Sáng hôm sau, vì không phải dậy sớm luyện công, cũng không gấp gáp đi học nên Hứa Thải Thải liền không vội ra khỏi cửa.
Tối qua bị sư huynh dạy dỗ một trận, mấy tờ giấy ghi chép của y vẫn chưa kịp sắp xếp xong đã ôm sách ngủ luôn.
Thế nên sáng sớm thiếu niên lại lần nữa ngồi trên giường, nghiêm túc chép lại mấy nội dung vào sổ tay nhỏ.
Tống Tẫn Dao ngồi bên cạnh y, vừa uy điểm tâm vừa đút sữa đặc.
Hứa Thải Thải cúi đầu chăm chú sao chép, tay không ngừng nghỉ, chỉ khi sư huynh đưa thìa lại gần mới phối hợp há miệng ăn.
Trong miệng thiếu niên lúc nào cũng đầy, cứ nhai liên tục, gần như không ngừng nghỉ.
Có điều Tống Tẫn Dao thực ra đút cũng không nhanh.
Hắn luôn chăm sóc Hứa Thải Thải rất tỉ mỉ, mỗi lần đều đợi y nuốt hết mới đút muỗng tiếp theo.
Cuối cùng, Hứa Thải Thải cũng đã sao xong, mà chén sữa đặc của Tống Tẫn Dao thì vẫn chưa hết.
Thiếu niên lắc đầu, vội vàng muốn chạy đi.
“Ta không ăn nữa.” Hứa Thải Thải vừa cất quyển sổ bảo bối vào túi trữ vật, vừa nhẹ nhàng đẩy sư huynh.
“Cảnh Tri tụi nó chắc chắn đang đợi ta rồi!”
Tống Tẫn Dao ngồi ngoài mép giường, cùng với chiếc bàn con bên cạnh tạo thành một vòng vây kín.
Hắn không nhúc nhích, Hứa Thải Thải cũng không tài nào thoát ra ngoài.
“Ăn hết đi.” Tu sĩ cúi mắt, giọng nhàn nhạt nói.
Hứa Thải Thải đành phải há miệng ăn thêm một muỗng sữa đặc nữa.
Lần này y nhíu mày: “Không muốn ăn nữa sư huynh, ăn không vô.”
Nghe thiếu niên nói vậy, Tống Tẫn Dao mới dừng tay.
Hắn thu chén đĩa qua một bên, lại đưa chén trà ngon đã ủ từ sáng đến sát môi Hứa Thải Thải.
Hứa Thải Thải liền uống cạn một hơi, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể đi mang giày.
Không ngờ sư huynh y vừa đặt chén xuống, đột nhiên cúi người hôn lên môi y.
Nụ hôn nóng bỏng lần này dịu dàng hơn mọi khi một chút.
Hứa Thải Thải bị hắn nâng cằm lên, đầu ngẩng cao, gương mặt đã đỏ hồng, mắt choáng váng, trong phút chốc chẳng nghĩ được gì khác.
Nam nhân rời khỏi môi y, nhẹ nhàng c*n l*n c*nh m** dưới mềm mại rồi mới chịu buông.
Đôi môi sưng đỏ khẽ run.
“Sữa đặc ngọt thật.”
Hứa Thải Thải nghe thấy sư huynh dùng giọng vô cùng nghiêm túc bình luận như vậy.
Câu này càng khiến y đỏ mặt đến tận mang tai, tai như muốn nhỏ máu.
Nhưng mấy nụ hôn vương vãi lên má cũng chưa dừng lại, từ cổ chầm chậm lần xuống dưới, cổ áo vốn rộng rãi của thiếu niên cũng dần bị mở ra.
Sáng sớm Hứa Thải Thải còn vội sửa ghi chép, chưa kịp thay đồ đàng hoàng.
Lúc này trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo lót trắng vừa mềm vừa rộng.
Y bị người đẩy ngả xuống, lưng tựa lên bệ cửa sổ phía sau.
Từng cảm giác từ ngực truyền đến khiến thân thể y căng cứng, đầu không tự chủ nghiêng ngửa về sau, mái tóc đen liền xõa xuống ngoài cửa sổ.
Ánh nắng sớm màu vàng nhạt chiếu lên hai má đỏ hây hây của thiếu niên, khiến y phải nhắm chặt mắt.
Sư huynh y một chân vẫn vững vàng trên đất, đầu gối chân kia lại chống bên mép giường.
Tu sĩ cúi sát người, lưng thẳng như dây cung.
Hứa Thải Thải bị hắn thân đến mức khóe mắt cũng rưng rưng.
Gần đây y mới biết, thì ra nơi đó cũng có thể bị thân.
Lần đầu tiên Tống Tẫn Dao thân tới chỗ đó, còn bỗng dưng ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc hỏi y có cho hắn thân vào đấy hay không.
Hứa Thải Thải khi ấy cả người đều ngơ ngác, cảm giác xa lạ khiến thân thể y trở nên thật lạ lẫm.
Mắt đen phủ một tầng sương, vài phần mơ hồ, mãi vẫn chẳng nói được lời nào.
Tới lúc này rồi, còn hỏi có được hay không làm gì nữa.
Y căn bản không tìm được lý do để từ chối.
Y với sư huynh vốn đã rất thân, giờ lại là đạo lữ.
Bản thân y vốn chẳng phải người hẹp hòi, sao có thể không cho người thân?
Hơn nữa, lúc đó sư huynh đã thân rồi còn gì!
Hứa Thải Thải lúc ấy chỉ biết vừa xấu hổ vừa giận, cuối cùng nhịn không được giơ chân đá Tống Tẫn Dao một cái, rồi thẹn quá hóa giận mà nhỏ giọng rít lên: “Ngươi thân rồi còn hỏi nhiều vậy làm gì!”
Sư huynh y không nói gì, chỉ rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Lần thân này xong, Hứa Thải Thải cũng phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Cơ thể y nóng bừng.
Thiếu niên theo bản năng co hai chân lại, không rõ là muốn che giấu điều gì.
Cho đến khi Tống Tẫn Dao vươn tay giúp y chỉnh lại vạt áo, Hứa Thải Thải mới như bừng tỉnh.
Y vội chống tay ngồi dậy, tự kéo lại cổ áo.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên người, vải áo cọ vào da khiến y thấy hơi đau.
Hứa Thải Thải không khỏi thấy ấm ức, bực bội trừng sư huynh một cái.
Ngay sau đó, y dứt khoát kéo cổ áo ra, tự thi pháp xóa sạch dấu vết từ cổ xuống ngực.
Chưa xong, thiếu niên lại đẩy người ra, chạy đến trước gương đồng, soi gương tỉ mỉ vuốt phẳng cả vết đỏ sau gáy.
“Không thể để cho tụi nó thấy, nếu không thì mất mặt chết.”
Vừa dứt lời, rõ ràng thấy người vẫn luôn đi theo y phía sau sắc mặt trầm xuống, không vui cho lắm.
Hứa Thải Thải cười trong mắt, xoay người nhón chân hôn nhẹ lên mũi hắn một cái.
“Được nha sư huynh, mau giúp ta thay đồ!”
---
Cuộc sống trôi qua từng ngày, dưới sự giúp đỡ của Hứa Thải Thải và mấy sư huynh đệ lớn, nhóm tân đệ tử tiến bộ rõ rệt qua từng buổi luyện tập.
Vị trưởng lão dạy kiếm pháp vốn nghiêm khắc cũng phải vui mừng, hiếm khi khen ngợi mấy câu, còn thưởng không ít thứ quý.
Không chỉ phát cho mỗi người một thanh mộc kiếm tốt hơn, mà còn ban thêm mấy bình đan dược thượng phẩm có thể chữa thương, cường thân kiện thể.
Ngoài ra, còn có vài gốc linh thực hiếm sắp khai linh trí.
Trưởng lão dạy kiếm cho các đệ tử lớn chọn trước.
Lúc đó Hứa Thải Thải vốn không định chọn cây nào, chỉ tò mò lại gần nhìn thử.
Không ngờ y vừa tới gần, một gốc quân ảnh thảo liền vươn cành non, quấn lấy ngón tay y.
Đôi mắt Hứa Thải Thải sáng rực, thấy rất thú vị, liền bị kéo ngồi xổm luôn trước chậu hoa.
Quân ảnh thảo vì y mà vui mừng hẳn lên.
Chuỗi nụ lam non rung rinh không gió, như đang cùng Hứa Thải Thải chơi đùa.
Từng làn linh khí nhàn nhạt màu lam tỏa ra từ nh** h**, dịu dàng bao quanh lấy thiếu niên.
Linh lực mà y tiêu hao khi luyện kiếm cũng nhanh chóng được hồi phục.
Hứa Thải Thải lập tức cảm thấy kinh ngạc vui mừng.
Màn này khiến đám đệ tử xung quanh đồng loạt “oa” một tiếng, vừa thấy thần kỳ vừa ngưỡng mộ.
Trưởng lão dạy kiếm đứng bên cạnh cười nhẹ, mở miệng nói:
“Quân ảnh thảo thích ẩm ướt, thích yên tĩnh, hiếm khi chủ động thân cận ai.”
Ông nhìn về phía Hứa Thải Thải: “Thải Thải, linh lực của ngươi thuần tịnh, khiến nó yêu thích, chứng minh hai ngươi có duyên.”
Ngoài việc giúp tu sĩ khôi phục linh lực, quân ảnh thảo còn có công dụng an thần, làm tâm tình vui vẻ.
Theo lời trưởng lão, tuy quân ảnh thảo vĩnh viễn không thể hóa hình, nhưng nếu chăm sóc tốt, về sau có thể học hiểu lời người, giao tiếp với chủ nhân không thành vấn đề.
Hứa Thải Thải dĩ nhiên là vô cùng yêu thích.
Đợi đến khi mọi người chọn xong linh thực, lần lượt cáo biệt trưởng lão rời đi, Hứa Thải Thải vẫn ngồi xổm trước chậu hoa nhỏ, không rời nửa bước.
Tạ Cảnh Tri ngồi xuống bên cạnh y.
Hứa Thải Thải rầu rĩ: “Sư huynh ta tám phần sẽ không cho ta nuôi đâu.”
Tạ Cảnh Tri tuy không hiểu vì sao, nhưng nghĩ đến tính cách lạnh lùng nghiêm khắc của Tống Tẫn Dao thì liền cảm thấy không có gì là hắn không thể làm được.
Nghĩ đến đại sư huynh vừa băng lãnh vừa xa cách, liền thấy có gì xảy ra cũng không lạ.
Vì vậy, Tạ Cảnh Tri chẳng hỏi nhiều, chỉ ngồi ủ rũ cùng Hứa Thải Thải.
Một lúc sau, hắn bỗng nghĩ ra cách:
“Thải Thải, ngươi cứ mang về thử xem.
“Nếu sư huynh ngươi thật sự không cho nuôi, thì đưa cho ta mang vào viện đệ tử. Ta nuôi nó, ngươi có rảnh thì đến thăm, được không?”
Hứa Thải Thải lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao: “Được á!”
Y vui vẻ hẳn lên: “Cảm ơn ngươi, Cảnh Tri!”
Tạ Cảnh Tri nghe vậy, cũng xấu hổ khẽ cười, môi mấp máy.
…
Đêm đó, vì bận việc bên ngoài, Tống Tẫn Dao về trễ hơn Hứa Thải Thải nửa canh giờ.
Vừa đặt chân lên Vi Minh Phong, tu sĩ đã thấy sư đệ mình đang đứng ở lối nhỏ, chờ hắn một cách ngoan ngoãn.
Vừa thấy hắn, thiếu niên liền nở nụ cười ngoan ngoãn, chạy chậm đến bên người hắn, chủ động dắt tay hắn, còn hỏi hắn hôm nay có mệt không.
Tống Tẫn Dao bề ngoài không đổi sắc, nhưng trong lòng lại không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần.
Hắn thoáng ngờ vực, cho rằng Hứa Thải Thải lại gây ra họa lớn gì đó.
Từ nhỏ hắn đã nuôi Hứa Thải Thải lớn lên, chuyện y gây ra đếm không xuể. Nhưng cho dù là chuyện gì, hắn cũng chưa từng trách y lấy nửa câu, cũng chưa từng nổi giận.
Hắn luôn lặng lẽ đi phía sau sư đệ, âm thầm xử lý mọi hậu quả.
Khi Hứa Thải Thải năm sáu tuổi, lần đầu không cẩn thận gây họa, vẫn còn sợ hãi lo lắng, chẳng dám mở miệng. Là Tống Tẫn Dao ôm y vào lòng, dịu dàng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại: “Không sao đâu, sư huynh sẽ lo liệu.”
Cho nên về sau lớn lên một chút, mỗi lần gặp chuyện, Hứa Thải Thải đều cảm thấy “hợp tình hợp lý” mà tìm về sư huynh, không hề chột dạ.
Gặp chuyện mình không xử lý nổi, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu chạy về nhà, kêu sư huynh cứu mạng.
Mà đây chính là điều Tống Tẫn Dao muốn thấy.
Trong phương diện này, hắn gần như không có ranh giới với Hứa Thải Thải, chăm sóc y hết mực.
Sư đệ nếu gặp khó, căn bản không cần lấy lòng hay nịnh nọt hắn, hắn cũng sẽ tự động giải quyết hết.
Chính vì vậy, giờ phút này Hứa Thải Thải bỗng nhiên ngoan ngoãn chủ động thế kia, không khỏi khiến Tống Tẫn Dao hoài nghi — rốt cuộc là chuyện lớn gì mới khiến sư đệ thái độ bất thường đến thế?
Quả nhiên, chờ về đến phòng, Hứa Thải Thải ấp ủ một đường, rốt cuộc cũng mở miệng.
“Sư huynh, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.”
Tống Tẫn Dao vẫn không đổi thần sắc, chỉ rũ mắt nhìn y, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Hứa Thải Thải lấy từ trong tay áo ra một bọc nhỏ hình vuông, cột bằng dây lụa.
Vừa len lén quan sát sắc mặt sư huynh, vừa nhẹ nhàng mở ra.
Vải vừa mở, liền lộ ra một gốc quân ảnh thảo đang nằm trong chậu hoa nghỉ ngơi.
“Trưởng lão khen thưởng chúng ta có công dạy dỗ sư đệ sư muội, tặng ta gốc quân ảnh thảo này.”
Quân ảnh thảo tiếp xúc ánh sáng, từ từ tỉnh lại.
Ngửi được hơi thở trên người Hứa Thải Thải, nó liền vui vẻ bật dậy, hăng hái vẫy cánh hoa về phía y.
Hứa Thải Thải mắt sáng lên, cúi đầu v**t v* quân ảnh thảo, nhỏ giọng nói:
“Sư huynh, nó ngoan lắm, để trong phòng không chỉ giúp dễ ngủ, còn khiến người vui vẻ.”
“Chúng ta cùng nuôi nó đi, được không?”
Y vừa dứt lời, liền cảm giác rõ ràng khí tức quanh người sư huynh trở nên kỳ lạ.
May là không phải chuyện gì lớn ở bên ngoài, Tống Tẫn Dao âm thầm thở phào.
Nhưng vừa rũ mắt nhìn linh thực có linh tính kia, tâm tình hắn lại tụt dốc không phanh.
Thần sắc hắn lạnh đi, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn:
“Thải Thải à, sư huynh từng nói, linh thực đem vào phòng phải được ta xem qua.”
“Ta biết mà!” Hứa Thải Thải vội la lên.
“Vậy ngươi nhìn thử xem nó…”
“Không được.”
Tống Tẫn Dao lập tức ngắt lời y.
Hắn nhíu mày, giọng không cho cãi lại:
“Đem đi.”
“Chỉ là nuôi thêm một cái cây thôi mà!” Hứa Thải Thải khó hiểu, đành lùi một bước.
“Vậy ta không nuôi trong phòng nữa, đưa nó ra ngoài đình viện, chọn góc xa nhất, đảm bảo không làm phiền ngươi.
“Ta tự chăm sóc, như vậy được chứ?”
Tống Tẫn Dao vẫn lắc đầu.
Thấy sư đệ cứ khăng khăng, hắn đành lạnh giọng: “Thải Thải, ngươi lại không nghe lời.”
Nhưng Hứa Thải Thải thật lòng thích linh thực này.
Sư huynh càng nghiêm mặt, y lại càng thấy như bị xem thường, trong lòng chẳng vui chút nào.
Thiếu niên bướng bỉnh hẳn lên, cúi người ôm lấy chậu hoa vào lòng.
“Ta mặc kệ, ta muốn nuôi!”
Cảm xúc ẩm ương của y lan sang quân ảnh thảo trong ngực.
Nó ngừng lay động, lại dò ra cành lá non xanh, mềm mại cuốn lấy cổ y, phát ra điểm sáng lấp lánh an ủi.
Nó còn lấy nụ hoa dụi dụi mặt y, như đang hỏi vì sao y không vui.
Tống Tẫn Dao nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Sát khí cùng uy áp của tu sĩ Nguyên Anh tỏa ra, như trời sập đất lở.
Hứa Thải Thải không nhận ra gì, nhưng quân ảnh thảo nhạy cảm vô cùng.
Nó run lên bần bật, cành lá lập tức rút lại, nụ hoa cũng cụp xuống hết, co ro như rùa rụt cổ.
Hứa Thải Thải hoảng hốt, vội kêu:
“Sư huynh, ngươi dọa nó rồi!”
Tống Tẫn Dao mặt không đổi sắc, nhưng đôi mắt xám trắng ánh lên tia cố chấp đầy ẩn nhẫn.
Hắn trầm giọng: “Thải Thải, ngoan ngoãn đem nó tiễn đi, hay để ta xử lý. Ngươi chọn đi.”
Hứa Thải Thải tức đến nghẹn thở, trừng to mắt nhìn hắn thật lâu.
Cuối cùng vẫn là y chịu thua.
So cố chấp, mười Hứa Thải Thải cũng không bì nổi Tống Tẫn Dao.
Thiếu niên đặt mạnh chậu hoa lên bàn, xoay người chui đầu vào chăn.
Tống Tẫn Dao cúi mắt, mặt lạnh nhấc chậu hoa lên rồi rời khỏi phòng.
Y vừa nghe tiếng bước chân, đã rầu rĩ nói trong chăn: “Ngươi mang cho Cảnh Tri đi, chúng ta thương lượng rồi.”
Tống Tẫn Dao khựng lại một chút, không nói gì, rất nhanh rời khỏi viện.
Hứa Thải Thải chôn mặt trong chăn, mặt mày ỉu xìu.
Y biết chút yêu cầu nhỏ này, sư huynh nhất định sẽ đồng ý. Cho nên y không lo.
Y chỉ là… rất buồn, rất không vui.
Chưa đến mười lăm phút sau, ngoài cửa lại có tiếng bước chân.
Là Tống Tẫn Dao quay về.
Hứa Thải Thải vẫn chôn mặt trong chăn, lần này còn cởi cả giày.
Thiếu niên nằm trọn trên giường, quay mặt vào tường, người cũng co vào sát mép giường.
Tống Tẫn Dao đóng cửa, nhặt giày tất vương vãi, rồi đứng yên bên giường.
Khí tức quanh thân hắn đã dịu lại, nhưng mày vẫn nhíu, ánh mắt vẫn dính chặt vào người sư đệ đang tức giận.
“Thải Thải…”
Hắn vừa gọi, Hứa Thải Thải đã cắt lời:
“Đừng để ý tới ta, tắt đèn đi, ta muốn ngủ.”
Tống Tẫn Dao nghẹn họng.
Hắn không tắt đèn, cũng không rời đi, chỉ đứng đó nhìn y, cổ họng lên xuống.
Hắn không thể để sư đệ mang theo giận ngủ.
Một lúc sau, thấy không có cách nào dỗ dành, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
Vừa định đưa tay chạm vào y, Hứa Thải Thải đã đánh bay cánh tay hắn, còn dùng chân đạp hắn, không cho lại gần.
Sợ y làm đau mình, Tống Tẫn Dao vội rụt tay lại, mặt vẫn nghiêm.
“Thải Thải.” hắn hạ giọng.
“Mang giận đi ngủ không tốt đâu.”
Nghe vậy, Hứa Thải Thải lập tức giận dữ xoay người lại.
Thiếu niên tóc rối, mặt đỏ bừng, ánh mắt tức tối.
Tống Tẫn Dao khựng lại một giây.
Chỉ nghe Hứa Thải Thải hỏi vặn:
“Ngươi đem linh thực của ta tiễn đi, còn không cho ta giận?”
Hắn nhíu mày, không biết đáp sao.
“Có thể giận.” Tống Tẫn Dao bình tĩnh cúi người, lại gần thêm chút.
“Sư huynh dỗ ngươi, được không?”
“Trừ linh thực ra, Thải Thải còn muốn gì?”
Hứa Thải Thải đang giận, cố ý chọc hắn:
“Ta muốn một con linh sủng! Ta muốn nuôi một con mèo nhỏ!”
Tống Tẫn Dao sắc mặt trầm xuống lần nữa.
Tức giận trong lòng hắn lại dâng lên, nhưng vẫn cố đè nén không bộc phát, sợ lại chọc sư đệ buồn.
Cuối cùng, chỉ trầm mặc.
Hứa Thải Thải nhìn hắn một lúc, thấy hắn im lặng thì biết ngay — lại không chịu.
Y tức đến hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý tới hắn nữa.
Tống Tẫn Dao như có chút sốt ruột, đưa tay nắm lấy tay y.
Vừa chạm vào, Hứa Thải Thải đã nhanh chóng tránh đi, giống như bị bỏ rơi vậy.
Y tưởng sư huynh sẽ dỗ tiếp, nào ngờ hắn lại không nhúc nhích.
Thiếu niên nhịn không nổi, liếc sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt mang chút đau lòng của Tống Tẫn Dao.
Không hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt ấy, y lại chẳng còn khí nổi nữa.
Tống Tẫn Dao không biết.
Hắn vẫn cau mày, cúi mặt.
Thấy sư đệ chịu nhìn hắn, hắn nhanh chóng mở miệng: “Thải Thải à, phải làm thế nào, ngươi mới chịu tha thứ sư huynh?”
Hứa Thải Thải khẽ động lông mày, do dự một chút, hỏi: “Gì cũng được?”
Tống Tẫn Dao không nói, chỉ nghiêm túc nhìn y.
Chính là ngầm đồng ý.
Hứa Thải Thải: “Vậy ngươi học mèo kêu cho ta nghe một tiếng, ta liền hết giận.”
Tống Tẫn Dao: “…”