Mi mắt đỏ lên được linh lực của Tống Tẫn Dao thấm vào, chẳng mấy chốc đã khôi phục như cũ.
Nụ hôn dừng lại, Tống Tẫn Dao tiếp tục cúi đầu ôm chặt lấy y.
Hứa Thải Thải cuối cùng cũng mở mắt ra được.
Đôi mắt của thiếu niên vẫn còn đờ đẫn, kinh ngạc đến ngơ ngẩn.
Bởi vì những gì Tống Tẫn Dao vừa nói, đều là những điều y chưa từng nghĩ tới. Cho nên những phiền muộn và ấm ức trước đó lập tức bị vứt ra sau đầu, trong lòng Hứa Thải Thải giờ chỉ còn lại mơ hồ và bối rối.
Y chưa từng nghĩ tới, sư huynh y – một người lợi hại như thế lại cũng có chuyện khiến hắn sợ hãi.
Càng nghĩ càng không hiểu, những điều sư huynh nói vừa rồi, rốt cuộc là đang sợ điều gì.
Hứa Thải Thải không nhịn được nhíu mày.
Cho dù y có kết giao bao nhiêu bằng hữu, nuôi bao nhiêu linh thực linh sủng đi nữa, thì cũng không ai có thể thay thế vị trí của Tống Tẫn Dao trong lòng y.
Y thật sự không hiểu vì sao sư huynh lại sợ những chuyện như vậy.
Y nghiêm túc, cố gắng lý giải.
Rồi bỗng nhớ đến câu cuối cùng Tống Tẫn Dao nói.
Tuy rằng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng tình cảm đè nén trong đó lại đủ để khiến người ta toàn thân tê dại.
Thiếu niên ngơ ngác trong giây lát, kết hợp với tưởng tượng, đột nhiên liền hiểu ra.
Hứa Thải Thải bừng tỉnh, vội vàng muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người để nhìn rõ mặt hắn mà nói chuyện.
Tống Tẫn Dao ôm y chặt đến nỗi sống lưng phát đau.
Hứa Thải Thải còn tưởng sẽ không dễ thoát khỏi vòng tay hắn, không ngờ y vừa hơi động, người kia đã lập tức nới lỏng.
Hai người mặt đối mặt, ánh mắt Tống Tẫn Dao vẫn như sông băng.
Tất cả cảm xúc mãnh liệt đều bị ép xuống đáy biển, bên ngoài trước sau vẫn lạnh lẽo không một gợn sóng.
Hứa Thải Thải ngước nhìn hắn, nuốt nước miếng, mới nhẹ giọng mở miệng.
“Sư huynh, thì ra là… ngươi thích ta quá, nên mới quản ta như vậy sao?”
Thiếu niên vừa khóc một trận, giọng khàn khàn lại ướt át, như thể được ngâm trong nước.
Lại thêm nội dung câu nói thật sự quá khiến người ta thẹn thùng, y nói xong liền đỏ mặt ngay lập tức.
Tống Tẫn Dao vẫn nhìn y chăm chú, nghe xong mắt xám khẽ động, không phủ nhận.
Hứa Thải Thải không hài lòng, nâng gương mặt hồng hồng sinh động, lấy chân đang thả bên cạnh ghế đá hắn một cái.
“Có đúng không? Nói gì đi chứ, sư huynh.”
Tống Tẫn Dao bị đá mà chẳng hề hấn gì, thậm chí lông mày còn không nhíu lấy một chút.
Thấy sư đệ như muốn tức giận, hắn đành cố đè nén nỗi lòng nóng bỏng đang dâng lên trong ngực, yết hầu nghẹn lại, cuối cùng thấp giọng nói: “Đúng vậy.”
Hứa Thải Thải lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Nhưng mà, ngươi chưa bao giờ nói với ta!”
Thiếu niên vẫn mang chút giọng mũi, thần sắc lại vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi thích ta nhưng không nói, suốt ngày chỉ biết quản ta thì ta làm sao mà biết được?”
Hứa Thải Thải cau mày, nghiêm túc hồi tưởng.
Ánh mắt y nhìn Tống Tẫn Dao càng thêm bất mãn: “Ngay cả lúc hai ta quyết định làm đạo lữ, ngươi cũng chưa từng tỏ tình với ta.”
Trái lại chính y, lúc nào cũng bám lấy Tống Tẫn Dao nói nào là sư huynh tốt nhất, nào là nhớ sư huynh.
Những lời ngon tiếng ngọt đó, vẫn luôn chỉ có mình Hứa Thải Thải nói.
Tống Tẫn Dao lần này hơi nhíu mày.
Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, thấp giọng: “Ta đã cho ngươi xem thức hải của ta.”
Thức hải là nơi riêng tư nhất của tu sĩ, cũng là nơi chân thật nhất.
Cái tình căn to lớn trải rộng khắp thức hải, chính là lời bày tỏ trắng trợn và rõ ràng nhất.
Hứa Thải Thải ngừng lại một chút, liền hiểu ý hắn.
Nhưng đối với thức hải của Tống Tẫn Dao, điều khiến y ấn tượng sâu nhất lại chẳng phải là tình căn.
Thiếu niên bĩu môi, cố ý nói: “Ngươi cho ta xem mấy cảnh đó làm ta suýt nữa tưởng ngươi chỉ thèm muốn thân thể ta thôi đấy.”
“……”
Lời này vừa ra, khiến hô hấp của Tống Tẫn Dao nặng hẳn.
Đôi mắt xám của hắn chấn động, thần sắc trở nên lạnh lẽo, lại tiến lên ôm chặt Hứa Thải Thải.
“Thải Thải, ta…”
Hắn muốn giải thích, tuyệt đối không phải như lời Hứa Thải Thải nói.
Nhưng vì quá nôn nóng, nhất thời lại không biết phải dùng từ gì, cuối cùng chỉ đành gấp đến mức toàn thân căng cứng.
Hứa Thải Thải thấy vậy, không dám chọc giận hắn nữa.
Vội vàng đẩy đẩy hắn, vừa cười vừa nói:
“Rồi rồi, ta đùa thôi, ta biết sư huynh không phải như vậy.”
Y nắm lấy tay Tống Tẫn Dao đang vòng bên hông, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, hỏi lại lần nữa: “Vậy, ngươi nói hay không nói?”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người cãi nhau, thiếu niên mới nở nụ cười.
Cuối cùng thấy được nụ cười rạng rỡ của sư đệ, lòng Tống Tẫn Dao mới dịu đi đôi phần.
Hai người mặt đối mặt, không biết đã im lặng bao lâu, vị tu sĩ với gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dịu giọng mở miệng.
“Thích Thải Thải.”
Hắn nói rất nhỏ, nhưng lại vô cùng trịnh trọng.
Khi nói, đôi mắt hắn không hề chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng của Hứa Thải Thải.
Đến cuối cùng, như thể bị cảm xúc mãnh liệt ăn mòn đến đau đớn, hắn run giọng, nhíu mày thật sâu: “Sư huynh thích Thải Thải nhất.”
Hứa Thải Thải lập tức đưa tay che ngực.
Lần đầu tiên nghe Tống Tẫn Dao nói như vậy, y quả thực không chịu nổi.
Tim đập thình thịch vì hai câu kia, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu không phải còn đang ngồi trên bàn, y cảm thấy mình có khi đã run đến không đứng nổi.
Rất lâu sau, y mới hoàn hồn lại.
Gương mặt càng lúc càng đỏ, trong mắt như ngâm mật, ngọt đến không chịu nổi.
“Sư huynh, những lời như vậy, ngươi phải thường xuyên nói.”
Y mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, vừa ngượng vừa thẳng thắn: “Ta rất thích nghe.”
Tống Tẫn Dao không đáp, nhưng đem lời y nói khắc sâu vào lòng.
Chỉ cần là chuyện khiến Thải Thải vui, hắn đều sẽ cố gắng làm.
Vết thương ở eo sườn được linh lực và thuốc mỡ chữa trị, đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khép miệng.
Vì vậy Hứa Thải Thải không đến linh tuyền tắm nữa, mà dùng thuật pháp thanh tẩy, thay một bộ áo lót sạch sẽ, thoải mái, rồi trực tiếp lên giường ngủ.
Bên ngoài tối đen, đèn đuốc trong phòng cũng hầu hết đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ viên dạ minh châu nhỏ trên đỉnh màn giường.
Ánh sáng vàng mỏng manh bị từng tầng màn lụa tụ lại, khiến không gian nhỏ này như một thế giới riêng biệt, càng trở nên ấm áp và dễ chịu.
Hứa Thải Thải như thường lệ, tựa vào lòng Tống Tẫn Dao, tò mò hỏi hắn tiêu chuẩn chọn linh thực của sư huynh là gì.
Không được nuôi linh sủng thì y không nghi ngờ gì cả.
Nhưng linh thực thì kỳ quặc thật, Hứa Thải Thải mãi vẫn không hiểu nổi: Vì sao có cái được, có cái lại không?
Y gối đầu lên cánh tay rắn rỏi của sư huynh.
Lúc hỏi, còn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi câu trả lời.
Tống Tẫn Dao cúi mắt nhìn y.
Một tay vẫn cẩn thận che chở bên hông y, sợ y lộn xộn động vào vết thương vừa mới lành lại.
Xem ra nếu tối nay lại bị Hứa Thải Thải gặng hỏi, có khi hắn sẽ không giữ được mà buột miệng hết chuyện cũ.
Cho nên vấn đề y hỏi lúc này, thật ra lại là dễ trả lời nhất.
Giọng hắn bình thản không gợn sóng:
“Biết khai trí, lanh lợi, biết cách lấy lòng ngươi, đều không được nuôi.”
Những cái còn lại thì được. Hoặc là căn bản không thể khai trí.
Hoặc là có khai trí, cũng chỉ là loại ngốc nghếch, không nhận ra chủ nhân, gọi vài tiếng cũng không có phản ứng, chỉ biết khiến Hứa Thải Thải tức đến dậm chân giậm cẳng.
Nghe vậy, Hứa Thải Thải tròn mắt kinh ngạc.
Y phẫn nộ: “Ra là vậy! Ta còn cứ tưởng là do ta nuôi sai!”
Y thậm chí từng nghi ngờ có phải vì mình không đủ thông minh nên mới nuôi toàn mấy đứa linh thực ngốc hơn nhau.
Tống Tẫn Dao không đáp, chỉ từ tốn vuốt tóc y.
Nếu không phải biết tiết chế, đến loại linh thực trì độn hắn cũng không muốn để Hứa Thải Thải nuôi.
Chỉ cần thứ gì chiếm quá nhiều tinh lực và sự chú ý của Hứa Thải Thải, hắn đều không thích.
Có điều, đó là suy nghĩ của hắn trước đêm nay.
Sau lần cãi nhau tối nay, Tống Tẫn Dao mới bắt đầu nghĩ đến chuyện phải học cách kiềm chế.
Hứa Thải Thải thì lại không biết gì về suy nghĩ của sư huynh.
Trong đêm tĩnh lặng, khi tâm trí có thể lắng lại để nghĩ ngợi, y dần nhận ra chút gì đó.
Sư huynh của y, ngay cả một cây linh thực cũng phải so đo như vậy, dường như… thật sự là không có cảm giác an toàn.
Mới vừa rồi thảo luận xong chuyện của Tống Tẫn Dao, đối phương đã chịu sửa đổi.
Là người còn lại trong mối quan hệ này, Hứa Thải Thải cảm thấy mình cũng nên xem lại bản thân một chút.
Thiếu niên nằm ngửa trên giường, mái tóc đen xõa tung, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Y cố gắng suy nghĩ, rất nhanh phát hiện ra rằng thật sự chưa từng lo lắng sư huynh sẽ thích ai khác hơn mình.
Điều đó có nghĩa, sư huynh đã cho y đủ cảm giác an toàn.
Lông mày Hứa Thải Thải khẽ nhíu lại: Còn y thì lại chưa cho hắn đủ.
Không thể tránh khỏi, Hứa Thải Thải nhớ lại câu nặng lời mình lỡ nói khi cãi nhau.
Lập tức cảm thấy bản thân thật sự quá non nớt.
Rõ ràng trước đó, sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, y đã quyết tâm thử làm đạo lữ với sư huynh, đã hạ quyết tâm phải đối xử thật tốt với hắn.
Vậy mà vừa rồi, chỉ vì xúc động mà y lại thốt ra câu ấy.
Nghĩ đến đây, Hứa Thải Thải không nằm yên được nữa.
Y đột ngột nhấc tay, xoay người ngồi dậy.
Tống Tẫn Dao vẫn luôn dùng linh lực nhẹ nhàng truyền vào eo y, thấy người trong lòng bỗng nhiên ngồi dậy, lòng hắn căng thẳng, lập tức cũng ngồi theo.
“Định làm gì?” Hắn nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Vừa hỏi, vừa kéo áo y lên, cẩn thận kiểm tra lại vết thương ở eo.
Cũng may không bị bung ra.
Tống Tẫn Dao âm thầm thở phào, giúp y chỉnh lại áo cho gọn gàng.
Chưa kịp lên tiếng dạy dỗ, thì thấy Hứa Thải Thải đang quỳ bên cạnh mình, nét mặt không biết từ khi nào đã trở nên nghiêm túc lạ thường.
Thiếu niên bỗng trịnh trọng mở lời: “Sư huynh, ta cũng muốn xin lỗi. Lúc đó ta không nên nói vậy.”
Càng nghĩ, ký ức càng rõ ràng.
Hứa Thải Thải nhớ rất rõ, lúc y gào câu ấy, Tống Tẫn Dao đứng trước mặt y, cả người khẽ lảo đảo.
Nhất định là đau lòng đến mức không chịu nổi.
Hứa Thải Thải cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, khổ sở và chân thành nhìn sư huynh.
“Dù chúng ta có cãi nhau thế nào, ta cũng không nên nói không làm đạo lữ.”
“Lúc đó là do cảm xúc ta quá kém.”
Giọng thiếu niên nghẹn ngào, nét mặt đầy hối hận.
Tống Tẫn Dao nghiêng người nhìn y, chân mày nhíu sâu hơn, đã bắt đầu không chịu nổi nữa.
“Thải Thải…”
Mới gọi được một tiếng, Hứa Thải Thải đã giơ tay đặt lên ngực hắn, ép hắn nằm lại trên giường, ý bảo đừng ngắt lời.
“Để ta nói xong đã, sư huynh.”
Hứa Thải Thải nhìn hắn chăm chú, gương mặt hết sức nghiêm túc: “Ta làm đạo lữ với sư huynh không thấy chán, hôn môi cũng thấy rất dễ chịu.”
“Thật sự không có chuyện không vui như lúc đó nói đâu, tất cả đều chỉ là lời trong lúc nóng giận.”
Y lại nhớ đến câu tỏ tình run rẩy của Tống Tẫn Dao khi cãi nhau, nhớ đến cả cảm giác thiếu an toàn đến mức phải ghen với cả linh thực của hắn.
Y không nhịn được tiến lại gần.
Mãi cho đến khi chân chạm vào eo hắn, rồi tay cũng nắm chặt lấy tay hắn.
Giọng thiếu niên mềm hẳn: “Với lại sư huynh, cho dù ta chơi với người khác vui cỡ nào, thì cũng không ai có thể so được với ngươi.”
“Ta cũng là thích nhất ngươi.”
Những lời buồn nôn như thế, thật ra Hứa Thải Thải từ nhỏ đến lớn đều hay nói.
Nhưng nghiêm túc thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Cho nên dù đã nói nhiều, y vẫn đỏ mặt vì thẹn.
Mặt thiếu niên hồng rực, mắt long lanh nước vì xúc động.
Nhưng sau khi y nói xong, người bị y đè trên giường vẫn không có phản ứng gì, hoàn toàn bất động.
Tống Tẫn Dao vẫn nhíu mày, ánh mắt xám trắng nhìn y chằm chằm, trầm mặc không nói.
Hứa Thải Thải đợi hồi lâu mà không thấy gì, tức giận đánh một cái vào cánh tay hắn.
Lúc này mới nhận ra cơ bắp sư huynh căng cứng đến độ làm y đau cả tay.
Mặc dù còn cách một lớp áo, vẫn thấy được độ nóng đến phát sợ.
Thiếu niên mặt càng đỏ, lắc lắc tay bị đau, cau mày không hiểu: “Ta nói nhiều vậy, sao ngươi vẫn có thể nhịn không hôn ta?”
Ngày thường chỉ cần y nũng nịu một chút là Tống Tẫn Dao đã ôm y đến mức nghẹt thở rồi mà!
Lần này sao lại trơ ra như tượng?
Tống Tẫn Dao chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay y đang đau, bao trọn trong lòng bàn tay mà xoa dịu.
Bàn tay hắn đã ướt đẫm, nóng như thiêu đốt.
Nhiệt độ cơ thể truyền từ lòng bàn tay qua, khiến Hứa Thải Thải thấy mình cũng sắp bị sốt.
Tống Tẫn Dao rũ mắt, giọng khàn khàn, cực kỳ khắc chế hỏi: “Thải Thải thật sự vẫn nguyện ý sao?”
Hắn vẫn nhớ, trong mật thất trước đây, thiếu niên đã từng đồng ý thử làm đạo lữ với hắn.
Nhưng khi nghe câu nói trong lúc cãi nhau kia, Tống Tẫn Dao biết — là hắn thất bại.
Hắn chưa làm đủ tốt, khiến sư đệ thất vọng.
Cơ hội cũng vì vậy mà bị thu hồi.
Hứa Thải Thải lúc đầu còn mơ hồ chưa kịp phản ứng.
Y chỉ ngây người, cảm thấy khó hiểu.
Bọn họ hôn nhau bao nhiêu lần rồi, dĩ nhiên là y nguyện ý chứ!
Một lúc sau, nhận ra sự bất an trong mắt xám của Tống Tẫn Dao, y mới giật mình hiểu: hắn đang nói đến chuyện làm đạo lữ.
Y tức không chịu nổi.
Không nói nhiều lời nữa, Hứa Thải Thải liền nhấc chân khóa chặt eo sư huynh.
Lập tức cảm thấy cơ bụng bên dưới cứng lại, sư huynh của y thậm chí hô hấp cũng đông cứng.
Ánh mắt sương xám lạnh như băng xưa nay, vì hành động này mà nứt toạc ra một tầng xúc cảm mãnh liệt.
Hứa Thải Thải nhíu mày, hung hăng trừng hắn: “Ta đã nói đó chỉ là lời trong lúc giận, sư huynh, ngươi đúng là muốn chọc ta tức chết.”
Y nắm lấy góc áo hắn, không hài lòng lầu bầu: “Căn bản không có gì là không muốn, còn không mau lại đây hôn ta.”
Câu nói vừa dứt, đùi y liền bị bàn tay nóng bỏng của tu sĩ mạnh mẽ giữ chặt, lòng bàn tay còn in hằn trên da thịt.
Y còn chưa thấy rõ sư huynh đứng dậy thế nào.
Chỉ cảm nhận được thân thể bị nhấc bổng, bóng tối sập xuống trước mắt, Hứa Thải Thải lập tức bị ôm trọn vào lòng.
Một tay Tống Tẫn Dao ôm chặt bên hông bị thương của y, tay kia ghì chặt sau gáy, cúi đầu hôn lên không kịp kiềm chế.