Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 23

Trường Thanh Tông ba năm một lần tổ chức đại bỉ đệ tử sắp đến gần.

Trong tình huống bình thường, loại hoạt động tỉ thí quy mô lớn như thế này đều yêu cầu tất cả đệ tử thân truyền và đệ tử nội môn của tông môn phải tham gia, riêng đệ tử ngoại môn thì không bắt buộc, mà được khuyến khích tự nguyện ghi danh.

Hiện nay tu chân giới vẫn còn yên bình, nên đại bỉ đệ tử lại càng chú trọng vào việc chỉ điểm và bồi dưỡng đệ tử.

Thông qua các trận tỉ thí và việc chư vị trưởng lão quan chiến, chỉ dạy suốt quá trình, các đệ tử dự thi có thể hiểu rõ hơn về năng lực và khiếm khuyết của bản thân, từ đó bù đắp thiếu sót rồi xác định đúng hướng đi trên con đường tu hành sau này.

Các đệ tử mới vừa bái nhập nội môn đều bắt buộc phải ghi danh tham gia.

Tuy rằng bọn họ mới chỉ tiếp xúc với những kiến thức căn bản của Trường Thanh Tông, ngay cả kiếm pháp cơ sở còn chưa thuần thục, nhưng không tránh khỏi sẽ có những người có thiên tư xuất chúng.

Trưởng lão của Trường Thanh Tông mắt sáng như đuốc, giỏi phát hiện và bồi dưỡng nhân tài.

Nếu có người nổi bật trong số đệ tử mới, liền có thể được một vị trưởng lão chọn trúng, thu làm đệ tử thân truyền – cũng xem như một cơ duyên cực kỳ quý giá.

Trong nhóm gần hai mươi đệ tử mới cùng lứa với Hứa Thải Thải, bởi vì thời gian học còn ngắn nên phần lớn đều còn khiếm khuyết trong học pháp kiếm hoặc bùa chú. Cơ sở chưa đủ vững, không sợ thua trận, chỉ sợ đến lúc đó đứng trên đài mới mấy chiêu đã xong, chẳng kịp được chỉ điểm.

Trong nhóm đệ tử mới này, Tạ Cảnh Tri nhờ ngày ngày được Hứa Thải Thải giúp đỡ, cộng thêm bản thân cần cù chăm chỉ, rốt cuộc trở thành người có nền tảng vững nhất trong số đó.

Để chuẩn bị cho đại bỉ đệ tử, trưởng lão phụ trách giảng dạy yêu cầu đám đệ tử mới tăng cường luyện tập sau giờ học.

Nhưng bởi vì các trưởng lão trong tông môn đều đảm nhiệm nhiều chức vụ, còn phải xử lý các công việc khác của tông môn, nên đã khuyến khích các đệ tử kỳ cựu tranh thủ ghi danh giúp đỡ chỉ điểm cho các sư đệ sư muội trong thời gian rảnh sau lớp học.

Đây cũng được xem là một điểm đặc sắc của Trường Thanh Tông.

Mọi người đều ham mê tu hành, quan hệ lại hòa hợp, nên lập tức có không ít sư huynh sư tỷ giơ tay tham gia.

Hứa Thải Thải cũng rất nhanh báo danh.

Y vốn đã yêu thích luyện kiếm, lại có thể đem kinh nghiệm bản thân tổng kết rồi dạy cho người khác, giúp họ tiến bộ, điều đó khiến y cảm thấy cuộc sống thêm phong phú, cũng rất có cảm giác thành tựu.

Hơn nữa, để chuẩn bị cho đại bỉ, dù y không cùng các sư đệ sư muội luyện tập, trở về Vi Minh Phong cũng là phải luyện thêm.

Chi bằng cùng mọi người luyện tập, càng vui vẻ náo nhiệt.

Hôm nay chạng vạng trở về Vi Minh Phong, Hứa Thải Thải liền đem chuyện này kể lại cho Tống Tẫn Dao.

Ngoài trời mây đỏ đầy trời, thiếu niên mặc một thân áo trắng mềm mại, tựa người bên cửa sổ trên giường, nghiêm túc sắp xếp một đống giấy nhăn dúm dó.

Đó đều là kinh nghiệm quý báu y tổng kết được từ khi bắt đầu luyện kiếm đến nay.

Hứa Thải Thải định chép lại chúng vào một quyển sổ gọn gàng, mang theo để chia sẻ với đồng môn.

Thiếu niên vừa chậm rãi sao chép, vừa kể chuyện y sẽ tham gia luyện tập thêm sau giờ học mỗi tối.

“Trưởng lão đã sắp xếp thời gian rồi, là vào mỗi chạng vạng sau khi tan học, kéo dài thêm một canh giờ.”

Có lẽ chưa từng nghĩ Tống Tẫn Dao sẽ phản đối, nên giọng thiếu niên rất nhẹ nhàng: “Sư huynh, đến lúc đó nhớ đi đón ta muộn một canh giờ nhé.”

Khi Hứa Thải Thải nói câu đó, Tống Tẫn Dao đang ở tủ quần áo sắp xếp y phục.

Nghe vậy, tu sĩ không quay đầu lại, cũng không hề dừng tay, chỉ lạnh nhạt nói một câu:

“Không được. Không được đi.”

Hứa Thải Thải ngẩn người, rồi đặt bút xuống, ngẩng đầu lên.

Nhìn bóng lưng cao lớn đứng thẳng bên tủ áo, y nhíu mày: “Nhưng ta đã đồng ý với trưởng lão rồi mà.”

Tống Tẫn Dao sắp xếp xong, xoay người lại.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, giọng nói cũng chẳng chút cảm xúc: “Ta sẽ cùng ngươi nói với trưởng lão.”

“……”

“Không cần đâu.”

Hứa Thải Thải sốt ruột đến mức lập tức nhảy xuống khỏi giường, chạy đến trước mặt sư huynh.

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, kiên quyết nói: “Sư huynh, ta muốn đi! Ta thích luyện kiếm mà.”

Chân trần giẫm lên sàn gỗ, khiến Tống Tẫn Dao cau mày.

Hắn lập tức cúi đầu bế y lên, đi vài bước liền đặt người trở lại giường.

Sau khi y được đặt ngồi ổn định trên giường, Tống Tẫn Dao ngồi xuống bên cạnh, đặt hai chân của y lên đùi mình.

Bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy hai bàn chân trắng nõn của thiếu niên.

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thải Thải đã quen được Tống Tẫn Dao chăm sóc như vậy, nên cũng không để ý gì đặc biệt.

Ánh mắt y vẫn thẳng tắp nhìn gương mặt hắn, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện luyện thêm buổi tối.

Tống Tẫn Dao cúi đầu nhìn y, thần sắc vẫn lạnh băng, chỉ là giọng nói đã nhẹ nhàng hơn một chút, có chút dỗ dành:

“Sư huynh cũng có thể bồi ngươi luyện kiếm.”

Hứa Thải Thải cảm thấy không thể nói lý với sư huynh được nữa.

Y bực bội vặn vẹo hai chân.

Đáng tiếc sức lực nhỏ bé, chân lại bị giữ chặt, không vùng ra nổi.

“Nhưng như vậy không giống nhau, ta còn muốn dạy các sư đệ sư muội nữa cơ.”

Chân tránh không được, y cũng không tiếp tục giãy, chỉ ủ rũ cúi đầu, lẩm bẩm oán trách:

“Cùng ngươi luyện kiếm, luôn là ngươi dạy ta đánh ta, kiếm pháp của ngươi quá lợi hại, cứ bồi ta tập mấy chiêu cơ bản mãi chắc chắn cũng sẽ thấy chán thôi…”

Câu này khiến thần sắc Tống Tẫn Dao trở nên nghiêm túc hơn.

Hắn nhíu mày, giọng cũng cứng rắn hơn:

“Sư huynh chưa bao giờ cảm thấy chán.”

Được ở bên sư đệ, hắn sao có thể cảm thấy chán được.

Hứa Thải Thải duỗi chân mãi cũng khó chịu, liền nhích tới trước ngồi gần hơn.

Vì động tác đó, Tống Tẫn Dao dứt khoát ôm cả hai chân y lên đùi mình, hai tay tự nhiên đặt lên đầu gối y, khẽ xoa chỗ khớp xương.

Hứa Thải Thải nhìn gần hắn, rì rầm kể chuyện cũ:

“Vậy mà trước kia, mỗi lần luyện kiếm mới được nửa canh giờ, ngươi đã bảo dừng…”

Tống Tẫn Dao cúi mắt nhìn y, ánh mắt nghiêm túc:

“Ta sợ ngươi mệt.”

Vì hiểu rõ tầm quan trọng của tu hành, nên trong việc tu luyện của Hứa Thải Thải, Tống Tẫn Dao chưa bao giờ lơ là.

Chính vì từng chịu nhiều gian khổ và nhục nhã khi còn yếu đuối, hắn lại càng hy vọng sư đệ mình có thể mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ nữa.

Hắn không muốn có một ngày nào đó, nếu không ở bên y, y sẽ bị bắt nạt hay chịu ủy khuất.

Nhưng lý trí muốn sư đệ tiến bộ, còn tình cảm lại khiến hắn luôn mềm lòng.

Mỗi lần luyện kiếm cùng nhau, chỉ cần thấy y nhíu mày vì mệt, mồ hôi đầy mặt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, Tống Tẫn Dao liền xót xa không chịu nổi.

Vì vậy luôn là hắn lên tiếng ngừng lại trước, không nỡ để y tiếp tục.

Hứa Thải Thải nghe sư huynh nói vậy, đôi mắt chớp chớp, tính tình nhỏ nhắn lập tức dịu lại không ít.

Từ nhỏ đến lớn, y vẫn luôn cho rằng sư huynh là vì chán bồi y luyện kiếm, nên mới chẳng bao giờ kiên nhẫn.

Đến lúc này mới biết, thì ra sư huynh lại là vì đau lòng y.

Hứa Thải Thải trong lòng mềm nhũn, tựa như ngập nước đường.

Y không tức giận, thì lại rất sẵn lòng làm nũng lấy lòng người.

Thiếu niên ôm lấy cánh tay sư huynh, dùng đôi mắt đen nhánh trong veo kia nhìn đối phương.

“Sư huynh, nhưng mà ta thật sự vẫn muốn đi.”

Hứa Thải Thải nhẹ nhàng chu môi, giọng nói mềm mềm vang lên:

“Sao ngươi lại không cho ta đi chứ? Đây là chuyện tốt mà.”

“Ta vừa có thể tự luyện tập, lại còn có thể giúp được người khác, đôi bên cùng có lợi.”

Trên mặt thiếu niên lộ vẻ mơ hồ, không hề giả vờ.

Y thật sự không hiểu vì sao Tống Tẫn Dao lại cứ mãi không chịu đồng ý chuyện này.

So với những lần trước tan học không có việc gì làm, thỉnh thoảng ra ngoài chơi với đồng môn bằng hữu vài canh giờ, chẳng có gì khác biệt.

Hứa Thải Thải không hiểu, trước kia chỉ cần làm nũng một chút là được, sao bây giờ lại không được nữa.

Thiếu niên vừa hỏi xong, Tống Tẫn Dao cụp mắt nhìn y, trầm mặc một lát rồi mới thấp giọng đáp.

“Sẽ chiếm mất thời gian nghỉ ngơi của ngươi.”

Hứa Thải Thải không ngờ lý do lại đơn giản như vậy, lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc cam đoan.

“Ta không ngại đâu!”

Tống Tẫn Dao sắc mặt càng lúc càng trầm.

Nhưng chính là hắn để ý.

Để ý đến phát điên rồi.

Tống Tẫn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy mong đợi của sư đệ.

Từ trong ánh mắt ấy, hắn rõ ràng nhìn ra, Hứa Thải Thải ở cùng hắn và ở cùng đám bạn đồng môn bên ngoài, rõ ràng mong chờ vế sau nhiều hơn.

Nhưng hắn lại càng mong sư đệ thích ở bên cạnh hắn hơn.

Từ sau khi hai người xác lập quan hệ đạo lữ, lại thêm Tạ Vấn Ngọc đảm nhiệm tốt việc xử lý mọi chuyện, Tống Tẫn Dao rất ít rời khỏi tông môn.

Hắn cố gắng không để bất kỳ chuyện gì chiếm dụng thời gian bên sư đệ.

Nhưng Hứa Thải Thải lại không nghĩ như vậy.

Hắn đã cho phép sư đệ học hành, giao lưu như người bình thường.

Những chuyện này đều là vì vui vẻ và sự trưởng thành của y, hắn chưa từng ngăn cản.

Hắn tự cho rằng mình đã nhượng bộ rất nhiều rồi.

Vậy mà Hứa Thải Thải vẫn luôn muốn ra ngoài.

Ánh mắt tu sĩ tối dần, đầy cố chấp xen lẫn bối rối.

Rất muốn hỏi sư đệ, ở yên bên cạnh hắn rốt cuộc thì có gì không tốt?

Nhưng lời này, Tống Tẫn Dao lại không dám nói ra.

Sợ rằng câu trả lời nhận được, thật sự là một tiếng “không tốt”.

Sắc mặt tu sĩ đã hoàn toàn lạnh xuống, tuyệt không có ý định thỏa hiệp.

Hứa Thải Thải chờ mãi không thấy phản ứng, cuối cùng bất chợt ngồi dậy, chống tay lên vai Tống Tẫn Dao đổi tư thế.

Y đổi thành ngồi khóa lên đùi sư huynh.

Từ sau lần đầu bị Tống Tẫn Dao ôm vào lòng, hai người thường xuyên thân mật như vậy.

Dần dà, Hứa Thải Thải cũng quen rồi, không còn thấy ngượng nữa.

Y đối mặt với sư huynh mà ngồi, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Hứa Thải Thải không chút dè dặt, đưa tay nâng khuôn mặt sư huynh lên, nhắm mắt lại, nghiêng người khẽ chạm môi đối phương.

Lông mi thiếu niên run nhẹ, động tác vụng về mà lấy lòng.

Thế nhưng ngay cả như vậy, sắc mặt Tống Tẫn Dao vẫn không dịu đi.

Chỉ có đôi tay đang đỡ Hứa Thải Thải trên đùi bất chợt siết lại, ôm chặt lấy eo gầy mảnh mai.

Gân tay xanh nhạt hằn lên mu bàn tay hắn.

“Sư huynh, xin ngươi mà.” Thiếu niên nói nhỏ, môi vẫn không rời.

Miệng y khẽ mở, đôi môi mềm mại cứ cọ nhẹ lên môi sư huynh.

Tống Tẫn Dao vẫn cúi mắt, ánh nhìn vẫn lạnh lẽo.

Hứa Thải Thải thấy mình làm nũng, phối hợp thân thể lâu đến vậy mà miệng lưỡi cũng không làm gì được, dần dần bắt đầu nôn nóng.

Y đành mở mắt, hơi giận dỗi mà nghĩ cách khác.

Ánh mắt đảo một vòng, rơi xuống chiếc cằm đẹp như điêu khắc của sư huynh, thiếu niên liền không cần ai chỉ dạy, cúi đầu cắn nhẹ lên đó.

Răng chỉ chạm nhẹ, không dám cắn thật mạnh, chỉ nhẹ nhàng ma sát.

Động tác này khiến cơ bụng Tống Tẫn Dao bỗng nhiên siết chặt, ánh mắt tối sầm.

Hứa Thải Thải còn chưa kịp nói thêm lời nào, đã bị bất ngờ nâng lên, cả người bị đặt xuống giường.

Thiếu niên vừa mới chạm vào đệm giường, thân hình cao lớn của Tống Tẫn Dao đã đè xuống.

Cảm giác áp lực bao trùm, trong mắt Hứa Thải Thải chỉ còn lại đôi mắt lạnh lùng của sư huynh.

Môi bị đối phương mạnh mẽ ngậm lấy, đ** l*** n*ng b*ng lập tức xông vào không gian mềm mại kia.

Giống như đang thăm dò lãnh địa, đảo loạn trong khoang miệng, khiến lưỡi Hứa Thải Thải tê dại, chỉ có thể nhíu mày nhắm mắt chịu đựng.

Đến khi trong mắt thiếu niên lấp lánh nước, Tống Tẫn Dao mới thở nặng nề rút ra.

Nhưng trước khi buông tay đang giữ chặt, tu sĩ khẽ cúi người, cắn một cái lên cằm Hứa Thải Thải.

Lần này không giống như thiếu niên làm nũng, mà giống như phát tiết, cắn mạnh hơn hẳn.

“Á!” Hứa Thải Thải lập tức bật kêu.

Y đỏ mắt đẩy mặt sư huynh ra, ôm lấy cằm, giọng ấm ức pha oán trách.

“Ta cắn ngươi đâu có mạnh như vậy!”

Tống Tẫn Dao chống tay bên người Hứa Thải Thải, ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn dần bình ổn lại.

Hắn không thay đổi nét mặt, cúi đầu nhìn xuống.

Trên chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên, thật sự hằn lên dấu răng đỏ rực ướt át.

Có vẻ còn rướm máu nhẹ.

Tống Tẫn Dao khẽ nhíu mày, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đó, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chăm chú.

“Nửa canh giờ.” Giọng nói hắn có phần khàn khàn.

Hứa Thải Thải đang chuẩn bị nháo lên vì bị đau, nghe vậy thì ngẩn người.

Vẻ mặt thiếu niên từ giận dỗi chuyển thành mừng rỡ, lập tức túm tay sư huynh, hỏi: “Gì cơ?”

Tống Tẫn Dao xoa cằm y đã khôi phục lại bình thường.

Động tác nhẹ nhàng như đang lau chùi một pháp bảo trân quý.

Hắn ngẩng đầu, dừng đúng lúc mà nói:

“Chỉ được đi nửa canh giờ.”

Đôi mắt Hứa Thải Thải sáng bừng lên.

Thời gian bị giảm một nửa, kỳ thực y vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Nhưng đối diện ánh mắt Tống Tẫn Dao, Hứa Thải Thải biết rõ đây đã là nhượng bộ lớn nhất của sư huynh rồi.

Thế là thiếu niên dịu dàng ôm lấy cổ hắn, mặt dụi nhẹ lên vai sư huynh.

“Được mà, nửa canh giờ thì nửa canh giờ.”

Tống Tẫn Dao cũng cúi người ôm lấy y.

Bàn tay đặt sau cổ nhẹ nhàng x** n*n, giọng tu sĩ lại lạnh lại khẽ: “Đến lúc đó, sư huynh sẽ đưa ngươi đi, đúng giờ đến đón.”

Hứa Thải Thải được xoa thoải mái, lim dim đáp lại: “Biết rồi, biết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment