Sáng sớm, cửa sổ khép hờ, một nửa mở ra.
Luồng gió lạnh mang theo khí mù hỗn loạn thổi vào, màn giường khẽ lay động.
Hứa Thải Thải tỉnh lại, bên giường đã không còn ai.
Y xốc chăn mỏng, duỗi người, tay chân dài duỗi mạnh một cái, gót chân suýt nữa chạm đến cuối giường.
Chờ tỉnh táo một chút, Hứa Thải Thải cúi đầu nhìn quanh trong phòng, tìm bóng dáng sư huynh của mình.
Không thấy đâu, y vừa dụi mắt vừa gọi sư huynh ba ba vài tiếng.
Chưa gọi đến lần thứ ba, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn của tu sĩ.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Thải Thải lật người liền nhìn thấy thân ảnh bạch y quen thuộc.
Thấy thiếu niên nằm lăn lóc rối tung trên giường, Tống Tẫn Dao lập tức nhíu mày.
Hắn bước nhanh tới, vén mái tóc dài đen nhánh đang rũ trên tấm chăn mềm, một tay khác đỡ gáy y, đỡ y ngồi dậy.
“Đầu có choáng không?” Tống Tẫn Dao động tác cứng rắn, giọng điệu lạnh lùng.
Hứa Thải Thải bị hắn xách gáy, ngoan ngoãn ngồi thẳng trở lại, ngẩng đầu, cong mắt đen lấp lánh cười với hắn.
Y thật sự bị Tống Tẫn Dao nuôi ra không ít thói quen xấu.
Thường thường cứ thích dùng cách này để đùa nghịch với sư huynh.
Chỉ cần thấy Tống Tẫn Dao lo lắng vì y, Hứa Thải Thải liền thấy vừa lòng, trong lòng ngọt ngào.
Mà Tống Tẫn Dao, dù biết rõ sư đệ chỉ đang bướng bỉnh nháo loạn, vẫn thường xuyên chiều theo ý y.
Thiếu niên khoanh chân ngồi bên mép giường, còn tu sĩ lạnh lùng đứng bên cạnh thì cúi người cẩn thận chải lại mái tóc cho y.
Hứa Thải Thải cụp mắt phát ngốc, bỗng nhiên sờ chân mình, nghi hoặc cất tiếng:
“Ơ?”
Sao y nhớ, tối qua sau khi ngâm linh tuyền xong, bộ đồ thay ra không phải là cái này?
Từ trong ra ngoài quần áo đều do sư huynh chuẩn bị, cả lớp quần mỏng dùng để ngủ bên trong cùng cũng không ngoại lệ.
Vì là đồ mặc bên người, nên chất vải đều là loại mềm nhẹ nhất, màu trắng.
Chỉ là mỗi chiếc sẽ in một kiểu hoa văn riêng biệt để phân biệt.
Nhưng vì hoa văn quá mờ, Hứa Thải Thải thường xuyên không nhớ nổi cái nào là cái nào.
Thiếu niên hơi nghi ngờ, mà Tống Tẫn Dao đang đứng sau y sắc mặt lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Tu sĩ chỉ hơi cúi mắt, đôi mắt xám trắng lặng lẽ liếc nhìn một cái, dừng lại nơi chiếc quần mỏng trên đùi sư đệ.
“Sao vậy?” Hắn trầm mặc một lúc, vừa vấn tóc cho người vừa hỏi.
Hứa Thải Thải nghe vậy hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Y thật sự không nhớ rõ, dứt khoát cũng không nghĩ nữa.
Chắc là mình nhớ nhầm rồi.
…
Dưới chân núi Trường Thanh Tông, cách không xa có vài ngôi thôn nhỏ, vì gần Yêu giới, chỉ cách một con sông ngầm không người trấn thủ, nên quanh năm bị yêu vật quấy nhiễu.
Con sông ngầm đó ngàn vạn năm chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, nước sông vô cùng âm hàn, ngày qua ngày tích tụ sát khí.
Lâu dần, nơi ấy liền trở thành vùng đất nuôi dưỡng yêu tà.
Tu chân giới tuy biết con sông ngầm là căn nguyên tai họa, nhưng bất hạnh là tồn tại đã quá lâu, mà lại dính đến Yêu giới, vết thương cũ khó lòng trị dứt.
Chỉ có thể định kỳ tiêu diệt yêu vật, bảo vệ bá tánh không bị tổn hại.
Trường Thanh Tông là đại tông môn đứng đầu tu chân giới, từ lâu đã chủ động thiết lập kết giới quanh các thôn trấn gần đó.
Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Kết giới vẫn phải được gia cố định kỳ, mới có thể ngăn yêu vật chực chờ xâm nhập.
Nếu kết giới xuất hiện tổn hại, để yêu vật thừa dịp lẻn vào, Trường Thanh Tông phải lập tức phái người đến diệt trừ.
Trước đây, nhiệm vụ này đều do Tống Tẫn Dao phụ trách.
Tiếp xúc với yêu vật nhiều lần, về sau cứ có động tĩnh là một mình hắn ra tay.
Thực lực tu sĩ không thể coi thường, thường trong vòng một ngày là xử lý xong.
Tạ Vấn Ngọc sau khi từ Cửu Khê Thành trở về, tính tình có phần thay đổi.
Chưởng môn không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ mừng rỡ phát hiện đại đồ đệ sau chuyến ra ngoài này lại trầm ổn hơn trước.
Có thể dùng từ “trầm ổn” để hình dung, cho thấy tiến bộ rõ rệt.
Chưởng môn vui mừng khôn xiết, lại sợ chỉ là nhất thời. Liền nhân lúc nóng tay, nhanh chóng giao một số việc hơi phức tạp để rèn luyện y, đồng thời cũng dần giảm bớt gánh nặng cho Tống Tẫn Dao.
Lần này yêu vật gây loạn, chưởng môn cũng gọi Tạ Vấn Ngọc lên đại điện.
Nghe chưởng môn thuật lại sơ lược nguyên nhân yêu vật quấy phá bá tánh, Tạ Vấn Ngọc lập tức chắp tay nhận lệnh.
“Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định có thể chém giết yêu vật, bảo vệ bá tánh bình an.”
Chưởng môn lại có chút không yên tâm.
“Bọn yêu vật này rất xảo trá, vô cùng khó đối phó, đặc biệt giỏi dùng nọc độc ăn mòn da thịt đối thủ.
“Phòng khi ngươi không kịp ứng biến, lần này để Tẫn Dao đi cùng…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tạ Vấn Ngọc lập tức thay đổi.
Chưởng môn nhận ra mình lỡ lời theo thói quen, vội ho một tiếng, bổ sung nửa câu sau: “Đi theo giúp đỡ ngươi một tay.”
Tạ Vấn Ngọc nhíu mày lập tức giãn ra.
Hắn liếc nhìn sư tôn đang như đi trên băng mỏng, khoát tay: “Sư tôn, ngài nói thẳng là chúng ta cùng nhau làm việc cũng được, hiện tại ta cũng không còn so đo với Tống Tẫn Dao nữa.”
…
Tạ Vấn Ngọc nhận nhiệm vụ, chuẩn bị sơ qua liền lập tức đến chân núi Vi Minh Phong.
Hắn dùng pháp chưởng củng cố kết giới, đồng thời truyền mấy lượt tin tức nhưng vẫn không ai trả lời.
Gần mười lăm phút sau, một thân bạch y, Tống Tẫn Dao thần sắc trầm tĩnh mới bước ra.
Tạ Vấn Ngọc đã tựa vào một gốc cây, thấy hắn xuất hiện liền bực bội nói: “Muốn gặp ngươi một lần thật cực khổ.”
Tống Tẫn Dao nhìn hắn ta, lạnh nhạt hỏi:
“Chuyện gì?”
Tạ Vấn Ngọc không khỏi nghi ngờ liếc hắn một cái.
Tuy rằng Tống Tẫn Dao bình thường vốn lạnh nhạt, nhưng lần này, Tạ Vấn Ngọc mơ hồ cảm thấy hắn tâm trạng không tốt.
Dù sao thì cũng mặc kệ.
Tạ Vấn Ngọc đứng thẳng dậy, thuật lại chuyện yêu vật tác loạn.
Nói xong, hắn bế tay: “Ta lần đầu đi, không rõ đường.
“Sư tôn nói ngươi đi nhiều rồi, nên để ngươi dẫn ta đi trước, chỉ đường.”
Vừa dứt lời, trong lòng hắn đã bị ném cho một cái la bàn.
Tống Tẫn Dao xoay người định quay lại Vi Minh Phong: “Mang la bàn là được.”
Tạ Vấn Ngọc vội vàng đón lấy, trợn mắt, vội vàng đuổi hai ba bước chặn trước mặt Tống Tẫn Dao.
Hắn nhíu mày: “Ngươi có chuyện quan trọng à?”
Tống Tẫn Dao bị chặn lại, cũng nhíu mày, lạnh lùng liếc y một cái, không đáp.
Tạ Vấn Ngọc vội nói: “Nếu không có chuyện thì đừng trốn tránh, chẳng lẽ muốn cãi mệnh lệnh chưởng môn? Cẩn thận ta tố cáo ngươi lười biếng!”
Tống Tẫn Dao: “…”
Hai người giằng co một lát, kết giới bên cạnh lại dao động nhẹ, Hứa Thải Thải mặc áo lục nhạt ló đầu nhìn ra.
Tống Tẫn Dao thần sắc khẽ biến, lập tức bước nhanh chắn trước mặt sư đệ.
Hắn giúp y sửa lại cổ áo, vết đỏ sau tai cũng dùng linh lực xóa sạch.
Xác nhận không còn sơ hở, tu sĩ mới hơi nghiêng người né sang.
Hứa Thải Thải mặt hơi hồng, môi cũng hồng nhuận, nhưng trong mắt người ngoài chỉ thấy là khí sắc tốt.
Y cười với sư huynh, chào hỏi Tạ Vấn Ngọc, rồi nói: “Hai người mau đi đi, ta đang định tìm Cảnh Tri chơi.”
Tống Tẫn Dao sắc mặt tối lại, ánh mắt nhìn thẳng người, rõ ràng là không vui.
Hứa Thải Thải đã nhanh chân tránh đi vài bước.
Thiếu niên vui vẻ vẫy tay: “Nhớ giữ an toàn, đi sớm về sớm!”
…
Một lúc sau, Tống Tẫn Dao đành phải cùng Tạ Vấn Ngọc ngự kiếm rời Trường Thanh Tông.
Trên đường, hai thanh kiếm song song bay nhanh.
Tạ Vấn Ngọc liếc nhìn Tống Tẫn Dao, như đang cân nhắc, rồi ra vẻ lơ đãng hỏi:
“Ta nghe sư tôn nói, yêu vật kia rất ghê tởm, phun nọc độc khiến da thịt thối rữa, để lại vết sẹo khó chữa?”
Đây mới là lý do Tạ Vấn Ngọc nhất định phải kéo Tống Tẫn Dao theo.
Nếu là nhiệm vụ khác thì hắn tình nguyện làm một mình.
Ai cũng biết hắn lợi hại cỡ nào.
Nhưng nếu yêu vật thật sự khó đối phó, lỡ mà dính nọc độc hủy dung thì…
Mất mặt như lần trước uống nhầm đan dược dẫn đến hói đầu, hắn không chịu nổi nữa.
Huống chi Tống Tẫn Dao từng tiêu diệt yêu vật nhiều lần, luôn trở về nguyên vẹn.
Nếu lần đầu hắn đi đã bị thương, chẳng phải mọi người lại bảo hắn không bằng Tống Tẫn Dao?
Tạ Vấn Ngọc tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Vậy nên phải kéo Tống Tẫn Dao theo.
Nếu cùng nhau không bị thương, thì quá tốt.
Nếu xui xẻo, bị độc hủy dung, ít nhất có người xui cùng — mọi người sẽ không cười hắn một mình.
Tạ Vấn Ngọc càng nghĩ càng thấy mình chu toàn.
Nhưng hắn hỏi xong một lúc lâu, Tống Tẫn Dao vẫn không trả lời.
Từ lúc rời tông đến giờ, hắn chưa nói với mình một lời, thậm chí chưa liếc nhìn lấy một cái.
Giờ phút này, tu sĩ vẫn chỉ nhìn về phía trước, chuyên chú ngự kiếm.
Tống Tẫn Dao đang chăm chú ngự kiếm thì bên tai chợt cảm nhận được linh lực dao động rất khẽ.
Sau đó, từ linh lực màu xanh lục nhạt, từng con hạc giấy to cỡ ngón cái hiện ra, ra sức vỗ cánh bay đuổi theo, cuối cùng dừng lại ở bờ vai hắn.
Nhận ra là sư đệ gửi tin, ánh mắt lạnh lẽo của Tống Tẫn Dao rõ ràng dịu đi đôi chút.
Hắn nhanh chóng bắt lấy con hạc giấy kia nhét vào lòng bàn tay, rồi gia tốc bay lên trước, bỏ Tạ Vấn Ngọc lại sau hơn mười mét, lúc này mới mở ra nghe tin.
Giữa những cơn gió gào rít, giọng thiếu niên ngoan ngoãn, ngọt ngào lập tức vang lên bên tai.
“Sư huynh, ngươi vừa mới đi ta liền bắt đầu nhớ ngươi rồi, đừng bị thương, về sớm một chút nha.”
“……”
Tạ Vấn Ngọc bị bỏ lại phía sau, trong chốc lát cực kỳ mờ mịt.
Hắn vừa ngự kiếm đuổi theo, vừa lớn tiếng gọi với theo Tống Tẫn Dao phía trước:
“Tống Tẫn Dao ngươi chạy cái gì vậy? Nói thật đi, con giao yêu kia sẽ không thật sự khiến chúng ta bị hủy dung chứ!”
Vừa dứt lời, liền thấy phía trước linh lực của Tống Tẫn Dao đột nhiên rối loạn, thanh kiếm dưới chân hắn bỗng trầm xuống.
Thân thể tu sĩ cũng loạng choạng một bước mới đứng vững lại được.
Tạ Vấn Ngọc chưa từng thấy Tống Tẫn Dao thất thố như vậy, liền kinh ngạc trừng to mắt.
Lần này hắn gia tốc đuổi theo, chẳng mấy chốc đã bắt kịp hắn ta.
Hai người lại song hành, Tống Tẫn Dao vẫn nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt trắng lạnh trước sau như một.
Chỉ là chỗ vành tai, phủ lên một tầng hồng nhạt mơ hồ khó thấy.
Tạ Vấn Ngọc ghé sát lại nhìn hắn, tuy chẳng thấy rõ biểu cảm biến đổi gì, nhưng vẫn vui mừng vì người gặp họa.
“Ngươi sao thế? Đừng nói là cũng sợ bị hủy dung mất mặt đó nha?”
Tâm trạng khó chịu trong lòng Tống Tẫn Dao hình như cuối cùng cũng được xoa dịu một chút, rốt cuộc chịu nhìn hắn một cái.
Tu sĩ thản nhiên liếc qua, im lặng mấy giây.
Vì chưa nghe rõ Tạ Vấn Ngọc hỏi gì, nên chỉ tùy tiện “Ừm” một tiếng.
Tạ Vấn Ngọc lập tức cười ha ha đầy đắc ý.
…
Bên này Hứa Thải Thải đang cùng Tạ Cảnh Tri ngồi trên mặt cỏ sau Thí Luyện Trường để chép pháp quyết, nhân tiện tranh thủ gửi tin cho sư huynh.
Do nơi này hẻo lánh, lại không phải giờ tu luyện, nên quanh đây hoàn toàn không có ai.
Rất thích hợp để yên tĩnh chép sách.
Khi Hứa Thải Thải đang nói nội dung tin nhắn, Tạ Cảnh Tri ngồi bên cạnh.
Chờ y truyền tin xong mới ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt kinh ngạc của Tạ Cảnh Tri.
“Thải Thải, ngươi và sư huynh ngươi thân nhau thật đấy.”
Hắn tuy đến Trường Thanh Tông chưa lâu, nhưng chỉ nghe lời đồn đã biết Tống Tẫn Dao đáng sợ tới mức nào.
Chỉ cần nhắc đến đại sư huynh, bất kỳ đệ tử nào trong tông cũng đều nhấn mạnh đối phương cao lãnh, không gần người, bình thường lên lớp lại nghiêm khắc đến khó tin.
Còn về thiên phú tu hành và tốc độ tu luyện thì lại càng khủng khiếp, cứ như không phải người thường.
Tống Tẫn Dao lạnh lùng đáng sợ, đã khắc sâu trong lòng mọi người.
Nên lúc này bỗng nghe Hứa Thải Thải dùng giọng thân mật như vậy nói chuyện với Tống Tẫn Dao, Tạ Cảnh Tri ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.
Hứa Thải Thải vừa thả hạc giấy bay đi, thu hồi ánh mắt, nghe vậy có hơi ngại ngùng cười đáp:
“Vì ta với sư huynh không chỉ là huynh đệ, mà còn là đạo lữ nữa.”
“…Cái gì?”
Tạ Cảnh Tri đang ôm đầu gối ngồi xổm bỗng giật mình đến mức ngửa ra sau, ngồi phệt xuống đất.
“Ngươi… Ngươi với sư huynh ngươi? Hai người các ngươi…”
Hắn nhất thời nói lắp, mặt đỏ bừng vì sốc.
Không chỉ là kinh ngạc vì có chuyện như thế xảy ra.
Mà càng kinh ngạc hơn là… Lá gan của Hứa Thải Thải thật sự to quá trời… Dám tìm một người cao lãnh nghiêm khắc như vậy, còn đáng sợ hơn cả trưởng bối trong tộc, làm đạo lữ.
Nhưng nhìn đôi mắt cười long lanh rạng rỡ của Hứa Thải Thải, rõ ràng là cực kỳ hài lòng với đạo lữ của mình.
Có lẽ… mỗi người yêu thích mỗi kiểu khác nhau đi.
Tạ Cảnh Tri đờ đẫn nhìn y một lúc, cuối cùng tự an ủi bản thân như vậy.
Chẳng mấy chốc, hắn cũng chấp nhận rồi.
Tạ Cảnh Tri nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc, cúi đầu hắng giọng, nghiêm túc nhỏ giọng nói:
“Chúc mừng các ngươi, chúc ngươi hạnh phúc, Thải Thải.”
Hứa Thải Thải lập tức cười vui vẻ: “Cảm ơn!”
…
Lần này nhiệm vụ trừ yêu hoàn thành nhanh hơn hẳn mọi lần.
Không biết là vì có thêm Tạ Vấn Ngọc, hay vì lý do gì khác.
Tóm lại việc mà trước đây luôn phải mất một hai ngày mới xong, lần này chỉ mất nửa ngày đã giải quyết.
Tống Tẫn Dao về tông môn sớm hơn Tạ Vấn Ngọc một bước.
Hắn về đến Trường Thanh Tông thì mặt trời vừa lặn.
Trên bãi cỏ lúc chạng vạng, Tạ Cảnh Tri vẫn đang ngồi xếp bằng bối pháp quyết.
Còn Hứa Thải Thải đã mệt, đang nằm trên một phiến đá lớn gần đó, gối tay ngắm hoàng hôn.
Bỗng thấy một luồng sáng từ chân trời lao đến, bóng áo trắng quen thuộc lập tức hiện ra, Hứa Thải Thải vô cùng ngạc nhiên.
Thiếu niên mừng rỡ ngồi bật dậy, đứng trên tảng đá nhìn xuống Tống Tẫn Dao hỏi:
“Sư huynh, ngươi sao lại về sớm như vậy!”
Y nghĩ ít nhất cũng phải nửa đêm mới xong.
Tống Tẫn Dao đứng quay lưng về phía mặt trời lặn, thân hình thon dài phủ một tầng ánh vàng mờ nhạt.
Do ngược sáng, Hứa Thải Thải không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ nghe người kia dùng ngữ khí ra lệnh:
“Thải Thải, xuống đây.”
Hứa Thải Thải lập tức nắm lấy tay hắn đưa lên, vui vẻ nhảy xuống.
Chỉ là chưa kịp đặt chân xuống đất, eo đã bị một bàn tay lớn ôm chặt.
Tống Tẫn Dao trực tiếp bế y lên, đưa ra sau phiến đá.
Lưng y dán vào phiến đá lạnh, còn tay sư huynh thì giữ chặt eo y.
Lúc không còn bị ánh sáng che khuất, Hứa Thải Thải mới thấy rõ cảm xúc trong mắt Tống Tẫn Dao đậm đặc thế nào.
Y còn chưa kịp phản ứng, liền bị ôm chặt vào lòng.
Tống Tẫn Dao hơi cúi người, dùng thân hình chặn y lại, chỉ còn tà áo xanh lục lộ ra bên chân.
Nam nhân cúi đầu, nóng bỏng mà vội vã hôn dọc từ cổ lên tai thiếu niên, cuối cùng phủ lên môi y.
Hứa Thải Thải giật nảy cả tim.
Cho dù nơi này không có ai, còn có tảng đá che, nhưng dù sao vẫn là ở ngoài trời.
Y vẫn thấy… xấu hổ lắm!
Hứa Thải Thải vội lắc đầu giãy giụa, đầu gối thúc vào đùi hắn, tay cũng cố đẩy người kia ra ngoài.
Thiếu niên mệt đến đổ cả mồ hôi, mới đẩy được người trước mặt ra chút xíu, vừa đủ khoảng cách để nói chuyện.
“Sư huynh!” Hứa Thải Thải vừa thẹn vừa mệt, mặt đỏ như gấc, buồn bực hỏi:
“Ngươi làm gì vừa về đã như vậy!”
Tu sĩ một tay đỡ lưng y, tay còn lại nhẹ nhàng v**t v* mặt nóng bừng của y, hơi thở bao trùm lấy toàn thân Hứa Thải Thải.
Hắn chăm chú nhìn y, nghe xong câu hỏi thì hơi nhíu mày, giọng trầm thấp đáp:
“Ngươi nói, nhớ ta. Bảo ta về sớm.”
“…”
Hứa Thải Thải sững người.
Khi kịp phản ứng, thiếu niên lập tức yếu xìu lại, chỉ còn ngượng ngùng.
Y không giãy nữa, chỉ nhỏ giọng bực bội lầu bầu: “Đó không phải là câu ta nói mỗi lần ngươi ra ngoài sao! Ta chỉ là quan tâm ngươi một chút…”
Chưa nói hết câu, Tống Tẫn Dao đã cúi đầu hôn tiếp.
Vì đang ở ngoài trời, tu sĩ vẫn hết sức kiềm chế.
Chỉ là nóng bỏng mà nhẹ nhàng chạm môi lặp đi lặp lại, không hề tiến sâu.
“Không giống.”
Giọng nam trầm thấp lạnh lùng, lộ ra sự cố chấp rõ ràng.
“Khi đó và bây giờ, không giống nhau.”
“…”
Lúc này chân trời lại lóe sáng — là Tạ Vấn Ngọc cuối cùng cũng đuổi kịp.
Hắn chẳng hiểu Tống Tẫn Dao gấp gáp về làm gì, liền vội vã đuổi theo linh lực của hắn ta.
Vừa ngự kiếm đến bãi cỏ, người còn chưa kịp xuống đất thì đã nhìn thấy cảnh tượng sau phiến đá.
Tức khắc, hắn giật mình đến mức trượt khỏi kiếm bay, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Cũng may có Tạ Cảnh Tri chạy tới đỡ kịp.
Tạ Vấn Ngọc chẳng rảnh để ý đau chân, chỉ trừng mắt nhìn về phía sau tảng đá, sắc mặt biến đổi liên tục.
“Hỏng rồi, hỏng rồi.” Hắn hoảng loạn lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ ta bị mùi độc của giao yêu hun cho hỏng đầu rồi sao?”
Tạ Vấn Ngọc nắm chặt tay Tạ Cảnh Tri, chỉ vào đằng kia, run giọng hỏi:
“Ta không nhìn nhầm chứ? Ngươi cũng thấy đi? Hai người họ đang hôn nhau đấy à?”
So với hắn đang sốc nặng, Tạ Cảnh Tri lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Vì họ là đạo lữ mà.”
Tạ Cảnh Tri im lặng rút tay về, thản nhiên trả lời.
Tạ Vấn Ngọc vừa nghe thế liền hoàn hồn, quay sang trừng Tạ Cảnh Tri.
“Khi nào vậy? Sao đến ngươi cũng biết? Hai người họ nói với ngươi mà không nói với ta?”
Tạ Cảnh Tri cúi đầu, nghe vậy thì nhíu mày khó chịu.
Hắn không thích giọng điệu đó chút nào.
Gì mà “ngươi cũng biết”?
Tạ Cảnh Tri mím môi nghĩ, hắn với Thải Thải là bạn tốt, là cộng sự thân thiết.
Hắn biết chuyện đó thì có gì lạ.
Thế là đối mặt với chất vấn đầy hùng hổ, Tạ Cảnh Tri bực bội trừng hắn một cái, nhỏ giọng dỗi: “Ngươi lại không hỏi.”