cũng vì chột dạ nên không chú ý Tống Tẫn Dao nghe vậy thì khựng lại một chút.
Chỉ nghe Hứa Thải Thải dịu giọng thương lượng: "Chúng ta cứ nói với sư tôn trước, là đã thành đạo lữ rồi, sau đó lại hôn cũng không muộn."
"Được không sư huynh?"
Tống Tẫn Dao rốt cuộc cũng buông bàn tay y vừa bị hôn đỏ rực.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ, nhưng lại trầm mặc nhìn y hồi lâu.
Mãi một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nhắc lại: "Nói với sư tôn?"
Hứa Thải Thải gật đầu, rất thành khẩn nói:
"Ừ, nếu không lỡ dọa sư tôn thì không hay."
Tống Tẫn Dao chưa từng dám mong chờ đến bước này.
Hắn cứ nghĩ phải đợi rất lâu, đợi đến khi Hứa Thải Thải hoàn toàn chấp nhận, mới có thể đồng ý công khai quan hệ.
"Được." hắn thu tay lại, không còn chỉ lo hôn môi nữa, mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Thải Thải muốn khi nào đi?"
Hứa Thải Thải cảm thấy nụ hôn vừa rồi bị cắt ngang thì nhất định phải nhanh chóng nối tiếp.
Nghe Tống Tẫn Dao hỏi như thế, y lại lấy làm lạ: "Đương nhiên là bây giờ rồi, ta đi bái kiến sư tôn đây."
Y nói câu này khi đôi mắt ánh lên vẻ ngoan ngoãn, mang theo nụ cười dịu dàng, vừa quay đầu đã định chạy ra khỏi viện.
Tống Tẫn Dao vội bước theo, nhưng Hứa Thải Thải nghe thấy động tĩnh thì xoay người lại, đè hắn xuống.
"Ta tự đi được, không cần huynh đi cùng."
Tống Tẫn Dao lập tức cau mày.
Hứa Thải Thải hơi ngang bướng, nhỏ giọng nói: "Ta tự mình nói với sư tôn là được rồi. Nếu huynh có mặt, có vài lời ta thấy khó mà mở miệng được."
Thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt tha thiết như cầu xin.
Tống Tẫn Dao cố chấp giữ lại một lúc, cuối cùng đành chịu thua.
...
Tại mật thất Vi Minh Phong, Giang Chấp Nói vừa nghe tin tiểu đồ đệ muốn đến bái kiến thì liền lệnh người mở cửa đá.
Hứa Thải Thải bước vào, lần này khung cảnh bên trong là hồ biếc xuân về, bên hồ còn có hành lang dài nối đến tận cùng.
Tiên nhân nhàn nhã đang ngồi trong đình nhỏ cuối hành lang.
Hứa Thải Thải từ xa đã thấy sư tôn, liền chạy chầm chậm về phía người.
Không giống như khi gặp Tống Tẫn Dao, trước mặt Giang Chấp Nói, trên bàn trà ngoài hai chén trà còn có thêm hai đĩa điểm tâm mà Hứa Thải Thải chưa từng thấy bao giờ.
Không bảo đồ đệ hành lễ, Giang Chấp Nói chỉ mời y nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.
Giang Chấp Nói là người gần gũi thứ hai trong cuộc đời Hứa Thải Thải, gần như là phụ thân của y.
Vì vậy y chẳng cần khách sáo.
Y thử cả hai món, đôi mắt sáng lên vì thích thú, ăn xong lại uống một ngụm trà để tráng miệng.
Đến lúc này, Giang Chấp Nói mới hỏi vì sao hôm nay y lại rảnh rỗi đến thăm.
Hứa Thải Thải bị hỏi bất ngờ, vội vàng buông chén trà, chạy lại phía sau sư tôn lấy lòng bóp vai cho người.
Chỉ là tay còn dính vụn bánh, chưa lau sạch, lại vô tình dính vào lớp áo trắng tinh của sư tôn.
Hứa Thải Thải giật mình, vừa quan sát vẻ mặt sư tôn vừa len lén phủi đi.
Giang Chấp Nói liếc mắt vẫn thấy, môi khẽ nhếch cười, làm như chẳng hay biết.
Suốt ngày ngộ đạo, thỉnh thoảng được người quấy rầy một chút thế này cũng là chuyện may mắn.
Giang Chấp Nói hưởng thụ sự săn sóc của tiểu đồ đệ, tựa vào lưng ghế, vẻ mặt thản nhiên nhấc chén trà lên uống.
Cũng ngay lúc đó, Hứa Thải Thải mở lời.
"Sư tôn, con muốn nói một chuyện."
"Con với sư huynh đã kết đạo lữ rồi."
Giang Chấp Nói suýt nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa thì phun trà.
Chén trà bị đặt xuống có hơi mạnh, Hứa Thải Thải cũng bị sư tôn kéo tay ngồi đối diện.
Tính tình Giang Chấp Nói xưa nay ôn hòa, giờ dù bị chấn động, sắc mặt vẫn giữ được bình tĩnh.
Tiên nhân nhíu mày, nhìn tiểu đồ đệ ngoan ngoãn ngồi trước mặt mình, giọng dịu dàng hỏi:
"Thải Thải à, chuyện này không thể đem ra đùa giỡn, con nói thật đấy chứ?"
Hứa Thải Thải đặt hai tay trên gối, đôi mắt đen trong veo, thành khẩn.
Y gật đầu nghiêm túc: "Sư tôn, sao con có thể lấy chuyện này ra đùa với người được."
Giang Chấp Nói cau mày chặt hơn.
Ngẫm một lúc, người hỏi tiếp:
"Là khi nào vậy?"
"Sáng nay." Hứa Thải Thải cười đến rạng rỡ như khoe khoang.
"Tụi con vừa mới quyết định xong, liền lập tức chạy tới báo cho người biết."
Giang Chấp Nói khẽ thở dài.
Sau đó rơi vào trầm mặc thật lâu, thỉnh thoảng mới đặt câu hỏi, truy vấn nguồn cơn.
Hứa Thải Thải cũng không kể quá chi tiết, chỉ nói đơn giản rồi tổng kết:
"Sư huynh rất thích con." Thiếu niên nói câu này có vẻ đắc ý.
Y cười tươi rói: "Cho nên con suy nghĩ thử, cảm thấy cũng có thể kết đạo lữ với huynh ấy."
Qua một hồi trò chuyện, Giang Chấp Nói đã khôi phục phong thái điềm đạm thường ngày.
Nhưng vẫn lo lắng, sắc mặt có phần nghiêm túc, giọng chậm rãi:
"Nếu con thấy vui, thì cũng chẳng sao cả."
Ban đầu Hứa Thải Thải cứ tưởng sư tôn sẽ phản đối, giờ nghe thế liền sáng bừng đôi mắt, lòng cũng nhẹ đi không ít.
Y còn chưa kịp gật đầu thì đã nghe sư tôn dịu dàng hỏi tiếp:
"Thải Thải còn nhỏ tuổi, con có thật sự phân biệt rõ được tình cảm giữa huynh đệ và đạo lữ không?"
Hứa Thải Thải cũng tỏ ra nghiêm túc, nghe vậy liền lập tức suy nghĩ.
Y và sư huynh đã từng thân mật, mà điều đó chỉ có đạo lữ mới làm, chỉ dựa vào đó thôi cũng đủ để phân biệt rồi chứ?
Mỗi lần hôn Tống Tẫn Dao, tim y sẽ đập rất nhanh, cả người vừa nóng vừa choáng.
Đây là cảm giác chưa từng có trước kia khi ở cạnh sư huynh.
Hứa Thải Thải nghĩ thông rồi, liền kiên định gật đầu:
"Sư tôn yên tâm, con phân biệt được."
Giang Chấp Nói trong mắt thoáng nét cười nhạt, không rõ có tin hay không, chỉ gật đầu nói "được rồi".
Hứa Thải Thải quan sát nét mặt sư tôn, biết người đã đồng ý.
Y vẫn không quên mục đích mình đến đây.
Thấy chuyện chính đã ổn thỏa, thiếu niên ngồi thẳng người, nâng giọng nói tiếp:
"Sư tôn, thật ra con còn muốn nhờ người một việc."
Giang Chấp Nói lúc này mới từ tốn nâng chén trà khi nãy, uống một ngụm.
Uống xong, người gật đầu ý bảo y nói tiếp.
"Con biết người thần thông quảng đại, chỉ cần mở thần thức là có thể thấy bất kỳ nơi nào."
Hứa Thải Thải nghiêm túc, nhỏ giọng thương lượng:
"Nên con muốn xin người, nếu sau này có định quan sát con và sư huynh, thì làm ơn báo trước một tiếng."
"Hoặc là... người đừng xem nữa cũng được."
Thiếu niên nói ra câu đó, giọng nói vẫn nghiêm trang, nhưng vành tai đã đỏ ửng.
"Con chỉ sợ, nhỡ người nhìn thấy lúc con và sư huynh đang... đang làm chuyện của đạo lữ, sẽ làm phiền đến người."
Y dời mắt, lúng túng nói thêm: "Hơn nữa tụi con cũng sẽ thấy xấu hổ."
Giang Chấp Nói: ...
Dù đã sống qua trăm tuổi, kiến thức phong phú, tiên nhân xưa nay trầm ổn giờ cũng không nhịn được bật cười.
Giang Chấp Nói luôn biết, Thải Thải đúng là được nuôi dưỡng rất tốt.
Thiếu niên ngay thẳng, thành thật, đáng yêu, tâm tư trong sáng.
Thật sự rất khó không thương yêu.
Người nhìn đồ đệ mà cười, Hứa Thải Thải lại sắp phát cáu.
"Sư tôn, đừng cười nữa." Y không hiểu sao mình đã nghiêm túc như vậy rồi mà sư tôn vẫn cười.
Rõ ràng đây là chuyện rất đứng đắn.
"Người mau nói là đồng ý hay không đồng ý?"
Giang Chấp Nói xua tay, điều chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt vẫn còn ý cười.
"Sư tôn đồng ý." Người nói.
"Từ nay về sau, cả Vi Minh Phong này, sư tôn sẽ không nhìn nữa."
Hứa Thải Thải lúc này mới hài lòng, mắt sáng rỡ:
"Đa tạ sư tôn, sư tôn thật tốt!"
...
Hôm đó chạng vạng, khoảng hai ba canh giờ sau khi Hứa Thải Thải rời khỏi mật thất, Chấp Nói Tiên Tôn phá lệ, che giấu khí tức rồi rời khỏi mật thất vốn luôn dùng để bế quan tĩnh tu.
Hắn đưa đại đồ đệ Tống Tẫn Dao đến gặp mặt tại rừng trúc sau núi Vi Minh Phong.
Trời đã tối, con đường nhỏ trong rừng yên tĩnh và mát mẻ, hai bóng người trong trang phục trắng ngọc đi thành một trước một sau, chậm rãi bước đi.
Tống Tẫn Dao vốn tính tình trầm lặng, hiếm khi chủ động mở lời, hành lễ xong liền im lặng không nói gì thêm.
Khi đi đến lưng chừng núi, Giang Chấp Nói tìm được một nơi có phong cảnh đẹp, lúc này mới dừng lại, nhẹ giọng mở lời:
"Từ sớm khi giao Vi Minh Phong cho ngươi quản lý, toàn bộ ngọn núi, trừ mật thất, đều do ngươi toàn quyền điều khiển, chỉ nhận linh lực của ngươi."
Giang Chấp Nói vừa nhìn phong cảnh núi non, giọng điệu vững vàng như thể đang truyền thụ đạo lý cho đồ đệ.
"Dù vi sư có ba đầu sáu tay, cũng không cách nào thăm dò được chút nào."
Nói xong hai câu này, hắn mới nghiêng đầu, thản nhiên nhìn sang Tống Tẫn Dao.
"Việc này, ngươi cố ý không nói cho Thải Thải biết đúng không?"
Tống Tẫn Dao đối mặt với sư tôn, sau một thoáng dừng lại liền gật đầu:
"Đúng vậy."
Hắn đúng là cố ý.
Cả hắn và Hứa Thải Thải đều là cô nhi, không cha không mẹ, nên người thu dưỡng, dạy dỗ họ là Giang Chấp Nói liền trở thành trưởng bối duy nhất trong đời họ.
Chuyện kết đạo lữ, là do hắn chủ động đi nói với sư tôn, hay để Thải Thải tự mình thưa lại, đối với Tống Tẫn Dao thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Hứa Thải Thải bằng lòng chủ động đi nói, càng khiến hắn cảm thấy được tán thành.
Giang Chấp Nói nhìn khuôn mặt lạnh lùng không gợn sóng của đồ đệ, thần sắc bình tĩnh.
Từ lúc cảm thấy khó tin ban đầu đến giờ, hắn đã hoàn toàn tiếp nhận rồi.
Cũng không khó để lý giải.
Nhớ lại trước đó trong mật thất, từng thấy Tống Tẫn Dao xâm nhập toàn bộ thức hải và tình căn, khi ấy Giang Chấp Nói thật ra đã nên nghĩ đến.
Nếu nói trên đời này thực sự có người có thể khiến Tống Tẫn Dao động lòng, trừ Hứa Thải Thải ngày đêm ở bên, thì không còn ai khác.
Giang Chấp Nói không giống như Tống Tẫn Dao, người không giỏi nói chuyện, quan tâm đến đồ đệ, đối với hắn cũng không khó để nói ra lời.
"Vi sư không lo ngại chuyện khác, chỉ sợ hai người các ngươi vì vậy mà đều bị tổn thương."
Hắn chỉ thu nhận hai đồ đệ này, đều là toàn tâm toàn ý đối đãi.
Giang Chấp Nói nhìn sang Tống Tẫn Dao, khẽ cau mày, giọng chậm rãi:
"Ngươi tuy cố chấp, bạc tình, nhưng đối với Thải Thải lại có mức độ riêng."
"Thải Thải tâm tính vẫn còn trẻ con." Giang Chấp Nói hạ thấp giọng, lời nói đầy ý nhị.
"Gặp thứ gì mới mẻ, y đều thấy thú vị."
Tiên nhân lời nói uyển chuyển, ánh mắt bình thản, nhìn sang Tống Tẫn Dao:
"Y tuổi còn nhỏ, tâm trí chưa định. Ngươi đừng nên nóng vội, đừng ràng buộc y quá chặt."
Đã biết Tống Tẫn Dao bởi vì quá lãnh đạm với tất cả người khác, nên đối với Hứa Thải Thải là một lòng một dạ, quá mức nặng nề.
Cũng biết Hứa Thải Thải tâm tư non nớt, hiếu động dễ thay đổi, trong thời gian ngắn e rằng khó có thể hiểu rõ hay gánh vác được tình cảm sâu đậm như vậy.
Nhưng vạn sự vạn vật đều có lý do của nó.
Giang Chấp Nói không thể cản, cũng sẽ không can thiệp, chỉ có thể khuyên nhủ đúng lúc.
Khổ tâm của sư tôn, chỉ cần nhìn một cái, Tống Tẫn Dao liền hiểu rõ.
Hắn chắp tay đáp: "Đệ tử đã rõ."
Tống Tẫn Dao đương nhiên cũng hiểu.
Hứa Thải Thải bằng lòng làm đạo lữ với hắn, có phần vì bị ràng buộc bởi quan hệ sư huynh đệ, cũng có phần vì thấy chuyện này mới mẻ, thú vị.
Còn phần tình cảm chân thật chiếm bao nhiêu, Tống Tẫn Dao chưa từng nghĩ tới.
Hắn chỉ biết, nếu trong quan hệ đạo lữ này, Thải Thải có thể cảm thấy thú vị, cảm thấy hay ho, thì với hắn mà nói, đó đã là một loại ban ơn.
Sau khi hai thầy trò nói chuyện xong, lúc trở về, Giang Chấp Nói lấy từ tay áo ra một cuốn sách cổ.
"Ngươi thức hải rối loạn, tình căn bị thương, không thể xem thường."
Giang Chấp Nói đưa sách sang:
"Trên này có tâm pháp chữa thương, cùng phương pháp luyện chế đan dược, mau chóng trị khỏi thương thế rồi hãy nói chuyện khác."
Tống Tẫn Dao nhận lấy, gật đầu, hành lễ cảm tạ.
Nhưng sau khi tiễn Giang Chấp Nói rời đi, hắn lại không vội đến phòng luyện công, mà lập tức quay về tiểu viện ngập ánh đèn sáng.
Tình căn là chuyện nhỏ.
Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ, là đi tìm sư đệ xin một cái hôn.