Hứa Thải Thải ra nhiều mồ hôi liền thích tắm rửa.
Không hẳn là yêu sạch sẽ, chỉ là thích cảm giác trên người mát mẻ, sảng khoái, tâm trạng vì thế cũng tự do thoải mái hơn.
Chăn gối bên dưới đã sớm nóng lên, đến cả ai là người đổ mồ hôi nhiều hơn cũng khó mà phân biệt.
Trán y vẫn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc đen rối nhẹ dính vào bên má, Tống Tẫn Dao đưa tay vuốt tóc giúp y, lại nhẹ nhàng lau đi mồ hôi.
Qua một lúc lâu, thấy sắc đỏ trên má thiếu niên dần rút bớt, hắn mới khẽ hỏi: "Muốn tắm không?"
Hứa Thải Thải gật đầu.
Y tựa như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mở to đôi mắt đen lấp lánh, khẽ "ừm" một tiếng.
Tống Tẫn Dao rút tay ra khỏi đầu y, toan đứng dậy gọi người mang nước vào.
Ai ngờ vừa ngồi dậy, Hứa Thải Thải như nhớ ra gì đó, liền vội ngồi dậy theo.
"Chờ chút." Thiếu niên giữ lấy cổ tay hắn, ngăn hắn vén màn giường.
Hứa Thải Thải đầu óc mơ hồ làm chuyện này, lăn qua lăn lại đến ngốc cả người.
Giờ mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt y sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn sư huynh: "Ta cũng muốn cho ngươi sờ một chút."
"......"
Tống Tẫn Dao lập tức cứng người.
Hứa Thải Thải nói xong còn cúi đầu liếc xuống dưới.
Quần mỏng thế kia, đúng là chẳng che nổi gì. Rất rõ ràng.
"Không cần." Tống Tẫn Dao đè tay y lại, giọng lạnh hẳn.
Hứa Thải Thải có chút sốt ruột, dịch về phía trước, nhíu mày: "Muốn."
Giữa đạo lữ với nhau, không thể chỉ có hắn sư huynh là người luôn nghĩ cho y. Hứa Thải Thải cảm thấy bản thân cũng nên cố gắng, cũng phải nghiêm túc đối đãi hắn sư huynh.
Tống Tẫn Dao nhìn chằm chằm thiếu niên bằng đôi mắt xám nhạt.
Ánh mắt hắn như một mảng băng lạnh, dường như không hề gợn sóng cảm xúc.
Hắn làm chuyện này, vốn là vì muốn Hứa Thải Thải cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Chứ không phải để y bị k*ch th*ch đến hoang mang.
Nếu đổi lại là y làm, hoàn toàn khác biệt với hắn.
Tống Tẫn Dao không chắc sư đệ có thể tiếp nhận được không.
Hai người vừa mới làm hòa không bao lâu, hiện giờ mới dần đi theo hướng tốt đẹp. Hắn không muốn có bất kỳ trắc trở gì nữa.
Trầm mặc một lúc, Tống Tẫn Dao khẽ đưa tay vuốt mí mắt Hứa Thải Thải, nơi đã hơi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hầu kết khẽ lăn, hắn thấp giọng: "Không buồn ngủ sao?"
Vừa dứt lời, Hứa Thải Thải lập tức ngáp một cái.
Y đúng là buồn ngủ thật.
Tuy ban ngày chơi đùa thôi, nhưng tốn sức không kém gì luyện kiếm cả ngày.
Huống chi vừa rồi lại trải qua chuyện đó, mệt đến nỗi mắt cũng mở không nổi.
"Vậy thì thôi, ngủ trước đã."
Hứa Thải Thải đành phải thả tay ra, không kéo hắn nữa.
Y dụi mắt, vẫn không quên cúi xuống nhìn một cái, thì thầm: "Mai ta lại xem."
Tống Tẫn Dao: "......"
Hắn im lặng, nghĩ bụng Hứa Thải Thải trước giờ luôn tuỳ tiện, chắc gì mai đã còn nhớ.
Hắn mặc lại quần áo, vén màn giường che kỹ, rồi mới gọi người mang nước ấm vào.
Tống Tẫn Dao nhanh chóng tắm qua, sau đó quay về ôm lấy Hứa Thải Thải đang ngồi ngẩn người trên giường.
Hai người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.
Mỗi khi Hứa Thải Thải lười không muốn xuống giường, chỉ cần y ngoan ngoãn ngồi yên, Tống Tẫn Dao liền ôm y hoặc cõng y đi.
Cho nên lần này cũng chẳng thấy có gì bất thường.
Hắn bế người đặt bên chậu tắm, sắp xếp sẵn quần áo sạch gần đó, mới xoay người rời đi.
Chăn đệm đã sớm nhăn nhúm, một mảnh còn hơi ướt ướt.
Tống Tẫn Dao không dùng pháp thuật làm sạch, mà trực tiếp thay hết bằng bộ mới.
Sau đó đun nước thêm, rót sẵn hai ly, đứng một bên chờ.
Là Nguyên Anh tu sĩ, ngũ giác vô cùng nhạy bén, không cần đặc biệt lắng nghe cũng có thể biết được từng âm thanh rất rõ ràng.
Chờ một lát, bên trong quả nhiên vang lên tiếng nước, cùng tiếng Hứa Thải Thải lục đục mặc quần áo.
Tống Tẫn Dao chắc y mặc xong rồi, liền buông ly trà, bước vào trong.
Hắn bế người ra khỏi phòng tắm, đặt thẳng lên ghế bên bàn.
Hứa Thải Thải vừa mới tắm xong đang định ra gọi hắn rót nước, không ngờ Tống Tẫn Dao đã chuẩn bị sẵn.
Đôi mắt bị hơi nước hong ướt liền sáng rực lên, y dựa vào tay hắn uống liền hai ly nước ấm.
Lăn lộn xong một trận, hai người rốt cuộc cũng yên ổn quay lại giường.
Cả người Hứa Thải Thải thơm ngát sạch sẽ, mang theo mùi xà phòng thoang thoảng, lại chui vào chăn khô ráo ấm áp, thoải mái đến mức lim dim muốn ngủ.
Tống Tẫn Dao lúc tắm còn vội, giờ vẫn chưa mặc áo ngoài.
Nhưng sau chuyện vừa rồi, Hứa Thải Thải cảm thấy dựa vào lồng ngực tr*n tr** của hắn sư huynh cũng không còn gì ngượng ngùng.
Gò má dán lên cơ ngực rắn chắc, thiếu niên còn thỏa mãn cọ nhẹ hai cái, cảm giác rất tuyệt.
Y phát hiện, quan hệ giữa y và hắn sư huynh hình như lại càng thân thiết hơn một chút.
Vì nhận ra điều này, cơn buồn ngủ cũng tan đi phần nào, đôi mắt trong màn tối lại long lanh sáng lên.
Hứa Thải Thải ôm eo hắn sư huynh, ngẩng đầu hỏi nhỏ: "Sư huynh, chuyện thoải mái thế này, sao ngươi không sớm dạy ta?"
Tống Tẫn Dao nằm im mặc y quậy, nghe vậy chỉ cụp mắt xuống, ánh nhìn trầm lặng.
"Sợ ngươi thấy phiền."
Trước kia chỉ hôn nhau thôi, nếu hắn hơi lâu một chút, hoặc hơi mạnh tay thì Hứa Thải Thải sau đó đều sẽ nhăn mặt trách móc.
Cho nên hắn vẫn luôn không dám chủ động tiến thêm một bước.
Nghe vậy, biểu cảm Hứa Thải Thải cứng lại, trong mắt thấp thoáng chút ngại ngùng.
Nhưng rất nhanh y đã nhíu mày lại.
"Ta chỉ có lúc nào làm nũng mới oán vài câu thôi." thiếu niên bực bội nói, ngước mắt nhìn hắn.
"Chứ ta có bao giờ nói ta không thích ngươi làm ta đâu."
"Sao ngươi thật giả cũng không phân biệt nổi vậy?"
Nói một hồi, lại biến thành lỗi của Tống Tẫn Dao.
Dù sao hắn cũng luôn giành được lý.
Thiếu niên mới tắm xong, gương mặt hồng hào, giờ làm bộ làm tịch, càng thêm sống động dễ thương.
Tống Tẫn Dao rũ mắt nhìn vài giây, hô hấp dần nặng hơn, bất ngờ nghiêng người ôm chặt lấy y, cúi đầu hôn mạnh.
Bàn tay nóng rực luồn vào lớp áo rộng, dùng sức kéo eo thiếu niên lại gần, ép sát vào lòng.
Hai người da thịt kề sát, qua từng cái hôn nóng bỏng mà trêu chọc đối phương.
Cho đến khi mắt Hứa Thải Thải ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng vì không thở nổi, Tống Tẫn Dao mới mặt không cảm xúc mà buông y ra.
Quả nhiên thiếu niên lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ buồn bực vì không chịu nổi.
Tống Tẫn Dao nhéo cằm y, cúi đầu nhìn.
Tu sĩ dường như bị ánh mắt kia dọa, trong lòng lại càng ghiền hơn.
"Thân thiết vậy, thật sự giận sao?" Giọng hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng cuối cùng lại mang chút khàn khàn trầm thấp.
Hứa Thải Thải: "......"
Y không giận là giả.
Môi bị cắn đau rát, cả đầu lưỡi và khoang miệng đều tê dại, mỗi lần bị hôn đến mức không thở nổi đều khiến y hơi sợ.
Nhưng cái cảm giác k*ch th*ch và dễ chịu đó... cũng là thật.
Cho nên thiếu niên nghẹn một hồi, cuối cùng lí nhí: "...... Không giận."
Ánh mắt Tống Tẫn Dao liền hiện lên ý cười nhạt, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Hứa Thải Thải lập tức để ý, vội vàng mở to mắt muốn nhìn kỹ, đã bị hắn ôm vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại của thiếu niên, xoa nhẹ trong khuỷu tay, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: "Ngủ đi."
---
Ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau Hứa Thải Thải đã tỉnh dậy từ sớm.
Ngoài khách đ**m, con phố thường ngày đã rất phồn hoa sớm đã náo nhiệt.
Bên đường dày đặc các loại quầy nhỏ, người bán rong rao hàng khắp nơi, người mua thức ăn cũng tấp nập.
Tầng dưới khách đ**m làm ăn rất tốt, khách trọ lục tục xuống dùng bữa sáng, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Nhưng vì phòng của Hứa Thải Thải có kết giới bao quanh, những âm thanh náo nhiệt đó chẳng truyền được vào nửa phần.
Trong phòng vẫn vô cùng yên tĩnh.
Tầng tầng màn giường buông rủ, ánh nắng xuyên qua chỉ còn lại vài tia mỏng manh, chứng tỏ trời đã sáng hẳn.
Một nửa bên giường sớm đã không có người, chăn gối bên ấy được gấp lại gọn gàng ngay ngắn.
Hứa Thải Thải trở mình một cái, vừa vươn vai lười biếng một hồi, lại khiến cả giường rối tung lên.
Y tỉnh táo hẳn, vén màn giường lên, liền thấy sư huynh của mình đang đứng bên giá áo, chuẩn bị y phục cho y.
Tống Tẫn Dao đã chỉnh tề từ đầu đến chân, áo trắng không dính một hạt bụi.
Hứa Thải Thải nhìn thấy, không vui mà nhăn mày lại.
"Sư huynh, huynh mặc đồ từ sớm như vậy rồi à?"
Y ngồi trên giường, nửa người lộ ra từ màn giường, nghiêm túc chất vấn: "Hôm qua chúng ta nói rồi mà, huynh không quên đấy chứ?"
"......"
Tống Tẫn Dao đương nhiên không quên, chỉ là hy vọng sư đệ sẽ quên.
Tu sĩ vốn định nghe thấy y dậy thì sẽ qua giúp mặc đồ.
Giờ phút này quay người lại nghe thấy những lời ấy, bước chân khựng lại.
Một lúc sau, thấy thiếu niên nghiêm túc chân thành lại mang theo chút oán trách, hắn vẫn bước tới.
Trong lòng hắn như có một sợi dây dần buông lỏng.
Bị Hứa Thải Thải kéo ngồi xuống bên mép giường, trong mắt Tống Tẫn Dao đã đầy cảm xúc không thể che giấu.
Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như thường:
"Thải Thải, ngươi thật sự chắc chắn?"
Hứa Thải Thải chẳng hiểu có gì phải do dự.
Y mới vừa tiếp xúc chuyện này, cảm thấy vừa mới mẻ vừa dễ chịu, lại còn thân mật với Tống Tẫn Dao như thế.
Với y mà nói, được làm chuyện này với sư huynh, cảm giác mới lạ cùng thoải mái đã sớm lấn át hết thảy thẹn thùng bất an.
Chuyện tốt như vậy, sao có thể chỉ mình y được hưởng?
"Đương nhiên rồi." Hứa Thải Thải vừa nói vừa thúc giục Tống Tẫn Dao lên giường, lại luống cuống gom màn giường chồng chất lại, kéo xuống lần nữa chắn ánh sáng.
Bên trong tối om vang lên giọng thúc giục của thiếu niên: "Sư huynh ngoan, đừng chần chừ nữa, đai lưng của huynh thật phiền quá."
Màn giường bị kéo hẳn ra, buộc lên hai bên, ánh nắng bên ngoài đã rất rực rỡ.
Trong phòng hơi nóng, không khí như quẩn quanh thứ hơi thở kỳ lạ, đặc sệt mùi ái muội.
Tống Tẫn Dao đã mặc lại bộ bạch y, đi đến cửa sổ mở ra cho thông gió.
Trên giường hỗn độn, Hứa Thải Thải đau đến mức chạm vào môi cũng thấy tê, nằm ngửa oán trách: "Sư huynh, huynh lâu quá đi."
Thiếu niên buông tay rũ bên mép giường, ngón tay thon dài trắng muốt giờ đây lòng bàn tay đỏ ửng rõ ràng vì bị cọ xát.
"Giờ tay ta vẫn còn tê đây này."
Y giở giọng nũng nịu than thở.
Mới nãy nhất định đòi làm là y, giờ làm xong oán trách vẫn là y.
Nhưng cũng chẳng trách Hứa Thải Thải được.
Lúc sau thật sự mệt đến chẳng muốn cử động, cảm giác còn mệt hơn bị phạt luyện kiếm.
Tống Tẫn Dao thì sớm đã không còn giữ mình, mạnh mẽ bao lấy tay y không chịu buông.
Tu sĩ lúc này lại hoàn toàn khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường, như thể người thất thố vừa rồi không phải là hắn.
Hắn biết rõ, sư đệ than vãn chẳng qua là đang làm nũng, trong lòng lại càng thấy dễ chịu.
Hắn nhanh chóng bước đến mép giường, bế thiếu niên lên ôm vào lòng.
Hôn nhẹ lên lòng bàn tay đỏ bừng, lại khẽ chạm lên đôi môi sưng đỏ, dùng linh lực từng chút từng chút xoa dịu.
Tuy mặt hắn vẫn không đổi sắc, nhưng động tác thì dịu dàng tinh tế vô cùng.
Hứa Thải Thải liền dễ dàng được dỗ ngon dỗ ngọt, cười híp mắt, còn cố ý chu môi thơm sư huynh một cái.
Hai người lại dính lấy nhau thêm một hồi, Tống Tẫn Dao lấy xiêm y đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, giúp y mặc đồ rời giường.
Vì bên ngoài người đông náo nhiệt, bọn họ liền gọi đồ ăn đưa thẳng lên phòng.
Thực ra cả hai đều đã tích cốc, ăn gì cũng như nhau, đều là do Hứa Thải Thải thèm ăn.
Nhưng lúc này, thiếu niên ăn cơm mà trông như đang thất thần.
Khách đ**m này hợp tác với tửu lâu nổi tiếng gần đó, đồ ăn cực ngon.
Đáng lẽ rất hợp khẩu vị, nhưng Hứa Thải Thải lại ăn đến nhíu mày liên tục.
Tống Tẫn Dao ở bên quan sát, lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng không nhịn được nữa.
Hắn định cầm bát cháo tự tay đút y ăn, ai ngờ thấy Hứa Thải Thải đột nhiên cắn trúng đầu lưỡi.
Thiếu niên đau đến mức đặt muỗng sứ xuống, lấy tay che miệng.
Tống Tẫn Dao lập tức sắc mặt trầm xuống, kéo tay y ra, tay còn lại nâng cằm y, trầm giọng: "Mở miệng."
Hứa Thải Thải nhăn mặt nuốt nước miếng, tựa như nếm ra vị máu.
Y há miệng ra, đầu lưỡi khẽ run rẩy, quả nhiên rỉ máu như châu đỏ.
Ánh mắt Tống Tẫn Dao lập tức trở nên lạnh băng, dùng đầu ngón tay truyền linh lực chữa thương.
Rất nhanh, đầu lưỡi không còn đau nữa. Hứa Thải Thải thấy hắn rút tay về, lập tức ngậm miệng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tẫn Dao không yên tâm để y tự ăn nữa, liền cầm bát cháo, đút từng muỗng từng muỗng.
Vẻ mặt tu sĩ vẫn lạnh lùng, giọng nói nghiêm khắc: "Ăn cơm cũng không chuyên tâm, đang nghĩ lung tung cái gì?"
Hứa Thải Thải nuốt một ngụm cháo, lặng lẽ liếc nhìn hắn, chưa kịp trả lời, tai đã đỏ lên trước.
"Kỳ thực......" Y như đang do dự, mím môi rồi nói.
"Ta đang nghĩ một chuyện rất quan trọng."
Tống Tẫn Dao luôn coi trọng lời sư đệ, nay còn là chuyện quan trọng, cho nên dù đang không vui, hắn vẫn dừng lại động tác.
Tu sĩ nhíu mày nhẹ, ánh mắt xám chăm chú nhìn y, tỏ ý đang lắng nghe nghiêm túc.
Hứa Thải Thải bị nhìn đến ngượng ngùng, mặt càng đỏ hơn.
Nhưng y vẫn thẳng lưng lên, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ta đang nghĩ, huynh cái kia mà như vậy... Đến lúc song tu thật sự, có thể thông được không?"