Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 27

Sáng sớm mùa hè, trời cao trong xanh.

Trên vùng đất rộng lớn của Thí Luyện Trường, gần như góc nào cũng rải rác những bóng áo xanh lục đang hoạt động.

Hiện giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa buổi tập thể dục buổi sáng, các đệ tử trẻ tuổi đã sớm rời giường, vừa mới làm nóng người xong, đúng lúc đang tràn đầy tinh thần.

Vì vậy ai nấy tụ lại một chỗ đuổi bắt nô đùa, hoặc vừa vung tay múa chân luyện kiếm vừa trò chuyện rôm rả, cười nói không ngừng.

Hứa Thải Thải hôm qua chạng vạng bị thương ở sau núi, lúc đó Tạ Cảnh Tri lại dẫn một nhóm đệ tử khác đi nơi khác.

Tuy rằng hắn không có mặt tại hiện trường, nhưng khi chạy về đến nơi thì cũng rất nhanh đã nghe kể lại toàn bộ sự việc.

Cho nên lúc này, vừa nghe Tạ Vấn Ngọc – người đang phụ trách giám sát buổi tập thể dục đang tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ, Tạ Cảnh Tri liền vội vàng chạy đến chỗ Hứa Thải Thải.

Trước tiên đi vòng quanh y một vòng, bởi vì có quần áo che chắn, thật sự không nhìn ra có gì bất thường.

Tạ Cảnh Tri lấy thanh mộc kiếm trong tay Hứa Thải Thải, đặt cạnh thanh kiếm của mình dưới chân, rồi mở miệng hỏi: “Thải Thải, ta nghe nói hôm qua ngươi bị thương ở eo, vừa rồi còn luyện kiếm theo mọi người, thật sự không sao chứ?”

Hứa Thải Thải liền tìm một chỗ đất trống, gọi Tạ Cảnh Tri cùng ngồi xuống.

“Ngủ một giấc là khỏe lại rồi, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm.”

Thiếu niên lay mấy sợi tóc bị gió thổi dính vào má, đôi mắt đen láy sáng rực: “Bây giờ chắc chỉ còn sẹo thôi, không cần lo.”

Tạ Cảnh Tri lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

Nhưng hắn vẫn chưa quên một chuyện khác.

Nghe nói tối qua sau khi Hứa Thải Thải bị thương, là đại sư huynh đột nhiên xuất hiện, ôm người rời đi.

Cũng nghe nói Tống Tẫn Dao lúc đó nổi giận.

Vị đại sư huynh xưa nay luôn cao lãnh nghiêm khắc ấy, khi tức giận thì khí thế tăng gấp bội, cả người quả thực như bao phủ trong sát khí.

Rõ ràng mặc áo trắng, vậy mà còn khiến người ta cảm thấy rùng mình hơn cả quỷ tu âm trầm.

Hoặc nói cho dễ hiểu, so với cha mẹ đến thu dọn hậu quả sau khi tụi hắn gây họa, thì còn khiến người ta chân mềm hơn vài phần.

Tuy mọi người không rõ vì sao chuyện Hứa Thải Thải bị thương lại khiến Tống Tẫn Dao nổi giận như vậy.

Nhưng ai nấy đều lo lắng thay cho y.

Cảm giác như lần này về, y thể nào cũng bị dạy dỗ một trận nên thân.

Tạ Cảnh Tri biết mối quan hệ giữa Hứa Thải Thải và Tống Tẫn Dao không chỉ đơn giản là sư huynh đệ, cho nên cũng hiểu "dạy dỗ một trận" kia chắc là nói quá.

Hắn chỉ lo một chuyện khác: “Nghe nói tối qua đại sư huynh thật sự rất giận, hai người các ngươi không lại cãi nhau nữa chứ?”

Hứa Thải Thải nghe vậy liền quay sang nhìn Tạ Cảnh Tri.

Trong mắt thiếu niên vẫn luôn lấp lánh ý cười, gật đầu: “Cãi rồi.”

Tạ Cảnh Tri: “……”

Nhìn biểu cảm của Hứa Thải Thải, thật sự không giống kiểu vừa cãi nhau xong tí nào.

Tạ Vấn Ngọc không biết từ khi nào cũng lại gần hóng chuyện.

Hắn quanh quẩn khắp nơi cả buổi, nhàn đến chán, liền khoanh tay đứng trước mặt hai người.

Vừa vặn nghe được câu đó, liền cười giễu: “Ai nha, lần đầu tiên thấy có người cãi nhau mà vui vẻ như vậy.”

Hứa Thải Thải đang tâm trạng tốt, nên lúc này nhìn Tạ Vấn Ngọc cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.

Y gật đầu: “Đương nhiên là vui rồi.”

Thiếu niên vừa nói, vừa liếc nhìn Tạ Vấn Ngọc rồi lại nhìn sang Tạ Cảnh Tri, thần sắc nghiêm túc: “Nhưng mà, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng chúng ta cãi nhau.”

“Kỳ thật mỗi lần bọn ta cãi nhau, đều chỉ vì sư huynh ta quá thích ta thôi.”

Hứa Thải Thải hoàn toàn không nhận ra không khí xung quanh bỗng nhiên ngưng lại, còn thở dài với khuôn mặt hơi đỏ lên.

“Ai da, hắn chỉ là quá thích ta, thì làm sao mà sai được chứ?”

“……”

Tạ Cảnh Tri không nói nên lời, chỉ ngồi thẳng người lại, vô thức xoa bụng.

Hắn nghi ngờ mình sáng nay ăn no quá.

Còn Tạ Vấn Ngọc thì nhăn chặt mày, lui liền hai bước, chỉ tay vào Hứa Thải Thải kêu lên: “Hứa Thải Thải, ngươi mà còn nói mấy lời buồn nôn kiểu này nữa thì ta sẽ phạt ngươi một mình luyện thêm 50 lượt kiếm cơ bản!”

——

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày chạng vạng thêm giờ luyện tập, Tống Tẫn Dao đều đích thân đưa Hứa Thải Thải đến, và không rời đi nữa, mà đứng bên cạnh quan sát suốt buổi.

Trước đây, tuy là đệ tử cũ dạy đệ tử mới, nhưng vì tuổi tác xấp xỉ, tư lịch cũng không chênh lệch mấy, nên mọi người hòa đồng thân thiết, không khí luyện tập rất nhẹ nhàng.

Giờ thì đột nhiên có thêm một vị đại sư huynh lạnh lùng trầm mặc, dù mấy ngày liền không nói một lời, vẫn khiến đám đệ tử sợ xanh mặt, ngay cả thì thầm cũng không dám.

Không ai dám cười giỡn hay tán gẫu như trước nữa.

Mỗi người đều nghiêm túc đến mức còn căng thẳng hơn cả khi luyện kiếm pháp chính thức.

Không ai hiểu vì sao Tống Tẫn Dao lại tới.

Có người đoán là để phòng ngừa có đệ tử bị thương thêm lần nữa.

Nhưng lý do này có vẻ gượng ép, làm quá lên thì đúng hơn.

Lại có người đoán, vì ngày thi đấu đệ tử sắp đến gần, nên đại sư huynh tới để giám sát chặt hơn.

Nhưng dù lý do là gì, từ khi Tống Tẫn Dao xuất hiện thì thái độ luyện kiếm của các đệ tử nghiêm túc hẳn, ngay cả tốc độ tiến bộ cũng thấy rõ rệt.

Việc sư huynh nhà mình có tác dụng như thế, khiến Hứa Thải Thải cảm thấy vô cùng vui mừng, liền bắt đầu rất hoan nghênh việc Tống Tẫn Dao đến.

Thậm chí có hôm hắn đến muộn vì bận việc, y còn nhắn tin giục không ngừng.

Hôm đó, Tạ Vấn Ngọc cùng Tống Tẫn Dao sau khi hoàn thành công việc bên ngoài trở về, vừa đi dạo sau đại điện cùng chưởng môn, vừa báo cáo kết quả nhiệm vụ.

Đi theo sau là mười mấy đệ tử nội môn.

Sau đại điện có hành lang lát ngọc trắng trải dài giữa núi non, xuyên qua tầng tầng mây vàng nhạt như một dải ngân hà nối liền các đỉnh núi.

Tuy nơi cao có gió lạnh thổi qua, nhưng linh khí lại vô cùng dồi dào, chỉ hít thở tại chỗ thôi cũng khiến kinh mạch được dưỡng nuôi.

Khi tới một cái đình nhỏ, chưởng môn dừng bước, tựa vào lan can ngắm nhìn nhân giới bên dưới.

Xuyên qua mây mù, có thể thấy rõ một vùng đất phồn vinh yên bình dưới chân núi — nơi thành trì do Trường Thanh Tông phụ trách cai quản.

Mỗi môn phái sau khi lập tông đều sẽ bảo hộ một vùng nhân giới, đảm bảo dân chúng được sống an yên.

Đây không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cách tích đức, dưỡng đạo.

Thông thường, một vùng nhân giới bình yên cũng chứng minh môn phái đó có nội tình vững mạnh.

Trường Thanh Tông từ trước đến nay luôn che chở vùng thành thị dưới núi rất tốt, đệ tử trong môn cũng có mối quan hệ thân thiết với dân chúng.

Đám bằng hữu đồng môn của Hứa Thải Thải mỗi lần xuống núi chơi, đều chọn mấy thành trấn gần nhất, lần nào tới cũng được dân chúng hoan nghênh nhiệt tình, chẳng khác gì về quê.

Hiện tại đã vào tháng bảy, Tết Khất Xảo (lễ cầu duyên, cầu khéo tay của nữ nhi) cũng sắp tới, đây là một ngày lễ lớn ở nhân gian.

Dân chúng sống an ổn, giàu có, nên mỗi dịp lễ hội đều tổ chức cực kỳ náo nhiệt.

Hằng năm vào dịp này, trai gái trong thành đều lên phố, ăn mặc rực rỡ, du ngoạn khắp nơi.

Hoặc là cầu cho bản thân khéo tay, hoặc cầu mong mối nhân duyên viên mãn, đầu bạc răng long… Tóm lại là cảnh tượng rộn ràng, tràn đầy niềm vui.

Đến dịp này, Trường Thanh Tông sẽ phái đệ tử tuần tra trong thành, để đảm bảo an toàn cho dân chúng, phòng ngừa yêu tà nhân cơ hội quấy phá.

Chưởng môn là người tính tình ôn hòa, dù bao nhiêu việc vây quanh vẫn luôn giữ vẻ mặt hiền từ.

Lúc này ông cười nói với Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc:

“Năm nay Tết Khất Xảo, vẫn là hai người các ngươi dẫn một đội nội môn đệ tử xuống núi nhé? Một đội phụ trách phía bắc, một đội phía nam, giống năm ngoái.”

Tạ Vấn Ngọc tất nhiên đồng ý, hắn luôn thích kiểu nhiệm vụ khiến dân chúng cảm kích, còn vì vậy mà tu luyện chăm chỉ hơn cả ngày thường.

Năm ngoái Tống Tẫn Dao cũng không nói gì mà nhận việc ngay.

Nhưng lần này, vừa nghe xong, hắn lập tức lạnh nhạt từ chối:

“Sư thúc thứ tội, ngày đó đệ tử không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.”

Chưởng môn sửng sốt, tỏ vẻ nghi hoặc.

Ông không phải ép Tống Tẫn Dao đi, chỉ là quá quen việc giao cho hắn vì luôn yên tâm tuyệt đối.

“Sao vậy? Ngày ấy ngươi có việc gì sao?”

Tạ Vấn Ngọc đứng bên nghe, trong lòng bỗng có dự cảm không lành.

Hắn liếc sang gương mặt vô cảm của Tống Tẫn Dao, rất muốn lên tiếng nhắc sư tôn đừng hỏi nữa.

Nhưng đã muộn.

Tống Tẫn Dao ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói vẫn như thường:

“Ngày đó đệ tử muốn cùng đạo lữ ăn lễ."

Bình Luận (0)
Comment