Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 25

Giọng thiếu niên vừa dứt, cả căn phòng lặng ngắt như tờ thật lâu.

Rõ ràng Tống Tẫn Dao là đang rất nghiêm túc.

Nhưng hắn lại chỉ nhìn thiếu niên đang nằm trên giường chằm chằm, môi mỏng mím chặt, giữa hai mày càng lúc càng nhíu sâu, cổ họng khẽ động mà lại không thể phát ra nổi dù chỉ một âm tiết đơn giản.

Chỉ trong chốc lát, trên trán hắn đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Hứa Thải Thải chỉ cần thấy bộ dáng khó xử đến mức này của sư huynh là liền không nỡ nổi.

Y sớm đã hết giận, giờ phút này không nhịn được liền bật cười khúc khích.

Thiếu niên cười khẽ một tiếng, rồi nghiêng người qua, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh giường, nói:

“Được rồi, không làm khó huynh nữa, mau lại đây ôm ta ngủ.”

Tống Tẫn Dao khẽ cứng người lại, nhưng cũng không vì được tha thứ mà thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cau mày dời mắt đi, giấu đi ánh nhìn đầy phiền muộn trong mắt.

Dù vậy, hắn vẫn nghe lời sư đệ, nhanh chóng đứng dậy thay một bộ y phục sạch sẽ, dùng một pháp thuật thanh tẩy qua loa, cuối cùng nằm xuống bên cạnh giường.

Hứa Thải Thải như thường lệ xoay người chui vào lòng hắn, gối đầu lên cánh tay hắn mà ngủ.

Đèn tắt, trong phòng tối đen, hơi thở người trong ngực chẳng mấy chốc đã vững vàng.

Ánh mắt Tống Tẫn Dao lại vẫn sáng rõ.

Cánh tay hắn siết chặt bên hông Hứa Thải Thải, ôm rất chặt, một đôi mắt xám tro cũng thật lâu không rời khỏi gương mặt đang ngủ say của thiếu niên.

Qua một hồi lâu, tu sĩ cúi đầu thật thấp, như thể muốn đặt một nụ hôn ở ngay chỗ đó.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến mấy sợi tóc mềm bên má Hứa Thải Thải, hắn lại nhịn xuống, khắc chế dừng lại.

Cuối cùng, Tống Tẫn Dao chỉ ôm y thật chặt, nhắm mắt lại, suốt đêm không chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Cảnh Tri vừa ra khỏi phòng, đã thấy quân ảnh thảo được đưa trả lại đặt ở ngoài sân.

Chờ hắn như thường lệ đến trường luyện kiếm buổi sáng, liền phát hiện rõ ràng hôm nay Hứa Thải Thải ít nói hơn hẳn mọi ngày.

Người ngày thường lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, hôm nay mặt mày lại chẳng có lấy nửa phần tươi tắn, trông như bị đè nén cảm xúc.

Nhân lúc đang luyện kiếm nghỉ giải lao, hai người cùng ngồi xuống bậc đá nghỉ ngơi, Tạ Cảnh Tri liền lấy ra điểm tâm và trái cây mình mang theo chia cho Hứa Thải Thải.

Đây là kinh nghiệm hắn học được từ chính Hứa Thải Thải.

Lúc bạn thân không vui, chia sẻ đồ ăn ngon thật sự là một cách an ủi hữu hiệu.

“Thải Thải, ta nhận lại được quân ảnh thảo rồi.” Tạ Cảnh Tri vừa đưa trái cây, vừa nhìn y lo lắng hỏi nhỏ.

“Nhưng hình như ngươi không vui lắm? Có chuyện gì à?”

Hứa Thải Thải cắn một miếng linh quả giòn tan, nghe vậy thở dài đánh thượt.

“Không có gì đâu, chỉ là tối qua ta với sư huynh cãi nhau một trận.”

Tạ Cảnh Tri lập tức sửng sốt.

“Hả, sao lại cãi nhau nữa?”

Hứa Thải Thải ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh vừa buồn bã lại bất đắc dĩ.

“Chỉ tại quân ảnh thảo thôi, sư huynh ta sống chết không cho ta nuôi. Ta thật sự không hiểu nổi tại sao.”

Thiếu niên ăn xong linh quả, tiện tay moi mấy hột ra, nhàm chán xếp thành hàng dài trên bậc thang.

Một đàn kiến đi ngang qua, bị vài "tảng đá" khổng lồ ngáng đường, chỉ biết dừng lại thám thính một hồi rồi bối rối đổi hướng.

Hứa Thải Thải chọc chọc đầu đám kiến, tiếp tục uể oải than thở: “Với lại ta thấy dạo này huynh ấy quản ta ngày càng nghiêm.”

Y ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy hình như mọi chuyện bắt đầu từ sau khi y đồng ý làm đạo lữ với sư huynh.

Cũng chính vì vậy mà từ lúc thành đạo lữ đến giờ, hai người càng lúc càng hay cãi nhau.

Nghĩ đến bộ dạng trầm mặt lạnh lùng tối qua của Tống Tẫn Dao, Hứa Thải Thải vẫn thấy không thoải mái tí nào.

Y cảm thấy sư huynh không còn thương y nữa.

Chơi chán đám hột, Hứa Thải Thải tiện tay dùng linh lực gom lại rồi xử lý sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Tri, rầu rĩ nói:

“Lần trước ta chỉ muốn giúp mọi người thêm giờ luyện, ai ngờ chuyện đó cũng bị huynh ấy phản đối.

“Lúc đó cũng tranh cãi cả buổi mới thôi, suýt nữa thì lớn chuyện rồi.”

Y vì tình cảm mà phiền muộn, Tạ Cảnh Tri lại hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, chỉ biết ngồi bên cạnh thở ngắn than dài với y.

“Dù sao thì, hai người cũng đừng hay cãi nhau nữa.” Tạ Cảnh Tri lo lắng nói.

“Có chuyện gì thì nói thẳng ra mà giải quyết, cãi nhau mệt lắm mà còn dễ tổn thương tình cảm.”

Hồi còn ở nhà, cha mẹ hắn cũng hay vì chuyện hắn học hành không tiến bộ mà cãi nhau — làm thế nào để hắn giỏi giang hơn… Những lúc như vậy, Tạ Cảnh Tri luôn buồn rầu tự trách, sợ đến mức chẳng dám hé răng.

Từ nhỏ đến lớn, điều hắn sợ nhất chính là cãi nhau.

Hứa Thải Thải nghe xong gật gật đầu:

“Biết rồi.”

Y cũng không muốn cãi nhau, nhưng nhiều khi lại không nhịn được.

Thấy y có vẻ tâm trạng đã tốt hơn, Tạ Cảnh Tri liền tranh thủ rủ y đi chơi.

“Thải Thải, hay là ngươi qua chỗ ta xem quân ảnh thảo không? Nó ở ngay góc mát trong viện, ta dọn chỗ rất ổn rồi đó.”

Hứa Thải Thải lắc đầu.

Linh thực lúc mới nuôi đều cần vài ngày để nhận chủ.

Dù quân ảnh thảo rất thích y, nhưng cả hai chỉ ở cùng nhau một buổi chiều, tình cảm chưa đủ sâu.

Nó cũng không thông minh đến mức chỉ vì không gặp một lát liền ghi lòng tạc dạ, chỉ vài ngày không thấy là sẽ quên y luôn.

Giờ đã giao cho Tạ Cảnh Tri chăm sóc thì nó là linh thực của hắn.

“Đợi hai hôm nữa nó nhận ngươi là chủ hẳn hoi rồi, ta lại đến chơi.” Hứa Thải Thải nghiêm túc nói.

Tạ Cảnh Tri nghe vậy, khẽ mím môi.

Hứa Thải Thải nói xong liền đứng dậy, đưa tay kéo hắn: “Đi thôi, luyện kiếm tiếp nào!”

“Ừ, đi thôi!”

Hai bóng thiếu niên nhanh nhẹn chạy về phía Trường Luyện Kiếm.

Mấy ngày sau, trong lúc dẫn mấy đệ tử mới ra sau núi luyện kiếm, Hứa Thải Thải vô tình bị thương.

Sau núi Trường Thanh Tông cực kỳ rộng lớn, phân chia nhiều khu vực nhỏ, có đủ nơi để tu luyện và thực chiến.

Ngoài những nơi như bí cảnh thí luyện, bách thú viên, bách thảo viên…, còn có chỗ riêng để các đệ tử đấu với linh thú, rèn luyện kiếm chiêu.

Tất nhiên, những khu này cũng được phân cấp rõ ràng theo cảnh giới của đệ tử, không được phép vượt cấp tùy tiện.

Hứa Thải Thải dẫn các đệ tử đến một nơi sơ cấp, ở đó chỉ có vài loại linh thú cấp thấp, không nguy hiểm lắm.

Nhưng linh thú tuy không hung ác, cũng không có nghĩa là vô hại.

Một đệ tử mới bất cẩn té ngã, suýt nữa bị linh thú cắn, Hứa Thải Thải nhanh tay chắn giúp, nhưng lại bị móng vuốt linh thú xé một đường bên hông.

Áo vải bị rách toạc, máu đỏ theo vết thương thấm ra từng giọt.

Một đám đệ tử vội vây quanh, người thì tìm thuốc cầm máu, người thì chạy đi gọi y tu.

Loạn đến mức Hứa Thải Thải cũng thấy ngại.

Bị thương trong tu luyện vốn là chuyện bình thường, vết này tuy sâu nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải gặp y tu.

Y còn chẳng thấy đau là bao.

“Thật sự không sao, không cần gọi y tu, chút nữa là lành thôi.” Hứa Thải Thải ngăn lại mấy đệ tử đang định chạy đi.

Vết thương ở bên hông, y phải giơ tay lên mới nhìn thấy được.

Nhưng vừa nhìn thấy, sắc mặt Hứa Thải Thải liền cau lại.

Không phải vì đau, mà là nhớ đến một chuyện khác.

Vừa chữa trị vết thương bằng linh lực, y vừa đau đầu nghĩ: “Chỉ đừng để sư huynh ta biết là được.”

Y có thể tưởng tượng được phản ứng của Tống Tẫn Dao nếu biết chuyện này.

Sư huynh vốn đã không thích y đến đây luyện tập, giờ lại nghe y bị thương nữa thì kiểu gì cũng nổi giận.

Hứa Thải Thải vừa nói vừa tính toán trong đầu.

Vết thương này không khó xử lý, dù hơi sâu, nhưng nhiều lắm là vài canh giờ sẽ khỏi.

Chỉ cần tối nay ngủ kín đáo một chút, chắc sư huynh cũng sẽ không phát hiện.

Chỉ là quần áo hơi phiền, vừa rách vừa dính máu.

Vừa hay đêm nay Tống Tẫn Dao có việc ra ngoài.

Hứa Thải Thải nhanh chóng quyết định là nhân lúc này trốn về Vi Minh Phong thay đồ, chắc là kịp giấu.

Nhưng y không biết từ khi nào, không khí quanh mình bỗng yên tĩnh hẳn.

Đám đệ tử xung quanh như đồng loạt lùi lại mấy bước, như thể sợ hãi điều gì.

Hứa Thải Thải nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền thấy ngay một bóng áo trắng cách đó chưa đến mười bước.

Giờ này trời vừa nhá nhem, sắc lam thẫm bao trùm cả không trung.

Tống Tẫn Dao đứng dưới bóng cây, áo trắng lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Rõ ràng… hắn đã nghe thấy lời y vừa nói ban nãy.

Hứa Thải Thải ngẩn người một thoáng, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lẽo không chút ấm áp vang lên:

“Thải Thải, lại đây.”

Ngữ khí của tu sĩ là mệnh lệnh.

Đôi mắt xám trắng như chim ưng khóa chặt lấy y.

Hứa Thải Thải chỉ chần chừ một chút, rồi mím môi, bước tới.

Dáng vẻ sư huynh y lúc này… thật sự đáng sợ quá.

Tuy rằng không dọa được y, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều đồng môn.

Thiếu niên buông tay đang che bên hông bị thương xuống, mỗi lần bước đi đều không tránh được kéo theo vết thương đau nhói.

Hứa Thải Thải vừa mới nhíu mày một cái, Tống Tẫn Dao liền như không nhịn nổi nữa, nhanh chóng bước đến, lập tức ôm y vào lòng.

Một đạo ngân quang lóe lên, mọi người căn bản chưa kịp thấy Tống Tẫn Dao ra tay thế nào, hai người đã biến mất không còn bóng dáng.

Hứa Thải Thải bị Tống Tẫn Dao ôm vào lòng, giống như khi còn nhỏ.

Y ngồi trong lòng sư huynh, hai tay ôm cổ hắn, cứ như vậy được hắn mang về Vi Minh Phong.

Vừa bước vào phòng, Tống Tẫn Dao lập tức để Hứa Thải Thải ngồi xuống bàn, không quên lấy đệm mềm kê dưới người cho thoải mái.

Chiều cao này vừa vặn, thuận tiện xử lý vết thương bên hông.

Hắn tháo đai lưng đã dính máu xuống, lại cẩn thận cắt bỏ lớp áo quanh vết thương.

Đến khi hoàn toàn thấy rõ miệng vết thương loang lổ kia, sắc mặt vốn đã khó coi của Tống Tẫn Dao lại càng trầm xuống.

Cả người hắn như phủ sương lạnh, thế nhưng động tác xử lý vết thương lại vô cùng dịu dàng.

Vết thương khá sâu, chỉ dùng linh lực thôi thì không thể nhanh chóng hồi phục.

Truyền linh lực xong, hắn lại lấy thuốc mỡ trị thương giảm đau từ túi trữ vật ra.

Tu sĩ khi chữa thương cho người khác luôn nghiêm túc cẩn trọng.

Hứa Thải Thải ngồi trên bàn cúi đầu nhìn đỉnh đầu hắn.

Bên hông để lộ ra, có thể cảm nhận được hơi thở sát bên của sư huynh.

Hình như có chút run rẩy.

Không biết là vì đau lòng y, hay là đang giận.

Suốt quá trình trị thương, cả hai đều không nói lời nào.

Hứa Thải Thải đoán, chắc chắn sư huynh đang giận.

Quả nhiên, sau khi băng bó xong, câu đầu tiên Tống Tẫn Dao nói ra là giọng điệu vô cùng lạnh lùng:

“Sau này không được đi nữa.”

Hứa Thải Thải nhíu mày.

Sư huynh vóc dáng cao quá, y dù ngồi trên bàn cũng phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn hắn.

“Chỉ vì ta bị thương lần này sao?” Hứa Thải Thải dịu giọng, muốn nói chuyện tử tế.

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Hơn nữa, lâu như vậy rồi, mới có một lần thế này.

“Tu luyện thì bị thương một chút là chuyện bình thường, sư huynh, ngươi biết mà, ta vốn không để bụng.”

Nhưng Tống Tẫn Dao lại rõ ràng không có ý nhượng bộ.

Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, định giúp Hứa Thải Thải thay.

“Dù sao cũng không được đi. Từ mai trở đi, tan học là phải ngoan ngoãn về Vi Minh Phong.”

Lại là giọng điệu ra lệnh, cố chấp không chịu thương lượng.

Hứa Thải Thải lập tức tức đến phát bực, trong ngực như có lửa cháy.

“Ta không nghe!”

Tính ương bướng trong y bị khơi dậy, ngồi thẳng người trên bàn, trừng mắt nhìn Tống Tẫn Dao:

“Ta muốn đi! Nhất định phải đi!”

“Ngươi không thể cứ như vậy mà tùy tiện quản ta!”

Tống Tẫn Dao đang xếp y phục cũng dừng tay, xoay người nhìn y.

Hắn đặt bộ y phục sang một bên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sư đệ đang giận dữ.

Ánh mắt ấy như muốn nói, dù ngươi có náo loạn thế nào, cuối cùng cũng phải nghe lời ta.

Hứa Thải Thải chỉ dám nhìn thẳng hắn mấy giây, liền nhịn không được nữa.

Mấy ngày nay, hai người cứ cãi vã to nhỏ đủ kiểu, uất ức dồn nén tích tụ đến tận bây giờ, rốt cuộc cũng bùng nổ.

Vừa mở miệng, mắt y đã đỏ hoe.

“Sư huynh, từ khi chúng ta thành đạo lữ thì ngươi càng ngày càng quản ta nghiêm khắc hơn!”

Thiếu niên gầy gò ngồi trên bàn, giơ tay ra đếm từng ngón:

“Không cho ta luyện kiếm cùng mọi người, không cho ta nuôi linh thực, cái này không được, cái kia cũng không được!”

Không nói thì thôi, càng nói càng uất ức.

Y mím môi, đôi mắt đỏ ửng, ánh mắt oán trách nhìn hắn sư huynh.

“Trong thoại bản người ta nói đạo lữ là phải yêu thương, phải nuông chiều! Ta làm đạo lữ với ngươi, tưởng ngươi sẽ càng yêu ta hơn, kết quả căn bản không phải như vậy!”

Ngay cả đang cãi nhau mà y vẫn còn giữ chút lý trí.

“Chúng ta, ngoài việc có thể hôn nhau, thì ngươi chỉ biết quản ta ngày càng nghiêm!”

“Nếu làm đạo lữ là như vậy, vậy thì ta không thèm làm đạo lữ của ngươi nữa!”

“Hứa Thải Thải!”

Vừa dứt lời, Tống Tẫn Dao như bị đâm một nhát vào tim, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Ngực hắn phập phồng, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt trắng bệch lạnh buốt.

Như muốn nghiến răng đến bật máu:

“Đừng nói bậy!”

Hứa Thải Thải vừa trút hết tức giận, nước mắt vốn đã rơm rớm liền lăn dài.

Sư huynh gọi cả tên họ y, khiến da đầu y tê rần.

“Ngươi còn mắng ta!”

Giọng vừa rơi xuống, nước mắt như hạt châu đứt dây, tí tách rơi xuống không dứt.

Tống Tẫn Dao thấy y khóc thì cả người liền cứng lại.

Chỉ trong một khắc, cảm xúc u ám lạnh lẽo trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là hoảng hốt và sợ hãi.

Chai thuốc trong tay không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, Tống Tẫn Dao vội vàng bước tới, một chân quỳ giữa hai đầu gối của sư đệ.

Hai người gần sát đến mức nghe rõ hơi thở.

Lần này Hứa Thải Thải không như trước kia đẩy hắn ra nữa, chỉ mãi khóc, để mặc hắn tiến sát.

Tống Tẫn Dao lau nước mắt cho y, từ bối rối chuyển sang lóng ngóng, cuối cùng chỉ có thể càng lúc càng nhẹ tay.

Chỉ sợ chạm vào gương mặt đỏ bừng vì khóc kia làm đau y.

“Là sư huynh sai rồi, là ta sai rồi,” hắn không ngừng dỗ dành, giọng điệu mềm hẳn, như đang dỗ trẻ con.

“Thải Thải ngoan, đừng khóc nữa, được không?”

Nhưng hắn càng dỗ, Hứa Thải Thải càng cảm thấy ấm ức, nước mắt rơi càng nhiều.

Lần gần nhất y khóc dữ dội như vậy, hình như là khi biết Tống Tẫn Dao từng bị bệnh mù mắt.

Tống Tẫn Dao nghĩ đến chuyện đó, trong lòng như bị dao cắt.

Hắn gần như đứng không vững.

Không biết bao lâu sau, Hứa Thải Thải khóc đến kiệt sức, cuối cùng mới ngừng.

Tống Tẫn Dao cúi đầu nhìn y, mắt cũng đỏ hoe.

Trầm mặc rất lâu, hắn mới thấp giọng nói:

“Ta không phải muốn quản ngươi, chỉ là ta sợ.”

Người vừa khóc nức nở là Hứa Thải Thải, nhưng giọng Tống Tẫn Dao lại nghèn nghẹn.

Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, giọng nói như đang bị cảm lạnh nặng.

Hắn nâng tay chạm vào mặt y, dịu dàng nâng cằm y lên, ánh mắt đỏ ngầu, cố chấp:

“Ta không muốn ngươi đi tìm người khác, vì sợ ngươi sẽ thích họ, hơn cả ta.”

“Ta không muốn ngươi nuôi linh thực, cũng là sợ nó được ngươi cưng chiều, hơn cả ta.”

Hứa Thải Thải vừa mới khóc đến choáng váng, nghe đến đây thì sững người, ngẩng đầu ngơ ngác, đôi mắt đẫm nước mở to.

Tống Tẫn Dao nhìn đôi mắt sưng đỏ ấy, đau lòng đến không chịu nổi.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên.

Từng luồng linh lực lạnh như suối băng truyền qua, mơn man nơi mí mắt, khiến người ta thấy dễ chịu.

Hứa Thải Thải không nhịn được khép hờ mắt.

Tiếp theo eo bị ôm chặt.

Tống Tẫn Dao lại lên tiếng, giọng rõ ràng đầy bá đạo, nhưng lại mang theo run rẩy như cầu xin:

“Thải Thải, ngươi chỉ có thể là của ta.”

Bình Luận (0)
Comment